chương 2/ 78

Một chuỗi tiếng động phát ra, vệ sĩ chạy nhanh vào xem. Có một cô gái nằm ôm lấy cánh tay, khóc không ra nước mắt lăn lộn dưới sàn nhà. Khuôn mặt người đàn ông vẫn cứ nghiêm nghị, lành lùng nói thêm vài chữ:

- Đưa hết tất cả họ ra ngoài, xử lý thỏa đáng hết đi!

- Vâng thưa Trần tổng!- rồi người quản lý khép nép lui ra đóng cửa phòng.

- Aizzz Hạo. Cậu cũng không phải không biết tính của Diệp nha! Sao còn chọc giận cậu ta vậy? – Người đàn ông có khuôn mặt baby mỉm cười sau khi xem kịch, anh nhàn nhã nhấc ly rượu vang đỏ lên, nhấp 1 ngụm tiếp tục nói – Diệp nha! Cậu cũng lạ, không thích thì thôi! Hạo nhà mình đang thất tình cậu cứ để cậu ấy vui đùa 1 chút cũng có thiệt hại gì đâu.

- Ngứa mắt! – anh phun ra vài chữ, ngồi xuống uống rượu.

Người đàn ông tên Hạo kia cũng không nói gì, con mắt ngả ngớn như chưa từng có việc gì xảy ra, nhấc ly rượu lên rồi nói:

- Thôi quên hết đàn bà! Hôm nay sinh nhật tôi, có 2 cậu là được rồi! Nào cạn ly!

Ba người đàn ông cụng ly, uống hết ly rượu đỏ, người đàn ông có khuôn mặt baby lại nói:

- Hạo này! Tiểu tình nhân của cậu lại làm cậu khó chịu à?

- Thiên! Cậu có thể không nhắc tới cô ta có được hay không? Cậu thấy mình chưa đủ phiền hả? – Người đàn ông tên Hạo nói.

- Cũng lạ thật! Yêu lại khiến Võ tổng chúng ta đau khổ như thế này. Hôm trước mới còn vui vẻ dẫn người yêu đi shopping nha! Vậy mà hôm nay đã “uống rượu quên tình” rồi! Thật tiếc – người đàn ông có khuôn mặt baby chính là người tên Thiên nói.

- Tớ không yêu cô ta! Chỉ là cô ta quá không nghe lời – Hạo gạt phăng lời nói của Thiên, uống hết ly rượu.

- Không yêu mà cậu quỵ lụy như thế này à? Tớ nói cậu rồi, phụ nữ là để yêu nha, nếu cậu nhẹ nhàng quan tâm người ta 1 chút thì người ta cũng sẽ nghe lời cậu thôi – Thiên cụng ly của Hạo rồi quay sang bên cạnh nói – Phải không Diệp?

- Không có ý kiến! – Diệp lạnh lùng uống rượu nói.

- Cái tảng đá này! Người thì quỵ lụy vì yêu, người thì lạnh lùng như tảng đá, không biết yêu là gì! Có phải kiếp trước tớ mang nợ 2 cậu hay không mà kiếp này tớ khổ như vậy? – Thiên bông nhiên than thở

- Cậu có thể biến khỏi cuộc đời chúng tôi! – Diệp lạnh lùng nói.

- Aizzz nhưng mà tớ không có 2 cậu sẽ không sống được nha – Thiên hạ giọng nũng với Diệp.

- Bỏ bàn tay thối của cậu ra. Bình thường 1 chút người ta cũng không nghĩ cậu là đàn ông đâu! Cậu không cần phải cố chứng minh – Diệp nói.

- Aizzz Diệp nha! Tớ là đàn ông chính hiệu Triệu Hướng Thiên đẹp trai phong độ, hoa gặp hoa nở, người gặp người mê nha. Sao cậu nói tớ giống như bị gay thế?

- Còn không phải sao? Haha- Hạo cười lớn tiếng

- Không thèm giỡn với 2 cậu nữa. Hôm nay sinh nhật Hạo, chúng ta cùng uống say!

- Cạn ly..keng!

Tiếng ly chạm vào nhau!

Cuộc vui kéo dài đến khi Võ Thành Hạo uống say, chỉ còn Triệu Hướng Thiên và Trần Minh Diệp còn tỉnh táo. Hướng Thiên nhìn Thành Hạo rồi nhấc điện thoại lên gọi, giọng nói đầy mị hoặc cất lên:

- Tiểu Tuyết Nhi! Cô mau đến Paradise đón Hạo về a~ Hắn vì cô mà uống say bất tỉnh rồi!

- …..

- Được cô đến đi! Chúng tôi về trước!- rồi quay sang bên canh – Diệp chúng ta đi.

Hai người đàn ông đứng lên ra ngoài, để 1 người đàn ông còn lại nằm trên ghế sofa to lớn. Quản lý chào 2 người họ rồi đóng cửa lại, chờ người phụ nữ như lời dặn của 2 người kia. Khoảng hơn 20 phút sau, có 1 người phụ nữ khuôn mặt thanh tú, đôi mắt hút hồn bước vội vào, chỉ kịp cúi đầu chào quản lí rồi bước vào bên trong, quản lý cũng thức thời đóng cửa rồi quay về phòng mình.

Người phụ nữ bước nhanh tới bên chiếc ghế sofa, lay lay người đàn ông:

- Hạo anh tỉnh lại đi, em đưa anh về nhà!

- Tiểu Tuyết! Anh xin lỗi….- người đàn ông vô thức nói.

- Hạo! Em Tiểu Tuyết đây! Anh tỉnh dậy đi, em đưa anh về! – cô gái vẫn lay người đàn ông, định đỡ anh dậy.

Nhưng sức lực của đàn ông và đàn bà chênh lệch nhau khá lớn, cô hì hục mãi, thử bằng nhiều cách vẫn không đỡ anh dậy được, định đứng dậy nhờ vệ sĩ đưa anh ra xe. Vừa định quay đi, tay người đàn ông bỗng nhiên nắm chặt tay cô, làm cô lảo đảo ngã lên chiếc ghế sofa, anh lật người đè lên cô, tham lam chui vào đưa mũi vùi vào cổ trắng ngần của cô ngửi, giọng khàn khàn lên tiếng:

- Tiểu Tuyết! Đúng là em rồi!

- Không sai! Anh mau dậy đi, em đưa anh về!- cô gái cố gắng đẩy người đàn ông trên người ra.

- Anh xin lỗi..Tiểu Tuyết là anh sai! Anh không nên mắng em! Tiểu Tuyết- anh vẫn khàn khàn xin lỗi.

- Được rồi Hạo! Em không trách anh. Hôm đó là em sai, em không nên uống café với hắn làm anh không vui. Anh đứng lên, chúng ta về nhà, có được hay không? – cô gái nhẹ nhàng nói.

- Tiểu Tuyết anh không mơ chứ! Em không giận anh thật chứ? – Con mắt người đàn ông nhìn thẳng vào cô gái như đang mong đợi điều gì đó.

- Ừ em không giận! Anh đứng lên chúng ta về nhà!

- Tiểu Tuyết của anh!

- ừ em là Tiểu Tuyết của anh! Không phải của ai khác!

- Tiểu Tuyết em biết không?- người đàn ông thâm tình nhìn vào người phụ nữ

- Biết gì ạ? – người phụ nữ cũng nhìn thẳng vào anh

- Anh yêu em! Anh đã nói câu này chưa?

- Anh…đang nói gì vậy? – trong mắt cô có sự ngạc nhiên không hề che lấp

- Anh yêu em! Tiểu Tuyết! Anh thật sự rất yêu em! Vậy nên khi em gặp hắn anh rất sợ em quay về với tình cũ mà rời xa anh. Anh biết anh hay tức giận, gây ra cho em rất nhiều vết thương nhưng anh yêu em, anh không thể quay lại nữa rồi, anh bị em ăn cắp tim rồi Tiểu Tuyết!- người đàn ông thâm tình thổ lộ.

- Aaa…anh nói gì- nghe người đàn ông nhắc đến tên mình cô mới giật nảy người hỏi lại- Anh mới nói gì?

- Em không nghe sao? Cô gái vô tâm vô phế này! Anh Yêu Em ! Võ Thành Hạo Yêu Trương Tiểu Tuyết! Em nghe chưa?

- Aaaa Hạo anh say rồi! Anh yêu em sao? Đứng lên đi em đưa anh về- cô không tiếp nhận nổi tình cảm này của anh.

Từ khi gặp anh, cô biết trong lòng anh chỉ có Vũ Như Hân thôi, vậy nên cô cũng không dám mơ mộng nhiều. Chỉ cần nhìn anh vui vẻ, hạnh phúc mặc dù tim có đau hay thân xác có bị hành hạ thì cô vẫn yêu anh mà không thể hận. Chính vì vậy cô cam lòng nhìn anh từ xa, thỉnh thoảng chăm sóc anh 1 chút cũng làm cô thỏa nguyện.

Cô định đứng lên thì bị anh kéo lại, anh tiếp tục đè lên người cô, bàn tay nóng rực của anh không an phận mà luồn vào áo cô, dừng ở nơi đẫy đà phía trước không an phận mà xoa nắn.

- Tiểu Tuyết anh không có say! Hai ngày rồi không gặp em anh rất nhớ em! Em đừng nghĩ rằng anh say có được không Tiểu Tuyết? Trong lòng anh không có Như Hân nữa rồi, bây giờ chỉ toàn hình ảnh của em thôi Tiểu Tuyết! Em tin anh đi!

- Ưm Hạo! – cô rên rỉ khi bàn tay anh xoa nắn mang đến cho cô nguồn xúc cảm không thể che đậy- Em tin anh, Hạo! Chúng ta về nhà đi! Anh say rồi!

- Anh yêu em Tiểu Tuyết!

Vừa dứt lời, môi anh liền đổ xuống dây dưa với môi đỏ mọng của cô. Đầu lưỡi đùa nghịch, nhẹ nhàng liếm mút mật ngọt trong miệng cô. Thật là một loại trầm mê ngọt ngào! Bàn tay nóng rực của anh vuốt ve thân thể mát mẻ của cô, như luồn điện làm cô run lên tê dại. Chút lí trí của cô gái bay đi mất, chỉ ngâm nga rên rỉ khiến người đàn ông càng trở nên điên cuồng! Trong căn phòng bar tách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài, chỉ còn tiếng thở dốc mạnh mẽ của người đàn ông và tiếng rên rỉ kiều mị theo nhịp của người đàn bà.

Ánh trăng xấu hổ, lẩn khuất vào đám mây.

Bình luận





Chi tiết truyện