chương 72/ 78

Tiêu Tử Bùi cảm giác như chìm trong sương mù, cơ thể nhẹ nhàng, dù hắn cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt vẫn không chịu nhúc nhích.

Bên tai văng vẳng tiếng trò chuyện.

“Là hắn ta sao? Để ta xem một chút”.

“Cũng không phải ba đầu sáu tay gì, thế mà cứ lưu truyền như thể chiến thần hạ phàm ấy”.

“Xem mặt hắn kia, chắc chắn là kẻ phong lưu trăng hoa”.

….

Nói hưu nói vượn. Toàn lời ác ý. Hãm hại ác ý. Trong lòng Tiêu Tử Bùi hét to, nhưng chỉ nhúc nhích môi được một chút, chứ không phát ra được tiếng nào.

Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy không gian xung quanh đã yên tĩnh hơn nhiều, tiếng nói chuyện líu ríu cũng trôi xa, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách, cuối cùng lòng hắn cũng buông lỏng, từ từ hôn mê.

Không biết qua bao lâu, hắn mới dần tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn, mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ, ánh sáng chiếu qua từ chấn song, cả căn phòng như trở nên thông suốt, cách sắp xếp ở đây khá đơn giản, không có gì cầu kì cao sang, hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Căn phòng nhỏ nằm một bên gò núi, ngoài phòng là không khí rộng rãi sáng sủa, cả thung lũng được rơi vào tầm mắt, một căn nhà gỗ nhỏ thấp thoáng trong rừng cây xanh biếc, hoa tươi cây lá, yên tĩnh cực kì, sau thung lũng là sườn núi thoai thoải, đi mãi đi mãi cuối cùng hòa với ngọn núi Thiên Sơn thần bí nguy nga.

Bỗng nhiên, ở phía xa có tiếng ngựa kêu “hí hí”, Tiêu Tử Bùi định thần nhìn lại, vừa mừng vừa sợ: Con ngựa trắng như tuyết, ngạo nghễ nhìn xung quanh, đó là Tiểu Ngân của Ngôn Chỉ mà.

Tiêu Tử Bùi đưa tay lên miệng, huýt vang một tiếng, Tiểu Ngân vội chạy về hướng này, chỉ chốc lát sau hí hí thêm hai tiếng nữa, như đang chào hỏi hắn. Tiêu Tử Bùi đưa tay sờ đầu nó, vui vẻ nói: “Tiểu Ngân, cô nương nhà mày đâu? Nhanh dẫn ta đi gặp nàng”.

Tiểu Ngân như nghe hiểu những gì hắn nói, một chân cào cào trên đất mấy lần, rồi lùi về sau vài bước, Tiêu Tử Bùi vui mừng đi theo nó, chưa gì đã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tiêu tướng quân đúng là lợi hại, ngay cả súc sinh trong cốc cũng nghe lời ngươi”.

Tiêu Tử Bùi giật mình quay đầu lại, không biết từ lúc nào, sau lưng hắn xuất hiện một phụ nhân áo trắng, khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, phong tư lỗi lạc, chắc chắn lúc còn trẻ cũng là một cô nương tuyệt sắc.

Tiêu Tử Bùi cúi người chào: “Đa tạ cốc chủ đã chỉ ra sai lầm”.

Mặt cốc chủ có vẻ khó coi, một lát sau mới hừ một tiếng, đi về căn phòng nhỏ, Tiêu Tử Bùi bất đắc dĩ nhìn Tiểu Ngân một cái rồi theo bà vào trong.

“Ngươi chưa từng gặp ta, sao biết được ta đang dịch dung hả”. Cốc chủ trầm mặc một hồi rồi hỏi.

“Thuật dịch dung của cốc chủ không hề có sơ hở, chỉ có điều đồ trang sức trên tay người hết sức kì lạ, làm nô tài nhà con có ấn tượng cực kì, cho nên hắn đã từng miêu tả cho con biết”. Tiêu Tử Bùi chỉ vào cổ tay bà.

Cốc chủ đưa con nhện ngọc lên nhìn, nét mặt có vẻ rất lạ, một lúc lâu sau mới buông tay áo xuống, không biểu cảm đáp lời: “Được, coi như ngươi may. Nếu hôm nay ngươi đã tới đây rồi thì ta sẽ để cho ngươi gặp Tiểu Chỉ, đi nhanh đi, kẻo không không biết mất mạng bao giờ”.

Tiêu Tử Bùi thoáng rùng mình hỏi lại: “Sao cốc chủ lại nói vậy, con và Tiểu Chỉ tâm đầu ý hợp, sao ngài lại vung gậy đánh uyên ương? Lẽ nào ngài mong Tiểu Chỉ khổ sở một đời, chôn vùi cả đời mình nên đáy vực?”

“Nó là độ đệ của ta, sẽ nghe lời ta nói”. Cốc chủ hờ hững nhìn hắn: “Ngươi không cần lắm lời”.

Tiêu Tử Bùi nén giận, nhìn thẳng bà: “Cốc chủ có bất mãn gì với con thì cứ nói ra, con sẽ thay đổi”.

“Không đổi được, nam tử trên đời này bạc tình bạc nghĩa, huống chi ngươi còn là người của hoàng gia, ta không muốn Tiểu Chỉ phải khổ cả đời”. Cốc chủ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái rồi sải bước ra ngoài.

Tiêu Tử Bùi nóng lên, lạnh giọng đáp lời: “Cốc chủ là người bảo thủ như vậy sao, hay trước đây đã từng bị người ta lừa gạt? Hà tất phải vơ đũa cả nắm, nghĩ xấu người ta?”

Cốc chủ đột nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén phẩy tay áo về phía hắn, Tiêu Tử Bùi không hề sợ chút nào, hắn đón ánh mắt của người kia, một lúc lâu sau, cốc chủ mới cười lạnh một tiếng: “Được, đã như vậy thì ngươi nói Tiểu Chỉ bỏ hết những thứ gì đã học được ở đây, trả lại cho ta, ta sẽ phán nó tội phản bội sư môn”.

Tiêu Tử Bùi nổi giận, chỉ tay về phía bà: “Bà! Tiểu Chỉ có mấy cái mạng mà bà giày vò nàng ấy như thế”.

“Nhiều lời vô ích, ta cho hai ngươi nửa canh giờ, đi hay ở thì tùy”.

Chỉ một chớp mắt thôi, cốc chủ đã biến mất không thấy hình thấy bóng.

Tiêu Tử Bùi vỗ bàn một cái, suýt nữa thì chửi như tát nước, nhịn nửa ngày mới cầm lấy ấm trà bên cạnh bàn, uống ừng ực một chén lớn. Một lát sau, có người bước vào từ ngoài cửa, khẽ gọi: “Tiêu tướng quân, xin mời theo ta”.

Tiêu Tử Bùi nhìn lại, hóa ra là Hiểu Phong, hai mắt nàng ửng đỏ, giống như vừa mới khóc, đột nhiên hắn lại thấy căng thẳng trong lòng: “Hiểu Phong, Tiểu Chỉ có chuyện gì sao?”

Hiểu Phong dẫn đường đi mà không hề đáp, quẹo qua một bụi cây, đi quanh hai vòng, tới trước một khu nhà lớn, nàng mới nhỏ giọng nói: “Cô nương quỳ ở đây cả đêm, tướng quân đi khuyên nhủ nàng đi”.

Tiêu Tử Bùi vừa sợ vừa thương, bước nhanh tới đẩy cửa phòng ra, nhìn cô nương lẳng lặng quỳ gối trên tấm nệm bồ đoàn, mái tóc đen dài xõa tung ở đầu vai, đó chính là Ngôn Chỉ.

Tiêu Tử Bùi nín lặng nhìn nàng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới quỳ xuống bên cạnh, cười nói: “Tiểu Chỉ, ta đến rồi”.

Ngôn Chỉ kinh hoàng quay người lại, ngây ngẩn nhìn hắn, đôi mắt rưng rưng, thì thầm nói: “Tử Bùi, ta xin lỗi”.

“Xin lỗi cái gì?”

Tiêu Tử Bùi nhìn nàng chằm chặp, bốn ngày không gặp, hình như Ngôn Chỉ có gầy đi một chút: “Ta không quay về đúng hạn, còn để chàng phải tới đây tìm ta”.

Ngôn Chỉ khẽ thở dài một tiếng: “Nhưng mà nhìn thấy chàng tới đây, trong lòng ta rất vui”.

Tiêu Tử Bùi nắm chặt lấy tay nàng: “Ta cũng mừng, nàng xem, chúng ta như thế này có giống bái trời đất thành thân không chứ?”

Dù Ngôn Chỉ đang rầu rĩ đầy tâm sự, nhưng cũng phải phì cười thành tiếng, oán trách nói: “Sao trong đầu chàng chỉ có thành thân thôi vậy”.

Tiêu Tử Bùi nghiêm trang nhìn bài vị phía trên: “Đây đều là sư tổ sư gia của nàng cả phải không? Hai chúng ta dập đầu bái họ đi, xin lỗi họ, vì ta muốn bắt cóc đồ đệ mà họ yêu mến nhất, nhưng các trưởng bối cứ yên tâm, chúng ta sẽ thường xuyên về thăm mọi người”.

Vừa nói, hắn vừa cúi đầu lạy ba cái mạnh, sau đó, đôi mắt sáng rực lại nhìn Ngôn Chỉ chằm chằm.

Khóe miệng nàng cong lên, cũng dập đầu ba lạy, thấp giọng nói: “Sư tổ, sư thúc tổ, đây là người Tiểu Chỉ yêu, không biết mọi người có thích không”.

“Chắc chắn là có”. Tiêu Tử Bùi tự tin đáp, vừa định đỡ Ngôn Chỉ dậy, nàng lại lắc đầu không chịu: “Sư phụ còn chưa cho ta đứng dậy”.

Tiêu Tử Bùi hận đến ngứa răng: “Nàng quỳ suốt một đêm rồi? Gối có đau không? Đứng lên nghỉ một lúc, không ai biết đâu. Trước đây lúc phụ vương phạt ta quỳ ta vẫn làm như vậy”.

Ngôn Chỉ dở khóc dở cười: “Nói hươu nói vượn, chàng muốn bị mắng à, đi về phòng nghỉ ngơi đi, xưa nay sư phụ thương ta lắm, không phải bỏ mặc ta đâu”.

Tiêu Tử Bùi căm phẫn: “Ta thấy bà ấy chẳng thương nàng gì đâu, nếu là ta, nàng mới quỳ một lát ta đã đau lòng rồi”.

Ngôn Chỉ không để ý đến hắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng không nói gì.

Tiêu Tử bùi ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tiều tụy của nàng, nhớ tới vị cốc chủ kia, trong lòng lại thấy đau, hận không thể bắt bà lão kia tới đồng ý cho mình và Ngôn Chỉ thành hôn, chỉ tiếc là, mong ước chỉ là mong ước, có lẽ chỉ cần nhúc nhích một ngón tay thôi bà ta cũng đủ tiễn hắn về quê cũ.

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Tử Bùi không kìm được hỏi: “Tiểu Chỉ, nếu sư phụ nhất quyết không đồng ý thì sao đây? Hay là chúng ta lén rời đi, chờ khi ván đã đóng thuyền rồi thì quay lại xin sư phụ nàng tha thứ?”

Ngôn Chỉ im lặng một lúc mới đáp: “Sư phụ tốt với ta lắm, ta không thể bỏ đi được”.

Lòng Tiêu Tử Bùi run lên, không dám tin nhìn nàng: “Nàng nói gì? Chẳng lẽ nàng muốn bỏ ta đi”.

Ngôn Chỉ dịu dàng nhìn hắn: “Chàng cũng tốt với ta, ta cũng không bỏ chàng được”.

“Ý nàng là sao?” Tiêu Tử Bùi run giọng hỏi.

“Chàng có đồng ý cùng chờ với ta không? Chờ sư phụ đồng ý chúng mình”. Ánh mắt Ngôn Chỉ trong veo nhìn hắn, có lẽ trong lòng đã quyết định vậy rồi.

Tiêu Tử Bùi suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên vui vẻ: “Được, ta cùng chờ với nàng, một năm, năm năm, mười năm, hay cả đời cũng được. Đợi ta về kinh một chuyến, sắp xếp ổn thỏa chuyện trong kinh, rồi ta sẽ nhảy xuống núi lại, chiếm một phòng ở đây, mỗi ngày đi cầu xin sư phụ nàng, ồn ào cho bà ấy phiền chết”.

Ngôn Chỉ bật cười: “Xem chàng vô lại kìa”.

TIêu Tử Bùi hôn lên má nàng một cái thật nhanh, cười đùa cợt nhả: “Ta không vô lại sao mà theo đuổi nàng được”.

Hai người nhìn nhau cười một lúc, rồi lại rúc vào lòng nhau, cùng quỳ gối trong phòng cũng thấy lòng vui sương.

Bỗng nhiên, Tiêu Tử Bùi cảm thấy sau lưng lành lạnh, hắn quay phắt đầu lại, cốc chủ đang lạnh lùng nhìn họ từ phía sau.

Tiêu Tử Bùi nắm tay Ngôn Chỉ một cái, rồi cung kính nói: “Cốc chủ, ngài đại giá quang lâm, sao không nói một tiếng để con ra nghênh đón”.

Cốc chủ lạnh giọng: “Ngươi bớt lắm mồm đi, nửa canh giờ qua rồi, đi hay ở?”

Tiêu Tử Bùi sửng sốt: “Tiểu Chỉ nói nàng ấy không nỡ rời khỏi ngài, cũng không nỡ bỏ ta, cốc chủ, ngài nhẫn tâm chém Tiểu Chỉ thành hai nửa sao?”

Cốc chủ yên lặng nhìn Ngôn Chỉ, một lúc lâu sau, bà thương cảm nói: “Tiểu Chỉ, hóa ra ta nuôi dạy con bao năm,cũng không sánh bằng mấy tháng ngày ở cùng tên này hả?”

Ngôn Chỉ ngước mắt nhìn sư phụ, chậm rãi nói: “Sư phụ, con và chàng yêu thương nhau thật lòng, nguyên nhân lúc đầu cũng là vì sư phụ mà”.

Tiêu Tử Bùi kinh ngạc: “Sao?”

Cốc chủ lạnh lùng đáp lại: “Tiểu Chỉ, từ trước tới giờ ta chưa từng gặp hắn, con không cần tìm cớ lừa ta”.

“Sư phụ, người nhìn kĩ lại xem, có nhớ năm ấy khi Trình tướng quân cầu xin người cứu một cậu bé không? Chính là Tử Bùi đấy”.

Khóe miệng Ngôn Chỉ cong lên nói.

“Cái gì?” Cốc chủ thốt lên thất thanh: “Hắn là đệ tử của Trình Định Bang à?”

Bình luận





Chi tiết truyện