chương 17/ 78

Chương 17

Ngôn Phi Mặc ra khỏi điện Cam Lộ, hắn do dự một lúc, vừa định hồi phủ, thì một thái giám tùy thị từ điện Cam Lộ vội vàng đi ra: “Ngôn đại nhân, bệ hạ cho gọi ngài sang điện Trường Nhạc gặp hoàng hậu nương nương, bệ hạ cũng sẽ theo sau.”

Ngôn Phi Mặc đáp lời, chậm rãi đi sang hướng đó, chưa được bao xa đã có một người nghênh đón, thấy hắn tới thì kêu to: “Ngôn đại nhân! Thật tốt quá rồi, ngài nhanh đi khuyên nhủ tiểu điện hạ đi!”

Ngôn Phi Mặc nhìn lại, là thư đồng của Tiêu Khả, tôn nhi của Phương thái sư Phương Văn Uyên. Trong lòng hắn thoáng trầm, hỏi: “Tiểu điện hạ làm sao?”

“Ngài ấy như phát điên vậy, sau khi tỉnh lại mắt cứ đỏ rực lên, vẫn đi cưỡi ngựa bắn tên tập võ, ta nói chuyện với hắn, hắn cũng không thèm để ý, ta không biết làm sao cả.”

“Có nói với bệ hạ chưa?”

“Chưa ạ, nếu Ngôn đại nhân không đến, ta cũng chỉ còn cách bẩm báo với bệ hạ thôi.” Mắt Phương Văn Uyên đỏ hồng, đáng thương đáp lại.

Phương Văn Uyên lớn hơn Tiêu Khả hai tuổi, là thư đồng mà Tiêu Tránh đã ngàn chọn vạn tuyển cho Tiêu Khả, cũng là để cân bằng thế lực giữa hai người con trai, lúc ấy Ngôn Phi Mặc vẫn lo Phương thái sư sẽ không nguyện lòng, nhưng mà bây giờ nhìn lại, có lẽ Phương Văn Uyên cũng rất trân trọng Tiêu Khả, trung thành và tận tâm.

Ngôn Phi Mặc đi theo Phương Văn Uyên tới điện Sùng Võ, vừa vào đến cửa điện đã nghe thấy một tiếng tiếng ngựa hí thật dài, Tiêu Khả đang cưỡi trên lưng ngựa, nhảy cao nhảy thấp, vòng quanh giáo trường rồi quay lại, cậu giương cung cài tên, “veo” một tiếng, giống như tia chớp cắm thẳng vào hồng tâm. Sau đó cậu lại kẹp bụng ngựa, đang định phi về phía trước, thì chân trước của con ngựa đã mềm nhũn cả ra, lảo đảo một hồi, Tiêu Khả giận dữ quát tháo, đang định giơ roi, thì tiếng Ngôn Phi Mặc bình ổn vang lên: “Tiểu điện hạ thủ hạ lưu tình.”

Giọng Ngôn Phi Mặc không lớn, nhưng rõ ràng đến mức tất cả mọi người trong giáo trường đều nghe được. Cả người Tiêu Khả cứng đờ, bàn tay giơ roi ngựa lên cũng đờ đẫn giữa không trung, từ từ hạ xuống. Cậu cắn môi, xoay người xuống ngựa, đôi mắt đỏ đục ngầu nhìn về phía Ngôn Phi Mặc xa xa.

Ngôn Phi Mặc khẽ than một tiếng, hắn đi đến bên người Tiêu Khả, vỗ vỗ bờ vai của cậu rồi ôn hòa nói: “Tiểu điện hạ, trong lòng không thoải mái thì giải tỏa ra là tốt, nhưng ngài mà như vậy sẽ khiến mấy thủ hạ sợ hãi đó.”

Tiêu Khả nhìn thẳng vào hắn, nước mắt dâng lên trong hốc nhưng vẫn quật cường không chịu để rơi, thật lâu sau, cậu khàn giọng nói: “Phi Mặc ca ca, huynh không sao thì tốt quá rồi.”

Ngôn Phi Mặc cười: “Đương nhiên là không sao, mệnh thần lớn lắm, còn phải nhìn tiểu điện hạ lớn lên, sao có thể dễ dàng mất mạng như vậy được.”

“Ta… Đều do ta hại huynh!” Mắt Tiêu Khả đau nhức nhối, tức giận nghẹn ứ trong lồng ngực không có chỗ xả ra, cậu vung cây roi ngựa lên quất xuống mặt đất, khói bụi mịt mù.

Lần này, Ngôn Phi Mặc mới nhìn thấy lòng bàn tay cậu đã nứt cả ra, máu đỏ rỉ ra từ đó, trong lòng hắn vừa sợ vừa giận, nắm bàn tay Tiêu Khả nhìn thử rồi trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Mấy người hầu hạ tiểu điện hạ thế nào vậy!”

Tiểu thái giám một bên bị dọa, run run giọng trả lời: “Ngôn đại nhân, chúng ta…”

Phương Văn Uyên chen vào nói: “Tối hôm qua Tiểu điện hạ ở lại điện Sùng Võ suốt cả đêm, luyện tập vật lộn và võ thuật, hổ khẩu bị rách đã là gì, người không bị bệnh đã là phúc đức lắm rồi!”

“Văn Uyên huynh nói nhiều quá!” Sắc mặt Tiêu Khả trầm xuống, không hờn giận nói.

“Được, ta không nói, dù sao Ngôn đại nhân đến đây ngài cũng chịu nghe rồi”. Phương Văn Uyên nhún vai.

Ánh mắt Ngôn Phi Mặc nhìn Tiêu Khả đầy phức tạp, hắn lấy một chiếc khăn tay trắng trong áo ra, nhẹ nhàng băng bó phần da bị nứt ra trên tay Tiêu Khả, “Tiểu Khả, thân thể của chính mình thì phải tự mình trân trọng, lúc ta không ở đây, hoàng hậu nương nương và đệ phải nhờ đệ chăm sóc, nếu đệ xảy ra chuyện gì thì đúng là thân vừa đau mà thù không báo được”.

Mặt Tiêu Khả sẫm lại, vẻ hung tợn bộc lộ càng thêm dữ tợn: “Đệ biết là do ai làm, đệ quyết không tha cho hắn!”

Ngôn Phi Mặc thoáng run người, hắn kì vọng rất nhiều vào Tiêu Khả, hy vọng cậu có thể trở thành một người rộng rãi khoan dung như Tiêu Tránh, chứ không phải là một hoàng tử âm ngoan quyết tuyệt với những thủ đoạn tàn khốc tuyệt tình, may mà hắn đến.”Tiểu điện hạ, trong lòng ngài có đề phòng là chuyện tốt, phòng bị không bao giờ là thừa cả. Nhưng ngài phải biết rằng, chuyện gì xảy ra cũng không thể kết luận dựa vào suy đoán.”

Tiêu Khả trịnh trọng gật gật đầu: “Đệ biết.”

“Vậy là tốt, bệ hạ bảo ta đến điện Trường Nhạc, ngài đi về nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Ngôn Phi Mặc định đi.

Nhưng Tiêu Khả thì không chịu buông ra, cậu sờ vào bàn tay phải đã được băng bó của mình, đến bên cạnh Ngôn Phi Mặc do dự nửa ngày mới lắp bắp nói: “Phi Mặc ca ca, đợi lát nữa huynh đến gặp đệ nhé.”

Ngôn Phi Mặc gật đầu.

“Phi Mặc ca ca, huynh gọi đệ là Tiểu Khả đi.” Tiêu Khả nhìn Ngôn Phi Mặc, ánh mắt chờ mong hệt như con chó nhỏ nhìn thấy cục xương đầu.

Ngôn Phi Mặc nhịn không được bật cười: “Tiểu điện hạ, thần không dám vượt rào.”



Trên đường đến điện Trường Nhạc, Ngôn Phi Mặc đi đường rất chậm, hắn không biết nên giải thích chuyện này với Ngôn Nhạc Chi thế nào đây.

Lúc trước hắn rời khỏi cốc xuống núi, nguyên nhân chính là muốn đến kinh thành xem cuộc sống của Ngôn Nhạc Chi và Tiêu Khả có tốt không, Ngôn Nhạc Chi còn vừa khóc vừa lừa, nói là mình ở trong cung hay bị người ta bắt nạt, giữa thâm cung trống vắng tịch mịch cô đơn, dỗ hắn đồng ý ở lại chốn kinh thành. Sau khi ở lại rồi, hắn mới phát hiện ra, tình thế ở kinh thành đúng là bất lợi đối với Ngôn Nhạc Chi. Đại hoàng tử Tiêu Hồng trong có Phùng quý phi, ngoài có Phùng thái úy, ở dưới gối hầu hạ Tiêu Tránh hai mươi có lẻ, cánh chim đã cứng cáp nhiều rồi; Tiểu Hoàng tử Tiêu Khả, vài năm trước mới theo Ngôn Nhạc Chi về nhận lại tổ tông, vừa trẻ vừa yếu, thế đan lực bạc, chẳng qua chỉ là dựa vào sự sủng ái của Tiêu Tránh với Ngôn Nhạc Chi mà thôi. Mà tuy rằng Ngôn Nhạc Chi ngồi trên ngôi hoàng hậu, nhưng xuất thân lại không cao, không có ngoại thích trợ lực, lại độc sủng hậu cung, không biết có bao nhiêu ánh mắt ghen tị đến phát cuồng vẫn nhìn vào chằm chặp. Nay Tiêu Tránh yêu nàng chiều nàng thì không có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu như vài năm sau nữa, Tiêu Tránh không còn yên thương như ngày trước, hoặc là nhỡ Tiêu Tránh xảy ra chuyện gì không hay, nàng và Tiêu Khả chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn mình.

Ngôn Phi Mặc tính tình đạm mạc, nhưng hai người kia một người là mẹ nuôi có ơn cứu mạng hắn, một người là đệ đệ hoạt bát đáng yêu, dù là xét về thân tình hay đạo nghĩa, hắn cũng không thể bỏ mặc họ thế được.

Từ lúc Ngôn Phi Mặc vào triều tới nay, năng lực xuất chúng, ân sủng càng lúc càng tăng, nhất đảng của Tín vương vốn đã xem hắn như cái đinh trong mắt; Tiêu Khả ngày càng lớn lên, dần dần cũng được Tiêu Tránh yêu thương; vinh sủng của Ngôn Nhạc Chi cũng không hề giảm sút, mà thái độ của Tiêu Tránh với Phùng quý phi và các tần phi khách lại vô cùng khách khí, tương kính như tân… Hắn đã đoán được chuyện Tiêu Hồng sẽ có hành động với mình từ lâu. Mấy ngày trước người mà hắn sắp xếp vào phủ Tín vương có bẩm báo lại, hai ngày này mấy phụ tá trong vương phủ vẫn bàn bạc nghị sự cùng Tiêu Hồng liên tục, anh em bà con cũng nhiều người đến thăm, trong lòng Ngôn Phi Mặc hiểu ra, đợt săn bắn lần này là thời cơ tốt nhất cho bọn họ, vì thế hắn mới tương kế tựu kế, chuẩn bị cho Tiêu Khả an toàn tuyệt đối, còn bọ họ thì rơi vào thế chuyện  không thể vãn hồi, đành phải liều mạng đánh trả.

Không ngờ là, nửa đường lại có một tên Tiêu Tử Bùi nhảy ra, thiếu chút nữa đã khiến Ngôn Phi Mặc rơi xuống vách núi đen cùng hắn; mà Tiêu Tránh, tuy là một quân vương anh minh, nhưng hắn cũng không thoát khỏi phụ tử thân tình, chuyện lớn lại hóa thành chuyện nhỏ, nhân nhượng cho Tiêu Hồng, chuyện cứ thế trôi qua.

Ngôn Phi Mặc vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên khuôn mặt của Tiêu Tử Bùi lại xuất hiện trong đầu hắn, Tiêu Tử Bùi lo lắng đưa tay về phía mình, Tiêu Tử Bùi cố gắng giữ chặt tay hắn, Tiêu Tử Bùi nhất quyết nhảy theo…

“Ngôn Phi Mặc! Nhanh lên! Nhanh nắm lấy tay huynh!”

“Ngôn Phi Mặc, nếu đệ dám buông tay, ta cũng sẽ nhảy xuống với đệ, dù là âm tào địa phủ đệ cũng đừng hòng chạy thoát!”



Ngôn Phi Mặc nghĩ đến thất thần, bất tri bất giác mặt mày cũng nóng bừng cả lên.

“Ngôn đại nhân dừng lại!”Nghe thấy tiếng tiểu thái giám bên cạnh gọi hắn, Ngôn Phi Mặc mới giật mình tỉnh lại, rồi “rầm” một tiếng, hắn đập đầu vào thẳng thân cây, xâm xoàng đầu óc.

Mấy nô tài dọn dẹp bên kia cũng che miệng cười vui vẻ. Ngôn Phi Mặc xấu hổ xoa xoa vầng trán, vừa nhìn lại đã thấy điện Trường Nhạc phía trước, Tiêu Tránh cũng đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn hắn.

Ngôn Phi Mặc hành lễ: “Bệ hạ chê cười rồi.”

“Phi Mặc nhớ nhung nữ tử nhà ai mà xuất thần như vậy?” Tiêu Tránh cười hỏi, “Có muốn trẫm mai mối giúp khanh không?”

“Không dám làm phiền bệ hạ, trong nhà thần đã có hai thị tỳ, cũng đủ khiến vi thần đau đầu nhức óc, nhiều hơn nữa chỉ sợ vi thần ăn không tiêu.”

“Ồ? Sao lại ăn không tiêu vậy?” Tiêu Tránh hứng thú hỏi.

“Hôm nay vừa về, đầu tiên là một trận nước mắt suýt nữa nhấn chìm, sau là bị đánh đến đường gần hấp hối, cuối cùng còn mặt nặng mày nhẹ, nếu không phải nhờ thánh chỉ của bệ hạ cứu vi thần, chỉ sợ nếu còn ở nhà chắc vi thần bị sập cửa vào mặt mất.” Ngôn Phi Mặc nghiêm trang nói.

Tiêu Tránh sờ sờ mũi, nhìn cửa lớn điện Trường Nhạc vẫn còn đang đóng chặt: “Cũng bị sập cửa vào mặt giống trẫm bây giờ ấy hả?”

“Đúng vậy ạ.”

Hai người nhìn nhau cười, Ngôn Phi Mặc tiến lên phía trước, tay đưa lên gõ cửa rồi lớn tiếng gọi: “Nương nương! Ngôn Phi Mặc cầu kiến!”

Sau một lúc lâu bên trong vẫn không có hồi âm, Ngôn Phi Mặc khụ khụ hai tiếng, lại nói: “Nương nương, tối hôm qua Phi Mặc bị thương, chỉ sợ đứng lâu không chịu nổi…”

Cửa cót két một tiếng mở ra, Tiêu Tránh nói nhỏ bên tai Ngôn Phi Mặc: “Vẫn là ái khanh có cách.”

Tiêu Tránh cho đám tùy thị thái giám và cung nữ đứng chờ bên ngoài, mang theo Lý công công và Ngôn Phi Mặc cùng nhau đi vào điện Trường Nhạc. Trong nội điện, Ngôn Nhạc Chi mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng, đang bận rộn lục lọi sửa sang gì đó bên kia. Vài cung nữ bên cạnh vừa thấy Tiêu Tránh đến thì sợ tới mức mặt mày trắng bệch, lập tức quỳ rạp xuống đất, run giọng thỉnh an: “Cung nghênh bệ hạ.”

Tiêu Tránh vừa nhìn đã đen thui cả mặt, Ngôn Nhạc Chi đang thu dọn mấy bộ quần áo mà nàng thích nhất. Trong lòng Ngôn Phi Mặc âm thầm than khổ: nương của ta ơi, dù có muốn đi cũng không thể giữa lúc trời sáng quang đãng như vậy được, ít nhất cũng phải đêm đen gió lộng, ngài bảo ta một tiếng, hai chúng ta vụng trộm trốn đi mới được chứ!

“Phi Mặc tới vừa đúng lúc, ta dọn xong thì đi thôi, nếu không con và Tiểu Khả cũng bị người ta hại chết.” Ngôn Nhạc Chi xoay người lại, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, “A tránh, chàng đã đồng ý với ta rồi, lúc nào ta muốn đều có thể đi, chàng miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh, không thể không giữ lời.”

Bình luận





Chi tiết truyện