chương 62/ 78



Không quá mấy ngày, tiểu vương tử Tây Lương Mông Lạp Trác tiến đến khiêu chiến, Ngụy Nhân dẫn năm ngàn tinh binh nghênh chiến, người Tây Lương sống lâu năm ở vùng đất hoàng thổ, quả nhiên là dũng mãnh hơn người, những người tiên phong đều chết hết, Tiền đô úy cố gắng ngăn cản, thấy thất bại trước mặt, Tiêu Tử Bùi và Ngụy Nhân đứng trên thành nhìn xem, chỉ chốc lát sau, hắn sai người thu binh, Tiền đô úy quay đầu ngựa cấp tốc quay về thành, không ngờ phía bên kia đoán được ý định này, phi ngựa nhanh, đuổi sát theo sau Tiền đô úy, hai giáo úy liều mạng giục ngựa lao lên cứu chủ soái, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn người Tây Lương đâm dao vào sau lưng người mình.

Tiền đô úy né người tránh được đao thứ nhất, nhưng đến đao thứ hai đâm tới thì khó lòng tránh khỏi, hắn hoảng hốt, cứ nghĩ thế thôi lần này mạng xong rồi!

“Vèo vèo vèo” ba tiếng tên vang, ở trên tường thành, Tiêu Tử Bùi vội vàng giương cung cài tên, bắn liên tiếp ba mũi, nhanh như chớp giật, cắm thẳng vào hai người Tây Lương kia, một trúng gáy, một mũi khác thì tên kia né được, mũi cuối cùng cắm thẳng vào con ngựa thứ hai.

Nhất thời, người ngựa nhã nhào, binh lính Đại Diễn nhấc ủng mà lên, bắt tên kia vào thành.

Phía quân lính Tây Lương xôn xào bàn tán, chỉ chốc lát sau, một thân hình cao lớn người Tây Lương cưỡi ngựa đỏ chậm rãi đi ra, khôi giáp vàng rực, đầu ngựa ngẩng cao hơn người khác, cực kì oai hùng mạnh mẽ, hắn cao giọng nói: “Tên pháp được lắm! Xem ra các hạ chính là Phiêu Kị đại tướng quân nổi danh ở Tây Lương Tiêu Tử Bùi, nhưng mà đứng trên tường thành bắn tên xuống thì anh hùng hảo hán gì đây!”

Tiêu Tử Bùi mỉm cười nói: “Bản tướng đánh giết các ngươi nhiều năm như vậy, tiểu vương tử ở trong hoàng cung giờ mới chịu chui ra, thì tính gì mà anh hùng hảo hán!”

Mông Lạp Trác biến sắc, la to: “Đại Diễn các ngươi mồm miệng chua ngoa, ta không nhiều lời vô ích với ngươi, có bản lĩnh thì xuống đây, đánh một trận xem!”

Tiêu Tử Bùi chậc miệng vài tiếng, thấp giọng nói: “Lòng ta cũng thấy ngứa ngáy rồi, muốn xuống đánh với hắn ghê.”

Ngôn Chỉ thản nhiên nói: “Vậy chàng cứ đi đi, một mình đi liều chết với họ cho đã nghiền.”

Tiêu Tử Bùi cười theo nói: “Ta thuận miệng thôi mà, Tiểu Chỉ đừng nóng giận.”

Sau đó hắn nhìn về phía Mông Lạp Trác kêu to: “Tiểu vương tử, ngươi làm gương cho binh sĩ vậy à, binh lính Tây Lương đấu tranh anh dũng, bản tướng vô cùng bội phục, nhưng mà ta không muốn lưỡng bại câu thương với ngươi, để cho người ta ngư ông đắc lợi.” Nói xong, hắn hạ lệnh nói, “Đóng chặt cửa thành, không có hiệu lệnh của ta không thể xuất chiến.”

Tuần tra phòng ngự ở cửa Tây và cửa Bắc xong, Tiêu Tử Bùi, Ngôn Chỉ và Ngụy Nhân vừa mới quay lại quân nha, nhìn thấy Cao Thiên đang hấp tấp đi đến, hành lễ với ba người rồi căm giận nói: “Tướng quân, ta nghe nói tên Mông Lạp Trác kia vũ nhục ngài ngoài thành, xin cho mạt tướng ra ngoài đánh hắn.”

Tiêu Tử Bùi lạnh lùng nhìn hắn một cái, hỏi: “Vết thương lành rồi hả?”

Mặt Cao Thiên hơi đỏ lên, giãn gân cốt thử mới nói: “Lành rồi, thuốc của Vân cô nương rất tốt.”

“Hai ngày qua ở quý phủ của ta thoải mái không?”

Cao Thiên cười hắc hắc: “Thoải mái, Vân cô nương chăm sóc ta rất cẩn thận.”

“Ngươi được lắm, có phải cố tình bị thương, để người ta chăm sóc ngươi không?” Tiêu Tử Bùi hừ một tiếng.

Cao Thiên vội vàng kêu to: “Tướng quân nghĩ oan cho ta, gan có lớn ta cũng không dám nghĩ chuyện này”.

Tiêu Tử Bùi cười nhìn hắn: “Ngươi biết là tốt rồi. Nhưng mà giờ đang có việc, có thể ngươi phải đi đánh một trận, quang minh chính đại diễn nhục khổ kế tiếp, có muốn đi?”

Cao Thiên phấn chấn bừng bừng nói: “Tướng quân quả nhiên thần cơ diệu toán, một hòn đá ném hai con chim”.

“Muốn vuốt mông ngựa ghê nhỉ, chạy nhanh lại đây đi.” Tiêu Tử Bùi dặn dò bên tai Cao Thiên một vài câu, Cao Thiên hưng trí bừng bừng lĩnh mệnh rời đi.

Ngôn Chỉ đứng bên không nhịn được nói: “Tử Bùi, sao chàng lại giúp hắn lừa gạt Thính Vân nhà ta chứ, coi chừng Thính Vân tới tìm chàng đó.”

Tiêu Tử Bùi ha ha cười, thì thầm bên tai: “Ta muốn nhanh chóng gả hai thị nữ kia đi, đỡ phải quấn quanh nàng mãi thế, không tới lượt ta nữa.”

Hai má Ngôn Chỉ ửng đỏ, trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói một lời.

Ra khỏi phủ nha, Tiêu Tử Bùi và Ngôn Chỉ chậm rãi tản bước, quay về phủ tướng quân. Dân Mạc Bắc vẫn chân chất thuần phác, rất kính trọng anh hùng, Tiêu Tử Bùi từ trẻ đã có danh tiếng ở đây, được dân chúng Mạc Bắc kính yêu. Dọc đường đi, thỉnh thoảng lại có người chạy tới chào Tiêu Tử Bùi, thậm chí có đứa trẻ mới bi bô tập nói đã nghiêng ngả lảo đảo chạy sang, miệng mồm không rõ nói: “Tướng quân, lớn lên con cũng muốn làm tướng quân.”

Tiêu Tử Bùi mỉm cười bế bé lên, hôn lên má bé rồi thả xuống, nhìn nó tập tễnh chạy về bên mẹ mình, ánh mắt hâm mộ không thôi, nói khẽ với Ngôn Chỉ: “Chúng ta cũng nhanh sinh một đứa thôi, phụ vương và mẫu phi ta mong ngóng lâu rồi.”

Ngôn Chỉ liếc mắt, mỉm cười nói: “Chàng gấp lắm à?”

“Sao không gấp được, chỉ sợ mẫu phi không thèm hỏi ý kiến của ta đã cưới luôn vài người vào nhà ấy chứ”. Tiêu Tử Bùi mới nghĩ đã lo.

“Cũng tốt mà, trái một cô phải một cô, ngồi hưởng tề nhân chi phúc.” Ngôn Chỉ hừ khẽ

“Ta nào dám!” Tiêu Tử Bùi ghé sát bên tai nàng nói, “Ta đã cho người đi thông báo với phụ vương và mẫu phi ta rồi, chỉ sợ giờ mẫu phi mừng như điên ấy chứ.”

Ngôn Chỉ hoảng hốt lắp bắp hỏi: “Chuyện khi nào? Sao chàng không nói với ta”.

Tiêu Tử Bùi cười hắc hắc: “Ta sợ nàng lại lo trước lo sau nên nói thẳng với họ luôn. Nếu nàng còn chạy, ta sẽ nói cho cả kinh thành chê cười nàng cả đời”.

“Chàng —— chàng nói với mẫu phi thế nào? Giải thích về lai lịch của ta làm sao?” Ngôn Chỉ bối rối.

“Ta nói nàng là muội muội của Ngôn Phi Mặc, là nghĩa nữ của hoàng hậu nương nương, ta còn phái người báo tin cho hoàng hậu nương nương nữa, chắc bây giờ mỗi ngày mẫu phi đều tiến cung tìm bà bàn bạc chuyện hôn sự đôi ta đấy.”

“Chàng! Chàng còn ở Mạc Bắc, huống hồ chiến sự chưa xong, coi chừng Ngự Sử tấu chương vạch tội chàng!” Ngôn Chỉ phiền não.

“Một khắc ta cũng không đợi nổi, thật muốn thành thân với nàng ở đây luôn.” Tiêu Tử Bùi buồn bực nói.

Ngôn Chỉ trừng mắt nhìn hắn, trừng mắt trừng mắt, sau đó lại bất giác bật cười: “Ngốc!”

Chỉ chốc lát sau, hai người đã đi đến trước cửa phủ tướng quân, thấy một hàng hoa tươi xếp dọc bên ngoài, rất nhiều hoa hay nở vào mùa xuân ở Mạc Bắc, hoa hồng mai núi, hồng xanh tím, vô cùng đẹp mắt.

Tiêu Thiển đang sửa sang mấy chậu hoa trước cửa cho ngay hàng thẳng lối, vừa thấy họ về thì vui vẻ nói: “Công tử, tiên sinh, hai người xem đẹp chưa này?”

Ngôn Chỉ cũng thấy thích, ngồi xổm xuống ngửi thử, mùi thơm ngát nhẹ nhàng lan vào mũi.”Đâu ra vậy?”

Tiêu Thiển tặc lưỡi cười hì: “Hôm nay Hiểu Phong cô nương ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó có rất nhiều người mang chậu hoa này xếp trước cửa phủ chúng ta.”

Tiêu Tử Bùi ngạc nhiên nói: “Hiểu Phong mua nhiều hoa thế làm gì?”

“Hiểu Phong cô nương vừa vào cửa, Phương công tử cũng bước tới ngay sau, nói là hiểu Phong cô nương thay lòng đổi dạ, lợi dụng hắn xong thì vứt bỏ.” Tiêu Thiển nhịn không được cười ha ha vui vẻ, ngay sau cửa, Phương Nam đứng chống nạnh, thở phì phì kêu lên: “Tiêu Thiển ngươi còn cười à! Ngươi cười cả chiều rồi đó! Ngươi tưởng công tử nhà ta không biết cười chắc, ta nghe nói, hắn vội vàng muốn cưới…”

Tiêu Thiển vội vàng chạy ra, bịt kín miệng Phương Nam lại, rồi cúi đầu khom lưng về phía Tiêu Tử Bùi nói: “Công tử, Phương công tử ở trong chờ ngài đấy.”

Tiêu Tử Bùi và Ngôn Chỉ cùng vào, chưa gì đã nghe thấy tiếng Hiểu Phong ở đại sảnh vang lên: “Phương công tử, xin ngài mà, ngài tha cho ta đi, sau này ta không dám đắc tội với ngài nữa”.

Phương Tư Du ngạc nhiên nói: “Hiểu Phong sao nàng lại nói thế, ta quý nàng như vậy, cả kinh thành ai ai cũng biết ta điên đảo vì nàng, sao nàng lại nói như ta bắt nạt nàng vậy?”

“Ngài đừng nói dối nữa, ta không xinh đẹp lại chẳng có tài gì, còn không gia không thế, một phong lưu công tử lưu luyến vạn bụi hoa như ngài sao mà quý ta được chứ?” Hiểu Phong cũng sắp khóc luôn rồi, vừa thấy Ngôn Chỉ bước vào đã như được đại xá, nàng nhìn Ngôn Chỉ rồi mếu máo, “Cô nương, mau tới giúp ta!”

Phương Tư Du khổ sở nhìn Hiểu Phong, buồn rầu nói: “Xem ra cả kinh thành biết cũng không đủ, không biết cả Mạc Bắc có đủ không đây.”

Ngôn Chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Phương Tư Du một cái, ôn tồn nói: “Hiểu Phong đi vào đi, ta nói chuyện với Phương công tử một lúc.”

Tiêu Tử Bùi nhìn thấy Phương Tư Du cũng không khỏi giật mình, hỏi: “Công tử như huynh sao lại chạy tới đây?”

“Hai người ở đây thì mình ta ở kinh thành cũng chẳng còn ý nghĩa, cho nên hộ tống Hiểu Phong tới đây xem náo nhiệt.” Phương Tư Du cười hì hì nói.

Ngôn Chỉ mỉm cười: “Phương công tử, chúng ta nói thẳng ra đi, Hiểu Phong là muội muội của ta, nếu ngài muốn chơi đùa thì dẹp ngay suy nghĩ đó đi, ngày mai quay lại kinh thành tiếp tục làm phú gia đệ tử của ngài, bằng không chỉ sợ tánh mạng khó mà bảo toàn được.” Nói xong, nàng đưa tay lên, cây chùy thủ lóe sáng sắc lẻm, Phương Tư Du thấy cổ họng lạnh tanh, khi nhìn lại đã không còn thấy cây chùy thủ kia nữa.

Phương Tư Du chậc chậc tán thưởng hai tiếng, cười nói: “Ta rất sợ đó, xem cô như vậy dù người ta có thật tình cũng bị cô dọa sợ”.

“Nếu thật tình là thật thì chỉ cần một lòng là đủ, hơn cũng vô dụng.” Ngôn Chỉ thản nhiên nói.

“Tư Du, huynh ghi hận lần đó Hiểu Phong hại huynh à, ta xin lỗi thay nàng, bỏ qua vậy đi nhé, huynh gióng trống khua chiêng như vậy, sau này sao mà Hiểu Phong lập gia đình được nữa?” Tiêu Tử Bùi cũng biết bản tính phong lưu của bạn mình, thật lòng khuyên nhủ.

Phương Tư Du giận tái mặt: “Hai người khinh thường ta đấy hả? Hừ, rồi có ngày hai người nhìn thấy chân tình của ta!” Nói xong, hắn phất tay áo rời đi.

Ngôn Chỉ và Tiêu Tử Bùi hai mặt nhìn nhau, không biết phải nên tin hay không nữa. Hiểu Phong cũng ló đầu ra theo, nhìn quanh vài vòng rồi cẩn thận hỏi: “Hắn đi rồi?”

Ngôn Chỉ gật gật đầu.

Hiểu Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi ra cùng Thính Vân. Thính Vân bất mãn nói: “Nàng dễ mềm lòng quá, tên này rõ là hoa hoa công tử, không đáng tin. Ta thấy tứ đại công tử kinh thành, ngoài cô nương ra, cũng chỉ có Phong đại nhân là được nhất.”

Tiêu Tử Bùi ho khan một tiếng, vừa định cãi lại vài câu, cửa lớn đã mở ra, tiếp theo là giọng của Tiêu Thiển: “Mời công tử vào trong.”

Mọi người nhìn lại, một người mặc áo xanh, lẳng lặng đứng trong sân, ánh tà dương ở Mạc Bắc bao phủ khắp người, như tỏa ra một màu vàng nhạt, làm người ta hoa mắt.

Bình luận





Chi tiết truyện