chương 16/ 23

“ Hoàng huynh chuyện gì vậy” Lãnh Diệu Liên vừa nãy còn nhắm mắt bây giờ đã có dấu hiệu he hé mở mắt, bộ dáng chật vật vô cùng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, hàng lông mi cong vút,mái tóc đen buông xõa mượt mà như dòng sông. Nếu mà nàng không bị bệnh, khiến cho nàn da nàng xanh xao có lúc thì trắng bệch ra như vầy thì chắc hẳn nàng là một đại mĩ nhân. ( chưa = chị đk )

-“ Diệu nhi” Lãnh Thiên Kì cùng Lãnh Thiên Minh thấy nàng tỉnh dậy thì đồng thanh kêu lên một tiếng, hướng phía nàng mà nhìn.

-“ Nhị ca, huynh về rồi." Vẫn cái giọng trong trẻo nhưng vẫn có chút tinh nghịch ấy, nhưng mà, muội muội của hắn đã không được khỏe mạnh. Lãnh Thiên Minh nhìn muội muội mình, mà lòng lo lắng không thôi. Tại hắn chỉ tại hắn Diệu nhi mới bị như thế này.

Phía bên kia Lãnh Thiên Minh đang đứng, mặt đầy sự lo lắng . Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn lộ ra vẻ mặt này. Băng Di thẩm nghĩ, đúng là có gia đình vẫn hơn. Đôi mắt nàng lại âm u nhìn ra ngoài sân . Lãnh Phong đó có phải em không. Nhưng rồi ánh mắt ấy cũng bị đẩy vào trong tâm, nàng(BD)lại toát lên vẻ lười biếng thường ngày…

-“ Ngươi bị trúng Liên Thiên Tán” Băng Di bình ổn tâm tình xong thì lên tiếng trước đánh tan cái không khí ngột ngạt kia … Lãnh Diệu Liên bên kia đã ngồi dậy và đang nói chuyện với Lãnh Thiên Minh và Lãnh Thiên Kì , nghe thấy giọng nói so với nàng còn trong trẻo hơn, nhìn qua thì nàng (LDL) bất ngờ không thôi, thật đẹp a ... như tiên nữ vậy .

Nào là mái tóc đen trắng buông xõa thả xuống như một dòng thác đang chảy, đôi mắt phượng màu hổ phách quyến rũ sắc sảo, hàng lông mày thanh thanh , nhẹ nhàng thoát tục còn hơn tiên nữ. Còn đôi môi thì khỏi phải nói , nho nhỏ hồng hồng như một trái dâu tây… Nào là nàn da trắng hồng mịn màng như da em bé. Quả thật tất cả tạo nên một con người, à không một nàng tiên xinh đẹp nhất trên đời. Nhưng điều làm Lãnh Diệu Liên chú ý là bộ dáng của nàng ta(BD) có phải là quá lười biếng rồi không.Hình tượng bị phá hủy… Không còn gì để nói…

Cũng không thể trách Lãnh Diệu Liên, cái bộ dạng bây giờ của Băng Di không còn gì lười biếng hơn. Chủ nhà thì chưa ngồi, nàng đã an phận trên ghế, khoanh cả chân lên , tựa toàn thân vào đằng sau, tay thì ve vẩy đung đưa, nhìn thật là không thể nói là giống một cô nương khuê các …

Nhìn cái bộ dạng này của Băng Di đầu Lãnh Diệu Liên treo lên ba vạch hắc tuyến, nghẹn cả họng, không thể nói lên lời luôn. Nhưng mà chỉ có một điều, nàng (LDL) thích cô nương này, không tà niệm, trong sáng như một đám mây ( chị chắc chứ ) trắng đang bồng bềnh trên trời. Phì, nàng còn thích cái thái độ hờ hững lười biếng của nàng ta( BD) thật thoải mái .

Từ bé nàng đã phải làm một công chúa, tất cả các quy củ đều phải biết, lấy bản thân làm gương cho kẻ dưới. Đến cả khi ngủ nàng cũng phải tuân thủ cung quy, làm nàng gò bó không chịu được. Nhưng dù sao nàng cũng có phụ thân mẫu thân cùng các ca ca yêu quý, cũng khá thoải mái, nhưng nàng vẫn thích tự do hơn. Nên nàng là đang có ấn tượng rất tốt với cô nương ngồi kia.

-“ Cô nương là..." Lãnh Diệu Liên mỉm cười một cái hướng Băng Di lên tiếng hỏi .

-“ Đại phu” Băng Di vẫn giữ cái thái độ lạnh nhạt, lười biếng, cất tiếng trà lời.

-“ Ách, đại phu ???” Lãnh Diệu Liên nghi ngờ lên tiếng, đại phu ư, nhìn nàng ( BD) cũng chỉ 15 tuổi thôi, sao có thể là đại phu được. Mà có là đại phu thì làm sao có thể chữa cho nàng ( LDL) được. Nàng cũng sẽ không tin đây là Bách Bạch Tiên Nhân mà nhị huynh đi mời… Thế là nàng cứ nghĩ rồi lại ngước mắt nghi ngờ rồi lại nghĩ... hazzz thật rối loạn.

-“ Nàng là sư muội của Đinh Ẩn." Thấy cái bộ dáng buồn cười của muội muội mình Lãnh Thiên Minh cũng nhẹ lòng đi trả lời sự nghi ngờ của Lãnh Diệu Liên.

Sư muội ??? Đinh Ẩn??? A, hình như Đinh Ẩn là thị vệ bên cạnh nhị huynh, mà hình như hắn là đồ đệ của Bách Bạch Tiên nhân.

Lãnh Diệu Liên không phải là vô tâm không nhớ Đinh Ẩn, mà là vì Đinh Ẩn, cái tên dở người kia , hằng ngày đều chết dí ở trong phủ Minh vương chế thuốc, rất ít khi ra ngoài, mà lần gặp lâu nhất của hắn với Lãnh DIệu Liên cũng chỉ là 2 lần mà thôi, không thể trách Lãnh Diệu Liên một lúc lâu mới nhớ ra bạn trẻ Đinh Ẩn .

-“ Ồ, tên cô….” Lãnh Diệu Liên còn chưa nói hết câu, mặt đã trắng bệch không còn giọt máu, mày nàng nhăn , mặt lộ ra vẻ đau đớn kinh khủng, nàng bắt đầu vặn vẹo thở lên thở xuống, người khác nhìn vào cũng cảm thấy đau dớn, chứ nói gì cái người có biểu hiện thế kia chứ…

-“ Diệu nhi” Lãnh Thiên Kì và Lãnh Thiên Minh thấy Lãnh Diệu Liên đột nhiên ngất đi, thì hét lên, trong tiếng tràn đầy lo lắng. Muội muội của bọn hắn.

Tốt nhất là Diệu nhi của bọn hắn không xảy ra chuyện gì nếu không thì hắn Lãnh Thiên Minh sẽ lên cơn giết người, mà hắn Lãnh Thiên Kì lên cơn chém người. Sát khí đẩy lên đến cực điểm, không gian ngưng trọng không một ngóc ngách khe hở nào không tràn ngập sát khí.

-“ Cầm lấy, cho nàng ta uống” Trong cái không gian ngạt thở muốn chết đấy bạn trẻ Băng Di nhà ta thì lại nhếch mép, lười biếng cất tiếng.

Đang lo lắng không thôi đột nhiên nhận được một cái hộp, Lãnh Thiên Minh có hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ là hơi mà thôi, bộ mặt đấy lộ ra nhanh như thế nào thì nó cũng kết thúc nhanh như vậy ,nhanh đến lỗi làm người khác còn lầm tưởng đố chỉ là ảo giác.

-“ Thuốc???” Lãnh Thiên Kì ở bên cạnh thấy Băng Di đưa cho Lãnh Thiên Minh một cái hộp thì cũng tò mò cất tiếng. Điều đầu tiên hắn nghĩ chắc chắn bên trong đó là thuốc lên hắn mới lên tiếng hỏi.

-“ Tất nhiên” Băng Di vẫn bộ dáng lười biếng, nhưng thái độ tỏ ra khinh bỉ Lãnh Thiên Kì vài lần…

-“ Ách” Lãnh Thiên Kì tặc lưỡi. Hắn chỉ hỏi thôi mà, cần gì phải tỏ ra khinh bỉ hắn như vậy…Hazzz , thật bi thương a.

-“ Cho nàng uống bốn mươi chín ngày, mỗi ngày 1 viên, uống hết sẽ khỏi ” Băng Di vừa nói vừa đút một viên vào trong miệng Lãnh Diệu Liên.

Lãnh Diệu Liên sau khi nuốt viên thuốc kia vào, thì da bắt đầu hồng lên một tí, bắt đầu có sức sống, thở đều đặn, đau đớn của nàng dường như đã biến mất hoàn toàn.

Lãnh Thiên Minh và Lãnh Thiên Kì thấy Lãnh Diệu Liên trở lên tốt hơn thì cũng thở ra một nhọc hơi.Bọn hắn thấy thật nhẹ nhõm …Bọn hắn còn đưa đôi mắt “ to tròn” đầy cảm kích hướng Băng Di gật nhẹ….

Băng Di thấy vậy liếc mắt khinh bỉ bọn hắn, thật là nghĩ Trần Băng Di nàng là ai cơ chứ... cái loại độc cỏn con này nàng chỉ cần vẩy tay cái là xong. Cảm với chả kích. Ai cần cơ chứ…Khinh bỉ một hồi nàng lại quay lưng bước ra ngoài…

-“ Ách…” Lãnh Thiên Kì định nói gì thì Lãnh Thiên Minh lại lên tiếng ngắt lời:

-“ Ca, cứ để cho nàng đi,… nàng ấy cũng không chạy được” Nói xong còn nhếch miệng. Kiểu như nắm chắc chắn nàng (BD) sẽ thuộc về hắn vậy, đúng là hết nói nổi . (Ninh Tâm: chắc không?) Nói xong Lãnh Thiên Minh lại quay lưng đi về phía chỗ Lãnh Diệu Liên đang nằm. Bụng nghĩ : Nàng làm sao mà có thể thoát khỏi tay ta.

Băng Di bên kia làm sao biết được là bản thân đang đi vào miệng cọp. Nàng còn đang mải nghe lời răn dạy của người có thân phận “ cao quý”.

-“ Nô tì to gan, dám trước mặt bản quận chúa mà không quỳ” “ Người đâu kéo nàng ra chém cho ta.” Chủ nhân của cái giọng kia gằn mạnh từng chữ, nhấn mạnh ý nghĩ giết chết Băng Di, thật là không biết phải trái. Còn muốn giết nàng, thật là mạnh mẽ …

-“Quỳ??” Băng Di" ngây thơ” hỏi lại. Khuôn mặt kia tở ra vô vàn yêu nghiệt khiến cho nàng quận chúa kia ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi.

Nàng thân là nữ nhi của Bát vương gia Lãnh Vinh Khanh - em trai thân thiết nhất của Tiên Hoàng - Lãnh Lan Nhi, mà nàng lại chính là một thân cao quý được phụ thân yêu thương nuông chiều từ nhỏ chưa từng chịu ủy khuất dù là nhỏ nhất, nàng từ lúc được sinh ra luôn nghĩ nàng là xinh đẹp nhất, nhưng mà khi đứng trước nữ tử kia, nàng còn không bằng một góc. Máu dồn lên đại não, sự tức giận cùng lòng ghen tị đã lấn át lý trí * có trí đâu mà lấn* nàng lại cất giọng :

-“ Tiện tì, tốt nhất ngươi nên quỳ xuống, dập đầu ba cái, bản quận chúa còn có thể suy nghĩ mà tha cho ngươi”

Băng Di nghe thấy cái giọng chảnh chọe kia thì cũng chỉ nhếch mép cười khinh bỉ,thật là cũng chỉ là nữ nhân, nàng không chấp nhất làm gì cho mệt…

Nhưng cái “ lòng tốt” ấy của Băng Di lại không được báo đáp.Cái người tự xưng là quận chúa kia thật không biết điều., Đúng chất ngực to não phẳng, thấy Băng Di nhếch mép thì tức giận không thôi. Còn nghĩ là nàng đang cười nhạo mình, ( tg: thì đúng mà…BD: ăn nói cẩn thận, ta đây chỉ cười khinh bỉ mà thôi) Lại lớn tiếng hét ầm cả lên:

-“ Người đâu, đánh chết nàng cho ta” Nghe thấy vị quận chúa kia kêu ầm lên, mấy vị tiểu thư đằng sau đang xem kịch cũng giật cả mình, hộ vệ bên cạnh nghe thấy thì ánh mắt tràn đầy khinh bỉ hướng vị quận chúa kia nhìn. Thật ra bọn hắn cũng chả thích vị chủ tử này, suốt ngày điêu ngoa, làm càn, được nuông chiều từ bé, cái bản tính kiêu ngạo, ngu dốt của nàng làm bọn hắn chán ghét không thôi. Đã thế nàng ta còn hay ghen tị này nọ,hại bọn hắn toàn phải đi dọn những thứ nàng gây ra, thật là không còn gì để nói hơn là : một từ ghét, hai từ rất ghét, ba từ vô cùng ghét cũng chưa đủ để miêu tả nội tâm của họ.

Nhưng mà ai bảo, nàng là chủ tử của bọn hắn cơ chứ. Mặc dù bức xúc nhưng vẫn phải tuân lệnh thôi. Nghĩ thế rồi, mấy tên hộ vệ lại hùng hổ tiến tới định bắt Băng Di đi thì…

Bình luận





Chi tiết truyện