chương 33/ 35

Màn đêm đã buông xuống từ lâu. Màu đen huyền bí đã bao phủ khắp mọi nơi. Không gian xung quanh im lìm. Cái im lìm của sự chết chóc khiến cho con người ta phải sởn tóc gáy và nổi da gà. Bãi đất trống càng trở nên đáng sợ hơn với tiếng gió rít không ngừng khiến cho con người ta lạnh xương sống và có cảm giác như đang ở trong bãi tha ma. Những ai yếu bóng vía chắc sẽ không thể nào đứng ở đây quá một phút.

Ở một nơi khuất cách đó không xa là một ngôi nhà nhỏ đầy xập xệ. Ngôi nhà chìm hẳn trong đêm tối và trở nên u ám hơn bao giờ hết. Bên ngoài ngôi nhà là vài ba tên con trai to đô có gương mặt rất ngầu hết đi qua rồi đi lại trước cửa ngôi nhà cứ như là âm binh. Mọi thứ tĩnh lặng như chết như thể một điềm báo của sự nguy hiểm đang đến rất gần...

Bên trong căn nhà, bóng tối cũng tràn đầy. Nếu không có đống lửa ngay giữa căn nhà này thì có lẽ âm khí đã tràn ngập nơi này. Và nhờ thế mà ta có thể nhìn thấy được hai thân hình bé nhỏ đang ngồi dựa đầu vào một cái trụ nhỏ gần đó. Hai đôi bàn tay bị cột ra phía sau, hai đôi mắt bị bịt chặt và miệng bị băng lại. Còn gương mặt của hai người bị lấm lem bởi đất.

Cách đó không xa là một gã đàn ông đang ngồi chễnh chệ trên ghế và nhà ra từng vòng tròn khói màu trắng đục. Và xung quanh là bọn đệ tử của hắn.

_ Ra xem thử hai đứa đó đa tới chưa.

_ Dạ!

Một đứa trong nhóm tuân lệnh vội ra ngoài.

.................

Nấp vào một chỗ khuất cách căn nhà hoang không xa, cả Hải Luân lẫn Cát Nguyên hiện giờ đang rất nôn nóng. Không thể nào chịu thêm được nữa, Hải Luân vội đứng lên nhưng rất may Cát Nguyên đã kịp kéo cậu ngồi xuống.

_ Bình tĩnh đi!- Cát Nguyên nghiêm giọng.

_ Tôi không thể chờ thêm được nữa. Chúng ta không thể chờ Việt Hoàng được. Quá lâu!

_ Chúng ta không chờ Việt Hoàng! Chúng ta sẽ hành động trước. Nhưng hãy chờ thời cơ.

_Quỳnh Băng đang ở trong đó.

_ Cậu tưởng chỉ có mình Quỳnh Băng bị giam trong đó thôi sao?- Chất giọng của Cát Nguyên nghe nhưng vọng về từ một nơi nào đó xa lắm, đầy những nỗi đau.

Hải Luân khẽ nhăn trán.

Cùng lúc đó có tiếng ô-tô chạy vào thu hút sự chú ý của cả hai. Không hẹn, cả hai thận trọng rời khỏi vị trí ẩn náu.

Một gã thanh niên chậm rãi bước ra khỏi xe.

_ Sao rồi?

_ Vẫn chưa thấy chúng tới đại ca.

_ Không sao cứ kiên nhẫn đi! Dù sao cũng chưa đến nửa đêm mà. Chúng ta cứ từ từ đợi.

Nói xong, gã thanh niên chậm rãi tiến vào bên trong căn nhà. Từng bước đi thật êm và chậm.

Mở cánh cửa ra, chút ánh sáng hiếm hoi rọi vào căn phòng u tối khiến cho cả căn phòng có một vệt sáng kỳ dị mang theo đó là một mối nguy hiểm đang rình rập. gã thanh niên ngồi chễnh chệ trên ghế lúc nãy vội vàng dọt ra khỏi ghế.

_ Đại ca!- Hắn khúm núm.

_ Mở mắt ra cho chúng.- Gã thanh niên ra lệnh.

Liền sau đó là hai gã thanh niên khác tiến về phía hai thân hình nhỏ bé đang cố nhúc nhích.

Khe sáng hẹp dần hiện ra và trước mắt hai cô gái trẻ, Quỳnh Băng và Xoan Đào là một gã thanh niên cao lớn. Dù đang đứng ở vùng sáng, nhưng cả thân hình gã như bị bóng tối nuốt chửng.

_ Hoan nghênh chúng mày đến đại bản doanh của tao.

Sau câu nói ấy là một tràng cười khả ố của hắn. Quỳnh Băng và Xoan Đào lo lắng đưa mắt nhìn nhau. Hai gương mặt lạ, không quen không biết, nhưng trong trường hợp này họ nhanh chóng làm quen nhau bằng những cử chỉ.

_ Anh là ai?- Xoan Đào cố giữ giọng nói không bị run.- Tại sao lại bắt hai chị em tôi vào đây?

_ Nếu tôi không nhầm thì hai cô chả quen biết gì nhau cả.- Gã thanh niên mỉa mai.

_ Chuyện đó chả liên quan gì đến anh.- Quỳnh Băng trừng mắt nhìn hắn.- Tại sao lại bắt chúng tôi?

Gã thanh niên quắc mắt nhìn Quỳnh Băng. Bất thình lình hắn cúi người xuống và đưa tay ra giữ lấy cằm của nó.

_ Ăn phải gan hùm hả nhỏ?

_ Ăn gan gì kệ tôi!- Quỳnh Băng cố nói qua cái quai hàm bị cứng đơ của mình.

Và tiếp sau đó là “Phụt”, một bãi nước bọt nằm chễnh chệ ngay giữa mặt hắn ta.

Ờ...tình hình hiện giờ là có một cái ấm nước đang sôi sùng sục, chắc cũng trên 1000 độ cũng nên. Bàn tay của hắn mỗi lúc một xiết chặt quai hàm của Quỳnh Băng hơn.

_ Mày giỏi lắm! Để tao xem xem hai đứa bây còn cứng đầu được bao lâu.

_ Vào đi!

Giọng nói bên ngoài vọng vào thu hút sự chú ý của cả tốp người bên trong. Một dáng người cao ráo chậm rãi tiến vào trong theo sau là hai tên đệ tử của hắn. Gã thanh niên từ từ đứng lên và nhếch môi cười.

_ Còn chưa đến nửa dêm mà Sanyuan. Mày tới sớm thật.

Cát Nguyên nhếch mép cười một cái đầy kinh miệt.

_ Lúc nghe điện thoại, tao còn tưởng là đứa nào. Ra là thằng chó mày. Xem ra óc mày ngắn thật. Giở trò này ra để hù dọa tao à?- Cát Nguyên nhìn tên kia đầy thách thức.

Trong phút chốc, tên kia cảm thấy một luồng điện chạy dọc xươn sống, lạnh cả sống lưng. Hắn đã từng là thủ hạ của Cát Nguyên, nên hắn biết rõ anh không phải là người đơn giản. Lấy lại bình tĩnh, hắn nói:

_ Là tao đấy! Sao nào? Mày không ngò phải không? Người ta thường nói chủ nào tớ nấy mà.

Cát Nguyên bật cười.

_ Chủ nào tớ nấy? Mày không thấy mày đang hạ thấp giá trị của mày xuống sao?

Trong khi những tên thủ hạ của tên này đang cố gắng nén cười, gã thanh niên lại mặt đổ bừng bừng.

Cát Nguyên chậm rãi đưa mắt nhìn Quỳnh Băng rồi Xoan Đào. Đôi mắt của anh dừng lại ở Xoan Đào rất lâu. Và Xoan Đào cũng nhận ra rằng đôi mắt đang nhìn cô đã khác trước rất nhiều. Một cách lúng túng, Xoan Đào quay đi.

Hít một hơi thật sâu, Cát Nguyên quay trở lại với tên đang đứng đối diện mặt mình.

_ Muốn cái gì? Nói trắng ra đi!

Có thể thấy rõ, bây giờ Cát Nguyên đang nắm thế chủ động.

_ Muốn gì à?- Gã thanh niên khẽ nhếch mép lên.- Tao chả muốn gì cả. Chẳng qua là tao muốn hoàn thành việc mày giao cho thôi mà. Tao là một thằng đệ tử rất có trách nhiệm phải không?

_ Đúng vậy! Rất có trách nhiệm với chủ. Không nói nhiều! Tao biết mày thù tao vì việc gì. Việc này không liên quan đến Xoan Đào và Quỳnh Băng. Thả họ ra!

_ Mày nghĩ tao sẽ nghe mày sao Cát Nguyên?

Trong khi gã thanh đang dần niên tiến về phía Cát Nguyên, anh đã chậm rãi đưa mắt qua sát sự chuyển động một cách thận trọng của vật thể đen phía sau lưng Quỳnh Băng và Xoan Đào.

_ Tao biết mày sẽ không nghe tao. Nên tao có một trò chơi, không biết mày có nhã hứng không? Cả tụi bây nữa! Tham gia luôn cho vui. Vì tao nghĩ đại ca của tụi bây không có cơ hội để thắng đâu.

Cát Nguyên tìm cách thu hút sự chú ý của gã thanh niên và đồng bọn của hắn.

Trong khi đó ở phía cây cột, nhận ra sự bất thường, Quỳnh Băng không khỏi lo sợ mà quay về phía sau và nó không khỏi giật mình.

_ Hải Luân!

_ Suỵt!- Hải Luân vội ra hiệu.- Hai người ngồi yên.- Nói đoạn cậu quay về phía Xoan Đào.- Rất vui được biết chị.- Vừa nói, cậu vừa rút trong túi quần ra một con dao xếp.- Cảm ơn chị đã làm thay đổi một con người.

_ Hả?- Xoan Đào tròn mắt ngạc nhiên.

_ Rồi chị sẽ hiểu.- Hải Luân liếc nhìn về phía Cát Nguyên.- Hai người có thể đừng thu hút sự chú ý của bọn đệ tử tên kia được không?

Hải Luân nói vậy, cả Quỳnh Băng và Xoan Đào vội quay về phía Cát Nguyên. Và những gì họ thấy lúc này là Cát Nguyên đang ở trong một vòng vay của toán đệ tử tên kia, trên tay đứa nào cũng lăm le một cây gậy. Còn anh, hoàn toàn tay không.

_ Nhanh lên đi!- Xoan Đào vội giục Hải Luân.- Cậu nhanh lên đi.

_ Chị bình tĩnh đi. Cát Nguyên rất giỏi võ.- Hải Luân trấn tĩnh Xoan Đào.

Quỳnh Băng hết đưa mắt nhìn về phía Cát Nguyên rồi quay sang nhìn Hải Luân. Đôi mắt nó bắt đầu trở nên hoang mang hơn. Bất thình lình, tiếng động phía bên trái thu hút sự chú ý của nó và nó thấy một tên đệ tử của gã thanh niên kia đang tiến về phía nó, đích xác thì hắn tiến về phía Hải Luân.

_ Hải Luân cẩn thận!

Vừa nói, Quỳnh Băng vừa dùng nửa vai hích Hải Luân ra trước khi tên đó kịp hạ cây gậy vào người cậu.

_ Á!- Quỳnh Băng kêu lên hi cây gậy hạ trúng bả vai của nó.

Lồm cồm bò dậy, Hải Luân có phần hoảng khi nhìn thấy nét đau đớn lộ rõ trên gương mặt của Quỳnh Băng.

_ Quỳnh Băng!

_ Em...không...sao!

Quỳnh Băng cố gắng nói. Nó cảm nhận được rằng bả vai nó đau kinh khủng, đó không phải là cơn đau thông thương mà là đau thấu xương.

Hải Luân chiếu tia nhìn sắc lạnh vào tên đó khiến tên đó không rét mà run, tuy nhiên hắn vẫn giữ chặt cậy gậy trên tay.

_ Mày được lắm!

Nói đoạn Hải Luân tiến về phía tên đó và trước khi rời khỏi chỗ, cậu không quên đá nhẹ con dao về phía tay của Xoan Đào.

Một cuộc hỗn chiến thật sự bắt đầu. Gã thanh niên khẽ nhếch môi lên khi nhận ra sự có mặt của Hải Luân.

Hải Luân đứng cách chỗ Quỳnh Băng không xa lắm nên nó có thể nhìn thấy những cú hạ đòn đầy chắc chắn của cậu nhưng không hiểu sao đầu óc nó cứ choáng vang rồi cả mí mắt của nó cứ nặng dần, nặng dần. Cơn đau tấy thấm dần, thấm dần vào người nó. Nó rất muốn kêu lên vì nó thật sự không thể nào chịu đựng được cơn đau này nhưng nó lại không dám kêu vì sợ Hải Luân lo lắng.

Xoan Đào vừa đưa mắt quan sát và đưa tay ra sau để mò đến chỗ con dao nhỏ. Một cách thận trọng, cô thu tay lại và cố gắng tìm cách tiếp tục công việc còn đang dang dở của Hải Luân.

Xoan Đào nhẹ nghiên người về phía Quỳnh Băng.

_ Cố lên nào!- Xoan Đào thì thầm vào tai Quỳnh Băng.- Chúng ta sẽ thoát khỏi đây thôi!

Và vừa dứt câu, “bựt”, dây trói bị đứt. Cùng lúc đó, Quỳnh Băng ngã gục xuống.

_ Quỳnh Băng!

Xoan Đào vội lay Quỳnh Băng.

_ Á!- Quỳnh Băng kêu lên.- Đau quá.

Vừa ột tên đo ván, nghe thấy tiếng kêu của Quỳnh Băng, Hải Luân vội quay lại và cậu thật sự hoang mạng khi nhìn thấy nó quằn quại như vậy. Cố gắng giữ bình tĩnh, cậu rảo những bước dài về phía nó và Xoan Đào.

Ngồi xuống bên cạnh Quỳnh Băng, Hải Luân vội lay người nó.

_ Quỳnh Băng! Tỉnh lại đi! Nghe anh nói này Quỳnh Băng!

Qua thứ ánh sáng xanh dị thường ở bên ngoài hắt vào, Hải Luân nhận ra gương mặt của Quỳnh Băng đang trắng bệch.

_ Đau...đau...đau quá!- Chất giọng của Quỳnh Băng yếu ớt.

_ Quỳnh Băng!- Hải Luân lay người Quỳnh Băng thêm lần nữa.

Cảm nhận được điều gì đó bất thường ở bả vai của Quỳnh Băng, Hải Luân cẩn trọng kéo nhẹ cổ áo của nó ra. Và cậu nhìn thấy bả vai nó sưng tấy lên. Tua lại một đoạn ngắn những gì vừa xảy ra, gương mặt Hải Luân sa sầm xuống.

_ Tên khốn!

_ Có thể là đã bị rạn xương rồi!- Xoan Đào khẽ lên tiếng.

_ Bây giờ là đến lượt mày!

Câu nói của Cát Nguyên thu hút sự chú ý của Hải Luân và Xoan Đào. Lúc này, cả hai người mới nhận ra đám đệ tử của tên kia đã ngã rơm ngã ra. Và họ cũng nhận ra rằng Cát Nguyên vừa cứu nguy cho họ.

Bàn chân đang tiến về phía chỗ ba con mồi dừng lại hẳn, gã thanh niên hơi giật mình vì bị phát hiện nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh và quay người về phía Cát Nguyên.

_ Nhanh lên!- Vừa nói, Hải Luân vừa quay về phía Xoan Đào.

_ Còn Cát Nguyên?- Tông giọng của Xoan Đào đầy lo lắng.

_ Sanyuan không sao đâu! Anh ấy sẽ tự lo được.

Vừa dứt câu, Hải Luân vội nâng một cánh tay của Quỳnh Băng lên quàng vào cổ của mình. Nhưng vì có phần vội, Hải Luân lại động vào chỗ bả vai của nó.

Cơn dau bất ngờ ập đến đã kéo Quỳnh Băng dần thoát ra khỏi cõi vô thức.

_ Á!- Quỳnh Băng kêu lên.

_ Quỳnh Băng em không sao đâu.

Dứt câu, Hải Luân tiếp tục vòng tay của mình ra sau và lần này cậu thận trọng hơn. Xoan Đào cũng nhanh nhẹn xoay người lại để giúp Hải Luân dìu Quỳnh Băng.

...Quỳnh Băng bắt đầu thở và mí mắt của nó cũng mở dần ra dù rằng đó là điều rất khó khăn. Một ánh sáng chói làm lóa mắt nó trong giây lát và thu hút sự chú ý của nó. Nó lờ mờ nhìn thấy thứ ánh sáng trắng sắc lạnh đó đang tiến về phía chỗ nó...Nhân ảo bị nhòe đi trong mắt nó nhưng nó nhận ra nhân ảnh đó một tiến lại gần phía nó hơn...

...ánh sáng sắc lạnh lại lóe lên một lần nữa. Đôi đồng tử của Quỳnh Băng mở to và nó hiểu rằng chuyện gì đang xảy ra...

...Đang dần dìu Quỳnh Băng đứng lên, bất thần Hải Luân lại bị Quỳnh Băng đẩy ra phía sau, cậu bị ngã bổ nhào và choáng váng. Vội định thần lại, Hải Luân quay về phía sau...

...Tiếng chuông nhà thờ đâu đó vang lên...

...Vũng máu tươi bao quanh Quỳnh Băng khiến Hải Luân chao đảo thêm lần nữa. Cậu cố gắng đứng vững rồi chạy về phía nó. Ôm thân thể đang run rẩy của nó, nước mắt của cậu bắt đầu chảy ra.

_ Quỳnh Băng! Sao em ngốc thế hả? Quỳnh Băng!

_ Cải...Bắp...em...không...sao...mà...- Quỳnh Băng thở dốc.

_ Uhm! Em nhất định không sao! Em nhất định sẽ sống.

Nói đoạn Hải Luân vội ôm chặt Quỳnh Băng vào lòng. Cậu sợ, cậu sợ nếu cậu buông tay, nó sẽ rời xa cậu. Mãi mãi! Mặc kệ máu của nó nhuộn đỏ đôi bàn tay của cậu và đang bám đầy trên gương anh tú của cậu, cậu vẫn ôm chặt nó.

_ Tất cả đứng im!

Sau câu nói đó, một loạt cảnh sát xông vào và đi theo họ là Việt Hoàng, Thanh San. Vừa nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt, cả hai vội vàng chạy về phía Hải Luân.

_ Hải...Luân...tụi...mình...thoát rồi...phải không?- Quỳnh Băng cố gắng nói và mỉm cười.

_ Uhm!- Vừa trả lời, Hải Luân vừa mỉm cười.- Chúng ta thoát rồi.

_ Chuyện gì thế này?- Việt Hoàng vội hỏi.- Cậu không biết cầm máu cho cô ấy à?!- Cậu hét lên với Hải Luân.

_ Hay...quá...mà...Hải Luân...em buồn...buồn ngủ quá...em muốn...muốn ngủ...một tí...ức...- Sau câu nói yếu ớt ấy, Quỳnh Băng kêu lên.

Hải Luân nới lỏng vòng tay ra để Việt Hoàng có thể cầm máu cho Quỳnh Băng. Và gương mặt cậu hoang mang cực độ. Chưa bao giờ cậu hoang mang đến thế này cả. Một giọt nước mắt...không rất nhiều giọt nước mắt đang rơi trên gương mặt của cậu.

_ Không...Quỳnh Băng...em không được ngủ. Nghe anh nói này, em không được ngủ. Em có nghe thấy không hả? Em không được ngủ.

_ Mèo Lười...muốn ngủ...ức...

_ Quỳnh Băng à! Cố lên! Cậu sẽ ổn mà!- Thanh San cầm chặt tay của Quỳnh Băng.

_ Anh sẽ cho Mèo Lười ngủ nhưng không phải lúc này. Bây giờ em không được ngủ.

Dứt câu, Hải Luân quay về phía sau và hét toáng lên.

_ Gọi xe cứu thương nhanh lên! Chết tiệt! Các ngươi đui cả rồi hay sao không thấy có người bị thương?

_ Hải Luân...em...không chịu...được...được nữa...em...ngủ...đây...em...yêu... anh...

Chữ “anh” Quỳnh Băng nói thật nhỏ nhưng Hải Luân vẫn có thể nghe thấy được. Và vừa dứt câu, Quỳnh Băng cũng nhanh chóng hạ rèm mi xuống, mọi ý nghĩ trong nó đã tắt lịm.

_ Quỳnh Băng à!

Việt Hoàng và Thanh San lặng người nhìn Hải Luân ôm chặt thân thể của Quỳnh Băng, đầu cậu gục hẳn vào ngực nó. Nước mắt của cậu cũng thi nhau chảy ra mỗi lúc một nhiều.

_ Quỳnh Băng à...tại sao...tại sao em lại đỡ nhát chém đó cho anh chứ...tại sao em lại đỡ cho anh chứ? Quỳnh Băng à! Em tỉnh lại đi.

_ Con người ta...vì yêu...họ có thể làm tất cả...kể cả hy sinh tính mạng để bảo vệ người họ yêu.- Thanh San khẽ lên tiếng, chất giọng của cô cũng đã vỡ òa.

_ Nhanh...lên! Xe...xe cứu...

Cả Cát Nguyên và Xoan Đào vội chạy vào thông báo nhưng họ đã lặng đi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt...Đâu đó...tiếng chuông nhà thờ vẫn tiếp tục ngân lên. Phải chăng...vì là đêm chúa nên Người muốn có đồ hiến tế? Nếu quá như vậy, Người thật quá tàn nhẫn...

The end

Bình luận





Chi tiết truyện