chương 20/ 35

Bó gối trên sô-pha, Quỳnh Băng không khỏi thở ngắn thở dài. Từ sau hôm giáng sinh, Gia Huy đã nghỉ học. Nó không biết lí do tại sao cậu lại nghỉ học. Gọi điện thì nó toàn nghe cái thông báo đều đều nhàm chán “Thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”. Còn hỏi Việt Hoàng, cậu lại úp úp mở mở và chỉ nói với nó đúng một câu “Cậu ấy không sao đâu! Cậu đừng lo!” Hừ! Muốn nó đừng lo thì phải nói cho nó biết Gia Huy đang gặp phải chuyện gì chứ. Đằng này lại...

Bực mình nhất là sau giáng sinh được hai hôm, Quỳnh Băng nhìn thấy Gia Huy đi cùng một cô nàng khá xinh xắn, da trắng hồng, mái tóc màu nâu rất dễ thương. Nó cố sức gọi Gia Huy. Thế mà cậu vẫn cứ bước thẳng không quay lại nhìn nó. Nó tức ghê lắm! Chính Gia Huy muốn nó làm người yêu của cậu. Thế mà...cậu đá nó không thương tiếc, không lí do. Đêm hôm ấy, trời mưa to lắm, to như cái đêm mà Gia Huy tỏ tình với nó vậy. Thế nhưng hơi ấm tình yêu dường như đã không còn ở bên cạnh nó nữa. Nó muốn khóc ghê gớm nhưng lại chả có giọt nước mắt nào lăn cả.

_ Sao thế?- Hoàng Chương ngồi xuống cạnh Quỳnh Băng.- Em có chuyện gì hả?

_ Không có gì!- Quỳnh Băng lắc đầu.

_ Em không giấu được anh đâu!- Hoàng Chương cười hiền.- Có gì thì cứ nói ra đi. Giúp được anh sẽ giúp!

Nó ngước mắt nhìn Hoàng Chương. Anh thật tốt với nó. Và nó rất muốn nói cho anh biết nỗi đau trong lòng nó. Nhưng nó lại không thể nói vì nó không muốn anh đau lòng vì nó.

_ Không có gì đâu.- Quỳnh Băng gượng cười.- Thôi em đi học đây! Gần trễ giờ tới nơi rồi.

Nói đoạn Quỳnh Băng đeo cặp lên.

_ Uhm! Học xong, về liền nha. Trời tối, em đi đường cẩn thận.

_ Em biết rồi!

Dứt câu, Quỳnh Băng bước ra khỏi nhà.

..............

Từng vòng, từng vòng xe cứ chậm dần, chậm dần. Biết bao nhiêu bộn bề trong lòng khiến cho Quỳnh Băng không để ý gì đến xung quanh cả. Lòng nó giờ đây cứ như một mối tơ vò vậy. Nó không biết mình phải đối diện và giải quyết mọi chuyện như thế nào nữa. Biết bao nhiêu suy nghĩ cứ đan xen, chồng chéo trong đầu nó. Váng vất, nó thấy đầu óc mình đặc nghẽn rồi sau đó lại trống rỗng.

Dừng xe ngay trước nhà thầy giáo, Quỳnh Băng thở dài ngao ngán. Nó không còn đủ tâm trí để học nữa. Nó cố gắng lắc đầu để xua đi sự u ám trong lòng nhưng chẳng ăn thua. Học cái môn Toán này, nó cần phải tập trung cao độ. Thế nhưng đầu óc thế này thì học làm sao vô cơ chứ. Thở ra, Quỳnh Băng quyết định quay đầu xe.

_ Ơ! Băng! Hôm nay tới sớm nhỉ?- Thanh vừa thấy nó đã mỉm cười.

_ Uhm!- Quỳnh Băng đáp yểu xìu.

Nhìn thấy bộ mặt ủ dột của nó, Thanh hơn nhăn trán lại.

_ Sao thế? Lại vụ Gia Huy à?

Biết chả thế giấu nổi đôi mắt tinh tường của Thanh, Quỳnh Băng gật đầu.

_ Uhm! Tớ về đây!

_ Học không vô à? Thôi! Thế thì cậu về đi!

Mệt mỏi, Quỳnh Băng đạp xe đi. Thanh nhìn theo bóng dáng nó mà không khỏi thở ra.

_ Rõ khổ! Đau lắm đây!

_ Sao mà thẩn thẩn thơ thơ thế nàng?

Giọng nhỏ Giang kêu đằng xa đã đưa Thanh trở lại với hiện tại.

_ Không có gì!- Thanh vọng tiếng lên.

_ Vào đi! Hương hôm nay nó trúng số nên đem bánh kẹo tới cho tụi mình ăn đấy.

_ Thế à?- Vừa hỏi, Thanh vừa đạp xe tiến về phía Giang.

_ Ui dào! Là hôm giáng sinh, dì nó dẫn mấy đứa em ra chơi nên mua ít bánh kẹo cho tụi nó. Lũ em ăn không hết, nhỏ Hương tống lên cho tụi mình đấy mà.

_ Dù sao cũng là hảo ý!

_ Có nhỏ Băng là nguyên cái bàn sạch sành sanh liền.

_ Uhm! Thôi vào đi!

Quỳnh Băng lại đạp từng vòng xe. Nó đi hết từ ngóc này đến ngách kia của thành phố nhỏ này. Mỗi lần buồn, nó vẫn làm như thế này để vơi đi nỗi buồn. Nhưng dường như hôm nay, nỗi buồn, nỗi đau của nó chẳng những không vơi đi mà còn đau hơn nữa. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ. Hơn một tháng trước, Gia Huy tỏ tình với nó và giờ cậu lại tay trong tay với một người con gái khác. Nó muốn nghe từ Gia Huy một lời giải thích. Thế nhưng...cậu đã cắt đứt mọi liên lạc. Đột ngột đến rồi đột ngột đi, cậu giống như một cơn gió...không phải là lốc mới đúng! Cậu bất ngờ bước vào cuộc đời nó rồi bất ngờ ra đi không để lại một dấu vết...Không! Nó không thể để cậu ra đi một cách dễ dàng như thế này được. Nó muốn ở cậu một câu trả lời. Nó đã làm gì sai? Nó không muốn kết thúc mọi chuyện một cách đột ngột như thế này. Nó yêu Gia Huy và không muốn kết thúc mọi chuyện theo cách này. Nó cần ở cậu một lời giải thích thỏa đáng. Và rồi sau đó nó sẽ để cho cậu đi, dù rằng nó rất yêu cậu...Nhưng Quỳnh Băng biết tìm Gia Huy ở nơi nào đây?

_ Chị Hải Quyên!- Quỳnh Băng sực nhớ đến chị Hải Quyên.- Đúng rồi! Phải đi tìm chị Quyên mới được.

Nghĩ vậy Quỳnh Băng vội đạp xe hết tốc lực đến quán trà sữa. Nó không muốn chậm trễ thêm nữa. Vì lúc này đây, nó cảm giác có cái gì đó đang vỡ, có cái gì đó đang tuột mất...

Dừng xe trước cửa quán trà sữa, Quỳnh Băng chậm rãi bước vào quán. Bản nhạc “Last time” ngân lên khiến cho tâm trạng của nó thêm buồn đau hơn khi nhớ về những kỷ niềm của nó và Gia Huy ở cái quán trà sữa nhỏ xinh này. Quãng thời gian ấy thật đẹp và vui biết bao. Lắc đầu cho tỉnh táo, nó đưa mắt nhìn khắp lượt quán trà sữa nhưng không thấy chị Hải Quyên đâu cả. Chị Hải Quyên vẫn thế, những lúc quán không đông khách là chị lại bỏ đi đâu đó. Và khách hàng nghiễm nhiên trở thành người coi nhà. Sải những bước dài, Quỳnh Băng tiến về phía bàn điện thoại và cầm điện thoại lên. Nhưng nghĩ thế nào, nó lại đặt điện thoại xuống và một nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên gương mặt của nó.

_ Chị Quyên ơi! Quán của chị cháy rồi. Chị về nhanh đi!

Dứt câu, Quỳnh Băng vội đóng điện thoại lại và ôm bụng cười.

_ Cháu cảm ơn chú ạ!

Nói đoạn Quỳnh Băng vội chạy lại về quán chứ nán lại thêm nữa thể nào cũng bị hàng xóm giáo huấn.

10’ sau, chiếc Attila Elizabeth màu hồng của chị Quyên đỗ phịch ngay trước cửa quán cùng với đó là sự ngác nhiên đến tột độ của chị Hải Quyên.

_ Mèo Lười!- Chị Hải Quyên hớt hơ hớt hãi hỏi nó.- Gì thế này? Quán cháy đâu mà cháy?

_ Hì hì! Sorry chị! Em có chuyện gấp muốn tìm chị nên...- Quỳnh Băng tỏ ra hối lỗi.

_ Thôi được rồi!- Chị Hải Quyên thở ra.- Dù sao chị cũng xong việc rồi. Nhưng lần sau không được làm thế nữa nghe chưa?!

_Em biết rồi!

_ Có chuyện gì em nói đi.- Chị Hải Quyên chậm rãi kéo ghế xuống ngồi bên cạnh Quỳnh Băng.

_ Uhm...chị có biết...nhà của Gia Huy không?

_ Nhà của Gia Huy?- Chị Hải Quyên hơi giật mình.- Em hỏi nhà của Gia Huy để làm gì?

_ Tự nhiên Gia Huy nghỉ học, rồi anh ấy cắt liên lạc với em. Hôm rồi, em còn thấy anh ấy đi với nàng nào nữa.- Nói tới đây, một giọt nước mắt trào khỏi khóe mi của Quỳnh Băng.- Em muốn tìm anh ấy để hỏi rõ mọi chuyện. Nhưng mà...- Nó bỏ lửng câu nói.

Khẽ thở ra, chị Hải Quyên dựa người vào ghế. Chị khẽ đưa tay lên xoa xoa vầng thái dương và nhắm hờ đôi mắt lại. Khuôn mặt chị lúc này trông rất trầm tư. Có lẽ chị đang suy nghĩ thật kỹ điều gì đó.

_ Đã đến nước này, chị không thể giấu em được nữa.

_ Dạ!- Quỳnh Băng ngạc nhiên nhìn chị Hải Quyên.

_ Chờ chị tí!

Chị Hải Quyên vào trong và trở ra liền. Ngồi xuống ghế, chị đặt trước mặt Quỳnh Băng một tấm ảnh cũ.

_ Em còn nhớ tấm ảnh không?

Quỳnh Băng vội nhìn vào tấm ảnh. Và nó không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy lại tấm ảnh cũ mà nó bị mất cách đây hơn bốn tháng trước.

_ Làm...làm sao chị...chị có được nó?- Quỳnh Băng ngạc nhiên hỏi chị Hải Quyên.

_ Gia Huy đã nhặt được lúc em làm rơi nó mà không biết.- Chị Hải Quyên khẽ mỉm cười.- Vì tấm ảnh này mà em đã khóc sưng cả hai con mắt suốt hơn một tuần lễ.

Quỳnh Băng gật đầu.

_ Em biết không, khi nhìn thấy mắt em đỏ như thế, dù rất đau lòng nhưng...Gia Huy cũng rất vui.

_ Là sao?- Quỳnh Băng nhăn trán khó hiểu đến cực độ.

_ Em lật mặt sau tấm ảnh ra đi.

Quỳnh Băng vội làm theo lời chị Hải Quyên. Và đập vào mắt nó là nét chữ rắn chắn nhưng cũng rất mền mại. Và quan trọng hơn, nó có thể nhận ra nét yêu thương trong nét chữ ấy. Nhưng thay vì vui mừng, nó lại kinh ngạc. Gương mặt nó trắng bệch ra khi nhìn thấy dòng chữ ấy

“Yêu Quỳnh Băng mãi!Không đổi thay!Hải Luân.”

_ Ha...Hải...Lu...Luân! Hải Luân!- Quỳnh Băng thốt lên cái tên ấy một cách khó nhọc.

_ Đúng vậy! Gia Huy chính là Nguyễn Hải Luân! Là cậu nhóc trong ảnh!- Chị Hải Quyên khẳng định.

Bình luận





Chi tiết truyện