chương 17/ 35

Ngồi dựa ngửa ra ghế sô-pha, cậu Hai đưa tay lên xoa xoa vầng thái dương cho bớt căng thẳng. Tuy nhiên, những nếp nhăn trên trán hiện lên mỗi lúc một rõ hơn. Kể từ ngày vào làm việc tập đoàn đến giờ, không lúc nào là anh ta không bực mình cả. Trước kia bực mình một thì bây giờ bực mình gấp trăm ngàn lần. Cái gì mà Tổng giám đốc cơ chứ? Chẳng khác nào một ông vua bù nhìn cả. Bà Ba xiết chặt mọi hoạt động của anh ta khiến anh ta không thể làm được gì. Trong mắt anh, bà Ba chả khác nào như cái gai cần phải nhổ đi, ấy vậy mà giờ đây anh phải ngoan ngoãn phục tùng bà ta. Anh ta càng tức hơn là đứa em gái ruột của mình lại ngoan ngoãn nghe lời bà ta.

_ Bà cứ chờ đi! Bà không sung sướng được bao lâu nữa đâu!

Cậu Hai xiết tay lại, những đường gân xanh lộ rõ hẳn lên.

_ Anh tìm em có chuyện gì?

Chất giọng trong veo của một cô gái khiến cậu Hai thả lỏng người ra đôi chút. Và ngồi đối diện anh ta lúc này là một cô gái ăn mặc theo phong cách denim: áo sơ-mi hơi rộng bỏ gọn gàn vào bên trong quần short màu xanh sẫm, bên ngoài là chiếc jacket màu xanh bạc màu tay áo được xắn lên cao để lộ làn da trắng, bên trên là chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đậm và mái tóc nâu thì để xõa đến ngang lưng.

_ Sao nhìn em chằm chằm thế? Có gì nói đi!

_ Qiriond! Tại sao em lại làm thế?- Cậu Hai hằn học hỏi cô gái ngồi đối diện.

_ Làm gì là làm gì?- Qiriond vẫn giữ thái độ điềm tĩnh.

_ Cho người chặn đánh bọn đệ tử của anh.

_ Sanyuan! Anh gọi em tới chỉ để hỏi chuyện này thôi à?- Qiriond bật cười.- Sao anh lại cho là em chặn đánh bọn đệ tử của anh? (Bít tên...T.A của cậu Hai rùi nhé)

_ Không em thì còn ai nữa? Cái đất Sài thành này chỉ có em mới dám đụng đến anh.

_ Phải! Em làm đấy! Sao?

_ Em...- Sanyuan á khẩu.- Bà Ba đó cho em cái gì mà em lại tin vào bà ta như thế hả?

_ Sanyuan! Việc này tự em làm không liên quan gì đến má Ba cả.

_ Em thôi gọi bà ta là má đi!- Sanyuan nổi đóa lên.- Bà ta không phải là má ruột của anh em mình.

_ Nhưng má đã chăm sóc, nuôi nấng và yêu thương chúng ta như con đẻ.- Qiriond đứng phắt dậy.- Má Ba đã làm gì có lỗi với ba, với anh và với em chưa mà anh lại đối xử với má như thế? Sanyuan! Anh vô lý lắm! Má mất sớm. Ba thì lại họp hành rồi đi nước ngoài triền miên. Nếu không có má Ba chăm sóc thì hai anh em chúng ta liệu có có được cuộc sống như thế này không? Còn nữa, Havir, nó đâu có làm gì anh đâu. Tại sao anh lại cho bọn đệ tử lùng sụ và trừ khử nó? Nó sống trong cái nhà này không xong. Giờ thì lại bị anh bới xác là sao?

_ Qiriond!- Sanyuan đứng phắt lên.- Có thật em sắp tốt nghiệp đại học không thế hả? Bà ta vào cái nhà này là để cướp tài sản đó chứ thương yêu gì hai anh em chúng ta. Còn nữa, chưa có gì chứng minh là thằng Havir đã chết cả. Nếu thằng đó còn sống, em có biết nó sẽ lấy tài sản của nhà này không hả?

_ Thế thì sao? Havir cũng là con của ba, nó được chia phần cũng là chuyện bình thường thôi. Còn nữa, em thấy người muốn chiếm đoạt tài sản của cái gia đình này là anh chứ không phải là má Ba và Havir đâu. Vài ngày nữa, chúc thư của ba sẽ được công bố, anh làm ơn đừng có gây loạn nữa. Trò của anh bẩn thỉu lắm.

Dứt câu, Qiriond bỏ đi mặc kệ Sanyuan đang ngùn ngụt lửa giận.

_ Bà Ba!- Người đàn ông trung niên cung kính.- Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày công bố chúc thư của Chủ tịch rồi.

_ Tôi biết!- Bà Ba khẽ thở ra.- Ông gọi điện ra ngoài đó đi. Đã đến lúc rồi.

_ Dạ vâng!

_ Hoài Thu đâu? Tôi muốn gặp nó bàn chút chuyện.

_ Thưa bà...cô Ba...- Người đàn ông ấp úng.- Lúc nãy, tôi có nhìn thấy cô Ba từ trong phòng của cậu Hai đi ra. Cô Ba có vẻ rất tức giận.

_ Được rồi! Tôi sẽ gặp con bé sau vậy. Anh làm việc của mình đi.

_ Tôi xin phép!

*********

Cuối cùng thì những ngày nghỉ cũng đã đến. Một tuần cật lực thi học kỳ đã khiến cho Quỳnh Băng mệt mỏi không thể tả được. Tranh thủ ngày rãnh rỗi, nó nướng một giấc dài thiệt là đã đời. Ôi! Giấc ngủ của nó! Bây giờ nó chỉ muốn ngủ thôi!

“Đing...đong...”, trời đánh tránh...giấc ngủ đằng này lại. Tên nào muốn chết thế không biết. Vừa he hé đôi mắt, nó vừa với tay lấy đồng hồ trên tủ đầu giường.

_ Mới có mười hai giờ!- Quỳnh Băng ngái ngủ- Còn sớm chán! Tên nào tới cái giờ này thế không biết.

“Đing...đong...”

_ Chết tiệt thật!

Lại ngáp một hơi thiệt là dài, nó lết cái thân xuống giường rồi bước ra khỏi phòng.

“Meo...meo...”, con mèo bị nó đá trúng khẽ kêu lên.

_ Nin! Đi chỗng khác.

Quỳnh Băng uể oải đi xuống nhà. Thật là đáng ghét mà! Đang mơ giấc mơ thần tiên mà bị phá đám thế này đấy. Lắc qua lắc lại cái đầu cho tỉnh táo, nó chải tóc bằng tay rồi mở cổng.

_ Mới sáng sớm mà...ơ...Gia Huy! Mới sáng sớm, anh tới làm gì?

Gia Huy liếc nhìn Quỳnh Băng một lượt từ trên xuống dưới. Hiện giờ thì nó trông lượm thượm chết đi được. Chỉ có mỗi đầu tóc là còn khá khá một tí (mới chải tóc bằng tay mà). Cố nhịn cười, Gia Huy cố nhẹ đầu nó.

_ Tỉnh lại đi nàng cô chúa ngủ nướng!

_ Ấy dza!- Quỳnh Băng đưa tay lên xoa đầu.- Sao anh lại cốc em?

_ Cốc em chi em tỉnh ngủ! Chính ngọ rồi đấy.- Vừa nói, Gia Huy vừa chỉ lên trời.

_ Đâu?- Quỳnh Băng cũng ngước lên.- Em có thấy cái gì đâu. Toàn mây đen xám xịt.

_ Hâyyyyyyyy!!!!!!!!!!!!!- Gia Huy thở dài ngao ngán.- Thế em định để anh đứng ở ngòai này hả?

_ Thì anh vào đi. Ai cấm đâu!

Nói đoạn Quỳnh Băng rảo bước vào nhà. Gia Huy lắc đầu chào thua rồi cũng rảo bước vào nhà. Nó tưng tửng như thế, cậu không hiểu tại sao cậu lại yêu nó nữa. Có lẽ là vì nó là một cô gái ngây thơ, vô lo vô nghĩ, sống lạc quan hay là vì cậu và nó là định mệnh của nhau? Chắc là cả hai! Khẽ mỉm cười, cậu chậm rãi tiến về phía sô-pha và một tờ giấy lọt vào nhãn giới của cậu.

_ Em thay đồ đi!- Vừa ngồi xuống sô-pha, Gia Huy lên tiếng.- Anh dẫn em đi ăn trưa.

_ Hoàng Chương...- Vừa bước lên lầu, Quỳnh Băng vừa vọng tiếng xuống.

_ Anh trai em đi công tác rồi!- Gia Huy cắt ngang lời Quỳnh Băng.- Tối mới về.

_ Sao anh biết?- Quỳnh Băng ngạc nhiên thò đầu xuống.

Gia Huy không nói gì chỉ cầm tờ giấy lên phe phẩy trước mặt nó.

_ Hây! Thiệt là chán mà!

_ Nhanh lên đi! Anh dẫn đi! Đói quá.

_ Thế sao anh không ở nhà ăn đi. Mà em ở nhà em có đồ ăn, việc gì phải đi ăn cùng anh.

_ Trong này, anh trai em nói là ở nhà hết đồ ăn rồi.- Gia Huy bật cười.

Quỳnh Băng á khẩu, nó không biết phải nói gì cả. Mặc kệ Gia Huy đang ngồi cười ở dưới nhà, nó bỏ lên phòng để làm thủ tục.

...15 phút sau, Quỳnh Băng xuống nhà với đầu tóc, quần áo gọn gàng. Gia Huy mỉm cười nhìn nó. Thật sự mà nói, cậu thấy nó hôm nay rất đẹp. Nó mặc áo thun màu vàng có hình một chú cún rất dễ thương và một chiếc váy công chúa. Kèm theo đó là những phụ kiện phù hợp: một chiếc kẹp công chúa nhỏ xinh được nó kẹp lêch sang một bên và một chiếc vòng bằng bạc càng khiến nó trở nên dễ thương hơn.

Mang xong đôi giày và kéo chiếc tất trắng lên ột tí, Quỳnh Băng tiến về phía Gia Huy lúc này vẫn đang ngẩn ngơ nhìn nó...

Vừa thấy Quỳnh Băng tiến về phía mình, Gia Huy đã lúng túng quay mặt đi để giấu cái sự ngốc ngếch của mình.

_ Đi thôi!

_ Đi đâu?- Gia Huy ngẩng đầu lên hỏi nó.

_ Thì vừa nãy anh nói là dẫn em đi ăn còn gì?

_ Anh có nói à?- Gia Huy tỉnh bơ.

_ Anh...

_ Vừa nãy em nói với anh là không muốn ăn cùng anh mà.

Quỳnh Băng im lặng mà chiếu tia rocket về phía Gia Huy.

_ Anh đùa thôi mà!- Gia Huy chậm rãi đứng lên và nắm tay nó.- Đi thôi! Anh đói lắm rồi.

Quỳnh Băng lè lưỡi trên Gia Huy.

..............

Bữa ăn của đôi gà bông này diễn ra tại một tiêm cơm gà (do Quỳnh Băng chọn đấy ạ. Nàng rất thích ăn gà. Trina: giống ta ghê!) Gia Huy không thích bầu không khí ồn ào xung quanh mình cho lắm. Nhưng vì nó thích nên cậu đành chiều nó vậy (Huy ơi! Có bạn gái rùi là fải chịu thiệt thôi) Thật không giống tính nó tí nào cả.

_ Anh tưởng em sẽ chọn nơi nào yên tĩnh chứ.

_ Thì anh thấy đấy! Đi từ nãy giờ mà tụi mình có thấy quán nào vắng khách đâu.- Quỳnh Băng phụng phị.- Thôi! Ăn nhanh đi rồi về. Em...buồn ngủ quá!

_ Trời!- Gia Huy nhìn Quỳnh Băng muốn rớt tròng.- Em ngủ từ giờ chưa đủ sao?

_ Tranh thủ mấy ngày nghỉ ngủ tí mà!- Quỳnh Băng lè lưỡi.

_ Hèn gì...

_ hèn gì sao?- Quỳnh Băng hỏi lại.

_ Lúc nãy đạp xe anh thấy nặng.

Quỳnh Băng lườm Gia Huy một cái muốn nổ đom đóm rồi tiếp tục công việc của mình.

_ Không được! Anh sẽ không cho em ngủ nữa!- Gia Huy phán.

_ Sao thế?

_ Tí nữa đi chơi với anh.

_ Không thích!

_ Không thích cũng phải đi!

Gia Huy nhấn mạnh từng từ một. Dù vậy tận sâu trong giọng nói ấy, có cái gì đó đang vỡ vụn ra. Thật ra, cậu không muốn ép Quỳnh Băng đâu nhưng...dây là lần duy nhất cậu được đi chơi với Quỳnh Băng. Nên vì vậy...

_ Anh thật đúng là...

_ Sao nào?- Gia Huy mỉm cười, nụ cười ấy của cậu mang một nỗi buồn.- Hôm nay là giáng sinh đây. Em định để ngày này trôi qua một cách vô nghĩa à.

_ Xì!- Quỳnh Băng trề môi.- Thôi được rồi! Đi thì đi. Em sẽ cho anh vừa tốn tiến vừa tốn sức luôn.

_ Hai cái đó thì không thành vấn đề.- Nụ cười của Gia Huy dãn rộng.

Bình luận





Chi tiết truyện