chương 90/ 235

Trong sương mù, không biết có thứ gì đó trên cao kia rơi xuống, mọi người đều đồng loạt lăn ra phía ngoài triền núi tránh né. Cũng may, diện tích bị sụt lở không lớn lắm, chỉ nghe "rầm rầm" mấy tiếng, một vật nặng đập xuống tầng đất tuyết. Bọn Trác Mộc Cường Ba cũng dần lấy lại bình tĩnh, Lạt ma Á La cất tiếng hỏi: "Hình như không phải tuyết lở?"

Đội trưởng Hồ Dương ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ mọi người vừa bước đi, có mấy quả cầu tuyết đường kính chừng một mét vỡ tung tóe làm bốn năm mảnh. Đang chần chừ nghi hoặc, trên đỉnh đầu lại vang lên mấy tiếng rầm rầm nữa, đội trưởng Hồ Dương vội lăn ra xa khỏi khu vực nguy hiểm, ngước nhìn lên trên, có lẽ là những quả cầu tuyết này lăn từ mép đụn tuyết kia xuống, tuy nói rằng tầng tuyết đọng bên trên chỉ cách có năm sáu mét, nhưng khoảng cách ấy đã đủ khiến họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa rồi. Hết quả cầu tuyết này lại đến quả cầu tuyết khác nổ tung bên cạnh các thành viên trong đoàn leo núi, ai nấy đều phải tránh né vô cùng vất vả. Lữ Cánh Nam hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Đội trưởng thoáng trầm ngâm suy nghĩ, rồi giật mình sực hiểu ra: "Tuyết yêu, đây là hành vi trả thù của tuyết yêu! E rằng không chỉ có một con thôi đâu, bọn chúng biết chúng ta muốn rút lui, l ại đi qua bên dưới đụn tuyết, thế nên đã dùng những quả cầu tuyết này để trả thù!"

Nhạc Dương bực tức nói: "Ghét thật, khoảng cách xa như vậy, sao chúng lại thấy chúng ta trong sương mù thế nhỉ? Tôi có nhìn thấy cái quái gì đâu chứ!"

Giáo sư Phương Tân nói: "Mau rời khỏi đây, quả cầu tuyết to thế kia, bị đập trúng người thì không phải chuyện chơi đâu."

Mọi người giữ một khoảng cách không gần cũng không xa đụn tuyết, mà khoảng cách này vừa hay lại chính là nơi những quả cầu tuyết kia có thể lăn xuống. Nhất thời, như thể trời đổ mưa sao băng, những vạt tuyết lóe lên bắn vào người chẳng khác nào đá vụn đập vào cơ thể, cả bọn Trác Mộc Cường Ba chỉ có thể cẩn thận hết sức né tránh những đòn tấn công từ phía trên xuống kia, chứ chẳng biết làm gì hơn. Thế nhưng, lũ tuyết yêu kia dường như hoàn toàn nắm bắt chính xác được phương vị của họ, những quả cầu tuyết lăn xuống đều cực kỳ chuẩn xác. Được một lúc, không hiểu có phải bọn tuyết yêu đã hết đạn hay vì nguyên nhân gì khác, cuối cùng những quả cầu tuyết ấy cũng không lăn xuống nữa. Nhưng bọn Trác Mộc Cường Ba còn chưa được nghỉ ngơi chút nào, thì đột nhiên những gò đất phình lên phía bên ngoài đụn tuyết lại phát ra những tiếng "tạch tạch ù ù" tựa hồ có thứ gì đó muốn phá đất chui lên. Giáo sư Phương Tân vừa nói được một câu: "Tốt rồi, hình như chúng không trông thấy chúng ta nữa thì phải."

Bỗng nghe đội trưởng Hồ Dương thốt lên: "Không xong! Đây là núi lửa băng, núi lửa băng sắp phun trào rồi! Phun trào với quy mô lớn thế này, ắt sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền! A, mọi người…" Lời anh còn chưa dứt, đã nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một gò băng bên cạnh nổ toác râ, tựa như suối nước nóng phun trào, mạt băng, mạt tuyết kèm theo đất đá đông cứng bắn tung tóe lên cao tới hai ba chục mét, một phần bị gió Tây thổi tạt qua một bên, còn những tảng đá lớn thì lại rơi thẳng xuống, nhất thời, băng đá rơi như mưa, đập xuống nền tuyết tạo thành những hố lớn. Cả đám Trác Mộc Cường Ba kêu lên kinh hãi, hoảng hốt chạy thục mạng. Từng gò đông trướng nổ tung ra, vụn đá, vụn băng bị hất tung lên không trung. Núi lửa băng đáng sợ, quá trình phun trào hoàn toàn không khác gì núi lửa bình thường, chỉ là thứ bị phun lên không trung kia không phải nham thạch nóng bỏng mà là băng đá lạnh thấu xương.

Núi lửa băng phun trào trên diện tích lớn, thêm nữa khoảng cách lại rất gần đụn tuyết kia, kết quả chính là, sau một tiếng đứt gãy, cả ngọn núi tuyết bắt đầu rung lên, tiếp liền sau đó, trong màn sương mù, một thân hình khổng lồ đổ sập xuống. Nền đất nơi mọi người đang đứng rung lên một chập, kế đó làm cảm giác như thể xe lửa đến gần, đồng thời mảng tuyết lớn dưới chân đã như tấm kính xuất hiện vết nứt, nhanh chóng tách rời ra, rồi bắt đầu lăn xuống theo dốc núi. Đội trưởng Hồ Dương hét lớn: "Mau! Xông về phía trước! Núi lửa băng phun trào làm đụn tuyết sụt xuống, đồng thời gây ra tuyết lở! Mau vượt qua triền núi, rời khỏi nơi này!"

Trong màn sương mù dày đặc và những thảm họa tự nhiên trước sau tiếp nối, cả đội đã rối loạn hết phương hướng, bị tách ra thành mấy nhóm, chỉ nhìn thấy cái bóng mơ hồ của đồng đội mình, rồi hò hét hỏi đáp để xác định thân phận và vị trí của đối phương. Thế sụt lở của tuyết đọng dưới chân đã hình thành, cần phải mau chóng rời khỏi nơi đây trước khi đụn tuyết đã vỡ ra từng mảng từng mảng lớn trên kia ào ào trượt xuống. Đồng thời, phía bên trái, lại có một vạt tuyết như bức tường đổ sập đè lên trên các thành viên trong đội leo núi.

Trong lúc hỗn loạn, bình dưỡng khí dự phòng kia lăn ra ngoài. Nhớ đến lời nhắc nhở của Trác Mộc Cường Ba, Đường Mẫn liền vươn tay ra chộp lại một cách bản năng. Vốn vị trí của cô đã ở mép rìa chỗ tuyết lở sụt xuống rồi, nhưng tuyết ở chỗ đó cũng nứt toác ra, thân thể Đường Mẫn lập tức mất thăng bằng, chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hoảng rồi trượt xuống dưới theo những vạt tuyết.

Trác Mộc Cường Ba đi ở phía trước, gã đã mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng lúc có cầu tuyết lăn xuống, gã đã bắt đầu để ý đến động thái của Đường Mẫn rồi, hiềm nỗi Đường Mẫn đi ở phía sau, trong sương mù mờ mịt lại không thể phân biệt được ai với ai. Bởi vậy, vừa nghe thấy tiếng kêu của Đường Mẫn, Trác Mộc Cường Ba lập tức giật bắn mình kinh hãi. Đã vượt được sang phía bên kia dốc núi, gã liền đặt Ba Tang xuống, rồi quay ngược trở lại. Lữ Cánh Nam ở gần Đường Mẫn hơn, vừa nghe tiếng, liền nhảy tới ngay, vừa hay trông thấy thân thể Đường Mẫn trượt xuống phía dưới theo các vạt tuyết, cô liền bổ nhào theo, cùng lúc hướng về phía Trác Mộc Cường Ba đang chạy đến gần, hét lên: "Đừng qua đây!"

Lữ Cánh Nam nương theo thế từ trên cao nhảy xuống, chụp lấy hai tay Đường Mẫn. Trác Mộc Cường Ba lúc này đã đến sát sau lưng Lữ Cánh Nam, thấy Đường Mẫn ngã vào khu vực tuyết lở, gã nào còn nghĩ ngợi được điều gì hơn nữa, tuyết lở băng sụt gì cũng mặc, gã không chút do dự nhảy xuống theo, tóm lấy chân Lữ Cánh Nam.

Lúc này, Trương Lập đã chạy tới, nhưng vẫn còn cách bọn Trác Mộc Cường Ba tới ba bốn mét, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ, dù có nhảy theo cũng không kịp tóm lấy Trác Mộc Cường Ba nữa. Anh còn chưa kịp nhảy lên, đã bị Lạt ma Á La ở phía sau kéo giật trở lại, chỉ thấy ba bóng người như ngồi ván trượt, theo dòng tuyết lở đi càng lúc càng xa.

Nhạc Dương và mấy người còn lại cũng chạy tới, lúc này ba người bọn Trác Mộc Cường Ba đã biến mất trong màn sương mù mờ mịt, không thấy tăm tích đâu nữa. Đứng ở dốc núi phía bên này, chỉ thấy dòng thác tuyết như cơn lũ quét sạch tất cả cuồn cuộn tràn về phía trước, hy vọng sống sót trong dòng thác lũ ấy là bao nhiêu phần trăm, những người còn lại đều không dám tưởng tượng tiếp nữa. Đội trưởng Hồ Dương hét lên về phía dòng tuyết chảy: "Nếu còn sống thì phát tín hiệu cho chúng tôi, chúng tôi nhất định, nhất định sẽ tìm được ba người!"

Trương Lập hận lắm, tại sao, hành động cuối cùng lại thất bại như thế! Khó khăn lắm họ mới lên được đỉnh núi, nhưng lại không thấy gì cả, chẳng tìm được gì cả. Nghĩ đến chặng đường hai năm gian khổ vừa qua, lại nhớ đến tiếng nói, nụ cười của Cường Ba thiếu gia, anh lập tức òa lên khóc thất thanh.

Nhạc Dương đã sắp xếp ổn thỏa cho Ba Tang, mới lặng lẽ bước đến gần Trương Lập, điềm đạm nói: "Cường Ba thiếu gia sẽ không có chuyện gì đâu!"

° ° °

Lại nói đến ba người bọn Trác Mộc Cường Ba, Lữ Cánh Nam và Đường Mẫn, cùng bị vùi lấp trong đống tuyết lở, tình hình chẳng khác nào đám lục bình 1 trong dòng nước lũ, lúc thì bị tạt ngang, lúc lại xoay tròn, lúc thì lăn lông lốc, chỉ thấy trời xoay đất chuyển, không còn phân biệt đâu là Nam Bắc Đông Tây gì nữa. Nhưng ba người vẫn giữ được một chút tỉnh táo cuối cùng, không ngừng nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được buông tay ra. Cả ba đều hiểu rất rõ, chỉ cần buông tay, có lẽ họ sẽ không bao giờ nhìn thấy nhau nữa.

Tỉ lệ sống sót trong tuyết lở cực kỳ thấp, một là thương vong do va chạm hoặc rơi từ trên cao xuống theo các vạt tuyết, hai là bị tầng tuyết dày nhấn chìm. Tuy hoa tuyết thoạt nhìn thì nhẹ bẫng như bông, nhưng những đụn tuyết đã tích tụ một thời gian dài mà đột nhiên sụp xuống thì mật độ hạt tuyết sẽ dày đặc như là cát chảy vậy, chỉ cần đủ sâu, những người bị vây hãm ở bên trong đó thật chẳng khác nào rơi xuống đầm lầy, càng giãy giụa vùng vẫy thì càng lún sâu hơn, gần như là không thể bò ra ngoài được, cuối cùng sẽ bị các hạt tuyết nhỏ bé ấy đè cho không sao thở nổi, tắc hơi mà chết. Trong giờ phút quan trọng này, thành quả huấn luyện đặc biệt mới bộc lộ rõ ràng, lợi dụng dòng tuyết chảy cuồn cuộn xuống dốc núi, ba người gắng hết sức giữ tư thế lưng áp xuống đất, dùng ba lô để giảm bớt những thương vong do va đập gây ra, hai tay vừa nắm chặt đối phương, vừa vận lực ôm lấy đầu, bảo vệ cho vùng đầu mặt không bị những vết thương chí mạng. Đồng thời, Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn một trước một sau, cộng thêm Lữ Cánh Nam ở giữa đều cố gắng dùng chân khống chế phương hướng trong dòng tuyết lở, khiến cho quỹ đạo trược của ba người luôn song song với dòng tuyết, như vậy thì thương tổn sẽ được giảm tới mức tối thiểu. Hai chân Đường Mẫn hễ chạm phải vật thể nào tương đối gồ lên, là liền vận hết sức đạp thật mạnh, để ba người tránh khỏi những vật thể nguy hiểm ấy. Nếu đổi lại là người khác, ắt đã chỉ có thể thả mình trôi xuống theo dòng tuyết, căn bản không thể tự khống chế được như vậy rồi.

Tựa hồ như lại tiến hành khảo nghiệm chứng thực khả năng Mật tu một lần nữa, Trác Mộc Cường Ba hoàn toàn mất đi cảm giác về không gian và thời gian. Không biết bao lâu đã trôi qua, cũng không biết mình đang ở chốn nào, cứ chỉ lặp đi lặp lại một quá trình, thoắt lên, thoắt xuống, đột nhiên xoay trái xoay phải, rồi lại thoắt cái đã lộn nhào dựng ngược, có lúc chỉ thấy trước mắt đen kịt, gần như không sao thở nổi, lúc thì trước mắt bỗng nhiên bừng sáng lên, chói đến độ khiến mắt gã gần như bị lóa; Đường Mẫn lại cảm giác như mình bị rơi vào một cái máy vắt quần áo khổng lồ, lực ly tâm cơ hồ muốn bơm toàn bộ máu trong cơ thể cô ra ngoài; còn Lữ Cánh Nam thì có một cảm giác khác, cô cảm thấy đường trược của họ đang dần nghiêng lệch theo hướng Nam, liền nghĩ, có lẽ họ đang băng qua dải gió Tây, cơn gió Tây đáng sợ đã thổi chệch hướng cả cơn lũ tuyết khổng lồ. Thế nhưng cảm giác thì rất không chính xác, liên tục bị nhồi lên xuống quay cuồng đã làm cô mất cảm giác có trọng lực, như thể một người rơi tự do từ trên cao xuống vậy, cứ muốn phán đoán xem mình bay về hướng nào, mà kỳ thực kết quả thì chỉ có một: rơi xuống địa cầu. Nguồn: http://truyenfull.vn

Trời đất tối tăm mù mịt, Trác Mộc Cường Ba không thể diễn tả được cảm giác ấy là như thế nào, có vẻ như đã dừng lại rồi, nhưng dường như lại không phải vậy, dường như gã vẫn đang xoay chuyển, không thể phân biệt được là bản thân mình xoay chuyển hay trời đất đang xoay chuyển. Bốn phía đều là bóng tối trải ra mênh mang vô tận, còn gã thì vẫn không ngừng rơi xuống chỗ tối tăm sâu thẳm nhất, nhưng mãi vẫn chưa thấy đáy đâu. Trong bóng tối, có một luồng sức mạnh mà gã hoàn toàn không thể kháng cự, khiến lồng ngực gã tức nghẹn, không thể nhúc nhích, cũng không thể nào hít thở, thân thể như thùng thuốc nổ đã bị châm ngòi, khí thể không có chỗ nào phát tiết, khiến người gã nhanh chóng phình lên.

"A!" Trác Mộc Cường Ba đột nhiên mở bừng hai mắt, vẫn còn cảm thấy đất trời xoay chuyển đảo lộn, hai tay nắm chặt, nhưng lại cảm thấy rất rõ ràng rằng trong bàn tay mình không có bất cứ thứ gì. Gã giật bắn người, lật đật bò dậy, nhưng không đứng vững nổi, loạng choạng một cái rồi ngã nhào trên nền tuyết, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy bốn bề đều bị tuyết phủ, sương mù bao bọc xung quanh, một màu trắng nhờ nhờ mênh mông trải rộng, trong bao la chỉ có tiếng gió rít gào, một cảm giác hoang lương trào dâng lên trong tâm thức gã. Trong làn gió lạnh ấy không thấy bóng người nào, giữa vùng trời băng đất tuyết ấy, cơ hồ chỉ còn lại một mình Trác Mộc Cường Ba, gã đột nhiên cảm thấy mình bất lực yếu đuối, trước sức mạnh của đại tự nhiên, con người sao có thể kháng lại nổi! Gã, Mẫn Mẫn, còn cả Lữ Cánh Nam nữa, đã bị tách ra từ lúc nào? Gã ra sức bới tuyết, đào tung lên hết hố này đến hố khác, nhưng vẫn không hề có phát hiện gì, cuối cùng không kìm được hét tướng lên: "Mẫn Mẫn! Giáo quan! Hai người ở đâu? Trả lời tôi đi…"

Giọng gã nhanh chóng bị gió Tây thổi cho bay tan tác. Trác Mộc Cường Ba gào lên như muốn xé cổ họng, lại ra sức hô hoán thêm mấy lần nữa. Ở phía xa dường như vẳng lại tiếng vọng: "Trả lời tôi… trả lời tôi…"

Trác Mộc Cường Ba cuống lên, trong lòng rối loạn, cảm giác hoảng hốt và bất lực kia lại trào dâng lên trong tâm khảm, tuyết phủ mênh mang vô bờ, gió núi rít gào cuồng loạn, gã phải làm một điều gì đó, nhưng lại lực bất tòng tâm, kẻ địch thì không thấy, cũng không chạm được, nhưng lại mạnh mẽ đến độ khiến người ta không thể phản kháng. "Đây là số mệnh hay sao?" Trác Mộc Cường Ba tự giày vò, "Tại sao, tại sao ta vẫn còn sống? Rốt cuộc là tại sao?"

Gã không cam tâm, không chịu bỏ cuộc, không ngừng bới đống tuyết lên, mỗi lần đào được một cái hố là lại hướng về phía khác hét lên gọi, nhưng thứ gã nhận được, chỉ là câu trả lời của băng lạnh của gió rét. Phóng mắt nhìn ra xa, dải màu trắng ấy như nối liền với chân trời, thử hỏi đến năm nào tháng nào, gã mới biết hết được đống tuyết này mà tim thấy người trong lòng!

"Kêu cái gì mà kêu, cả núi cũng bị anh kêu gào làm sập xuống rồi đấy!" Giọng Lữ Cánh Nam vang lên trong màn sương mù, như cũng bị khản đặc đi vì sung huyết, nhưng âm thanh ấy lọt vào tai Trác Mộc Cường Ba, thực chẳng khác gì tiếng nhạc tiên trên trời cả. Gã vội cuống cuồng chạy về phía Lữ Cánh Nam, lớn tiếng hỏi: "Giáo quan, cô… cô không sao chứ? Mẫn Mẫn đâu? Có ở cùng với cô không?" Lúc chạy gã mới nhận ra, đôi chân mình đã quỳ đến tê chồn, được vài bước gã đã lộn nhào một vòng, rồi lại bị cuồng phong thổi cho lăn lông lốc thêm mấy vòng nữa, cả người đập mạnh vào nham thạch đông cứng, nhưng gã vẫn không cầm được mà bật cười lên.

Lữ Cánh Nam thấy bộ dạng nhếch nhác của Trác Mộc Cường Ba, bất giác cũng bật cười, chạy tới đỡ gã đứng lên, nói: "Cô ấy không sao. Hai người đều bị hôn mê, vừa nãy tôi tìm được một hốc đá ở gần đây, vốn định kéo Mẫn Mẫn qua đó trước, rồi mới quay lại kéo anh sau. Anh có biết là anh nặng như thế nào không hả?"

Được Lữ Cánh Nam dìu đỡ, hai người tập tễnh đi về phía hang động mà Lữ Cánh Nam nói. Trác Mộc Cường Ba cảm giác gió ở đây còn lạnh hơn ở những chỗ khác, liền hỏi: "Đây là chỗ nào thế?"

Lữ Cánh Nam lấy ra một thiết bị điện tử, nói: "Không biết, chúng ta trượt xuống dọc theo triền dốc, có lẽ là vùng rìa của sông băng, khu vực đứt gãy của sông băng có lẽ ở phía Đông Bắc, nếu không thì là ở phía Tây Bắc. Có lẽ chúng ta đang ở khoảng độ cao từ sáu nghìn đến sáu nghìn năm trăm mét so với mực nước biển, không khí ở đây đã đủ để hô hấp bình thường rồi. Phải cảm tạ gió Tây đấy, nó đã thổi bay hết đống tuyết trên đầu chúng ta đi, vậy nên ba chúng ta mới nhặt được cái mạng nhỏ này về. Bằng không, vừa nãy khi dừng lại, tuy rằng tôi vẫn chưa mất hết ý thức, nhưng khắp người đã không còn chút sức lực nào nữa, chỉ biết nằm đợi tuyết phủ lên chôn sống mà thôi."

Trác Mộc Cường Ba nhìn thiết bị điện tử trên tay Lữ Cánh Nam hỏi: "Máy hướng dẫn laser hả?"

Lữ Cánh Nam gật đầu: "Tôi lắp đặt thiết bị phát xạ tia laser ở cửa hang, nếu Lạt ma Á La và mấy người kia có thể thuận lợi quay trở lại, hy vọng họ tìm thấy chúng ta. Tuy là sương mù ở chỗ này đã nhạt đi phần nào rồi, nhưng vẫn còn trong phạm vi bị mù tuyết che phủ, tầm nhìn chỉ khoảng hai ba chục mét, mà gió cũng rất lớn nữa." Trác Mộc Cường Ba biết rõ, đây là sương mù mê ảo mà đội trưởng Hồ Dương từng nhắc đến, chỉ dựa vào ba người họ thì không thể nào thoát ra được, cách tốt nhất chính là tìm một hang động để ẩn tránh. Gã chỉ một lòng muốn sớm gặp được Mẫn Mẫn, sợ đến chậm một giây thôi sẽ lại xảy ra biến cố gì đó, hoàn toàn không hề để ý đến người đàn bà đang dìu đỡ mình, không hề để ý đến ánh mắt ấy, đến sự tận tâm cẩn thận ấy.

Cho tới khi vào bên trong hang động, tận mắt nhìn thấy Đường Mẫn đang bình thản nằm trên chiếc giường xếp từ đống vải bạt rách rưới, trái tim treo lửng lơ của gã mới yên tâm phần nào, lại ngoảnh đầu hỏi Lữ Cánh Nam: "Cô ấy không sao chứ?"

Lữ Cánh Nam gật đầu: "Chỉ hôn mê thôi, một lúc nữa sẽ tỉnh lại."

Trác Mộc Cường Ba ngồi xuống bên cạnh Đường Mẫn, đưa mắt quan sát xung quanh. Đây không phải hang động, mà chỉ là một khe nứt trên vách đá, đủ chỗ cho bốn người nằm, nhìn lên khe nứt phía trên có thể thấy sương mù trắng xóa. Gã đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Lúc nãy tôi gào thét gọi hai người khắp nơi, chẳng lẽ giáo quan không nghe thấy?"

Lữ Cánh Nam đáp: "Ờ… lúc đó đang ở trong khe nứt này, bên ngoài gió lại lớn nữa…" Kỳ thực, từ lúc Trác Mộc Cường Ba hét gọi lần đầu, cô đã nghe thấy, đi ra ngoài cửa hang, lặng lẽ nhìn bóng hình cao lớn đang ra sức đào bới trong gió tuyết ấy từ đằng xa, chỉ thấy gã đứng sừng sững như tượng giữa đất trời. Cô không trả lời gã ngay, chỉ lặng lẽ quan sát, những tiếng gọi ấy, khiến cô không khỏi rung động trong lòng, ảo tưởng rằng nếu mình là người bị chôn vùi dưới tuyết, nếu có một người đàn ông như thế, một người đàn ông có thể vì mình mà quên cả bản thân, đau đớn mà nỗ lực đến phút cuối cùng, cô cảm động đến độ muốn rơi nước mắt. Chỉ tiếc rằng…

Không khí nhất thời trở nên ngột ngạt, Trác Mộc Cường Ba không hiểu nguyên nhân tại sao. Gã hà ra mấy hơi, dùng sức chà mạnh hai tay cho ấm, sau đó luồn vào ngực Mẫn Mẫn, tim vẫn đập rất mạnh mẽ, hơi thở bình ổn điều hòa, lúc ấy gã mới yên tâm hẳn. Rút tay ra ngoài, chỉ thấy vừa lạnh vừa buốt, gã không khỏi ôm chặt lấy mình, đoạn cất tiếng hỏi: "Nơi này hình như còn lạnh hơn cả trên đỉnh núi?"

Lữ Cánh Nam mỉm cười đáp: "Đương nhiên rồi, không nhìn lại xem anh đang mặc cái gì à?"

Lúc ấy Trác Mộc Cường Ba mới để ý thấy, thì ra bộ y phục bên ngoài của gã đã rách bươm như xơ mướp, ba lô cũng bị rằng rách một mảng to tướng như miệng cá sấu, đồ đạc bên trong đã rơi ra bảy tám phần. Nhìn lại sang phía Lữ Cánh Nam, thấy quần áo cô cũng rách nát tả tơi, đâu cũng thấy chỗ thủng, quần áo thông thống như thế không thấy lạnh mới là lạ. Quần áo trên người Mẫn Mẫn dường như vẫn còn hoàn hảo, thế nhưng… đây chẳng phải là đồ của Lữ Cánh Nam hay sao, thì ra, không ngờ lại là như thế…

Trác Mộc Cường Ba nhìn Lữ Cánh Nam với ánh mắt cảm kích. Lữ Cánh Nam hơi nhích người sang, trong không gian không được rộng lắm này, chỉ cần nhích một chút là thành ra ngồi sát sạt vào người Trác Mộc Cường Ba rồi. Cô cố gắng bình tĩnh hết sức nói với Trác Mộc Cường Ba: "Mọi người ngồi sát vào với nhau, thì sẽ bớt lạnh phần nào."

Hơi thở thơm như mùi hoa lan lập tức làm Trác Mộc Cường Ba luống cuống, mấy lọn tóc mềm mại dính lên mặt gã, cảm giác hơi ngưa ngứa. Gã hơi nhích người về phía Đường Mẫn theo bản năng, rồi gật đầu nói: "Ừm, đúng đấy, để tôi đánh thức Mẫn Mẫn dậy luôn, không thể để cô ấy nằm mãi như thế này được." Lữ Cánh Nam cụp ánh mắt xuống.

Đường Mẫn từ từ tỉnh lại, lần này cô không khóc òa nức nở lệ tuôn như suối, cũng không õng ẹo làm nũng, tựa nhưn chỉ vừa ngủ một giấc ngọt ngào thôi vậy. Trong tiềm thức của cô, chỉ cần có Trác Mộc Cường Ba ở bên, thì dù cho trời sập xuống, mình cũng vẫn chẳng sao cả. Đầu gối lên đùi Trác Mộc Cường Ba, cô bình tĩnh, điềm đạm mỉm cười nói: "Vừa nãy em mơ, mơ thấy hai chúng ta hóa thành hai con chim bay lượn tự do trên bầu trời, rồi sau đó lại hóa thành hai con cá, bơi lội…" Nói tới đây, giọng cô nhỏ lại, lật người thì thầm vào tai Trác Mộc Cường Ba một câu gì đó, rồi lại cười hì hì. Trác Mộc Cường Ba đỏ bừng mặt lên, đằng hắng một tiếng, thấp giọng nhắc: "Đừng phá nữa, giáo quan ở bên cạnh đấy." Đường Mẫn giờ mới để ý thấy Lữ Cánh Nam đang ngồi bên cạnh Trác Mộc Cường Ba, cô áp chặt người vào ngực Trác Mộc Cường Ba thêm chút nữa, rồi mới nói: "A, giáo quan, cô vẫn ổn chứ, ba người chúng ta, cuối cùng đều vô sự cả rồi."

Trong khe nứt chật hẹp ấy, mỗi lời mỗi chữ của Đường Mẫn đều đập vào tai, nét mặt Lữ Cánh Nam hết sức kỳ quái, không phải cười, cũng chẳng phải chán ghét, nhìn không ra ngưỡng mộ ao ước, cũng chẳng thấy vẻ ghen tuông đố kỵ, như cố ý kiềm chế tạo thành một gương mặt của người máy vậy. Cô lạnh lùng đáp: "Vẫn chưa thể nói là vô sự đâu, gió tuyết bên ngoài rất lớn, chúng ta bị vây khốn ở đây rồi. Không có thức ăn, không có vũ khí, không biết là có cơ hội ra khỏi đây không nữa."

Trác Mộc Cường Ba ôm lấy Đường Mẫn tựa như ôm một chú mèo con nằm cuộn trong lòng mình, nói: "Giờ chỉ hy vọng đội trưởng Hồ Dương và những người còn lại có thể bình yên thoát nạn, lần theo thiết bị phát xạ laser mà tìm thấy chúng ta." Nói tới đây, gã đưa mắt nhìn ra cơn gió mỗi lúc một mạnh lên bên ngoài khe nứt, thêm một lần nữa cảm nhận được đạo lỹ, con người không thể đối chọi lại với trời cao.

Sau khi Đường Mẫn tỉnh lại, không khí bên trong khe nứt dường như khác hẳn đi, có mấy lần cả ba người đều định mở miệng nói chuyện, nhưng lời ra đến miệng rồi, cơ hồ lại bị nuốt trở về. Trác Mộc Cường Ba ngồi giữa hai người phụ nữ, trông thấy họ mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cũng muốn nói đùa mấy câu cho không khí bớt phần căng thẳng, nhưng lại chẳng tìm được chuyện gì mà nói cả, đành hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, chốc chốc lại cười ngây ngốc một chập.

Giờ đây, những gì ba người còn lại, chỉ là mấy món thiết bị điện tử chẳng dùng được vào việc gì trong ba lô Lữ Cánh Nam, nửa bình dưỡng khí dùng dở và một cuộn day thừng mảnh, ngoài ra thì không còn thứ gì khác nữa. Dần dần, cái lạnh bắt đầu hoành hành, trong không gian chật hẹp này bọn họ lại không thể hoạt động gì được, vậy là cứ như từng cơn sóng thủy triều ào tới, cái lạnh vỗ ập vào ba người quần áo rách tả tơi thông thống.

Cuối cùng, Trác Mộc Cường Ba cũng nhận ra, không thể tiếp tục ngồi một cách buồn tẻ như thế này mãi được, như vậy chỉ khiến người ta càng cảm thấy lạnh lẽo hơn mà thôi. Gã bắt đầu kể về cuộc đời mình, từ chuyện sáng nghiệp, hôn nhân gia đình, sau đó thì kể những chuyện về loài chó. Gã hiểu rõ rằng, các phân tử nước trong đường hô hấp của mình đang nhanh chóng mất đi, tiếp tục thế này, phổi gã có lẽ sẽ bị phù thũng mất, nhưng gã vẫn phải nói tiếp, nói tiếp!

--------------------------------

1 Còn được gọi là bèo tây hay bèo Nhật Bản: là một loại thực vật thủy sinh, hoa tím (khá đẹp), sống trôi nổi trên mặt nước.

Bình luận





Chi tiết truyện