Trương Lập giật lùi về sau, đè lên cây cột chống lều, căn lều bạt đung đưa như muốn đổ. Bỗng thấy Lữ Cánh Nam chầm chậm đi tới, nhặt miếng thuốc nổ Cơn Lốc Đen dưới đất lên, nói với Nhạc Dương và Trương Lập: "Mặt phía sau có màng cảm ứng áp lực, một khi đã dính vào thì không thể lấy ra, các cậu quên rồi à?"
Nhạc Dương ngượng ngùng gãi gãi đầu "hì hì" cười chữa thẹn. Lữ Cánh Nam tiện tay ném luôn miếng Cơn Lốc Đen đó cho Trương Lập, nói: "Thuốc nổ bị rút hết ra rồi, chỉ là đồ giả thôi."
Nhạc Dương đột nhiên kêu lên: "Chết, đừng để hắn chạy mất!" Vén cửa lều lên, bóng Ngưu Nhị Oa đã biến mất tự bao giờ.
Pháp sư Tháp Tây nói: "Thôi bỏ đi, nhân quả luân hồi, chuyện gì cũng phải tùy duyên, y quá chấp vào cừu hận, sợ rằng sống cũng chẳng thoải mái gì đâu."
Trương Lập nói: "Loại người này, lẽ ra phải chết từ lâu rồi mới đúng!"
Nhạc Dương nghe vậy liền châm chọc: "Sao vừa nãy anh không nổ súng đi?"
Trác Mộc Cường Ba khuyên can: "Đừng nói nữa, sắp xếp lại vũ khí đi, thu dọn xong chúng ta lại tiếp tục lên đường cho sớm."
Pháp sư Tháp Tây nói: "Giờ trời đã tối, không thể nhận ra được những chỗ đánh dấu có mìn vừa nãy nữa, đêm nay e rằng phải ở lại đây mất rồi. Có điều, chỗ này khá gần bờ biển Sinh Mệnh, sớm mai xuất phát cũng không lỡ mấy thời gian đâu."
Trác Mộc Cường Ba nhìn theo hướng Ngưu Nhị Oa bỏ chạy, thở dài một tiếng: "Tôi vẫn không thể nào yên tâm được, chẳng may xảy ra chuyện gì..."
Trương Lập nói: "Yên tâm đi, Cường Ba thiếu gia, chúng ta vẫn còn hai ngày cơ mà, lộ trình có một ngày rưỡi, dù thế nào thì cũng kịp thôi."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Đừng quên là còn Quách Nhật Niệm Thanh, y đã có thể thông báo cho người phía Yaca ngăn cản chúng ta, thì khi trở về, sợ rằng cũng không được bình yên như lúc khởi hành đâu."
Nhạc Dương nói: "Không, Cường Ba thiếu gia, anh quên rằng hắn ta là một kẻ rất giỏi dùng âm mưu, hắn phải giữ cho đôi tay mình trong sạch, ra tay ở Langbu chẳng phải sẽ làm hắn lộ tẩy hay sao? Vả lại, giờ chúng ta không giống như lúc đến đây nữa rồi, chúng ta đã có vũ khí!" Nói đoạn, anh giơ khẩu súng lên. Ba Tang cũng chợt thấy một cảm giác hưng phấn dâng trào, nhè nhẹ vuốt ve khẩu súng trên tay, lạnh lùng cất tiếng: "Chỉ sợ chúng không đến thôi!"
Lữ Cánh Nam cũng khuyên giải: "Quan tâm tắc loạn, đừng quá lo lắng, Mẫn Mẫn và đội trưởng Hồ Dương biết phải tự bảo vệ mình mà."
"Cũng chỉ có thể vậy thôi, sớm mai xuất phát!" Trác Mộc Cường Ba thở dài một tiếng, tự nơi đáy lòng vẫn lờ mờ cảm thấy không ổn lắm, đành tự nhủ có lẽ mình đã quá lo lắng mất rồi.
Trương Lập vội nói: "Tôi đi kiểm tra các trang bị." Nhạc Dương thấy thế cũng chạy tót theo.
Các loại trang bị đã chứng thực suy nghĩ của Trương Lập, quả nhiên, vũ khí bên trong mỗi tổ hợp hòm sắt được thả dù xuống đều khác nhau. Nếu như trong tổ hợp hòm sắt đầu tiên bọn họ nhặt được chủ yếu là vũ khí mang tính chế ngự và thiết bị y tế, thì vũ khí của nhóm người bọn Tây Mễ chủ yếu là để thăm dò và khống chế trong phạm vi rộng. Còn mấy cái hòm sắt của Ngưu Nhị Oa lại chủ yếu dùng để sắp đặt cạm bẫy, camera giám sát và súng máy tự động có thể điều khiển từ xa, mấy quả mìn cũng đều có thể dẫn nổ từ xa, vả lại tất cả đều là vũ khí kiểu mới, tuyệt đại đa số chưa từng xuất hiện trên thị trường. Thực không hiểu bằng cách nào mà Merkin lại kiếm được những thứ này. Có điều, sau khi Trương Lập kiểm tra, phát hiện hầu hết các vũ khí đều có ký hiệu sản phẩm thử nghiệm bằng tiếng Anh, quả nhiên là vẫn chưa được đưa vào sử dụng. Họ tìm thấy trong hòm vũ khí rất nhiều đạn ám lực có thể xuyên thấu cả áo chống đạn, may mà Ngưu Nhị Oa vẫn chưa kịp dùng đến chúng.
Ở bờ biển Sinh Mệnh phía bên vương quốc Langbu, có hai người đang dìu nhau, lấy súng làm gậy chống, tấp ta tấp tểnh đi trong rừng đước. Đó chẳng phải ai khác, mà chính là Max và Tây Mễ. Xương gò má Tây Mễ gồ lên, hình dung tiều tụy, trông lại càng thêm ác độc âm hiểm. Lúc ở di tích của dân tộc Mục, y đã nhìn rõ dưới vách đá có chỗ hõm vào nên mới dám tung mình nhảy xuống, vì y cho rằng mình không nhất thiết phải lấy một địch bốn làm gì, mà quan trọng hơn là, y dự định để Max lại đó, ở lại đó vĩnh viễn. Nhưng không ngờ tên Max này lại cực kỳ may mắn, trong tình cảnh ấy mà vẫn sống sót chạy thoát ra được.
Mấy ngày này, hai người lần theo tín hiệu đi một mạch về phía Tây, Max vẫn hết mực lấy lòng Tây Mễ như trước. Nhưng Tây Mễ không phải kẻ mù, y thừa sức nhìn ra cái bóng phía sau bộ dạng xun xoe bợ đỡ của Max, có thể sống sót trong tình huống ấy mà không hề bị thương tích gì, tuyệt đối không thể nào chỉ dựa vào may mắn như hắn ta nói được.
Đi đến một cái đầm, hai người dừng lại, trước mặt họ là một cái cây lớn bị nổ toác ra. Tây Mễ ngước đầu lên nhìn xung quanh, nói: "Chỗ này hình như có rất nhiều cạm bẫy, nhưng bị phá hoại mất một phần rồi."
"Đại ca Tây Mễ! Anh nhìn kìa..." Max chỉ vào chỗ chạc ba của thân cây đổ gãy, có một cánh tay người, đã hơi thối rữa. Tây Mễ giật cánh tay đã rữa ấy xuống, quan sát một hồi, đoạn nói: "Đạt Kiệt, xem ra, hắn bị nổ chết ở chỗ này rồi."
Max nói: "Nhất định là bọn Trác Mộc Cường Ba làm! Liệu chúng có ở quanh đây không nhỉ? Chỗ này nhiều cạm bẫy thế, chắc là có thôn làng rồi, nói không chừng bọn Trác Mộc Cường Ba đó đang ở trong làng. Chúng ta, chúng ta có nên vòng qua không? Đại ca?" Vừa nói, y vừa tỏ ra sợ hãi đến run lên lẩy bẩy.
Tây Mễ cười gằn: "Thôn làng mà phòng ngự kiểu này thì hơi quá đáng đấy, hơn nữa chỗ này vốn chẳng thích hợp để trồng trọt gì hết, không thể là làng mạc được, chắc là một dạng cứ điểm quân sự. Cái hồ đó dường như không thể bơi qua được, vậy thì ở đây chắc chắn phải có thuyền. Không cần sợ đám người kia thế, nếu phía trước đúng là làng mạc hay cứ điểm thì bọn chúng cũng ở ngoài sáng, còn tao với mày ở trong tối, chúng phải sợ chúng ta mới đúng!" Lúc này, đằng xa chợt vang lên tiếng tù và. Vẻ mặt Tây Mễ đanh lại, tức tối chửi: "Lũ ôn thần chó chết, lại đến rồi, chạy mau!"
Bên bờ biển Sinh Mệnh phía Yaca, mấy tên hộ vệ nằm rải rác dưới đất, trong xưởng đóng thuyền bè sắp ngay ngắn một loạt các loại thuyền khác nhau. Khước Ba Ca Nhiệt đứng trên một con thuyền tam bản nhỏ sắp rời bến, giơ cao ngọn đuốc trong tay, nhìn những con thuyền nằm thành hàng dài, thầm nhủ: "Bạn cũ, ta giúp ngươi thêm lần nữa, có thể nói là đã hết lòng rồi, mong rằng ngươi cũng đừng làm ta thất vọng!" Dứt lời, y vung mạnh tay một cái, ngọn đuốc liền bay vèo qua hàng thuyền gỗ...
Sáng sớm hôm sau, Trác Mộc Cường Ba là người đầu tiên tỉnh giấc. Sự thực là gã gần như không hề ngủ, gã cảm giác được bọn họ đã bỏ qua mất điều gì đó, hơn nữa, còn nghe thấy cả tiếng Mẫn Mẫn đang hô hoán ở nơi phương xa. Đêm qua, Trương Lập và Nhạc Dương và những người khác đã thay đổi hết những thứ trong ba lô của mình, các loại vũ khí hiện đại đầy uy lực lại được nhét đầy bên trong, những bao đạn căng đầy khiến họ cảm thấy sức lực tràn trề chảy khắp cơ thể. Trước khi xuất phát, Trương Lập bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để bố trí điều chỉnh lại bãi mìn và các cạm bẫy, dù sao thì họ cũng không thể mang hết đồ đạc trong tổ hợp hòm sắt đi được, hơn nữa sau này còn phải đi qua Yaca để lên tầng bình đài thứ ba, nếu có thời gian, họ sẽ trở lại đây lấy sau.
Nhưng khi họ chạy đến bờ biển Sinh Mệnh, cuộn khói đen mù mịt cuồn cuộn bốc lên làm ai nấy đều lạnh người. Trác Mộc Cường Ba nói: "Chuyện tôi lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra rồi."
Nhạc Dương nói: "Là Khước Ba Ca Nhiệt, chỉ có hắn mới biết thuyền bè giấu ở đâu!"
Ba Tang cũng gằn giọng nói: "Pháp sư Tháp Tây, không thể nhân từ với kẻ địch được nữa!"
Cả bọn vội đặt ba lô xuống, tranh thủ thời gian đi chặt cây. Khổ nỗi chất gỗ bên bờ biển rất đặc, không thể nào nổi trên mặt nước được, họ đành phải đi xa hơn tìm những cây gỗ nhẹ mà chắc chắn, lúc ghép xong được một cái bè gỗ có thể hạ thủy thì đã mất nửa ngày rồi. Họa vô đơn chí, lúc bè gỗ đang dập dềnh trên biển Sinh Mệnh, bỗng một trận cuồng phong mang theo cả mưa đá ập xuống rào rào, cái bè gỗ nhỏ hoàn toàn không thể điều khiển nổi. Khi cả bọn ướt lướt thướt như chuột đến được bờ bên phía Langbu, trời đã sẩm tối.
Nhạc Dương kêu lên: "Cường Ba thiếu gia, đến rồi, chúng ta đến Langbu rồi!"
Ba Tang ngẩng đầu lên nhìn bầu không xám xịt ngoằn ngoèo như con rắn khổng lồ của Shangri-la, nói: "Hôm nay sắc trời rất xấu, có thể sẽ sập tối sớm hơn thường ngày!"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Dù thế nào, hôm nay cũng không thể dừng lại ở Thác Nhật được, chúng ta lên bờ sẽ lập tức tiến về Langbu, khi nào trời tối hẳn mới thôi!"
Trong không gian tối tăm như mực của Shangri-la, dù là người giỏi nhận biết phương hướng đến mấy cũng không thể nào đi lại trong khu rừng xòe tay năm ngón trước mặt cũng không thấy gì ấy được, huống hồ lại còn vô số loài động vật ăn thịt và các cạm bẫy nữa.
Thế nhưng, lúc họ đến gần bãi đá ngầm, phía Langbu không hề phái thuyền ra đón vào. Trương Lập tức tối ngoác miệng ra chửi bới: "Ghét thật! Không cần tuyệt tình như vậy chứ!"
Nhạc Dương lắc đầu: "Không, mọi người nhìn kìa! Đó là thuyền ba lá! Thuyền phía trước cũng va phải đá ngầm rồi! Hình như ở Thác Nhật đã xảy ra chuyện gì đó!"
Một cơn sóng quật tới, bè gỗ dập dềnh nâng lên hạ xuống... Khi cả bọn sức cùng lực kiệt bò lên được bờ, ai nấy cùng kinh ngạc nhìn xác chết nằm la liệt dưới đất.
"Vết thương do đạn bắn!" Nhạc Dương nói.
Trương Lập trầm giọng hỏi: "Có phải tên Ngưu Nhị Oa kia không?"
Nhạc Dương lắc đầu: "Không, những người này chết từ hôm qua, lúc đó Ngưu Nhị Oa vẫn đang ở Yaca, là người khác làm. Max!" Anh và Lữ Cánh Nam đồng thanh thốt lên.
Trương Lập quan sát vết thương rồi nhận định: "Đạn M16 tiêu chuẩn, điểm xạ, trên cơ thể mỗi binh sĩ nhiều nhất chỉ có hai vết đạn, bắn vừa chuẩn vừa nhanh. Giết hết binh sĩ canh phòng ở Thác Nhật, bọn chúng vẫn còn đầy đủ hỏa lực."
Hai bàn tay Trác Mộc Cường Ba nắm chặt lại. Kẻ địch của bọn họ phân tán khắp nơi, giống như vô số con bọ chét, nhân lúc không để ý lại thình lình xồ ra cắn một phát, đến lúc phát hiện ra, chúng lại bỏ chạy mất rồi! Nhưng đến giờ phút sinh tử này, tất cả bọn chúng lại lũ lượt kéo ra, hết tên này đến tên khác cản đường gã, như thể đã bàn bạc với nhau từ trước rồi vậy. Gã không còn thời gian nghĩ ngợi nhiều nữa, cần phải rời khỏi nơi ngổn ngang xác chết này, nhanh chóng trở về Tước Mẫu mới là quan trọng nhất.
Đúng lúc bọn Trác Mộc Cường Ba vừa mới đặt chân lên Thác Nhật, trong một dãy nhà đơn sơ phía đối diện, Max khẽ kêu lên: "Vẫn còn người!"
Tây Mễ bật dậy khỏi giường, hai người đều cầm khẩu M4A1, quan sát qua kính ngắm. Max nói: "Có bắn không?"
Tây Mễ nói: "Cái thằng lợn, nhìn cho rõ đi, bọn người kia không phải binh sĩ ở đây, mà là bọn đối đầu với chúng ta! Mạo hiểm nổ súng chỉ làm chúng chú ý thôi. Bọn chúng đông hơn chúng ta, súng xịn hơn, lại có đội hình chỉnh tề ngay ngắn, đứa nào phản ứng nhanh nhẹn linh hoạt nhất ở phía bên ngoài, người già và kẻ bị thương ở giữa, vả lại khoảng cách xa như vậy, đạn của chúng ta chưa chắc xuyên qua được áo chống đạn của chúng nữa. Nếu chúng ta dùng súng bắn tỉa, thì chúng chết chắc rồi! AM338, MX20, ống ngắm điện tử, khó đối phó lắm đấy."
Max nói: "Tên đó là Trác Mộc Cường Ba... Bọn chúng quả nhiên đã đi trước chúng ta một bước. Lạ thật, sao chúng quay trở lại nhỉ? Ủa? Trên tay chúng là... là loạt vũ khí thử nghiệm đó hả! Lẽ nào, bọn chúng vượt biển chỉ để lấy số vũ khí đó thôi chắc?"
"Hử?" Tây Mễ sờ lên vết sẹo trên mặt. "Không phải mày nói, tên tù binh chúng ta bắt được kia bảo Bạc Ba La thần miếu ở tầng thứ ba sao? Phải vượt biển mới lên được, chỉ có một con đường đó thôi mà? Tai mày có vấn đề hay là dịch sai vậy?"
"Không, không, không, không phải vậy. Tôi đã tốn rất nhiều công sức học ngôn ngữ của bọn người ở đây, tin chắc là không sai được đâu." Trước ánh mắt nghi hoặc của Tây Mễ, Max cuống quýt nói, bộ dạng như thể đã sợ đến đầm đìa mồ hôi ra rồi vậy.
Tây Mễ lấy làm hài lòng với biểu hiệu này của Max, tuy rằng cũng biết có phần giả tạo trong đó, nhưng trông thấy bộ dạng đó của đối phương, đích thực cũng khiến y có cảm giác mình đang ở ngôi cao vời vợi. Tây Mễ chầm chậm nói: "Mày xem, bọn chúng có kẻ bị thương, những tên khác trông cũng nhếch nhác thảm hại, chắc là gặp phải chuyện gì ở bên kia, nên quay lại cầu viện rồi. Có lẽ chúng ngẫu nhiên tìm thấy số vũ khí đó thôi. Hử, là hắn à?" Y nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong ống ngắm.
Trác Mộc Cường Ba đang chuẩn bị bảo mọi người mặc kệ những xác chết đó, tiếp tục lên đường, nhưng câu nói của Nhạc Dương đã khiến gã không thể không thay đổi sách lược. "Cường Ba thiếu gia, những binh sĩ này không phải từ phía Thác Nhật chạy ra bờ biển, mà toàn bộ đều từ bờ biển chạy ngược về phòng thủ ở đây, chắc rằng chính họ là những người đã phóng hỏa đốt hết thuyền ở bên phía Thác Nhật này rồi."
Trương Lập tiếp lời: "Thế tức là kẻ địch của chúng ta vẫn chưa rời khỏi nơi đây? Bọn chúng không có thuyền!"
Những người đứng trên khoảng đất trống lập tức trở nên cảnh giác, tình cảnh Ngưu Nhị Oa phục kích họ vẫn còn sờ sờ trước mắt. Trác Mộc Cường Ba hiểu, giờ đây cái bè gỗ nhỏ của họ là công cụ duy nhất có thể vượt biển. Lúc này kẻ địch vẫn chưa rời khỏi Langbu, vùng Thác Nhật đã bị thanh tẩy này đương nhiên chính là nơi thích hợp nhất cho chúng nghỉ ngơi dưỡng sức. Bọn chúng đang ẩn nấp ở đâu? Tháp canh? Không, nếu ở trên tháp canh, chúng đã sớm phát hiện ra bọn gã và nổ súng rồi, chắc chúng ở trong một gian nhà nào đó. Hay là, đang ở trong khu rừng bên ngoài kiếm gỗ để làm bè? Không, trong rừng toàn cây đước, không có loại gỗ có thể nổi được trên mặt nước. Nhưng dù đối phương ở nơi nào, nhất định chúng cũng rất để ý đến lối ra vào duy nhất này, bọn họ định băng qua đây, ắt hẳn sẽ bị chúng lén lút tập kích. Hơn nữa, trong tình trạng không rõ số lượng kẻ địch mà đứng ở bãi đất trống như vậy thực sự quá nguy hiểm!
Mọi suy nghĩ ấy đều chỉ lóe lên trong óc gã trong khoảnh khắc ngắn ngủi, gần như cùng lúc Trương Lập vừa dứt lời, Trác Mộc Cường Ba lập tức ra lệnh: "Nằm xuống!" Cả bọn liền nằm rạp xuống, trà trộn vào giữa đám thi thể. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trong dãy nhà đối diện, họng súng của Tây Mễ và Max vẫn không rời khỏi ô cửa sổ.
Max nói: "Bọn này phản ứng nhanh quá, lẩn vào giữa đám xác chết, chẳng thấy đâu nữa rồi. Lạ thật, sao chúng có thể khẳng định chúng ta không ở trên tháp canh nhỉ?"
Tây Mễ nói: "Mấy tên còn sống sót này đều là những kẻ mạnh nhất trong bọn chúng, không chỉ quen thuộc với đường lối tác chiến của chúng ta, mà còn rất giỏi lợi dụng hoàn cảnh xung quanh nữa."
Max lại hỏi: "Giờ tính sao?"
Tây Mễ bình thản đáp: "Đợi, đợi chúng xuất hiện sơ hở, cả một đám người di chuyển trên bãi đất trống, chắc chắn sẽ có sơ xuất. Nhớ kỹ, lúc nào tao nổ súng thì mày cũng bắn luôn, mày phụ trách phía sau, tao phía trước, bắn hết một băng đạn thì lập tức triệt thoái. Khu rừng đước phía bên tay trái rất tối tăm ẩm thấp, bên dưới lại là khu đá ngầm, rất thích hợp để ẩn nấp. Từ chỗ đó ra bờ biển, chúng ta có thể lợi dụng đá ngầm và cây rừng yểm hộ, chắc chúng không dám mạo hiểm truy kích đâu. Chỉ cần tìm được con thuyền chúng dùng để tới đây, tao với mày có thể sang được bờ bên kia rồi."
Trương Lập thì thào: "Liệu chúng có nấp trên tháp canh không? Hình như tôi thấy có tia sáng lóe lên."
Nhạc Dương khẽ gắt gỏng: "Bé mồm thôi, bị phát hiện bây giờ. Chúng ta phải tìm chỗ nào che chắn mới được."
Trương Lập làu bàu: "Chỗ này là bãi đất rộng, lấy đâu ra chỗ nào che chắn?"
Lữ Cánh Nam nói: "Chúng không ở trên tháp canh đâu, đó là mục tiêu rất dễ khiến người khác chú ý, tuy đạt được hiệu quả giám sát rất tốt, nhưng đồng thời cũng dễ bị kẻ địch tấn công. Ánh sáng lóe lên đó có lẽ là một tấm gương, chắc chúng muốn dụ chúng ta lên đó. Nói không chừng, lên được nửa đường chúng ta đã bị tập kích rồi."
Lúc này, Ba Tang chợt lên tiếng: "Chúng ở một trong các gian nhà kia, một nơi có thể vừa ngắm lên tháp canh, vừa giám sát được bãi đất trống này."
Nhạc Dương thắc mắc: "Anh Ba Tang, sao anh biết hay vậy?"
Ba Tang lạnh lùng đáp: "Cách làm của Nhện Xanh. Nhường chỗ kẻ địch dễ nghĩ đến nhất cho chúng, những binh sĩ này cũng trúng phải kế này nên mới mất mạng. Dùng xác chết kẻ thù để thu hút sự chú ý của kẻ thù khác, đây vốn là một điển hình trong giáo trình tác chiến của bộ đội đặc chủng." Càng lúc anh ta càng có thể khẳng định, "bạn cũ" của mình chắc chắn đang ở quanh đây.
Trác Mộc Cường Ba bình tĩnh quan sát hoàn cảnh xung quanh, đồng thời nhớ lại cảnh tượng lúc họ nhìn Thác Nhật từ phía bên ngoài. "Dịch chuyển sang bên phải, giữ nguyên đội hình, từ cửa sổ tiến vào dãy nhà bên phải kia. Qua chỗ đấy là rừng cây rồi. Ngoài nữa là bãi đá ngầm. Giờ trời sắp tối rồi, hoàn cảnh phía bên ấy có lợi cho chúng ta hơn!" Phán đoán của gã gần giống với Tây Mễ, đồng thời lại hỏi: "Pháp sư Tháp Tây, ngài không sao chứ?"
Pháp sư Tháp Tây đáp: "Tôi không sao, lúc di chuyển nhớ phải cẩn thận. Tuyệt đối không được nhô cao qua khỏi những xác chết này đâu đấy."
Bình luận
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1