chương 5/ 19

Âm thanh truyền ra từ một căn phòng nhỏ “Đạo, khả đạo, phi hằng đạo. Danh, khả danh, phi hằng danh, vô danh, thiên địa chi thủy; hữu danh, vạn vật chi mẫu, cố thường vô dục, dĩ quan kỳ diệu; thường hữu dục, dĩ quan kỳ kiếu, thủ lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh, đồng vị chi huyền. Huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn.”

Ta có thể nhìn thấy một lão nhân đang ngồi phía trước cầm một quyển ‘Đạo đức kinh’, đầu lắc lư đang đọc từng chữ, còn có một nam hài với mái tóc vàng và kỳ lạ là lại có đôi mắt màu lam, vẻ mặt ngây thơ đang đứng trước mặt lão nhân, vẻ mặt có chút buồn bực, hắn chính là Tử Tinh bây giờ đã 7 tuổi rồi.

Lão nhân tóc bạc cầm trong tay một cây mộc côn, gật gù lắng nghe Tử Tinh đọc, tán thưởng nói: “Hảo hảo, rất thông minh, rất nhanh đã học thuộc một chương rồi, bây giờ hãy đọc chương tiếp theo a, chương này cũng rất là dễ học đó.”

Tử Tinh trong bụng thầm mắng: “ Lão đầu nhà ngươi, làm mất thời gian của ta, thật sự là nhàm chán a, ta theo ba ba cùng gia gia học tập ma pháp hay hơn a, ma pháp đúng là tuyệt vời a, cùng với mẫu thân học tập thủy hệ ma pháp sau này khi nào trời nóng thì có thể giải khát a, sách thì không ăn được tại sao cha lại bắt ta học cơ chứ.

Lão nhân nhìn Tử Tinh bất động như vậy thì tức giận nói: “Tử Tinh, sao không chịu học, có phải đã hoàn thành bài học hôm qua rồi không?”

Tử Tinh nói: “Sư phụ a, quyển kinh này ta đã học thuộc lâu rồi, đừng nói quyển này, các quyển khác ta cũng đã thuộc từ khi ta mới năm tuổi kia, không biết tại sao mấy người làm lão sư như các ngươi lại ngốc đến vậy, đúng là thảm a”

Lão nhân nghe vậy bèn gấp quyển kinh vào, đương nhiên không tin nói: “Nói bậy, trẻ con không được nói dối, ta dạy học đã nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên mới nghe một đứa trẻ nói dối như vậy, dám vũ nhục sư phụ à, muốn ăn đòn phải không?” Nói xong dứ dứ chiếc gậy trong tay, Tử Tinh thấy vậy bèn chạy qua một bên, lão nhân như thế nào có thể đuổi được hắn, hơn nữa lão nhân tuổi cũng đã già rồi.

Tử Tinh với khuôn mặt ngây thơ điểm chút tức giận nói: “Sư phụ, ta nói là thật mà, ta thật sự có thể đọc ngược quyển kinh thật mà, sư phụ chúng ta đánh cuộc vậy, nếu ta có thể làm được như vậy thì khóa học tựu chấm dứt tại đây, nếu ta không làm được thì sẽ để cho người đánh, sư phụ có dám hay không đây?”

Lão sư phụ có chết cũng không thể tin tiểu tử này lại thông minh như vậy, bèn nói: “Hảo, để ta xem ngươi có bản lĩnh thế nào mà có thể đem toàn bộ kinh thư đọc ngược lại được, nếu không làm được ngươi phải để cho ta giáo huấn ngươi xem sau này ngươi còn dám mạnh miệng nữa không.”

Tử Tinh làm mặt quỷ rồi vênh mặt lên nói: “Lão đầu, ngay lập tức sẽ biết ta có mạnh miệng hay không. Bắt đầu nha, ta đọc đây.”

Một lát sau, hay tay lão tử không ngừng run rẩy kích động đến chảy nước mắt, tiểu nam hài này dĩ nhiên cũng có thể đọc ngược lại toàn bộ cuốn sách không sai một chữ, lão nhân kích động nói: “Kỳ tài a, đúng là kỳ tài a, dĩ nhiên cũng có khả năng như vậy, đúng là trăm năm khó gặp.”

Tử Tinh nghe thấy lão nhân khen mình như thế rất lấy làm cao hứng, sau đó “Khái khái” nói: “Thế nào, lão đầu, ta có hay không nói dối, ta có thể đọc ngược một cách trôi chảy như vậy nên bây giờ có thể cho ta đi chơi được không?”

Bất ngờ lão nhân bỗng quỳ xuống hai tay lôi kéo quần áo Tử Tinh nói: “Tiểu huynh đệ, không … không, sư phụ, xin hãy thu nhận ta đi, dạy ta như thế nào mới có thể đọc ngược như vậy, ta bái ngươi làm sư, xin hãy thu nhận ta đi sư phụ.”

Tử Tinh nhất thời kinh ngạc, khóe miệng thì lại cố nén khỏi bật cười, bắt chước bộ dáng của sư phụ, sau đó nói: “Khái khái, cái này … cái này … ta khát nước quá, không biết có trà hay không nhỉ?”

Lão nhân giật mình một cái rồi chạy đến bên bàn hai tay cầm chén trà với vẻ mặt tôn kính mỉm cười nói: “Sư phụ tại thượng xin hãy nhận của đồ nhi một lạy, xin hãy dạy đồ nhi làm thế nào đọc ngược sách được, thỉnh sư phó chỉ giáo.”

Tử Tinh không nói gì, lão nhân trước mặt đúng là một thư cuồng, không ngại mất mặt mà bái hắn làm sư phụ, nếu mà bị mấy người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ chê cười. thật ra Tử Tinh không biết năng lực đặc biệt của mình chỉ cần xem qua vài lượt là đã có thể nhớ hết.

Tử Tinh nghĩ đến trước kia lão nhân này quản chế mình thì trong lòng nảy sinh ý muốn trêu đùa, hắn làm ra vẻ trang nghiêm nói: “Bái ta làm thầy a, cũng được, nhưng đảo bối công phu (công phu đọc ngược) nhập môn rất khó học a, ngươi đã nhiều tuổi như vậy rồi không biết có thể học nổi không nữa.”

Lão nhân lộ rõ vẻ thất vọng, lắc đầu nói: “Không biết sư phụ còn có biện pháp nào có thể học được đảo bối công phu không, đồ đệ cho dù chết cũng cam lòng, mong sư phụ chỉ giáo.” Nói xong hoàn hướng Tử Tinh vái một vái.

Tử Tinh nhìn thấy lão nhân như vậy cũng dập đầu trước mình thì vô cùng cao hứng, sau đó “Khái khái” hai tiếng nói: “Để ta nghĩ xem có biện pháp nào không, nhưng … có vẻ như nơi này hơi nóng a, lại không có gió nữa chứ, a nóng quá ta làm sao nghĩ ra được đây, cho nên …”. Tử Tinh cố ý nhìn lão nhân miệng thì kéo dài hai chữ “cho nên ” quả nhiên cũng thấy lão nhân đi đến bên bàn cầm chiếc quạt rồi đến bên hắn quạt quạt, thật sảng khoái a!

“Khái khái” hai tiếng Tử Tinh tiếp tục nói: “Đồ đệ a, ngươi đã học được những sách gì rồi? Có thể nói cho sư phụ nghe một chút không để sư phụ còn tìm cho ngươi con đường nhập môn của đảo bối công phu a, nếu không ta như thế nào có thế giúp ngươi được đây, nào mau nói cho ta biết đi.” Tử Tinh gác hai chân lên trên mặt bàn, cũng làm ra vẻ bộ dạng an nhàn .

Lão nhân cũng không có để ý, vừa quạt vừa nói: “Sư phụ, đệ tử đã học ‘Thông sử, ngũ đại sử, liêu sử, cựu ngũ đại sử, tân ngũ đại sử, tống sử diễn nghĩa, sử ký, tư trì thông giám, trung hoa cổ đại văn học, trung hoa thượng hạ ngũ thiên niên, đường sử, đường thi toàn tập, hoàng đế nội kinh …’”

Tử Tinh nghe đến đó không nhịn được nữa bèn nói: “Tốt lắm, nhưng có vẻ còn quá ít, ngươi biết không, mấy cái đó sư phụ đều làu thông cả, ngươi nên biết văn học vô cùng rộng lớn, sự học là vô bờ bến, vì thế biết chưa chắc đã hiểu rõ, ngươi cứ từ từ mà lĩnh hội đi.”
Lão nhân lắng nghe xong bèn nói: “Thị, sư phụ nói rất đúng.”

Tử Tinh tiếp tục thuyết đạo;“Đương nhiên ,sư phó đương nhiên là hiểu biết rồi, bằng không đã không kêu ngươi học, ngươi hãy đem những sách mà ngươi thuộc ra đọc đi,sư phó phải đi kiếm cài gi ăn đã,trước tiên hãy đọc ngược quyển “sử ký” ba,một vài ngày nữa ta sẽ kiểm tra, đây chính là đảo bối công phu nhập môn, được rồi, ngươi bây giờ hãy hồi gia đi ba, một vài ngày nữa ta sẽ đến tìm ngươi, đồ đệ phải chăm chỉ vào đấy, nếu để cho ta phát hiện ngươi bất dụng công thì ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ nữa đâu đấy.”

Lão đầu vội vàng quỳ xuống khóc rống lên nói: “Cám ơn sư phụ, sư phụ đối với đồ đệ thật tốt, đã đem tuyệt học đọc ngược lại truyền cho ta, đồ đệ quyết không phụ sụ kỳ vọng, đồ đệ sẽ cố gắng.” Sau đó đứng lên hấp tấp đi ra ngoài.

Nhìn lão đầu bỏ đi, Tử Tinh từ nãy đến giờ nén cười giờ mới dám cười to, ha ha vừa cười vừa nói: “Lão nhân này đúng là rất có ý tứ a, buồn cười chết mất, dĩ nhiên cũng bái ta làm sư, ai, người quá thông minh cũng không có biện pháp a, ta đúng là quá thông minh, ai.”

Bỗng khi đó một trung niên nhân với vẻ mặt nghiêm túc đi đến nói: “Tinh nhi, có phải con lại chọc giận sư phụ không vậy, tại sao sư phụ vừa rồi lại khóc, có phải con lại làm ra trò quỷ gi không? Ngươi đã chọc giận tới 30 lão sư rồi đó nha.”

Tử Tinh thấy mình oan khuất vội vàng thanh minh, nói: “Cha, Tinh nhi không có chọc giận sư phó mà, sư phó thấy con quá thông minh nên không còn gì để truyền thụ nữa mới rời đi. Cha à, đọc sách nhàm chán lắm, cha dạy con kiếm pháp đi, Tinh nhi rất muốn học sau này sẽ trở thành Kiếm thần a.”

Cổ Phong chậm rãi đi đến tay xoa xoa đầu Tử Tinh, mỉm cười nói: “Tinh nhi, bây giờ mới có 7 tuổi, đợi đến khi con 10 tuổi con mới được học tập ma pháp cùng vũ kỹ, cha sợ ngươi không chịu được khổ a.”

Tử Tinh kéo kéo vạt áo Cổ Phong ngây thơ nói: “Cha dạy cho con đi, ngày nào cũng học sách thì chán lắm, luyện võ hay hơn nhiều, sau này khi lớn lên ta muốn trở thành siêu việt hơn Kiếm thần a.”

Cổ Phong mỉm cười thấy con mình còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có chí lớn cũng là một việc tốt, nhưng hắn vẫn nói: “Không được, cha đáp ứng ngươi khi nào ngươi 10 tuổi sẽ dạy ngươi vũ kỹ được không. Tinh nhi ngoan, cha đưa ngươi ra ngoài chơi nhé.”

Tử Tinh buông tay ra rồi chạy đến cửa, tức giận nói: “Hừ, cha hẹp hòi, con đi tìm mẫu thân đây, tìm mẫu thân dạy ta ma pháp, không để ý đến cha nữa.” Nói chưa xong đã chạy biến mất không thấy đâu nữa. Cổ Phong chỉ có thể lắc đầu mỉm cười, tiểu tử này đem đến cho bọn họ rất nhiều niềm vui, nhìn Tử Tinh ngày một lớn lên trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Tử Tinh chạy đến đại sảnh thì nhìn thấy mẫu thân mình đang ngồi đó, hắn tươi cười chạy tới nắm lẫy tay mẫu thân nói: “Mẫu thân, dạy ma pháp cho Tinh nhi được không, con thấy mẫu thân thi triển thủy hệ ma pháp trông thật xinh đẹp, dạy cho Tinh nhi đi mẫu thân.” Tử Tinh vừa nói vẻ mặt vừa lộ ra vẻ chờ mong.

Lam Lam vuốt gọn mái tóc dài màu lam thấy Tử Tinh chạy đến bên thì vô cùng cao hứng bèn bế hắn lên ôm ở trong lòng lấy tay vuốt nhẹ gương mặt hắn, mỉm cười ân cần nói: “Tinh nhi sao lại muốn học ma pháp vậy, chẳng lẽ chỉ cảm thấy dễ coi thôi sao?”

Tử Tinh nghe xong hắc hắc cười nói: “Đương nhiên không phải xấu rồi, học thủy hệ ma pháp có thể giải nhiệt, gần đây khí trời có vẻ nóng nực cho nên học tập ma pháp khi cần có thể giải khát nữa.” Tử Tinh đem mục tiêu “vĩ đại” nói ra, nếu mà nguyên tố nữ thần nghe được chắc hộc máu quá, như vậy là vũ nhục ma pháp a.

Lam Lam thấy Tử Tinh khả ái như vậy, người ta học ma pháp là vì đạt tới cảnh giới cao nhất, còn bảo bối của mình thì sao, giải khát ư, Lam Lam chỉ đành lắc đầu nói: “Được rồi Tinh nhi, mẫu thân sẽ dạy ngươi thủy hệ ma pháp, nào đến đây.” Lam Lam đúng là rất nuông chiều Tử Tinh, bất kể chuyện gì cũng đều không cự tuyệt hắn, đây là mẫu tử tình thâm.

Đi tới hậu hoa viên có một cây đại thụ che bớt ánh nắng chiếu xuống, Lam Lam nói: “Tinh nhi, nếu muốn học tập ma pháp bước đầu tiên là hãy ngồi xuống rồi dụng tâm cảm thụ chung quanh các ma pháp nguyên tố, trong đầu không được nghĩ ngợi lung tung, từ từ cảm thụ, nguyên tố chia làm : quang, ám, thủy, hỏa, thổ, lôi, băng, phong, con hãy từ từ minh tưởng đi a, mẫu thân đi nấu cơm cho Tinh nhi.”

Tử Tinh gật đầu sau đó ngồi xuống chậm rãi dụng tâm cảm thụ nguyên tố ma pháp chung quanh, đột nhiên hắn cảm nhận được một cỗ bạch sắc quang mang và một cỗ hắc ám ma pháp, hai cỗ ma pháp ở ngay cạnh mình bay lượn vòng quanh. Tử Tinh chợt có điểm khó tin bèn lấy tay từ từ vuốt lên chúng, nguyên tố chẳng những không tán đi mà ngược lại hình như còn hoan nghênh hắn.

Thật làm cho người ta khó tin, nếu lúc này có người đứng bên cạnh Tử Tinh sẽ thấy hắn tay phải nắm lấy quang minh ma pháp mặc dù chỉ là một ngọn lửa nho nhỏ thôi nhưng điều đó cũng khó thể tin rồi, hơn nữa tay kia cũng cầm lấy hắc ám ma pháp, hai ma pháp tương sanh tương khắc hiện tại cũng cùng xuất hiện trên một người bảo làm sao người khác khó thể tin nổi...!

Một người chưa từng học quá ma pháp mà có thể rất nhanh khống chế ma pháp nguyên tố mà không cần đến minh tưởng, thật không thể tin được, Tử Tinh cúi nhìn hai ma pháp nguyên tố kích động nói: “Đây là ma pháp sao, đáng yêu quá.” Tinh thần không tập trung làm cho hai ma pháp tự tiêu mất.

Nếu Khải Liệt ở đây có lẽ càng không tin vào mắt mình nữa, khống chế ma pháp năng lực có thể sánh như đại ma đạo sư so với, mới nhỏ tuổi như vậy mà có thể khống chế hai ma pháp cùng một lúc như vậy, một đại ma đạo sư chắc gì đã làm được, hơn nữa hai ma pháp đều là tương sinh tương khắc nhưng khi ở trên tay Tử Tinh dường như không tương khắc, cùng ở một chỗ. Ai thấy điều này không nổ con mắt mới là lạ.

Tử Tinh còn muốn càm thụ nữa nhưng có cố thế nào cũng không thể cảm thụ tới được, hơn nữa bỗng cảm thấy toàn thân mỏi mệt, đầu óc trống rỗng, cho nên không tiếp tục cố nữa, tự nhủ hãy để sau, rồi đứng lên đi về phía đại sảnh.

Nhìn thấy cha mình đang mặc triều phục, hắn chạy tới cao hứng nói: “Cha muốn vào hoàng cung à, cho Tinh nhi đi với, Tinh nhi muốn đi xem cơ.”

Cổ Phong cũng không có biện pháp nào đối phó với tiểu quỷ này, chuyện gi cũng tò mò, chuyện gì cũng đều muốn làm, dù sao hoàng cung cũng không có việc gì bèn nói: “Được rồi, Cha sẽ đưa con đi, nhưng tuyệt đối phải nghe lời cha, bên trong hoàng cung không được nghịch ngợm biết không, con làm được thì cha mới đưa con đi.”

Tử Tinh vội vàng nói: “Tinh nhi nhất định nghe lời cha mà, nhất định sẽ không nháo sự, tôt quá, có thể tới hoàng cung rồi.”

Bình luận





Chi tiết truyện