chương 3/ 19

Thần Vương “Ân” một tiếng sau đó nhìn Tử Dạ rồi lại nhìn sang Lạp Phỉ Nhĩ, Lạp Phỉ Nhĩ quay nhìn người đã từng là chủ nhân của mình trước kia trong lòng nhớ tới ân sủng của Thần Vương đối với mình mà không dám nhìn thẳng vào mắt Thần Vương, trong lòng tràn ngập áy náy, nhưng nàng nghĩ lại Thần Vương tới đây lần này chứng tỏ không chịu buông tha cho mình cùng Tử Dạ, Lạp Phỉ Nhĩ chậm rãi nghênh tiếp ánh mắt của Thần Vương, hơn nữa trong ánh mắt nàng bây giờ ánh lên một tia oán hận.

Thần Vương cũng cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới một thủ hạ mà mình yêu thương nhất, coi như muội muội vậy mà bây giờ cũng sinh ra oán hận mình. Nếu Tử Dạ không quyến rũ Lạp Phỉ Nhĩ, hơn nữa khi hai người bắt đầu luyến ái, chính thủ hạ sủng ái nhất của mình cũng thích người Ma tộc, cái này gọi là mất thể diện Thần tộc a, cho nên vì toàn bộ uy vọng của Thần tộc hắn mới đuổi giết hai người.

Thần Vương càng nhìn Tử Dạ càng thấy không vừa mắt, trong mắt bắn ra một tia phẫn nộ, Lạp Phỉ Nhĩ đã chuẩn bị sẵn sàng nếu Thần Vương dám khi dễ phu quân của mình thì nàng sẽ không do dự mà ra tay bởi nàng không muốn Tử Dạ bị bất kỳ một thương tổn nào, cho nên nàng vẫn ngấm ngầm đề phòng mặc dù vẫn chưa xuất ra (nã ra) thần khí.

Nhất thời áp lực càng ngày càng gia tăng, Tử Dạ cùng Lạp Phỉ Nhĩ âm thầm giới bị, nếu Thần Vương tiến tới hai người sẽ đồng thời phát động công kích, không phải Thần Vương không đánh lại hai người mà là hắn sợ sẽ làm tổn thương đến Lạp Phỉ Nhĩ, Thần Vương vốn vẫn còn phi thường hoài niệm tình cảm trước kia, Thần Vương cũng biết nhất định Lạp Phỉ Nhĩ sẽ giúp Tử Dạ đối phó chính mình nên càng thêm tức giận Lạp Phỉ Nhĩ, hận thì hận nhưng vẫn chưa động thủ.

“Ha ha, lão thất phu ngươi cũng có mặt tại đây ư, ta tại bên ngoài Tử vong lâm đã cảm giác được khí tức của ngươi, ngoại trừ ngươi ra, không ai có được khí tức quang minh lợi hại như vậy, xem ra ngươi thực sự là đang ở trong đó a”. thanh âm nói chuyện phi thường cuồng dã trong ngữ khí lại chứa đựng khí phách, chỉ thấy một người so với Thần Vương giống nhau có 12 cánh, một nam nhân so với Tử Dạ có khí tức giống nhau với mái tóc màu tím, hai mắt cũng màu tím, mặc ma bào hắc ám. Đó chính là Thần Vương tử đối đầu, Ma Vương – Lộ Tây Pháp.

Lộ Tây Pháp cùng với Thần Vương cũng đều còn rất trẻ nhưng lại có bộ dáng của một trung niên nhân, thật xứng là Ma tộc lãnh tụ, toàn thân tản mát ra hắc ám ma pháp làm cho Thần tộc cảm thấy không thoải mái, đôi mắt tím nhìn chằm chằm Thần Vương với tràn ngập sự oán hận, âm hiểm cùng một tia sát khí.

“Ha ha, ta còn tưởng là ai, hóa ra là lão bất tử, hình như ngươi tới hơi chậm thì phải, có đúng là ngươi đã già rồi không thể đi nhanh được phải không ? thân thể bất ổn thì đừng có đi ra ngoài làm gì.” Thần Vương trong mắt cũng tràn ngập sát ý, nhưng nói chuyện lại có ý châm chọc đối phương.

Hai người vừa đến xem sắc mặt của họ thì biết họ là hai kẻ tử đối đầu, hai người đều có mong muốn diệt trừ đối phương nhưng lực lượng hai người tương đương nhau, nếu đánh nhau thì chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương cho nên mấy ngàn năm tử địch mà cũng không có cách nào, liên tiếp các cuộc chiến tranh lớn nhỏ xảy ra nhưng vẫn không có ai là kẻ chiến thắng.

Tử Dạ nhìn Ma Vương, kẻ trước đây đã từng đối với hắn tình thâm như huynh đệ, hắn không cách nào đối mặt Ma Vương, Tử Dạ dù sao vẫn còn như trước quay về phía Ma Vương cúc cung một lạy, sau đó đi tới bên cạnh Lạp Phỉ Nhĩ tiếp tục bảo trì trầm mặc không nói, bon họ hai người đều biết, Thần Vương cùng Ma Vương đều tới xem như họ không thể chạy thoát được, hai người bây giờ không còn gì phải vướng bận nữa, hay chính là hãy còn luyến tiếc cái thế giới này, với bọn họ mà nói lúc này cái chết chính là một cách giải thoát.

Hai người tin rằng nếu quả có kiếp sau thì họ cũng nguyện cùng một chỗ, sanh sanh thế thế, vĩnh bất phân ly, nếu có kiếp sau hai người nguyện được sinh ra trong một gia đình bình thường, bọn họ đã không thể tự do luyến ái nên mới có ước nguyện được trở thành những người bình thường có quyền được tự do luyến ái.

Ma Vương không có nghĩ tới Tử Dạ lại đối với mình tôn kính như vậy làm cho đáy lòng hắn không khỏi run lên, chỉ cần Tử Dạ từ bỏ người đàn bà kia thì hắn nguyện ý tha thứ bất kể phát sinh chuyện gì đi nữa, bởi Tử Dạ chính như là thiên tài khó tìm của Ma tộc, chỉ cần mình trợ giúp một chút thôi, 12 cánh cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hơn nữa đối với mình lại một lòng trung thành, có thể tìm đâu được một người như vậy đây?!

Ma Vương nghĩ tới đó, với văn phong của nhân loại chậm rãi nói, thanh âm có chút ôn nhu, xem ra đối với Tử Dạ có đặc thù đãi ngộ: “Tử Dạ, ta cho ngươi một cơ hội trở lại Ma tộc, ngươi có nguyện ý không, dù sao Ma tộc cũng là nhà của ngươi”

Tử Dạ cũng kinh ngạc khi thấy Ma Vương quay về phía mình nói chuyện, nhưng sau đó hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Phỉ Nhĩ rồi hướng Ma Vương cung kính nói: “Ma Vương đại nhân, ta hiểu được ý của đại nhân nhưng Tử Dạ không thể từ bỏ Phỉ Nhĩ được, nàng là thê tử của ta cũng là người mà Tử Dạ vĩnh viễn yêu quý nhất, cho nên ta chỉ có thể nói lời xin lỗi đại nhân, cám ơn Ma Vương đại nhân đã tài bồi cho ta, ta chỉ có thể dập đầu trước đại nhân để hoàn lại ân tình này.”

Nói xong Tử Dạ đi tới trước mặt Ma Vương quỳ xuống dập đầu ba cái, không ai dám xem thường Tử Dạ, mọi người cũng không có khinh bỉ hắn, ngược lại càng thêm tôn kính hắn, đây mới đúng là một nam nhân chân chính, uống nước không quên nguồn, Thần Vương tán thưởng gật đầu, lần đầu tiên Thần Vương đối với hình tượng của Tử Dạ có chút thay đổi.
Bất đắc dĩ, Ma Vương khẽ thởi dài một tiếng: “ Ai”

Tử Dạ đi đến bên Phỉ Nhĩ sau đó khí thể bỗng dưng biến đổi thành uy nghiêm như năm nào, nói: “Ta biết dụng ý của các ngươi khi tới đây, chúng ra đã không thể chạy thoát, các ngươi động thủ đi, ta cùng Phỉ Nhĩ tuyệt đối không phải là đối thủ của các ngươi, cho dù chết chúng ta cũng nguyện không tách rời nhau.”

Lạp Phỉ Nhĩ nhìn Tử Dạ ánh mắt thâm tình, hai tay nắm chặt lấy nhau cùng cho nhau một cái gật đầu rồi đột nhiên trên thân Lạp Phỉ Nhĩ bốc lên một màu trắng quang mang, quang mang giống như một quả cầu năng lượng bay lên bầu trời, cùng lúc đó Tử Dạ cũng biến thành một quả cầu năng lượng màu đen cũng hướng phía bầu trời bay lên.

Ma Vương cùng Thần Vương cũng đều nhắm mắt lại, bọn họ đều biết hai người đang tự hủy diệt nên chỉ biết khe khẽ lắc đầu…!

Lạp Phỉ Nhĩ và Tử Dạ trong ánh mắt nồng nàn luyến ái, bọn họ biết cái gì gọi là ái tình, bọn họ cũng không có gì phải hối tiếc, hai người cùng mỉm cười hạnh phúc, Tử Dạ nhẹ nhàng ôm Lạp Phỉ Nhĩ vào trong lòng, thâm tình hôn nàng … Lạp Phỉ Nhĩ cũng ôn nhu đáp lại, nhẹ nhàng cảm nhận vị ngọt của tình yêu, của hạnh phúc, vô luận thế nào bọn họ cũng không có hối hận.

Lạp Phỉ Nhĩ cùng Tử Dạ siết chặt lấy nhau rất lâu, trên mặt nàng tràn ngập nụ cười hạnh phúc, phía dưới thân thể hai người chậm rãi biến mất, bắt đầu biến thành những hạt năng lượng cầu hướng lên bầu trời bay đi, điều kỳ lạ là hắc cầu và bạch cầu đều quấn lại với nhau cùng một chỗ, từ từ Lạp Phỉ Nhĩ cùng Tử Dạ biến mất, đây chính là ma pháp tự ngã hủy diệt “yên lặng vĩnh hằng.”

Thật là một cái tên dễ nghe, đúng là yên lặng, yên lặng đến vĩnh hằng … một đôi tình lữ đã vĩnh viễn yên lặng.

Từ nay về sau Thần tộc và Ma tộc sẽ thiếu đi một siêu cấp cao thủ, hai người mặc dù đã hóa thành cát bụi nhưng tình yêu của họ mãi mãi làm cho người đời sùng bái, chuyện tình đó vẫn mãi lưu truyền hậu thế để cho hậu nhâu còn nhớ mãi “cấm kỵ chi luyến” một mối tình mỹ lệ.

Ma Vương lặng lẽ rơi nước mắt, hắn đích thân đi bắt Tử Dạ bởi vì hắn hy vọng Tử Dạ nhận ra sai lầm mà quay lại cầu tha thứ, nhưng điều đó bất quá cũng chỉ để tự an ủi mà thôi, Tử Dạ cũng là do một tay hắn nuôi lớn, thật không ngờ cũng không thoát ra được hai chữ ái tình.

Thần Vương cùng Ma Vương còn đang bi thương thì đột nhiên từ bầu trời bỗng rơi xuống hai bảo thần khí, hai bảo thần khí cùng rơi xuống và cắm thật sâu ở trên một phiến đá lớn mà phiến đá đó cũng không có bị vỡ ra. Hai bảo thần khí này đúng là của Lạp Phỉ Nhĩ cùng Tử Dạ, cả hai thanh kiếm đều vô cùng trân quý, bề rộng chỉ chừng ba ngón tay nhưng lại tràn ngập hắc ám lực lượng, chính là Ma Vương trước kia đã ban cho Tử Dạ - Ma tộc thần khí ‘Hắc ám thần kiếm’

Còn lại bảo thần kiếm của Lạp Phỉ Nhĩ chính là Thần tộc chi bảo mà trước kia Thần Vương ban cho, có một màu trắng tinh khiết bên trong có tràn ngập quang minh lực lượng, năng lượng so với ‘Hắc ám thần kiếm’ bất tương cao thấp, lưỡng bảo thần khí đều là do sang thế thần chế tạo nên hàm chứa một năng lượng siêu cường, chính thần kiếm này được gọi là “Quang minh thần kiếm”

Ma Vương chậm rãi đi tới một tay nắm lấy ‘Hắc ám thần kiếm’ định rút lên nhưng thật bất ngờ lại không được, Ma Vương vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục sử dụng hắc ám ma pháp một chưởng đánh vào tảng đá nhưng tảng đã cũng không một chút tổn hại suy suyển, đến lúc này Ma Vương mới ngừng lại, trong lòng thầm nghĩ hai thanh thần kiếm này sợ rằng sẽ vĩnh viễn nằm tại nơi đây.

Thần Vương cũng đồng dạng làm giống Ma Vương tiến lại phía Quang minh thần kiếm rút lên nhưng cuối cùng không có kết quả đành chỉ biết lắc đầu rồi xoay người định rời đi thì Ma Vương bỗng nói: ”Hừ, lão thất phu, hôm nay tạm tha cho ngươi, sau này ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu”

Thần Vương với vẻ mặt khinh thường nhìn Ma Vương nói: “Hảo a, lão bất tử, ngươi có năng lực thì cứ đến giết ta đi, ta lúc nào cũng hoan nghênh đại giá quang lâm a, hy vọng ngươi có thể siêu việt hơn ta nếu không, ngươi sẽ không bao giờ đánh bại được ta đâu.” Nói xong rồi cười lớn tung người rời khỏi ‘Tử vong lâm’.

Ma Vương nhìn lại hai thanh thần kiếm, khẽ thở dài một chút rồi cũng lắc mình biến mất …!

‘Tử vong lâm’ khôi phục sự yên lặng vốn có, tất cả đều yên lặng giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra nơi đây, vẫn âm sầm quỷ dị…

Hai thanh kiếm từ đó được người ta gọi là ‘Thục nữ kiếm’ và ‘Quân tử kiếm’. Hai thanh kiếm không ai có khả năng rút ra mà cũng không có ai muốn rút chúng ra bởi chúng được mệnh danh là ‘ái tình chi kiếm’, không ai được mạo phạm đến chúng vì chúng được đặt bên trong ‘Tử vong lâm’ – nơi không ai dám tới.

Dường như Lạp Phỉ Nhĩ cùng Tử Dạ cố ý để lại hai thanh kiếm tại nơi đây, rốt cục là có dụng ý gì? Tại sao không mang theo hai thanh kiếm cùng nhau biến mất, chẳng lẽ là muốn lưu lại cho con trai mình sau này, có lẽ chỉ có thể …từng bước từng bước khai mở bí mật này …

Bình luận





Chi tiết truyện