chương 23/ 23

Nhà hát nhỏ đã đầy chặt người – thật ra không thể nói đây là một nhà hát nhỏ được, nhiều nhất cũng chỉ là hội trường của nhà trẻ mà thôi, ngồi dưới là phụ huynh và người nhà của bọn trẻ đang ngóng lên bục.

Kỳ thực mười mấy tiết mục đã diễn được đến hơn một nửa rồi, ở hàng đầu một người mẹ trẻ cứ chốc chốc lại cúi đầu nhìn đồng hồ, có vẻ rất nóng ruột. May mắn tiết mục của con gái bảo bối là màn cuối cùng…. Nếu con gái phát hiện ba không ở dưới khán đài… Quân Mạc thấy đau cả đầu, chỉ biết thở dài.

Điện thoại không tiếng động, rung lên, Quân Mạc nhìn thoáng qua, là tin nhắn: “Anh ở cửa rồi, em ngồi chỗ nào vậy?”

Cô hơi nhỏm người dậy nhìn thoáng về phía sau, lập tức khiến các vị phụ huynh ngồi sau không vừa lòng – cửa rạp hát nhỏ có chút ánh sáng, chiếu lên một bóng dáng thon dài. Rõ ràng đã nhìn thấy cô, bước chân nhanh hơn.

Anh vẫn mặc âu phục tiếp khách lúc trưa, vào trong rạp hát nhỏ nhỏ toàn hơi người này thấy nóng, ngồi xuống xong liền cởi áo khoác. Áo trắng quần đen, đơn giản rất anh tuấn hấp dẫn một loạt ánh mắt chăm chú nhìn. Hàn Tự Dương quay sang nói khẽ với vợ: “Chưa bắt đầu phải không?”

Quân Mạc nghiêng nghiêng nhìn anh một cái, mỉm cười: “May mà tới kịp.”

Anh chuyển ánh mắt, chuyên chú nhìn về khán đài: “Tiết mục của con gái rượu, sao lại không tới xem được?”

Quân Mạc thở dài: “Vâng, anh là ông bố tốt, vai ác cứ dành cho em đi.”

Hàn Tự Dương kéo vai cô, giọng điệu vô cùng thân thiết: “Được rồi, sao lại nói thế? Là tiết mục kế tiếp à?” Còn chưa nói xong, thấy trên sân khấu lộ ra một cái đầu nhỏ nhỏ, đội trên đầu mũ hình con én, đôi mắt trong sáng, rõ ràng, một cô bé thật sự rất xinh đẹp. Anh không nói gì nháy mắt với con gái, khóe miệng hơi cong lên, cha và con gái ngầm hiểu ý nhau, cô bé con thăm dò xong liền trở vào.

Quân Mạc nhìn con gái diễn vai một con én nhỏ trong bụi hoa chui tới chui lui, bỗng nghiêng đầu hỏi anh: “Anh nói con mình giống ai?” Thật ra trong lòng cô cũng ngầm tự hào, cảm thấy con gái mình trong sáng, linh động, dù thế nào cũng làm người khác vui vẻ.

“Ánh mắt giống em.” Tay trái Hàn Tự Dương lơ đãng di chuyển, cầm lấy tay cô, “Cái mũi thì có vẻ giống anh.”

Tiết mục diễn xong, con gái chạy nhanh như chớp xuống dưới, ông bố trẻ tuổi ôm cô bé lên, thay bé lau vết bẩn trên má, thấp giọng khen: “Bảo bối, hôm nay con nhảy thật đẹp.”

Hàn Tư Thuấn ôm cổ cha, cười tươi như hoa, nãi thanh nãi khí nói: “Ba, con đói rồi.”

Quân Mạc vuốt tóc mai mướt mồ hôi của con, bàn bạc với Hàn Tự Dương: “Hôm nay Nam đại có tiệc gia đình, đến đó được không?”

Ba người theo dòng người đi ra, trợ lý còn chờ ngoài cửa, Hàn Tự Dương cầm chìa khóa, vừa nói: “Cậu về công ty trước đi, hôm nay tôi không về đó nữa.” Lại quay sang hỏi: “Mọi thứ chuẩn bị tốt chứ?”

Trợ lý cười cười: “Không thành vấn đề, đã gói tử tế rồi ạ.”

Lúc xe qua KFC, Hàn Tư Thuấn đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ bắt đầu vươn cái đầu nhỏ ra ngoài cửa sổ nhìn. Lại nhu thuận nhìn sắc mặt mẹ, sau đó mếu máo nhìn ba.

Hàn Tự Dương nhìn thoáng qua gương, chậm rãi đỗ xe vào ven đường, sau đó quay lại hỏi: “Hàn Tự Thuấn, con muốn ăn gì nào?”

Bé nhìn ba, nhưng lại dán vào một bên cổ mẹ, không nói tiếng nào.

Nhưng mà ba lại tươi cười giống như đang cổ vũ bé, vậy nên Hàn Tư Thuấn cuối cùng cũng sợ hãi nói: “Mẹ, con muốn ăn gà rán.”

Mặc cho cô bé yếu ớt, ngọt ngào nói như cây kẹo bông, một chút cũng không làm Quân Mạc mềm lòng, cô trừng mắt nhìn Hàn Tự Dương một cái: “Không được, Hàn Tự Dương, đó là đồ ăn không tốt cho sức khỏe, toàn chất kích thích thôi.”

Ánh mắt anh nhu hòa, nhìn con gái quay sang chỗ mẹ,khuôn mặt trắng ngần đã bắt đầu ửng đỏ.

Chỉ là không nghĩ tới, con gái lại ôm mẹ, kêu một tiếng: “Nương.”

Quân Mạc thiếu chút nữa là sặc, người ngồi trên ghế lái cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa, tuấn lãng mà khoan dung nhìn con gái yêu.

“Hàn Tự Dương, buổi tối anh lại cho con xem mấy phim truyền hình lung tung à?” Quân Mạc không nhịn được cười, mở cửa xe, thấp giọng dặn con: “Ăn một lần thôi nhá. Lần sau con còn quấn lấy ba đòi ăn gà rán, mẹ sẽ không quan tâm đến con nữa.”

Hàn Tư Thuấn ầm ĩ muốn tự mình đi, Hàn Tự Dương đi sau hai người, nhìn nhìn đám người ồn ào trong nhà hàng, ngồi xổm xuống hỏi con gái: “Bé con, chúng ta mua về nhà ăn nhé?”

Cô bé con lắc đầu thật mạnh: “Con muốn vào trong đó xem cơ.” Bé chỉ khu trẻ em đang vui vẻ đằng kia.

Cuối cùng không thay đổi được, Quân Mạc dắt con tìm chỗ, chờ Hàn Tự Dương mang đồ ăn lại. Vài đôi tình nhân đi tới, không nhịn được quay đầu nhìn cô bé, có lẽ cảm thấy rất đáng yêu, nói nhỏ rời đi. Cô nhạy cảm nghe được, thản nhiên mỉm cười, nhất thời cảm thấy sự kiêu ngạo của người làm mẹ.

Thật ra Hàn Tự Dương ghét nhất hương vị fastfood, mà con gái lại thích ăn – lúc này vô cùng kiên nhẫn với con, một chút lại một chút lấy khoai tây chiên chấm sốt cà chua cho con. Một ông bố trẻ dịu dàng như vậy, không chú ý tới gì nữa, trong mắt tràn đầy yêu chiều, một bên dịu dàng chăm con: “Ăn từ từ thôi con.” Mà anh tựa hồ không chú ý tới ánh mắt người khác, không mảy may quan tâm đến chuyện xung quanh, trong mắt chỉ nhìn thấy con gái đang hăng say ăn.

Lúc này không biết Hàn Tự Dương lấy đâu ra một cái hộp nhỏ, tất cả đều là hình vịt Donald đáng yêu, đưa cho con gái: “Bảo bối, ba có quà tặng con này.” Con gái thích nhất là vịt Donald, trong nhà từ áo ngủ, rèm cửa tới giấy dán tường đều là hình con vịt gàn dở này, bé đưa tay vẫn còn dính đầy dầu mỡ xé giấy gói, mở ra mới phát hiện là đồ chơi hình vịt Donald.

Hàn Tự Dương lấy đồ từ trong tay con, cầm vịt Donald chỉ cho con: “Đây là điện thoại ba đưa, về sau nhớ ba mẹ, lấy điện thoại này gọi được không?”

Di động rất đáng yêu, chỉ có hai nút, nút bên trái là để gọi ba, nút bên phải là để gọi mẹ, Hàn Tư Thuấn ấn nút gọi ba, quả nhiên điện thoại của Hàn Tự Dương có chuông, vang lên bài hát “Trên đời chỉ có ba tốt.”

Thật ra về phương diện này anh hơi đơn giản gần như là đơn điệu, ví dụ chuông điện thoại mấy năm gần đây nhất định chỉ là tiếng chuông “tích tích”, dường như chỉ có ngoại lệ với con gái – ngay cả mình cũng không có đặc quyền này, cố ý đem mấy câu cô hát linh tinh làm nhạc chuông. Quân Mạc bất đắc dĩ nhìn anh một cái, thở dài, nhìn con gái bắt đầu nghịch ngợm, chẳng sợ gì cả, sau đó lại gọi cho cô, không để ba mẹ nhận điện thoại.

Khi con đi vào khu trẻ em chơi cầu trượt rồi, anh uống một ngụm đồ uống, mới nghe thấy tiếng Quân Mạc có hơi không hài lòng: “Hàn Tự Dương, điện thoại di động có phóng xạ. Sao anh lại đưa con dùng?”

Dường như anh biết cô sẽ hỏi câu này, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Đây là thứ làm riêng cho con. Có người không muốn nhận đồ anh làm, nhưng con gái anh lại rất thích.” – anh là đang nói chuyện của cái ‘Xmas kia, Quân Mạc hơi nhíu mày, cười: “Có người nào đó không đợi được kìa?”

Lúc này anh mới chuyển qua nhìn cô, đã nhiều năm qua, cô vẫn còn như lúc mới quen, làn da trắng ngần, ánh mắt trong sáng. Anh chưa bao giờ cảm thấy đó là xinh đẹp cả, nhưng lại yêu tới tận tâm khảm, chưa từng có một phút thấy chán ghét.

“Anh đâu thể nhất bên trọng, nhất bên khinh, đã tặng em Xmas từ lâu rồi, con gái anh sao lại không có?” Anh đưa cô xem vỏ điện thoại, logo là một hình chibi một cô bé đáng yêu: đầu nấm, đôi mắt thật lớn, đen trắng rõ ràng.

Cuối cùng cô cũng nhớ ra, trước đó có lần Mã Sơ Cảnh đã than vãn mệt không chịu nổi, chắc là vì cái di động này rồi.

“Có giống không?” Ngữ khí của anh có chút đắc ý, Quân Mạc nghe ra, là sự kiêu ngạo của người làm cha đây mà.

Cô không đồng ý không được, hình này rõ ràng là bộ dáng khi con gái tức giận.

“Em yên tâm, phóng xạ rất nhỏ, đã làm thí nghiệm, không ảnh hưởng tới con đâu.” Anh yên tâm cười, nhìn con gái đang trượt xuống cầu thang, sung sướng khoa chân múa tay về phía ba mẹ.

Sau đó Hàn Tư Thuấn chơi mệt rồi, ghé vào vai ba ngủ ngon lành, khóe miệng còn vương chút nước miếng, thấm ướt cả áo sơ mi của ba. Mà Hàn Tự Dương một tay ôm con, tay kia dắt vợ, bước chân bình thản.

Ba người một nhà trải qua ngày thiếu nhi như vậy.

Bình luận





Chi tiết truyện