chương 22/ 23

Sau ba năm gặp lại cô, cảm thấy kinh ngạc, nhìn khuôn mặt cô, có lẽ thời gian quá mức ưu ái cô rồi – đôi khi Lâm Hiệt Tuấn nhìn mình trong gương, đã thấy rõ mấy sợi tóc bạc trên thái dương.

Lần đầu tiên cô đứng trước mặt mình, mặc áo khoác đỏ, ký lia lịa. Lúc đó đã nghĩ ngay rằng, đây nhất định là một cô gái phương Nam – khuôn mặt nhỏ nhắn mà xinh đẹp, mái tóc bện tùy ý, cặp sách to đến mức có thể đem cả cô nhét vào cũng vừa. Một đường đi tới, cũng không để ý chút nào, dường như mang theo chút ít ngây thơ của sinh viên mới. Đương nhiên anh cũng chẳng nhớ kỹ tên cô để làm điển hình cho việc ký hộ – mà cô hoàn toàn không phát hiện ra bạn giám sát hôm nay hóa ra lại là thầy giáo.

Vậy nên lúc bắt đầu vào học, lần đầu tiên đã nhìn đến một loạt nữ sinh ngồi cuối cùng , khi đó anh cũng chưa biết tên cô, chỉ biết rằng cô bé này lần thứ hai khiến mình chú ý – giờ học của anh sinh viên nhiều, tự nhiên rất ít sinh viên ngồi phía cuối. Sau này mới biết, cũng không phải cô không thực sự không nghe giảng, chỉ là cô là một sinh viên hay soi mói: Nếu anh giảng không hay, chỉ sợ cô thật sự ngồi vùi đầu vào học từ mới suốt hai tiết.

Có đôi khi đứng trên bục giảng, Lâm Hiệt Tuấn cảm thấy chán nản, hiện nay còn rất ít sinh viên thực sự thích đọc sách, vậy nên chính mình cũng thường hay nghi hoặc: nói giờ học của mình đông sinh viên, nguyên nhân là vì sao? Tỷ như tiết học này chẳng hạn, anh thuận miệng đề cập đến các nhân vật và nhóm học giả tiêu biểu trong phòng trào Ngũ Tứ (1), bên dưới chẳng có phản ứng gì cả, chỉ có ánh mắt Lý Quân Mạc, lúc đấy có hơi thay đổi nháy nháy mắt nhìn mình – đại khái là lần đầu tiên sau giờ học nói chuyện với cô vài câu, cô cũng ý tứ không bao giờ ngồi dưới cùng, lúc này đang ngồi với một đám nữ sinh.

Anh không chú ý nữa, rốt cuộc nhìn thấy nữ sinh ngồi cùng bàn cô kéo kéo góc áo cô, không biết thấp giọng nói gì, sau đó khóe miệng Lý Quân Mạc hơi cong, cười đến mức lông mày cong cong như mảnh trăng khuyết.

Đến tiết cuối cùng của khóa học trước khi thi, không khí so với bình thường tốt hơn nhiều, đơn giản dành ra nửa tiết này, cùng sinh viên nói chuyện phiếm.

Một nam sinh đột nhiên hỏi anh: “Thầy ơi, ý các bạn ấy nói là, thầy thấy chuyện của Thẩm Tùng Văn và Trương Triệu Hòa trước kia thế nào?”

Ánh mắt của anh không biết sao lại chầm chậm dừng lại trên người Lý Quân Mạc, vốn dĩ cô đang cúi đầu bút ký, có lẽ cô cũng hứng thú với vấn đề này, liền buông bút, khẽ cắn môi mỉm cười.

Anh nhớ rất rõ ngày đó, ánh mặt trời rực rỡ,, đầu mùa hạ, một nhánh cây nho nhỏ trèo qua cửa sổ, lộ ra màu xanh non mướt đến mức bóp ra nước.

Một đoạn giai thoại.

Bài thi cuối cùng cũng chỉ có một câu, là bàn luận về một quyển sách anh (chị) từng đọc.

Đáp án đủ loại khiến anh ngồi cười liên tục.

Có người nói về tiểu thuyết mới nhất của Hải Nham (2), có người nói đến bộ phim lịch sử đang hot hiện nay.

Chỉ có một bài làm anh kinh ngạc, không chỉ với nét chữ viết bằng bút máy rất đẹp, nội dung luận bàn là “Liễu Như Thị biệt truyện” của Trần Dần Khác (3). Hơn hai nghìn chữ lưu loát, gần như thành một thiên tiểu luận, bài nói chủ yếu về chế độ phụ quyền mấy ngàn năm sụp đổ như thế nào trước mặt một người phụ nữ có địa vị thấp hèn. Anh nghĩ nhất định là nữ sinh kia viết, sau đó lật xem tên trong danh sách điểm, quả nhiên là cô.

Buổi chiều tới thư viện, sinh viên trong trường dần dần đi hết, thi xong hầu hết sinh viên đã rời trường, thư viện có vẻ hết sức trống trải. Từ xa anh đã nhìn thấy một nữ sinh mặc váy hoa, bóng lưng thanh tân, trong tay là tập sách lớn. Anh dừng bước trước, thật ra trước đây khi gặp sinh viên mình có cảm tình, anh chưa bao giờ phải như vậy.

Nhưng gặp cô ở phòng đọc thư viện, nhìn thấy cô cầm bút, còn rất chăm chú bút ký, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy thầy giáo trẻ tuổi đứng trước mặt, tựa hồ có chút bối rối, hai má cũng hiện những đóa hoa nhỏ hồng nhạt như trên váy, đôi mắt như nước, trong sáng mà sinh động, tựa như ánh sáng xuyên qua tấm kính phía xa xa ánh xạ, lúc này cách chân hai người không xa, mặt đất đã sáng bừng lên rực rỡ.

Đại khái cứ như vậy mà bắt đầu.

Lâm HIệt Tuấn là con cả trong nhà, phía dưới còn một em trai và một em gái. Anh vẫn nghĩ rằng con gái phía nam lúc nào cũng yếu ớt, mỏng manh, huống hồ Lý Quân Mạc còn là con gái duy nhất, được nâng niu như hòn ngọc quý trên tay cũng là chuyện bình thường. Nhưng cô gái trước mắt này, ngoại trừ đôi khi hơi mơ màng, đối nhân xử thế với mọi người xung quanh rất tốt, mặc dù tức giận, cũng chưa bao giờ cãi lộn, chỉ là ánh mắt hơi vụt sáng, không bao giờ đồng ý với người đó chuyện gì nữa – cuối cùng luôn ở những quán hàng nhỏ xung quanh mà tìm được cô. Cô với chuyện ăn uống không phải rất kỹ tính, chỉ là không thể ăn cay, nếu cay hơn bình thường một chút, sẽ phải uống thêm vài cốc nước, lại thường thường để một lúc mới uống – lúc này môi luôn hồng hồng, khuôn mặt xinh đẹp, như hoa hồng dưới làn mưa.

Lúc ấy Lâm Hiệt Tuấn đang học nghiên cứu sinh, nếu không phải bởi thân phận trợ giảng, huynh muội cùng viện yêu nhau là chuyện hết sức bình thường. Anh vẫn không biết trong trường học mình được hoan nghênh đến chừng nào, đến tận khi thầy hướng dẫn, cũng là thầy giáo dạy trong viện hỏi, mới thản nhiên thừa nhận, thầy Lưu cùng vợ cười cười: “Là cô bé nào thế? Mang đến cho chúng ta nhìn một cái nào?”

Lão tiên sinh vốn không hướng dẫn sinh viên chưa tốt nghiệp, là người đã có danh tiếng lẫy lừng, Lý Quân Mạc không cảm thấy tự nhiên được, cho nên khi Lâm Hiệt Tuấn nói muốn dẫn cô đi ăn cơm với thầy hướng dẫn, cô đã do dự một chút, lại có hơi hơi lấy lòng: “Uhm… Chúng ta có thể không đi được không?”

Anh nhíu mày nhìn cô: “Sao vậy?” Trong ánh mắt tuấn lãng hàm chứa hứng thú trêu đùa.

Cô nói đơn giản: “Em rất hồi hộp mà.”

Khi đó chính mình ôm cô vào trong ngực nói: “Ngoan, chỉ ăn cơm tối thôi mà.”

Sau đó đến bàn ăn, Lý Quân Mạc lúc đầu còn hồi hộp, sau khi ăn một miếng sườn xào chua ngọt sư mẫu làm, lập tức liền hoạt bát hẳn lên. Cô ăn liền hai bát cơm, sư mẫu vui vẻ nói: “Ăn nhiều hơn chút, ăn nhiều hơn chút.”

Lý Quân Mạc vội vàng ngẩng đầu: “Sư mẫu, anh ấy cũng không thích mấy đồ ăn ngọt thế này.”

Hóa ra sư mẫu cũng là người phía nam, lúc trẻ theo chồng lên phương bắc, xa quê cũ đã hơn mười năm. Lý Quân Mạc nghe nghe, ánh mắt chậm rãi nhìn người đàn ông bên cạnh mình – lúc này Lâm Hiệt Tuấn mới nhớ lại, ngày đó dưới ánh đèn, thanh âm sư mẫu dịu dàng, điềm đạm, như là một tiểu kiều phía nam bên dòng suối, nói về tình yêu thời trẻ. Sau đó cảm thấy một đôi tay thật ấm, thật mềm duỗi ra dưới bàn, nắm lấy tay anh, anh hốt hoảng cảm thấy, trong tay mình, rõ ràng là một dải mây mềm mại, nhẹ nhàng vây quanh.

Sau đó thầy hướng dẫn cử anh đi ra nước ngoài làm giáo viên thỉnh giảng (visiting scholar), Lâm Hiệt Tuấn trước tiên bàn bạc với cô, đêm ấy tuyết rơi nhiều, Lý Quân Mạc đứng trước đống tuyết thật lớn, túm lấy khăn quàng cổ của anh: “Ui, muốn bỏ em mà ra nước ngoài à?”

Cô cười so với bông tuyết kia còn sáng hơn, Lâm Hiệt Tuấn nghĩ: Nếu lúc ấy cô lắc đầu, chắc anh cũng cam tâm tình nguyện – đương nhiên cô không có lý do để làm thế. Lý Quân Mạc vỗ vỗ ngực mình, lớn tiếng nói: “Không phải chỉ có một năm rưỡi thôi à, tuổi trẻ của bản cô nương trở lại rồi.” Nhưng mà thói quen cô nói không chớp mắt, nói chuyện không ngừng nghỉ những chuyện nhỏ nhặt bên tai, thói quen cô tha một quyển sách thật dày không biết từ chỗ nào, các nét chữ khó nhìn, nhờ anh giải nghĩa những từ trong sách cổ – chờ anh đáp xong, cô lại giống như đã thực hiên được âm mưu, nheo nheo mắt: “Em chỉ muốn hỏi anh là, quyển sách này mượn từ chỗ nào thôi à…” Thậm chí đến thói quen nuông chiều cô, lúc hôn xong lấy tay quệt miệng, tất cả đều khiến anh cảm thấy cô giống như một đứa trẻ, chỉ nên nâng niu trong lòng bàn tay.

Cho nên cẩn thận ôm cô, thay cô kéo mũ, che tai đi: “Một năm rưỡi, khi đó em đã tốt nghiệp rồi đấy.”

Thật ra bố mẹ cô vẫn mong cô học đại học xong rồi về nhà, anh cũng hiểu rõ. Chỉ là Quân mạc vẫn không đồng ý, cô thường nói mình thích miền bắc, thích có máy sưởi phòng, cô giấu từ khi đó đến tận bây giờ không nói, cô lại cười cười bổ sung một câu: “Quan trọng nhất là vì anh, cho nên em mới càng muốn ở đây.”

Sau khi về nước, mọi chuyện đã sớm kết thúc, Lâm Hiệt Tuấn nghĩ: Khi đó cố chấp muốn giữ cô lại thì thế nào? Nhưng rõ ràng làm thế là ích kỷ, vì sao cô phải vì anh mà ở lại? Nhưng bất quá anh cũng chỉ nghĩ mà thôi,, trên thực tế, khi đó mình nhiều việc, thầy hướng dẫn bị bác sỹ cấm không cho xuống giường, mà anh thì cũng bắt đầu biên soạn sách giúp thầy.

Lúc ngẫu nhiên trong đêm dài yên tĩnh, trên bàn một ly hồng trà, hơi nước trắng mờ vấn vít thành từng làn khói dày dưới ánh đèn, màu đỏ sậm của trà nổi bật trong màu xanh ngọc sáng bóng như mã não. Đã muộn thế này rồi, anh vẫn nhớ rõ lúc trước Quân Mạc thích thức khuya, nhất là trước khi thi, từ trước đến giờ cô vẫn không thể giống anh – cầm đuốc soi đèn đọc sách, cho nên pha một cốc cà phê hòa tan thật nhanh, cô tự giễu mình là“ngưu ẩm”, uốn có mấy ngụm thôi là hết.

Vậy nên lần đầu tiên tổ chức sinh nhật với cô, ngay lập tức nghĩ đến việc mua cốc cà phê lữ hành màu đỏ kia. Sau Quân Mạc vẫn dùng, mang lên xe buýt xuôi ngược dùng, cái cốc trong túi rơi ra, hơi hơi nứt một chút ở miệng. Hôm đó Quân Mạc không thoải mái, Lâm HIệt Tuấn thuận miệng nói một câu “Chúng ta mua cái khác vậy”, Quân Mạc vẻ mặt không vui mà nói: “Em dùng quen rồi.”

Nghĩ đến chuyên này, cô gái cùng đi taxi bên cạnh đã lui vào một góc, thật sự không phải là cô trong trí nhớ của anh. Nhưng cô lại tiện tay lấy từ trong túi ra một cái cốc lữ hành đỏ, uống một ngụm, mới phát hiện ra mình đang nhìn cô, vì thế phản ứng đầu tiên là cúi xuống nhìn cốc, vẻ mặt xấu hổ.

Cái cốc thật sự nhìn hơi cũ, Quân Mạc cười cười che đi, giải thích: “Là nước ấm, không phải cà phê.” Anh bỗng thấy hoài niệm, khi đó trong căn phòng đơn giản ở ký túc của anh, luôn hỗn hợp hai mùi vị, cà phê và hồng trà, mà thời gian cũng lẳng lặng, như lật một tờ giấy không phát ra âm thanh nào, ở nơi nhỏ bé ấy chứng kiến chuyện cùng người.

Sau khi gặp lại anh cũng không nói cho Quân Mạc biết, ở trong đại sảnh anh nhìn thấy một người đàn ông, trùng hợp đi từ tầng hai xuống, đứng lẫn lộn trong cả đám người nam lẫn nữ, khí độ lỗi lạc. Ánh mắt của anh ta rõ ràng thấy Quân Mạc, vì vậy dừng bước không tiến tới nữa, chăm chú nhìn thẳng vào hai người. Loại ánh mắt này – nếu anh từng nhìn một người cũng như vậy, đương nhiên cảm thấy hết sức quen thuộc. Anh chỉ đang nghĩ, đây chính là cuộc sống của cô, sớm không đến mình can thiệp.

Sau đó biết được thân phận người nọ, thậm chí đêm đông ở bên hồ còn thản nhiên nói chuyện vài câu, anh cảm thấy mất mát, lại cảm thấy được giải thoát, bi thương ẩn ẩn trong lòng còn mạnh hơn cả khí lạnh ngoài trời. Anh nghĩ nếu là khi tuổi trẻ thanh xuân, vẫn đang ở cùng một trường học, gặp một địch thủ như thế, anh sẽ không e ngại, với tình cảm của bọn họ anh đặc biệt tin tưởng. Nhưng cách xa lâu vậy, còn lại chỉ có thể là chúc phúc, anh chẳng thể thay đổi được thứ gì nữa, tất nhiên anh không hy vọng cô một mình cô độc thản nhiên bước đi trên con đường này.

Trở lại trường học, càng ngày càng trầm tĩnh, đại học L xanh hóa rất tốt, khắp nơi đều là cổ thụ che trời cùng với mặt cỏ rộng lớn, đã vào đông, càng có vẻ của cuối chiều, giống một vị lão nhân tinh thần quắc thước, tóc bạc trắng đầu, đứng lặng đã trăm năm, chỉ để suy nghĩ sâu xa. Đối diện cửa nhà anh là cô giáo Ôn Khả trẻ tuổi, thầy hướng dẫn của hai người cũng quen biết, thường cùng nhau nói chuyện phiếm.

Thầy hướng dẫn thường giễu cợt cuộc sống của anh giống một tăng nhân khổ hạnh, chẳng mấy chốc mà thành đứng tuổi, nhưng anh một chút cũng không sốt ruột. Vì vậy thầy hay đùa phải tác hợp cho anh và Ôn Khả vào một chỗ.

Anh thì chống đỡ được, Ôn Khả lại là một cô gái, sẽ không nhịn được đỏ mặt. Mà quan hệ của hai người vẫn nhàn nhạt như trà.

Sau buổi trưa của một ngày vô cùng đẹp trời, Lâm Hiệt Tuấn gõ cửa vào phòng cô mượn sách. Cô mời anh lại uống trà – bạn cô tặng hồng trà Ceylon. Màu hồng sáng bừng mà trong vắt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào, cốc trà liền lấp lánh ánh sáng. Cô cười nói: “Hồng trà có thể làm ấm dạ dày.” Lâm Hiệt Tuấn nhướng mày nhìn cô, trong ánh mắt cô nhè nhẹ xẹt qua cảm xúc không hiểu được – ánh mắt sáng ngời mà trong suốt, phẳng lặng. Anh nhớ lại ban đêm thường xuyên uống hồng trà, mặc dù có máy sưởi rồi, vẫn cảm thấy phải có ly trà cầm trong lòng bàn tay mới cảm thất điềm nhiên yên tĩnh.

Trước khi kết hôn nhận được quà tặng của Lý Quân Mạc, một cái áo choàng đỏ thẫm, cô viết tay một câu “Bất ly bất khí” – một khắc ấy chợt nhớ tới ánh mắt chuyên chú của người đàn ông yêu cô, cảm thấy thật thoải mái.

Cộng lao nhi thực, hợp cẩn nhi tư. (nguyên văn: 共牢而食, 合卺而 酳)

Bọn họ đều đã như vậy.

Trà Ceylon

Trà Ceylon đơn giản là loại trà được trồng ở Ceylon (mà nay là Sri Lanka), còn có tên là trà Tích Lan.

Trà Ceylon đã trở thành nổi tiếng và được nhiều người ưu chuộng vì chất lượng vượt trội và sự đa dạng của nó. Do điều kiện về chất đất, ánh sáng mặt trời và mật độ mưa trên đảo Ceylon mà sau đó Ceylon đã được biết đến như một thiên đường với những điều kiện khí hậu lý tưởng để trồng trà. Ceylon đã hoàn thiện được cách thức mới trong việc sản xuất trà với sự khác nhau về hương vị, chất lượng của các loại trà được trồng tại các khu vực khác nhau trên hòn đảo.

Có ba khu vực trồng chè chính ở Sri Lanka. Loại trà Low (vùng thấp) là loại trà được trồng ở độ cao 600 mét so với mực nước biển, Mid Grown (vùng trung) là loại trà được trồng ở độ cao từ 600m đến 1.200 mét và High (vùng cao) là loại trà được trồng ở độ cao trên 1.200 mét. Hương thơm và mùi vị của các loại trà ở từng khu vực chịu ảnh hưởng của các điều kiện khí hậu của các vùng đó. Trà Low trồng ở vùng có thời gian ánh nắng dài, ẩm và ấm áp tạo cho trà có màu rượu burgundy nâu và mạch nha, lá màu sẫm hơn. Trong khi đó trà vùng cao trên 1200 mét lại cho trà một màu sắc và chất lượng hoàn toàn khác. Vì chịu ảnh hưởng của gió lạnh, điều kiện khô và mát mẻ quanh năm nên lá có màu xanh lục, trà có màu vàng mật ong ngâm trong rượu.

Tuy nhiên vào thập kỷ 40 thế kỷ trước, ngành công nghiệp trà Ceylon đã có những thay đổi khi có sự tham gia của các công ty đa quốc gia. Để đạt được lợi nhuận cao trong thương mại, họ đã làm thay đổi chất lượng và tính trung thực trong việc sản xuất trà. Những nhà sản xuất đã pha trộn trà Ceylon với các loại trà có nhiều nguồn gốc khác, để có được các loại sản phẩm rẻ hơn. Điều này đã dẫn đến sự suy giảm nhu cầu đối với trà Ceylon.

(1)Phong trào ngũ tứ: là một phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, công nhân, thị dân, trí thức Trung Quốc, diễn ra vào ngày 4/5/1919, có ảnh hưởng sâu rộng trong việc phát triển khoa học và dân chủ. Chủ nghĩa cộng sản cũng được truyền bá rộng rãi hơn nhờ phong trào này.Xem thêm ở đây

(2) Hải Nham được mệnh danh là tiểu thuyết gia thành phố ăn khách nhất Trung Quốc, là hội viên Hội nhà văn Trung Quốc. Ông sáng tác tiểu thuyết, tản văn, kịch bản phim truyện và truyền hình, từng nhập ngũ tới năm 18 tuổi Các công việc ông đã làm: công nhân, dân cảnh, quản lý doanh nghiệp, chuyên viên kinh tế, Hội trưởng Hiệp hội Du lịch khách sạn Trung Quốc, giảng viên Học viện Ngoại ngữ thứ hai Bắc Kinh…

Các tác phẩm tiêu biểu: Lấy gì để cứu được em – tình yêu của tôi (Hỡi người tình), Sao em vẫn cứ nặng tình như thế (Hẹn ước nơi thiên đường), Mãi không nhắm mắt, Vũ công…Tất cả các tác phẩm của ông đều được chuyển thể thành phim truyện và truyền hình ở Trung Quốc, đều rất ăn khách và đều mang đề tài thành phố hiện đại. Đã xuất bản ở Việt Nam: Mãi không nhắm mắt, hẹn ước nơi thiên đường, hỡi người tình.

(3)Trần Dần Khác (1890-1969), nhà sử học, ngôn ngữ hoc, nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
_________________

Mon

Bình luận





Chi tiết truyện