chương 11/ 23

Trong cà phê cao nguyên luôn không lưu ý mà mang theo chút mạnh mẽ, có thể cả cuộc đời này, chỉ cần một lần quyết tuyệt như vậy, không cần quan tâm đến sướng khổ.

Vừa cất bước tiễn viện trưởng Tạ, cũng đến thời gian ăn trưa, nhân viên khách sạn đúng thời gian lần lượt đi vào nhà ăn, hôm nay ca của cô nghỉ sớm, nhưng tận 11h mới tới nơi, vào nhà ăn, bưng khay thức ăn đến chỗ đã không còn vị trí nào trống.

Đám nữ sinh thực tập bộ phận phòng đang nói chuyện, trưởng ca tứ hào lâu Tiểu Chung cầm cái thìa inox gõ lên bàn, cạch một cái, “Haizzz, từ nay về sau không được nhìn soái ca nữa rồi.”

Quân Mạc dùng khăn tay lau son môi, chen vào một câu: “Soái ca nào vậy?”

“Chị không biết à? Trợ lý của Hàn tổng nói chuyện, buổi chiều sẽ trả phòng.” Có người trả lời cô, khiến kéo theo một loạt tiếng thở dài.

Quân Mạc miệng vẫn ngậm cơm suýt chút nữa thì nghẹn: “Sao không ai nói cho chị biết vậy?” Khách hàng quan trọng như vậy trả phòng, theo lệ thường cô phải đến hỏi han một chút – như là đáp lại câu hỏi này, một giây tiếp theo điện thoại vang lên, làm cô lập tức phải đứng dậy đi.

Nước dừa vừa mới rót, cô nhấp một ngụm, vị lạnh theo xuống tận đến dạ dày, trong nhất thời cảm thấy khó chịu, vội vàng bỏ thìa xuống, mới nhớ ra sao lại phải ngược đãi dạ dày của mình thế này làm gì, huống hồ cũng không phải trễ giờ. Cô nhìn bốn phía, không thấy Miêu Mạn liền hỏi: “Miêu Mạn đâu? Hôm nay không buồn nữa chứ?” Cô nói khẽ, gần như là ghé tai trưởng ca hỏi nhỏ.

Tiểu Chung gật đầu: “Rất tốt, hôm nay còn chủ động đổi ca với em, nói rằng không đói, một lúc nữa mới ăn.” rồi lại thở dài: “Cô ấy cũng thật không may, tự nhiên đụng phải người khách như vậy.”

Đột nhiên Quân Mạc cảm thấy không còn khẩu vị, nhớ lại công việc trước đây, mặc áo khoác, cắm đầu đi trong gió lạnh.

Đến tứ hào lâu, cửa thủy tinh lập tức ngăn gió lạnh bên ngoài, khiến người ta cảm thấy ấm áp. Thảm vẫn dày và mềm mại như thế, giầy cao gót nhọn giẫm lên đi vào cũng không kêu một tiếng. Quân Mạc đứng trước phòng làm việc, không có người, gọi điện thoại đến phòng Hàn Tự Dương, thật lâu mới thấy anh nghe điện thoại, giọng điệu khiến cô cảm thấy hơi xa lạ. Vậy nên phân tâm một chút mới nhớ ra phải nói chuyện: “Hàn tổng? Tôi là Lý Quân Mạc.”

Bên kia dường như có chút ngạc nhiên, oh một tiếng sau không mở miệng nói lại. Quân Mạc nói nhanh ý định của mình, hỏi anh có rảnh không.

Hàn Tự Dương do dự một chút, lại nói: “Em lên đây đi.”

Cô đứng trước cửa đang định ấn chuông, cửa gỗ màu nâu đột nhiên mở, Miêu Mạn cúi đầu đi ra, nhìn thấy cô vẻ mặt có chút bối rối, cúi đầu chào một tiếng “Lý quản lí” liền nghiêng người chạy mất.

Quân Mạc quay đầu nhìn bóng cô, trong lòng thấy kỳ quái, nhất thời quên mất cửa đã mở – người đàn ông bên trong lên tiếng gọi: “Vào đi.”

Quân Mạc nhìn quanh một chút, bây giờ chưa phải giờ trả phòng buổi chiều, mà phòng lại giống như chưa sử dụng qua, lộ ra không khí lạnh băng – cô đã qua rất nhiều phòng, hễ có người ở, hoặc quần áo đầy đất, hoặc bàn đầy đồ ăn vặt, tuy là rất bẩn cũng không được phép tức giận. Trong lòng cô cảm thấy lạ, nhưng lại quên mất phải nói, khẽ nhíu mày.

“Có chuyện gì?” Cuối cùng lại là anh nhắc nhở cô, đưa đến một ly nước ấm.

“Hàn tổng muốn trả phòng sao?” Quân Mạc liếc liếc mắt, anh cũng không nhìn về phía cô, tựa hồ nhíu mày, “Theo lệ thường, tôi nên qua đây một chút, xem ngài có ý kiến gì với khách sạn hay không.”

“Theo lệ thường?” Anh bỗng nhiên nở nụ cười, “Quân Mạc, sao em cứ luôn khách sáo với tôi như vậy được nhỉ?”

Quân Mạc cúi thấp đầu, nghĩ rằng cũng may mà không uống nước, nếu không sợ rằng ngụm nước vừa nuốt xuống đã trào lên cổ họng.

“Nếu em lấy tư cách bạn bè hỏi tôi, có lẽ tôi sẽ vui hơn.” Hàn tự Dương nhìn tay cô, trắng trẻo, tinh tế, gắt gao nắm lấy thành cốc, “Bây giờ tôi nói với em rằng, chỉ đơn giản thế này – với phục vụ của Nam đại tôi rất hài lòng.”

Nếu không phải đêm đó cô đã biết nhà anh ở chỗ nào, sợ rằng bây giờ đã có tiếng cốc vỡ loảng xoảng dưới mặt đất, bởi vậy lúc này, Quân Mạc chỉ bình tĩnh lên tiếng: “Hàn tổng, tôi đi đây.” Cô mới đứng lên, lại ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt anh: “Vừa rồi… Xảy ra chuyện gì vậy?”

Từ trước đến nay cô vẫn thông minh, việc này, nhanh như chớp trong đầu hiện lên mối liên hệ, mấy ngày trước phát sinh chuyện kia, điện thoại của anh lâu lâu mới nhận, biểu tình của Miêu Mạn… Cô có sự nhạy cảm bình thường cùng với năng lực suy luận, mà con gái đối với những việc nho nhỏ như thế này lại rất mẫn cảm, cô thực sự không muốn hỏi chuyện này một chút nào hết, nhưng mà cô cũng sợ – sợ vạn nhất tiểu nữ sinh không hiểu rõ việc có chừng mực, làm cho hết thảy mọi chuyện đều khó có thể sửa chữa.

Biểu tình của Hàn Tự Dương có chút vi diệu, trước mặt cô, tựa hồ như xấu hổ không biết làm thế nào, lập tức trấn định nhàn nhạt cười: “Muốn hỏi tôi làm gì? Em cũng đoán được mà.” Lúc nãy anh vô cùng kinh ngạc khi thấy nữ sinh kia đến tìm mình mà sau khi nói một phen, lại chỉ làm mình cười khổ không thôi, cuối cùng lại phải rót nước cho cô bé, với cô bé ngọt ngào xinh đẹp ấy không làm sao mở miệng đáp lại.

Anh muốn cảm ơn cú điện thoại của Lý Quân Mạc, vừa lúc hóa giải bầu không khí kia, anh đành phải nói: “Lý quản lí sắp đến.” Miêu Mạn tựa hồ chấn kinh như tiểu bạch thỏ, vội vàng đi ra ngoài, anh thở phào trong lòng, chỉ cảm thấy xấu hổ không muốn nói gì cả. Thế nhưng, giờ phút này, cô hỏi anh xảy ra chuyện gì, anh lại xấu hổ hơn cả lúc trước.

Quân Mạc cũng không nói nhiều, thở dài: “Hàn tổng, cô ấy còn nhỏ, không biết xử lý tình cảm của mình thế nào, anh … Đừng để ý”

Anh lắc đầu: “Tôi hiểu.” Khuôn mặt tuấn lãng có chút mệt mỏi, nghĩ nghĩ, cuối cùng nói ra câu kia: “Tuổi còn nhỏ chưa bao giờ là một cái cớ, em thì sao?”

Theo dòng xe cộ thật dài phía trước chậm rãi đi về phía tòa nhà của Thụy Minh – Hàn Tự Dương đột nhiên cảm thấy mình mất đi tính nhẫn nại, nhịn không được hung hăng mắng tình hình giao thông chen chúc.

Cũng giống như ngày ấy, anh ngồi bên cạnh cô, trong không khí đều tràn ngập mùi hương thanh tân của cô, anh nói muốn đi Embrace, là bởi vì biết hội sở cách xa như vậy, có thể ở với cô lâu hơn một chút trong không gian ấm áp mà tư mật kia. Sau không cần quay đầu nhìn cô, chỉ biết ấm áp dần biến mất, chiếm mất không khí ấy là cảm giác đói bụng mang đến cảm xúc tệ hại, anh chịu đựng cười đề nghị xuống xe ăn chút gì đó, làm sao lại không nhìn ra ánh mắt lén vui mừng của cô, nhớ tới, khóe miệng lại kông kìm được khẽ cười – sau ngẫm lại, quả thật mình đã sơ suất, nếu muốn cô mời khách, lại còn nói đi Embrace – chỉ sợ về sau cô nói gì cũng không dám mời nữa. Chính là anh vừa nói câu nói kia, giống như bùa đòi mạng, tựa hồ cô bị nhìn thấu tâm tư, vội vàng rời đi, thậm chí còn quên nói lời từ biệt. Theo thói quen, tay chống đầu, anh nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa xe, chính là hồng trần cuồn cuộn.

Nhân viên dán thông báo cuộc cạnh tranh chức vụ quản lý khu vực tầng trung và cao năm tới lên trên tường. Tính toán cũng không khác lắm, Quân Mạc nhìn qua liền hướng văn phòng đi. Hứa Ưu bước nhanh đến, chào: “Lý quản lí.”

Quân Mạc cười đáp lại: “Buổi sáng tốt lành.”

“Lần này định cạnh tranh/ thi vào vị trí nào?” Trong lời nói mơ hồ mang theo vị thuốc súng.

Quân Mạc cười không đáp. Kỳ thật mọi người đều biết rõ, người quản lý bộ phận phòng sắp nghỉ việc, một nhóm quản lý trẻ tuổi không thiếu người đem ánh mắt nhìn chòng chọc vào vị trí này – với khách sạn mà nói, khách phòng chính là bộ phận quan trọng nhất. Quân Mạc dùng thái độ chẳng có chuyện gì cần quan tâm, ngược lại khiến Hứa Ưu nhận định trong lòng cô đã nắm chắc mười phần. Cũng may phòng hành chính đã ngay trước mắt, Quân Mạc cười ha ha, liền lấy cớ kiểm tra buổi sáng để thoát thân.

Cô mở máy tính, đóng dấu vào văn kiện – cẩn thận mình một lần nữa, cuối cùng đem văn kiện nhét sâu vào trong ngăn kéo. Quả nhiên gần đây đề tài được quan tâm nhiều nhất là cạnh tranh vào vị trí quản lý cao cấp, dưới cơ sở là cạnh tranh thi vào vị trí trưởng ca, trung tầng thì cạnh tranh vào vị trí nhân viên quản lý cao cấp – ngay cả Từ tổng cũng vỗ vỗ vai cô: “Chuẩn bị cho tốt nhé!” – ý là cô cũng có triển vọng?

Quân Mạc luôn mỉm cười, cả khi Ân Bình hỏi, cô cũng bày ra bộ dáng bí hiểm, Ân Bình tức giận gõ vào đầu cô một cái: “Bà làm sao thế hả? Coi tôi là đối thủ cạnh tranh phải không?” Ân Bình kề sát vào tai cô: “Bà đi đến bộ phận phòng xem thế nào đi! Tôi cảm thấy cơ hội của bà rất lớn đấy.” Quân Mạc trả lời: “Tư lịch kông đủ a.” [Tư lịch: tư cách và sự từng trải]. Mang bộ dáng mất hết hứng thú, dọa Ân Bình không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Bà tỉnh lại cho tôi nhờ! Cái này liên quan đến tiền đồ mà.”

“Giáo viên? Bà?” Ân Bình vụng trộm che miệng lại, ngây ngốc hỏi, “Nhưng ngày mai đã là ngày cạnh tranh chính thức?”

“Cho nên mới nói, nếu không có lần cạnh tranh này, tôi không thể đi được đâu.” Quân Mạc dùng nụ cười che giấu quyến luyến, thu thập văn phòng. Phía sau không hề có động tĩnh đã một lúc lâu, sau đó Ân Bình lớn tiếng kêu: “Bà từ chức?”

“Uh, thiếu sự cạnh tranh của bà, có phải tôi nắm chắc hơn môt chút không?” Ân Bình lầm rầm tự nói với mình.

“Đi ra ngoài!” Quân mạc vừa tức vừa buồn cười, thuận tay vứt một tập văn kiện không dùng tới qua.

Ân Bình chuyển xuống ghế dựa ngồi, bình tĩnh khiến Quân Mạc cảm thấy thương cảm, “Kỳ thật, bà đi rồi cũng tốt, tôi cũng hiểu làm ở khách sạn quá mệt mỏi, bà cũng không thật sự thích công việc này.”

Câu nói nhàn nhạt, lập tức làm mắt Quân Mạc mờ sương. Cô vốn đang cúi đầu, vừa hay che dấu được, bỗng nhiên nhớ tới câu:

“Phù đồ bất tam túc tang hạ, bất dục cửu sinh ân.” (1)

Cứ từ từ nghĩ, thông thấu như phật gia, vô vị như tang hạ, còn làm cho lưu luyến, chính mình có thể nào không có tâm ma?

Ngày đó gọi điện cho Từ tổng, cương quyết một câu nói muốn từ chức, Từ tổng không cần suy nghĩ cự tuyệt luôn – sau đó cô nói muốn làm giảng viên đại học, Từ tổng trầm mặc một hồi lâu: “Công việc kia phù hợp với con gái hơn. Như vậy, cuộc sống cũng không có quá nhiều cạnh tranh, công việc không cần giao tiếp quá nhiều, tôi sẽ gọi điện cho bộ phận nhân sự, nói cô ba tháng trước đã thông báo xin nghỉ.” – theo nguyên tắc, trước khi từ chức ba tháng cần báo với bộ phận nhân sự. Nếu không sẽ trừ lương.

“Quân Mạc à, tới nơi rồi, phải tự chăm sóc mình cho thật tốt nhé.”

Thật sự lại bình thường quá, Quân Mạc nghĩ một lúc lâu, thấp giọng nói: “Cảm ơn Từ tổng.”

Cô đi ra lâm viên, mắt nhìn tứ hào lâu. Đi qua phòng lake view, hơi dừng chân, dùng card mở cửa phòng. Đến thẳng sân, sàn gỗ thô phủ một tầng sương mỏng, là do cửa sổ đã mở ra để thông gió, không khí trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng.

Quân Mạc thấy hơi ân hận: “Nhiều thời gian lãng phí như vậy, một đêm mình cũng chưa từng nghỉ qua.” Sau này muốn nghỉ, phải bỏ tiền túi ra – thiệt những hơn hai nghìn, không phải bình thường Tiểu Bạch vẫn nghỉ hay sao?

Đi đến tầng 3, thấy Miêu Mạn đang ngơ ngẩn tựa cửa, phòng 304 đã phòng không nhà trống, nhân viên đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Cô đến sau lưng Miêu Mạn, mang theo ý dọa cô bé này: “Đi làm mà còn có thời gian ngẩn người ra như vậy?”

Quả nhiên Miêu Mạn giật mình một cái, vội vàng quay người, mặt đỏ bừng: “Quản lí Lý.”

“Đờ người ra còn chưa tính – lại còn đứng quay mặt về phía camera, định đánh dấu cái gì?” Cô chỉ thăm dò chút chút, kéo một bên hỏi: “Sao vậy? Sao sắc mặt lại không tốt thế?”

Quả thật trong lòng Quân Mạc hiểu là vì cái gì, trong mắt mấy cô gái trẻ, khó có thể che giấu tâm sự trong lòng, lúc nhìn thấy người mình thích ánh mắt sáng rực, lại nhìn bóng dáng người ta ngay cả khi đã đi xa. Mắt các cô bé này, còn rất trong trẻo, thanh khiết [trừng triệt, thanh lượng đều có nghĩa là trong trẻo, trong suốt], người ta có thể nhìn thấy tận đáy. Cô nhớ tới thời gian ở bên anh, mới có ba năm trước, lúc đi học thường cũng nhìn bục giảng bằng ánh mắt ấy – cứ như vậy mà nhìn nhau, chút dấu vết cuối cùng cũng không còn.

Cô nhìn thần sắc Miêu Mạn, tuổi trẻ cứ như nước có thể từng giọt từng giọt tuôn chảy, mềm mại, non nớt…

Không kiềm được mà đau lòng thay, vì vậy kéo tay cô bé hướng dưới lầu: “Lúc nào thì tan ca?”

Hai người đều làm ca giữa, đến hết giờ thì cùng ra ngoài. Thay đồng phục rồi đi chung với nhau, cô kỳ thật chỉ lớn hơn Miêu Mạn ba, bốn tuổi, trông càng giống hai cô sinh viên trẻ trung, xinh đẹp động lòng người. Miêu Mạn có tâm sự, vẫn trầm mặc, Quân Mạc cố ý kể mấu câu chuyện cười, cô cũng chỉ gượng gạo mỉm cười mà thôi. Quân Mạc kéo Miêu Mạn đến ngồi xuống chiếc ghế bên bờ hồ, “Miêu Mạn, kỳ thực chị rất hâm mộ em– ” Cô ngăn Miêu Mạn mở miệng nói chuyện, mỉm cười tiếp tục: “Cả đời chỉ có một lần, dũng cảm đem tâm ý nói ra. Có lẽ sau này sẽ không có được dũng khí ấy nữa, có được chấp nhận hay không đã không còn quan trọng nữa, cho dù không nhận lời, sau chậm rãi cũng sẽ quên.”

Sắc mặt Miêu Mạn tái nhợt như cánh hoa bạch ngọc lan, cắn môi không nói lời nào, sau một lúc lâu mới nói: “Lý quản lí, chị cũng biết?”

Quân mạc đặt tay lên vai cô, ánh chiều nhàn nhạt lướt qua mặt hồ: “Ai mà không từng như vậy?”

Bao giờ cũng vậy, ít nhất một lần trong nỗi buồn vu vơ vô cớ, chúng ta dần dần ghi nhớ qua từng năm từng năm, biết bao tâm sự bắt đầu rồi bị chúng ta giấu kín, mặc cho mưa gió thô lệ, rồi cũng sẽ lướt qua không tiếng động.

Đồng nghiệp cùng khách sạn không biết tin Quân mạc từ chức, vẫn chào hỏi cười nói như trước, không khác gì trước đây. Càng có nhiều khuôn mặt vội vã, vừa đi vừa lẩm bẩm, ngày mai còn có cuộc thi viết các nghiệp vụ cơ bản, bận rộn như những ngày thường. Quân Mạc tự nhiên thấy buồn buồn, cởi đồng phục, gấp cẩn thận, tiện đường đưa sang phòng giặt.

Cô đi đến cửa sau, Ân Bình chẳng mấy khi về sớm hơn, nhìn mặt có vẻ kỳ lạ – “Sao vậy? Bà không nỡ rời tôi à?” Quân Mạc trêu.

“Ầy, không phải.” Ân Bình như bà cụ nói, “Tôi dẫn người yêu đến ra mắt bà.”

Sự thật này làm Quân Mạc kinh ngạc -

Bên kia phố là một chiếc SUV Lexus (2) trắng bạc, anh chàng của Ân Bình đã nhìn sang bên này tìm – Quân Mạc cảm thấy thật quen mắt, ngạc nhiên nhận ra: “Phí Hân Nhiên?”

“Xin chào.” Giống như là đang ngượng, Phí Hân Nhiên đưa tay qua.

Hai lần gặp – đều khiến mình có ấn tượng sâu sắc, vì cảm thấy anh ta hơi giống Lâm Hiệt Tuấn.

Quân Mạc cố tình ngừng một giây, nhìn trộm Ân Bình – quả nhiên, Ân Bình quyết đoán cầm tay bạn trai về, “Này, không được động tay động chân.”

“Sao lại có người như bà nhỉ?” Quân Mạc cười than thở, “Xin chào.”

“Tôi biết, chúng ta đã gặp qua.” Anh thật sự không rõ, vì sao mỗi lần anh, Hàn tổng, Mã Sơ Cảnh cùng mấy người trong công ty tụ tập luôn nhắc tới Lý Quân Mạc.

“Lần trước Hàn tổng mời khách cô cũng đến phải không.” Phí Hân Nhiên tràn đầy hứng thú hỏi, “Tôi biết Ân Bình vào dịp đó.”

“Lên xe rồi nói, đông chết đi được ấy.” Ân Bình không kiên nhẫn giậm chân một cái.

Trong xe rất rộng, Quân Mạc ngồi ghế sau, nhìn anh chàng kỹ sư trẻ tuổi cấp cao, không nhịn được muốn lén kéo Ân Bình hỏi hai người bắt đầu thế nào.

“Đi ăn ở đâu vậy?”

“Không phải em nói phải có đẳng cấp một chút sao?” Phí Hân Nhiên vui vẻ cầm tay lái, rất thành khẩn nói: “Anh đã đi mượn thẻ bạch kim của Embrace rồi.”

Quân Mạc hướng Ân Bình cười một nụ cười giả tạo.

“Ha ha, đã nhìn thấy chưa? Tôi chỉ hơi phấn khích quá thôi, để tôi khoe khoang với bà chút chứ.” Ân Bình ngượng ngùng nói.

Quân Mạc cảm thấy Phí Hân Nhiên mà mình gặp là một chàng trai không rườm rà, một cái hồ trong vắt không sâu lắm, chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy đáy. Mã Sơ Cảnh giống một sinh viên không có tâm địa sâu xa gì – thế nhưng chỉ là “giống”, Phí Hân Nhiên này, căn bản là một ly nước ấm – chợt liếc mắt cũng khiến cho người cảm thấy thật ấm áp.

Đi xe một đường thuận lợi, dọc đường, Phí Hân Nhiên không nói nhiều lắm, chỉ là thảng hoặc gặp đèn đỏ, nhìn bạn gái qua kính hậu dịu dàng nói chuyện, mỉm cười. Đến nhà hàng đậu xe xong, đã có một nhân viên chạy ra hỏi đã đặt trước chưa. Theo đó dẫn họ đến một ghế lô. Quân Mạc và Ân Bình đều là người trong nghề, nhìn ra nhân viên đã được huấn luyện tốt, liếc mắt qua, áo sơ mi trắng như tuyết, không chút tì vết, thợ may cũng khéo léo đến hoàn mĩ.

Lần đầu tiên đến, rốt cuộc hai người vẫn tò mò, nhìn khắp xung quanh, bất quá cũng chỉ là một nơi cực kỳ trang nhã, tiểu lâu năm tầng, bồi bàn dẫn họ đến tầng ba hành lang bên trái – “Đây là nơi Hàn tổng thường đặt phòng mời khách.” Phí Hân Nhiên dùng tên Hàn Tự Dương để đặt, đương nhiên là đãi ngộ cấp bạch kim.

Tất nhiên là không gọi trứng cá muối, vây cá hay hải sản, Ân Bình thích ăn đồ ngọt, Quân Mạc biết thời biết thế đem thực đơn đưa qua một bên: “Bà gọi đi, tôi không kén chọn, ăn như bình thường là tốt rồi.”Cuối cùng gọi một đĩa móng giò thủy tinh, lươn cuốn tôm chiên (3), vài món rau thường ngày vẫn ăn. Cuối cùng Quân Mạc gọi một món tráng miệng ngọt, lúc bồi bàn đi khỏi, cười hỏi Ân Bình: “Ân Bình, bà phải làm tôi hết tò mò. Tôi không ăn gì cũng được, bà nói tôi nghe hai người quen nhau thế nào vậy?”

Ân Bình không nói.

“Thật sự cũng không có chuyện gì.” Phí Hân Nhiên kể đâu ra đấy, “Lần trước ăn cơm xong, tôi đã chú ý đến Ân Bình, sau gặp lại trong khách sạn, rồi xin số điện thoại.”

Thật là khuôn mẫu quá… Quân Mạc không nhịn được mỉm cười, cô hỏi: “Cô ấy làm sao lại hấp dẫn được anh nhì?”

Phí Hân Nhiên nhìn Ân Bình, thành thật như trẻ nhỏ.

Ân Bình cười tủm tỉm: “Anh nói đi, em cũng muốn biết.”

“Chính là lúc đó mọi người đều rất vui vẻ, cô ấy một mình ngồi một chỗ ở đó… “Anh không nói được nữa, chỉ có thể cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, giống Hứa Tam, “Tôi nói không tốt, hóa ra lại có cảm giác này.”

Quân Mạc và Ân Bình cùng cười khẽ, trao đổi ánh mắt – hôm đó cô không phải là không vui, chỉ có điều không quen nhìn Hứa Ưu kia làm đóa hoa giao tiếp.

Thức ăn bắt đầu đưa lên, một đĩa thức ăn tinh xảo, tươi sống, non mềm, ngọt dịu, xung quanh lại vô cùng tốt, Ân Bình không khỏi cảm thán: “Kẻ có tiền sống thật là tốt.”

Phí Hân Nhiên ngay lập tức tiếp lời: “Sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến đây ăn.”

Quân Mạc cười nói: “Anh xem, ngày hôm qua còn phàn nàn tôi không cùng cô ấy ăn lẩu đấy, việc này so với ăn lẩu ở đường sau có tương lai hơn hẳn nhỉ?”

Bồi bàn đi vào đổi thức ăn, đến bên cạnh Phí Hân Nhiên cười nói: “Phí tiên sinh, Hàn tiên sinh đang ở trên lầu, lần này không phải mọi người đến cùng với nhau ạ?” Hiển nhiên rất quen thuộc với khách của Thụy Minh.

Phí Hân Nhiên đứng lên, “Anh đi chào một tiếng.”

Quân Mạc chợt cảm thấy bối rồi, tự an ủi chính mình: “Chắc gì đã gặp.” Cuối cùng không biết làm gì, cúi đầu uống một ngụm nước trái cây, tinh thần bất an.

Bồi bàn đẩy nhẹ cửa, cuối cùng cũng xuống – Hàn Tự Dương cười nói với Phí Hân Nhiên ở phía trước: “Tôi tới gặp bạn gái.” Anh nói như vậy, ánh mắt lại cho biết đang nói dối – Quân Mạc đứng dậy, mỉm cười.

“Khéo như vậy? Hàn tổng cũng tới. Hôm nay Quân Mạc từ chức, chúng tôi tới chúc mừng cô ấy có ‘cuộc đời mới’ a.” Ân Bình rất tự nhiên cười nói.

“Từ chức?” Anh lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt cô, Quân Mạc nhìn thoáng qua, ánh mắt buông xuống vành tai anh, dừng lại một lúc, lơ đãng xẹt qua một tia lo lắng.

“Vâng, đúng vậy.” Quân Mạc chuyển hướng nhìn qua gương mặt anh, miễn cưỡng tiếp nhận ánh mắt.

“Khó có thể gặp nhau, tôi lên lầu chào hỏi một chút, lát nữa gặp nhau nói chuyện?” Hàn Tự Dương thản nhiên nói, xoay người đi lên tầng 4, chỉ để lại cái bóng.

Phí Hân Nhiên không giải thích được: “Sao Hàn tổng lại có vẻ không vui thế nhỉ? Lúc nãy anh nói các em ở dưới tâm trạng vẫn còn tốt lắm mà.”

Ân Bình có chút đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa số, mấy ngày này thời tiết đang đẹp đã bị mùa đông giá rét tàn phá hầu như không còn gì, lúc này còn đang bắt đầu có mầy bông tuyết rơi, xen lẫn với mưa phùn, cô bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị, hé miệng cười.

Hàn Tự Dương xuống dưới rất nhanh, cầm áo khoác trên tay, hiển nhiên là đã hoàn thành xong việc xã giao. Anh ngồi xuống bên Quân Mạc, nghiêng nghiêng liếc cô một cái.

“Từ chức à? Đi chỗ nào vậy?” Anh không chút chú ý hỏi cô.

“Uh, đại học A.” Quân Mạc miễn cưỡng nói.

Hàn Tự Dương bỗng nhiên nghĩ tới một từ – chán nản. Thật sự là vậy, chút sức lực cuối cùng đổ tại nơi này, cũng không thể phát tác, trong sát na bỗng nhiên áp lực lăng nhân (lăng: xâm phạm, xúc phạm, lấn) tràn ngập, khiến Quân mạc không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh, lúc này chỉ một màu thâm trầm, lạnh lẽo.

Hai người hỏi đáp thật sự chậm, một người tựa như đang tùy ý hỏi, một người lại như đang căng thẳng, miễn cưỡngtrả lời.

Anh nhìn bên mặt cô, chậm rãi nói: “Thế nào lại cắt tóc trước?” Miệng anh cong lên hình như hơi ẩn chút ý cười như có như không, ánh mắt nhìn cô trước giờ chưa từng lạnh lùng thế này.

Việc cô cắt tóc là lúc tự nhiên nổi hứng lên muốn cắt, nhưng anh hỏi như vậy, lại có vẻ như hai người vốn có quan hệ không bình thường, Ân Bình bỏ đồ uống trong tay xuống, cũng phát hiện bạn tốt lúc này đang xấu hổ. Ân Bình không chút cố kỵ hoàn cảnh kỳ lạ này, hứng thú hỏi: “Quân Mạc, bà với Hàn tổng rất quen thuộc (thân thiết) nhỉ?”

Quân Mạc chưa trả lời, Hàn Tự Dương cứ vậy tự nhiên mà tiếp lời nói mà như hỏi: “Thế nào, Lý Quân Mạc, cho đến bây giờ em vẫn chưa từng nhắc đến tôi với người khác?”

Phí Hân Nhiên nhìn Ân Bình, nhịn không được nhẹ nhàn “A” một tiếng, cười nói:” Anh nói này, lần trước bọn anh tụ tập, Hàn tổng đã giới thiệu Lý quản lí với bọn anh rồi.”

Lần này, Ân Bình không kìm được “À” lên một tiếng, khóe miệng mỉm cười. Ba người ngồi cùng bàn, một người lại một người làm khó mình, Quân Mạc buông đũa: “Ăn xong rồi à? Nếu xong rồi thì đi về thôi?”

Ba người còn lại không phản đối, liền đứng dậy đi ra cửa – Ân Bình cùng Phí Hân Nhiên đơn giản là đi nhanh, bỏ hai người kia ở lại đằng sau.

Hàn Tự Dương nghiêng nghiêng liếc, cô cúi đầu đi, lộ ra cái gáy trắng noãn – trời mùa đông lạnh như vậy. mà khăn quàng cổ cũng không mang – anh thở dài bất đắc dĩ, rõ ràng là đang tức giận, vẫn bất tri bất giác quan tâm đến cô từng chút từng chút một.

Đến bãi đỗ xe, Ân Bình lên SUV, lại chậm chạp không đi, bộ dạng như muốn gây sóng gió: “Quân Mạc, để Hân Nhiên đưa bà về nhà?”

“Không cần, để tôi đưa cô ấy về.” Hàn Tự Dương thản nhiên đứng trước mặt Quân Mạc, ngăn cô lại, cuối cùng chêm thêm một câu: “Chúng tôi ở gần nhà, cũng là tiện đường thôi.”

Quân Mạc bất đắc dĩ nhìn Hàn Tự Dương một cái, ngày mai còn phải đến khách sạn làm thủ tục – cô hiểu rõ năng lực buôn chuyện của Ân Bình. Anh thay cô mở cửa xe, lẳng lặng nhìn, Quân Mạc chỉ còn có thể đưa tay vẫy: “Hẹn gặp lại.”

Chiếc SUV lần lữa không đi, Phí Hân Nhiên phản ứng không tồi, Ân Bình kinh ngạc hồi lâu, quay đầu than thở: “Nghe rợn cả người.”

Cà phê Manhaling

Manhaling là tên thương mại của cà phê Arabica được trồng ở phía Bắc Sumatra. Nó bắt nguồn từ tên Mandailing của người dân ở đây – những người sản xuất cà phê tại khu vực Tapanuli, bắc Sumatra

Loại cà phê Sumatra Mandheling được chế biến bằng cách rang cho mạch nha trong Sumatra tan chảy thành đường caramen, giúp hương vị cà phê thêm mạnh mẽ.

Sơ lược: Sánh mịn, thơm mùi khói và vị ngọt nồng

Nước sản xuất: Trung Tây Sumatra gần cảng Padang-Sumatra, Indonesia.

Nhân công: Trong khi hầu hều các loại cà phê được đặt tên theo tên quốc gia hoặc tên vùng trồng trọt và thu hoạch thì Mandheling được được theo tên người Mandheling, những người đã trồng và chế biến ra loại cà phê độc đáo này

Quá trình sản xuất: Bằng phương pháp làm sạch cơ bản, lớp vỏ ngoài được tách ra gần giống như phương pháp làm sạch toàn bộ. Tuy nhiên, chất nhầy mềm trên hạt được giữ lại và để khô. Phương pháp này giúp tăng vị trái cây và tạo độ sánh đậm đà hơn.

Món dùng kèm: Quả anh đào tươi, quả hồ đào, sôcôla, bánh cà rốt.

(1) Thần Tiên Truyện cho rằng Lão Tử đi về núi Côn Lôn và Tây Thăng Kinh cho rằng Lão Tử bay về hướng tây truyền đạo ở Ấn Độ (Hóa Hồ). Thuyết Lão Tử Hóa Hồ (the conversion of the barbarians) thực sự bắt đầu xuất hiện từ đời Đông Hán thời vua Hoàn Đế 桓帝. Bấy giờ quan thượng thư Tương Khải 襄楷 (năm 116 cn) trình tấu với Hán Hoàn Đế rằng: «Hoặc ngôn Lão Tử nhập di địch vi Phù Đồ, Phù Đồ bất tam túc tang hạ, bất dục cửu sinh ân ái, tinh chi chí dã. Thiên thần di dĩ hảo nữ, Phù Đồ viết: Thử đản cách nang thịnh huyết, toại bất phán chi. Kỳ thủ nhất như thử, nãi năng thành đạo." 或言老子入夷狄為浮屠,浮屠不三宿桑下,不欲久生恩愛精之至也.天神遺以好女,浮屠曰此但革囊盛血,遂不盼之.其守一如此,乃能成道. (Có người bảo rằng Lão Tử vào xứ của bọn rợ mà thành Phật. Phật không nghỉ đêm dưới cây dâu ba lần, không muốn sinh lòng ân ái lâu dài, tinh chuyên một mực như vậy. Thiên thần tặng cho gái đẹp, Phật nói đó là túi da đầy máu nên không nhìn. Cứ gìn giữ một lòng như thế là có thể thành đạo).

Bình luận





Chi tiết truyện