chương 9/ 18

Trong cái nhìn chăm chú kinh ngạc của mọi người, Kỷ Tử Mân bị Ngôn Duệ ép đẩy mạnh vào xe, hành vi bắt buộc khiến không ít người do dự có nên gọi điện báo cảnh sát, đó căn bản là bắt cóc mà!

Ngồi ở trong xe Kỷ Tử Mân còn có tâm tư nghĩ, chiếc xe màu bạc bốn vòng này lúc trước cậu may mắn được ngồi một lần, không ngờ sẽ ngồi lần thứ hai trong tình huống này, nhưng cậu không hề muốn có cơ hội này.

Trước khi lên xe Kỷ Tử Mân chỉ kịp kéo tạp dề trên người, cậu thấy may vì quần áo đi làm của mình chính là áo sơmi trắng quần đen, cách ăn mặc coi như bình thường. Nếu không cậu không thể chịu được bị người ta soi mói.

Ngôn Duệ sầm mặt im lặng lái xe, Kỷ Tử Mân thì nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng.

- … Xin hỏi bây giờ chúng ta muốn đi đâu? – Sau khi đi được khoảng năm phút, Kỷ Tử Mân không nhịn được hỏi.

Ặc, cậu có thể cứ thế bị bắt đi chôn sống không? Kỷ Tử Mân cảm giác từ khi gặp anh trai Ngôn Hành, vận thế của cậu chẳng những bắt đầu xuống dốc mà còn là loại lao thẳng xuống đáy cốc nữa.

- Sắp đến rồi.

Ngôn Duệ cũng không phải trả lời lấy lệ với Kỷ Tử Mân, rẽ qua một ngã tư liền tới nơi. Là một nhà hàng khá danh tiếng, nổi danh nhất chính là trà chiều khéo léo lại đắt đỏ của họ.

Đây là đang trá hình tỏ vẻ xem thường quán cà phê theo hướng bình dân của bọn cậu à? Cần phải lái xe đến một nhà hàng cao cấp không quá xa uống cà phê đàm chuyện thị phi? Cho dù gia cảnh Kỷ Tử Mân không tệ, nhưng không có việc gì cũng sẽ không đến nhà hàng ăn bầu không khí này để dùng cơm, cậu thà trạch ở nhà còn hơn.

Xe dừng trong bãi đỗ xe bên cạnh, Kỷ Tử Mân theo Ngôn Duệ xuống xe đi vào nhà hàng, cậu vẫn không biết tại sao Ngôn Duệ lại cứ bắt mình phải đi cùng.

Ba mặt nhà hàng không bắt sáng, một mặt cửa ra vào lắp đặt cửa sổ sát đất, có thể nhìn rõ ràng cảnh dùng cơm bên trong. Kỷ Tử Mân tùy ý quét mắt, lập tức hiểu mục đích Ngôn Duệ dẫn cậu tới nhà hàng này.

Kỷ Tử Mân vì thoáng nhìn vội vàng kia mà cả người mất hồn mất vía đi theo Ngôn Duệ, mãi tới khi ngồi vào chỗ mới chậm rãi phục hồi tinh thần. Cậu nhìn về phía Ngôn Duệ đang xem menu, nói:

- Đây là mục đích anh dẫn tôi tới đây.

Ngôn Duệ không thừa nhận cũng không phủ nhận, chọn một ly cà phê đá với nhân viên phục vụ sau đó hỏi Kỷ Tử Mân:

- Trời nóng thế này, cậu muốn uống gì không?

Kỷ Tử Mân lắc đầu từ chối, không hề vì đối phương là anh trai Ngôn Hành mà tiếp tục khách khí, cậu xem như nhìn rõ tính tình của mặt băng trước mặt này, khó mà chấp nhận được ác ý của Ngôn Duệ, cảm thấy cực kỳ phản cảm.

Chếch một khoảng phía trước Kỷ Tử Mân ngồi một đôi bích nhân, là bạn trai cậu với một mỹ nhân tỷ lệ người qua đường ngoái đầu lại lên tới trăm phần trăm, cũng là người hôm qua cậu mới nhìn thấy. Học tỷ kiêm bạn gái cũ của Ngôn Hành.

Liên tục hai ngày đều gặp mặt, hay là đã tiếp tục hẹn hò được một thời gian rồi? Kỷ Tử Mân không thể không hoài nghi quan hệ của hai người, tuy nghĩ như vậy là đúng ý người đàn ông trước mặt.

- Đó là cô gái A Hành yêu duy nhất ngoài người nhà. – Ngôn Duệ đã sớm biết hành trình hôm nay của Ngôn Hành, mà hắn dường như ra sức muốn kích thích Kỷ Tử Mân, bắt đầu kể lại chuyện cũ không ai biết. –Ngữ Tương chẳng những xinh đẹp mà cũng rất thông minh, là học muội tôi rất tán thưởng, bởi vậy mới mời cô ấy làm gia sư cho A Hành. Không ngờ thúc đẩy tình cảm của hai đứa.

Từ góc độ của Kỷ Tử Mân chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của hai người Ngôn Hành, chỉ cần Ngôn Hành không quay đầu lại sẽ không phát hiện có người quen cùng ở đây.

Bên gái cười rất vui vẻ, không mấy phù hợp với ấn tượng ưu nhã lại mang chút cao ngạo mấy năm trước; Ngôn Hành đang chăm chú lắng nghe đối phương nói chuyện, khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt nhu hòa, là dáng vẻ thoải mái Kỷ Tử Mân chưa từng nhìn thấy. Bao bọc xung quanh bọn họ là bầu không khí hạnh phúc, dù là ai nhìn cũng sẽ cảm giác họ là tình nhân.

Ngược lại với hình thức ở chung của mình với Ngôn Hành, làm cả buổi ngoài không cẩn thận gặp phải bạn học thì căn bản không có ai phát hiện, nói cũng không ai tin tưởng.

Kỷ Tử Mân không phải đồ ngốc, rất rõ ràng Ngôn Duệ hi vọng thông qua cảnh này khiến cậu cảm thấy khó chịu, phẫn nộ, tốt nhất là ồn ào đòi chia tay với Ngôn Hành, như vậy có thể đúng ý anh ta rồi.

Tuy chịu kích thích không nhỏ, nhưng cậu vẫn chịu được. Sao có thể làm đại ma vương tà ác giành được thắng lợi đơn giản chứ? Con mẹ nó định luật nhân vật chính càng bị chèn ép lại càng anh dũng không chết là quy tắc thép!

- Ừm, tôi biết chị ấy, là bạn gái cũ của Ngôn Hành mà! – Kỷ Tử Mân rất tự nhiên cười với Ngôn Duệ, nói: -Trước khi tốt nghiệp vì muốn ra nước ngoài mà đá Ngôn Hành, bởi vì là một người đẹp nên tôi ấn tượng rất sâu. Nói thật ra, nếu không phải chị ấy đá Ngôn Hành thì tôi sẽ không có cơ hội này đâu… Anh cảm thấy tôi có nên gửi lời cảm ơn tới chị ấy không?

Ngôn Duệ không lập tức trả lời, hai người lâm vào im lặng quỷ dị, nói là giằng co cũng không quá.

Vài phút sau, nhân viên phục vụ bưng cà phê lên bàn, Ngôn Duệ cho thêm ít sữa rồi dùng thìa quấy đều, trong quá trình chẳng những không nói chuyện mà còn không thèm nhìn Kỷ Tử Mân.

Không gian nơi bọn họ ngồi rõ ràng vừa ầm ĩ vừa náo nhiệt, nhưng hai người Ngôn Duệ cùng Kỷ Tử Mân lại yên tĩnh như ngăn cách bản thân với thế giới, tương ứng với vẻ hòa hợp của bàn Ngôn Hành.

- Kỷ Tử Mân, biểu hiện của cậu lý trí như vậy, là vì cậu rất tin tưởng A Hành? – Cuối cùng Ngôn Duệ mở miệng, nghe giọng nói không rõ cảm xúc hiện giờ của hắn.

Kỷ Tử Mân hừ lạnh, nói:

- Tôi tin tưởng cậu ấy không tốt à? Anh là anh trai cậu ấy, không phải còn nên cường điệu tính cách cậu ấy không phải loại người sẽ ăn vụng, tích cực nói chuyện giúp Ngôn Hành mới đúng sao?

Ngôn Duệ uống cà phê, thói quen liên tục quấy thìa.

- Lý do của tôi cậu còn không biết? Nếu các cậu có thể chia tay, đối với tôi không thể tốt hơn.

- Vậy tôi đây càng nên tin tưởng Ngôn Hành không phải ư? – Giọng nói chuyện của Kỷ Tử Mân nhẹ nhàng hơn nhiều, cứ như đang trêu ngươi tính tình của Ngôn Duệ. –‘Vô tình gặp gỡ’ hôm nay căn bản là anh đã sắp xếp trước, độ tin cậy trong đó có thể có bao nhiêu? Ông Ngôn, thời gian của ông quý giá như vậy, việc gì phải chơi trò xiếc nhàm chán kiểu này với tôi, lãng phí thời gian cả hai.

Ngôn Duệ nhìn thái độ tự tin thong dong của Kỷ Tử Mân, nghĩ thầm còn tưởng cậu ta là người xúc động dễ hành động theo cảm tính, không ngờ ngay lúc này lại đặc biệt tỉnh táo, suy nghĩ cũng rất rõ ràng, thậm chí còn nhìn thấy trên người cậu ta thấp thoáng bóng dáng em trai Ngôn Hành. Thế mới có người nói ‘Hai người yêu nhau sẽ ảnh hưởng lẫn nhau’.

Nghĩ đến nguyên nhân Ngôn Hành chăm chỉ làm việc đợt này, Ngôn Duệ đột nhiên cảm giác mình đúng là tự làm mất mặt. Nhưng trong đầu hắn lại hiện ra một gương mặt khiến người ta chán ghét, nếu ở đây mình lại thành toàn cho Kỷ Tử Mân cùng Ngôn Hành, như vậy chẳng phải sẽ bị thằng cha đáng chết đó cười nhạo ư?

Xin lỗi, tự ái của hắn không cho phép chuyện này xảy ra.

- Nói nhiều như vậy, không bằng gọi điện thoại xác nhận xem thế nào? – Ngôn Duệ ra vẻ không cam lòng khi âm mưu bị lộ tẩy, giả vờ đề nghị: -Nếu A Hành chân thành với cậu, như vậy chuyện của hai đứa tôi sẽ không xen vào nữa.

Kỷ Tử Mân nhìn Ngôn Duệ nghi ngờ, nhưng vẫn cầm di động của mình ra gọi thử.

Nói thật, cậu không có chút lòng tin nào, tối hôm qua mới gọi vài cuộc cho Ngôn Hành đều là chuyển sang hộp thư thoại, bây giờ không biết kết quả sẽ như thế nào.

Duỗi đầu co đầu đều là một dao, Kỷ Tử Mân cố lấy dũng khí ấn nút gọi. Khi ống nghe lần nữa vang lên âm điện tử không tình cảm không nhịp điệu, cậu uể oải để di động xuống không dám nhìn phản ứng của Ngôn Duệ.

- … Không nghe? Có phải không khởi động máy không? – Giọng Ngôn Duệ chưa sự cười nhạo châm chọc.

Kỷ Tử Mân ngẩng mặt muốn phản bác vài câu lại nhìn thấy học tỷ mỹ nhân hôn lên má Ngôn Hành, còn vui tươi nhào vào ngực hắn. Hai người ôm nhau trước mặt mọi người, động tác lớn gan thu hút không ít ánh mắt soi mói trong nhà hàng.

Ngôn Duệ phát hiện Kỷ Tử Mân không đúng, xoay người nhìn theo, khóe miệng khẽ nhếch lên.

- Xem ra em trai tôi không đáng tín nhiệm như trong tưởng tượng của cậu.

Ngày cả ông trời cũng giúp hắn, Ngôn Duệ nghĩ thầm. Đối với việc bán đứng danh dự của em trai đổi lấy thành công, anh trai hắn đây không hề chột dạ.

Kỷ Tử Mân đứng bật dậy, trên khuôn mặt là nụ cười không chịu thua, cực kỳ kiêu ngạo nhìn Ngôn Duệ nói:

- Đừng vội vàng chửi em trai mình như vậy, chờ tôi biết rõ mọi chuyện rồi quyết định cũng không muộn.

Hiển nhiên Ngôn Duệ không ngờ Kỷ Tử Mân lại khó chơi như vậy, rõ ràng bị đả kích lại không toàn không chịu lùi bước, tử thủ phòng tuyến cuối cùng, nếu không lấy được đáp án từ miệng Ngôn Hành thì không chịu.

[Cậu con mẹ nó có gan thì nghe tôi giải thích!]

Trước khi dẫn Kỷ Tử Mân đi, lời Tề Bạch đã nói tái hiện rõ ràng trước mắt Ngôn Duệ. Hắn không khỏi nghĩ, nếu năm đó mình có cố chấp như vậy, kiên trì nghe được đáp án trong miệng Tề Bạch, như vậy có phải bây giờ sẽ khác không?

Ban đầu hạ quyết tâm đời này không bao giờ gặp lại người đã xâm nhập vào cuộc sống của hắn nữa, vậy mà lại đơn giản khiến oán hận bao nhiêu năm dao động, đây chẳng phải tỏ vẻ hắn không thể bỏ được Tề Bạch sao? Sắc mặt Ngôn Duệ lạnh tanh, ánh mắt nhìn Kỷ Tử Mân càng khó chịu.

- Xin lỗi, tôi còn phải làm việc, không tiếp tục uống cà phê với ông Ngôn nữa.

Kỷ Tử Mân liếc mắt về phía bàn của Ngôn Hành, phát hiện người đã đi từ lâu, bởi vậy cũng không có ý định ở lại mà mở cửa vội vã bỏ đi, để lại một mình Ngôn Duệ đối mắt với nửa tách cà phê đá.

Sau khi ra nhà hàng, Kỷ Tử Mân đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe màu trắng khá quen mắt chạy qua, hai chân không chạy được bốn bánh xe, dù đuổi theo cũng không kịp.

Thực ra trong lòng Kỷ Tử Mân không tỉnh táo như biểu hiện trước mặt Ngôn Duệ, dưới cơn giận dữ đạp vào chiếc xe bên cạnh làm còi báo động kêu ré lên. Cậu hoảng sợ vội vàng vờ như không có việc gì nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ án.

Vừa nghĩ tới đầu sỏ hại mình chật vật thế này, Kỷ Tử Mân nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Đáng chết!

… Nếu dám ngoại tình thật, cậu nhất định sẽ làm Ngôn Hành đứt jj!

◇◆

Tuy lúc đang làm bị ép kéo đi nhưng cuối cùng Kỷ Tử Mân vẫn quay lại quán cà phê làm nốt công việc, không vì tâm tình không tốt mà lười biếng.

Đối mặt với quan tâm của Tề Bạch và những đồng nghiệp khác Kỷ Tử Mân đều dùng nụ cười qua loa xong chuyện, không nói cho mọi người biết đã xảy ra chuyện gì. Dù sao cũng không phải chuyện gì vẻ vang, mà sự thật còn chưa rõ ràng, trước hết cứ tích trong bụng làm táo bón đi.

Kỷ Tử Mân vốn tan làm lúc năm giờ, nhưng vì Ngôn Duệ xuất hiện chiếm mất một giờ nên cậu kéo dài giờ làm, bổ sung thời gian chưa đủ.

Ra khỏi phòng nghỉ nhân viên, Kỷ Tử Mân vòng ra bếp lớn tiếng chào Tề Bạch:

- Chủ quán, em về nhé!

Tề Bạch giao việc xơi thức ăn cho những người khác, lau tay đi đến trước mặt Kỷ Tử Mân, lo lắng nhìn cậu hỏi:

- Tử Mân, sau khi cậu trở về vẫn luôn bất an, có phải Ngôn Duệ nói cái gì với cậu không?

- Yên tâm đi, trình độ châm ngòi kia nhiều lắm chỉ lừa được trẻ con, em sẽ không coi là thật đâu. – Kỷ Tử Mân nhún vai ra vẻ không quan tâm.

- Ừ… Có một số việc vẫn phải dựa vào chính mình tìm hiểu, đừng tự đưa ra quyết định.

Yêu đương là chuyện của hai người, người chịu khổ cũng không phải chỉ có mình. Tề Bạch đã có trải nghiệm sâu sắc với cảm giác này.

- Em biết. – Kỷ Tử Mân nhìn ra được vì mình với anh trai Ngôn Hành mà gần đây chủ quán không còn vẻ hoạt bát sáng sủa như trước, cũng bị ảnh hưởng không ít. Cậu vỗ mạnh lên cánh tay Tề Bạch, nói: -Nhanh đi chuẩn bị bữa tối cho khách đi, có một số khách hàng trộm nói với em là món chủ quán tự mình nấu vẫn ngon nhất.

- Khư, những người đó muốn ăn là cậu đấy!

Hai người cười đùa một lúc, Kỷ Tử Mân rời khỏi quán cà phê trong cái nhìn chằm chằm lo lắng của Tề Bạch.

Kỷ Tử Mân trong lúc đi về nhà có lấy di động ra xem, Ngôn Hành vẫn không hề có động tĩnh gì, tin nhắn duy nhất là từ Kiều Hải Tinh, hỏi thăm muốn cùng ăn tối không.

Ấn nút gọi, điện thoại kêu chưa đến mấy tiếng đã thông.

[cảm ơn trời đất cuối cùng ông cũng tan làm, tôi sắp chết đói rồi!] – Kiều Hải Tinh vừa mở miệng là kêu giời vái đất.

- Có chút việc làm tôi phải tăng ca, gặp mặt thì nói cho bà. – Kỷ Tử Mân mở miệng giải thích, lại hỏi: -Bà muốn ra ngoài ăn hay tự nấu?

Nhìn từ bên ngoài thì không thấy, nhưng thật ra Kiều Hải Tinh nấu ăn rất ngon, chỉ vì sự nghiệp với việc học quá bận nên mỗi tháng cô có thể tổ chức một bữa ăn chung đã rất hiếm có.

[Chậc chậc, biết ông lại tính toán cái gì rồi!] – Bên Kiều Hải Tinh vang lên tiếng túi nhựa lạo xạo, cô cười nói: [Tôi mua thức ăn rồi, đến nhà ông nấu.]

Xem ra có lộc ăn rồi! Quyết định của Kiều Hải Tinh quét sạch phiền muộn cả ngày của Kỷ Tử Mân.

- Lát nữa gặp. – Kỷ Tử Mân vui vẻ cúp điện thoại, tốc độ đi nhanh hơn gấp đôi.

Về đến chung cư, Kỷ Tử Mân lấy thư trong hộp thư trước rồi mới ngâm nga đi thang máy đến tầng nhà của mình. Cậu lấy chìa khóa mở cửa, tiếng mở khóa giòn tan vang vọng trong hành lang, cửa mở nhưng tiếng hát lại ngừng. Kỷ Tử Mân cất chìa khóa, băn khoăn nhìn chằm chằm vào cửa nhà mình.

Khóa cửa có bốn giai đoạn, Kỷ Tử Mân có thói quen sẽ khóa đến cùng, nhưng vừa rồi chìa khóa mới xoay một vòng đã mở, sự khác thường quá rõ ràng khiến lòng cảnh giác của cậu thoáng cái tăng lên cao nhất.

Mở cửa, trong nhà tối om, im lặng không có gì bất thường. Kỷ Tử Mân sờ công tắc cạnh cửa, tách một tiếng đèn phòng khách sáng lên, cậu cẩn thận nhìn bốn phía đồng thời ngón cái đè vào nút mở điện thoại để điện thoại thoát khỏi hình thức tạm nghỉ, cũng để ngừa vạn nhất.

Kỷ Tử Mân cẩn thận bước vào phòng khách, còn chưa xem hết mọi góc một cơn gió thổi tới từ phía sau. Cậu kinh ngạc quay đầu nhưng một chiếc khăn tay lập tức bịt vào mũi cậu, cuối cùng vẫn chậm một bước.

Một thân thể cường tráng áp sát, đè ngược Kỷ Tử Mân xuống sàn nhà.

Tuy nhanh chóng ngừng thở nhưng Kỷ Tử Mân vẫn không cẩn thận hít vào một ít thành phần hóa học trên khăn tay, đầu óc cảm thấy choáng váng. Cậu mở to mắt nhìn người xâm nhập đnag giạng chân trên người mình, hóa ra không phải ai xa lạ mà là khách quen trong quán, người đàn ông thường xuyên nhìn chằm chằm mình!

- Em thật nhạy cảm, thế mà có thể phát hiện trong nhà có người, đúng là người tôi thưởng thức… – Người đàn ông thoạt nhìn rất nhã nhặn, không ngờ lúc cười lên lại có cảm giác tục tĩu.

Hắn thấy Kỷ Tử Mân đã không còn bao nhiêu sức mới bỏ khăn tay ra, bàn tay lớn mật sờ lên da thịt cùng thân thể đã ngấp nghé rất lâu.

- Quả nhiên rất đẹp… Lần đầu tiên nhìn thấy em đã cảm thấy em là thứ bị chơi, thao em nhất định rất thoải mái. Thân thể em có lẽ bị không ít người thao rồi nhỉ?

Người đàn ông nói lời thô tục khiến Kỷ Tử Mân rất buồn nôn, khổ nỗi sức lực ở chân tay đều dần biến mất không thể chống cự được đối phương. Cậu lại nghe hắn nói:

- Lần trước người cầm tay em là ai? Không phải là người yêu của em chứ? Nói! Có phải nó đã thao lỗ đ*t của em không!

Kỷ Tử Mân rất muốn mắng liên quan chó gì đến mày, nhưng nghĩ đến trước đây có nghe một câu nói, không thể tùy tiện chọc giận phạm nhân, cậu đành dễ dàng tha thứ động chạm buồn nôn, còn có từ ngữ khó nghe kia.

- Không nói gì à… – Người đàn ông si mê nhìn ánh mắt không khuất phục của Kỷ Tử Mân, cảm xúc càng hưng phấn. –Không sao, chờ chút nữa em sẽ thoải mái đến mức chỉ có thể kêu a a!

Hắn vén áo sơmi trên người Kỷ Tử Mân, mặt chôn vào cổ cậu liếm láp điên cuồng, một tay sờ lung tung trên ngực cậu, tay kia thì cởi dây lưng.

Đúng là buồn nôn bỏ mẹ… Kỷ Tử Mân nhìn điện thoại rơi cách đó không xa, vừa rồi trong lúc bối rối cậu đã bấm điện thoại, chỉ không biết có gọi được không.

Cứ thế bị đàn ông cưỡng hiếp thì không khỏi quá uất ức! Kỷ Tử Mân nắm chặt tay, còn chút sức, cậu nghĩ thà bị đánh chết cũng không cho biến thái thành công! Mông bị đâm thì không có gì, nhưng bị biến thái đâm chỉ nghĩ cũng muốn nôn!

Tranh thủ lúc hắn ta đang vùi đầu vào cổ, Kỷ Tử Mân cong gối thúc lên trên, hạ thân bị đánh khiến hắn ta đau lăn sang một bên. Cậu vừa thấy vậy vội vàng vung đấm đánh lên mặt đối phương, nhưng hắn phản ứng rất nhanh chật vật tránh khỏi, vòng ra phía sau Kỷ Tử Mân túm chặt tóc cậu, vung đấm đánh vào bụng cậu.

Mẹ… Đau muốn chết… Kỷ Tử Mân vì đau đớn mà cong người lại, sức lực toàn thân không còn mấy.

- Đ*t! – Người đàn ông không nể tình đạp ngã Kỷ Tử Mân xuống đất, tiếp đó nhổ nước miếng. –Xem ra mày thích chơi mạnh một chút, kích thích một chút đúng không… Được, ông đây sẽ chơi với mày! Thao chết đồ đê tiện nhà mày!

Kỷ Tử Mân choáng váng, cậu cảm giác thân dưới mát lạnh, quần bị lột xuống, hai chân bị tách ra, đến mức này cậu chỉ cảm thấy trước mắt tối tăm, tuyệt vọng cùng cực.

Tại sao gần đây vận khí của cậu lại tồi tệ như vậy? Mắt thấy tình nhân mập mờ với bạn gái cũ, bị anh trai tình nhân chán ghét bài xích, bây giờ còn bị biến thái đánh lén rồi sẽ bị cưỡng gian, vậy bước tiếp theo cậu có phải nên xem xét một tòa cao ốc rồi nhảy xuống không?

Người đàn ông điên cuồng liếm đùi Kỷ Tử Mân, một tay móc ra dương v*t của mình xoa bóp, miệng thở hồng hộc, nhưng như vậy chưa đủ. Hắn dùng sức kéo Kỷ Tử Mân lên để cậu quỳ trước bụng dưới của mình, định đưa dương v*t của mình vào miệng Kỷ Tử Mân.

- Đừng nóng vội, chờ chút sẽ cho cưng ngậm… – Hắn khàn giọng nói.

Bộ phận dữ tợn ma xát trên mặt Kỷ Tử Mân, lướt qua mắt, mũi cùng bờ môi cậu, tinh dịch dính đầy cả khuôn mặt. Kỷ Tử Mân bật cười lạnh lùng, há to miệng cắn lên thứ buồn nôn kia.

- A — Người đàn ông gào lên thảm thiết, đẩy Kỷ Tử Mân ra, đau đớn lăn qua lăn lại trên đất.

- Ha ha… – Kỷ Tử Mân lau máu tươi bên khóe miệng, đỡ vách tường cố đứng người lên, khinh thường nói: -Đồ ngu… Tùy tiện đưa nhược điểm đến trước mắt kẻ địch, không cắn hình như rất xin lỗi mày.

Người đàn ông căn bản không nghe được Kỷ Tử Mân nói gì, sắc mặt trắng bệch kẹp chặt hai chân, đau như một giây sau sẽ tắt thở, thân thể còn có hiện tượng co giật nhẹ.

Kỷ Tử Mân lung lay thân thể, đầu tiên nhặt điện thoại rơi trên đất, phát hiện số điện thoại gọi đi là của ngôn hành mà đối phương lại không nghe, chắc lại chuyển vào thư thoại. Lòng cậu nghĩ, có khi chuyện vừa xảy ra cũng được lưu vào… có chứng cứ trực tiếp cũng không tệ.

- Bây giờ nên xử lý thế nào đây? – Kỷ Tử Mân mềm giọng hỏi, ánh mắt cậu chuyển qua bình hoa dùng để trang trí trên tủ giày, nở nụ cười. -Đồ cổ mẹ tao mua, coi như mày kiếm được…

Tuy sức lực cả người sắp dùng hết, nhưng Kỷ Tử Mân bằng ý chí mãnh liệt thành công cầm bình hoa, lại đi đến bên gã đàn ông gần như bất tỉnh, chậm rãi giơ hai tay lên —

- Tiểu P! Nhanh dừng tay!

Nghe thấy giọng Kiều Hải Tinh, Kỷ Tử Mân đờ đẫn quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, bình hoa trong tay rơi thẳng xuống vỡ tan. Tinh thần vừa thả lỏng cậu liền an tâm nhắm mắt lại, thân thể cuối cùng không nhịn được ngã nhào về phía trước, đúng lúc ngã lên đống mảnh sứ trên đất.

- Tiểu P! – Quăng đống thức ăn trên tay, Kiều Hải Tinh hét lên.

Một người đàn ông xa lạ nằm trên đất, cùng Kỷ Tử Mân quần áo lộn xộn gần như điên cuồng – Kiều Hải Tinh hoàn toàn không dám nghĩ trên người Kỷ Tử Mân rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

◇◆

Buổi tối này với Kiều Hải Tinh có lẽ là ký ức cả đời khó quên.

Đầu tiên là gọi xe cấp cứu cùng báo cảnh sát, đứng ngoài phòng cấp cứu lo lắng chờ đợi, còn phải phối hợp với cảnh sát lấy lời khai… Tóm lại, cuối cùng khi cô bình tĩnh lại người đã ngồi trước giường bệnh của Kỷ Tử Mân chờ cậu, cả người vẫn mơ mơ màng màng, có cảm giác mơ hồ giữa hư ảo và sự thật.

- Sao lại gặp phải chuyện này chứ? – Kiều Hải Tinh cầm chặt tay Kỷ Tử Mân, hốc mắt trào nước mắt. –Nếu tôi đến nhanh hơn một chút thì tốt rồi…

Giờ đã là mười một giờ đêm, cái bụng vốn đói sôi ùng ục của Kiều Hải Tinh đã không còn cảm giác, cả trái tim đều đặt trên người Kỷ Tử Mân đang ngủ.

Nhìn từ hiện trường, rất dễ đoán ra Kỷ Tử Mân đã xảy ra chuyện gì. Thu được trên người cậu các loại nước bọt, tinh dịch còn có lông tóc đã là chứng minh tốt nhất.

Kiều Hải Tinh chỉ nói với cảnh sát cô với Kỷ Tử Mân hẹn nhau, cùng với tất cả chuyện sau khi mình đến hiện trường gặp phải, nhưng cô che giấu chuyện Kỷ Tử Mân từng có ý định cầm bình hoa nện người đàn ông kia. Ai biết nói ra sẽ thế nào, dù sao thân phận người hại cùng người bị hại đã xác định, bình hoa bị vỡ cũng chỉ thành kết quả khi tranh chấp giằng kéo.

Bởi vì Kỷ Tử Mân vừa đúng ngã lên mảnh vỡ, cánh tay trái bị một vết thương rất sâu, may hơn mười mũi, phần bụng cũng có vết bầm xanh bị đánh, tổng thể tinh thần bị đả kích có thể lớn hơn thân thể. Còn tên xâm nhập kia cũng vì vết thương ở hạ thể mà được đưa vào bệnh viện, Kiều Hải Tinh không quan tâm kết quả.

- Ư… – Trên giường bệnh Kỷ Tử Mân nhíu chặt mày phát ra tiếng, có dấu hiệu tỉnh lại.

- Tiểu P, ông đã tỉnh chưa? – Kiều Hải Tinh lắc bàn tay Kỷ Tử Mân, lo lắng nhìn cậu.

Kỷ Tử Mân dần dần mở mắt dưới cái nhìn chằm chằm của Kiều Hải Tinh, cậu nhìn trần nhà trắng tinh đầu tiên, dường như không rõ mình đang ở đâu. Sau đó mới quay đầu nhìn bạn thân bên giường.

- … Tôi ở bệnh viện? – Giọng Kỷ Tử Mân rất khàn, trên mặt đầy mỏi mệt.

- Ừ, tôi rót nước cho ông uống. – Cuối cùng Kiều Hải Tinh cũng thấy an tâm, cô chỉnh giường cao lên để Kỷ Tử Mân có thể ngồi dậy trước, sau đó mới rót một cốc nước đặt vào tay cậu, nói: -Mẹ, lần này tôi suýt nữa bị ông hù chết! Hại tôi còn chưa ăn tối.

Kỷ Tử Mân uống nửa chén nước, bất đắc dĩ cười nói:

- Bà cho là tôi muốn à, tuy tôi phát hiện không đúng, nhưng biến thái nếu có thể đối phó đơn giản vậy còn gọi là biến thái à?

Kiều Hải Tinh trợn mắt liếc Kỷ Tử Mân, đoạt lấy cốc nước không trong tay cậu.

- Xem ra ông không việc gì, nói nhiều như vậy, còn tưởng ông sẽ phải chịu tổn thương tinh thần đến mức không nói được một câu.

Ai biết được… Kỷ Tử Mân hít sâu, chỗ bụng bị đánh âm ỉ đau. Cậu cúi đầu kiểm tra người mình, ngoài cánh tay trái bị băng bó thì dường như không có gì khác thường.

- Tôi đây là… – Giơ lên xuống tay trái, Kỷ Tử Mân không hiểu sao tay mình lại bị thương.

- Ông muốn cầm bình hoa nện người nhưng không thành công, ngược lại còn bị mảnh vỡ cắt vào người!

Kỷ Tử Mân cố gắng nghĩ lại, hình như quả thực có chuyện như vậy… Không làm gì được người ta ngược lại còn làm mình bị thương, cảm giác rất ngu xuẩn.

Kiều Hải Tinh ngồi lại ghế, vẻ mặt đứng đắn bắt đầu thẩm vấn:

- Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Giờ mà ông không nói rõ ràng, ngày mai vẫn phải khai báo với cảnh sát.

Kỷ Tử Mân biết Kiều Hải Tinh rất lo lắng, cũng quả thật bị dọa không nhẹ, bởi vậy cũng không có ý định giấu diếm.

- Tên kia là khách quen trong quán, dường như nhắm vào tôi lâu rồi. Buổi tối lúc tối về nhà mở cửa phát hiện cửa chỉ khóa một lần đã cảm thấy không đúng, không ngờ khi vào cửa vẫn bị đánh lén… Sau đó thì như vậy, muốn thượng tôi nhưng không thành công, đáng tiếc không cắn đứt được jj của hắn!

- Mẹ! Phát hiện không đúng còn vào làm gì! Không biết chờ tôi đến à! – Kiều Hải Tinh nghe xong giận điên người, nếu không phải vì Kỷ Tử Mân là người bệnh đã sớm tung chưởng lên đầu cậu rồi.

- Ai mà biết! Hôm qua tôi mất ngủ căn bản không ngủ ngon, có khi là tự mình không khóa kỹ cửa! – Kỷ Tử Mân biết rõ mình sơ ý chủ quan, nhưng vẫn hờn dỗi phản bác.

- Mất ngủ? – Kiều Hải Tinh bắt được mấu chốt, đầu óc xoay tròn lập tức nghĩ ra nguyên nhân vì sao, cười trào phúng. –Lại nói, trước lúc đến bệnh viện tôi tiện tay nhặt di động của ông…

Dáng cười của Kiều Hải Tinh làm Kỷ Tử Mân rất bất an, xem khí thế của bạn thân nếu không hỏi đến gốc đến ngọn sẽ không bỏ qua. Nhìn cô lấy di động của cậu trong túi ra, ngón tay ấn ấn vài cái, dường như đang xem gì đó.

- Quả nhiên là vậy. – Kiều Hải Tinh nhếch miệng, sắc mặt khó coi. –Trước lúc ra ngoài tôi có liếc qua, phát hiện màn hình điện thoại đang dừng ở nhật ký cuộc gọi, hóa ra khi đó ông có gọi cho Ngôn Hành?

Kỷ Tử Mân không trả lời, Kiều Hải Tinh tiếp tục hỏi:

- Sau đó hắn không nghe?

- … Trực tiếp chuyển vào hộp thoại.

Kiều Hải Tinh nhấc một chân, hỏi:

- Ngày hôm qua lúc ông gọi cho tôi, hình như nói Ngôn Hành với bạn gái cũ ở cùng nhau đúng không?

- Ừ… – Kỷ Tử Mân ngửa đầu dựa vào gối, ngủ mấy giờ nhưng chỉ thấy thân thể càng mệt mỏi hơn.

Kiều Hải Tinh thấy Kỷ Tử Mân không có tinh thần, vả lại giờ cũng đã muộn liền chỉnh giường bệnh thẳng lại cho cậu, để cậu nằm thoải mái hơn.

- Kỳ thật, hôm nay tôi lại nhìn thấy họ ở cùng nhau.

- Cái gì! – Kiều Hải Tinh mới đắp chăn cho Kỷ Tử Mân xong, nghe thấy cậu nói vậy lập tức hét lên.

May trong phòng bệnh không có bệnh nhân khác, nếu không nhất định sẽ bị mắng vì quá ồn ào.

Kỷ Tử Mân đem chuyện Ngôn Duệ đến tìm bắt cậu đi cùng, ở trong nhà hàng nhìn thấy Ngôn Hành với học tỷ ôm nhau thân mật… kể hết với Kiều Hải Tinh.

- Gần đây vận khí đúng là không phải xấu bình thường, ngày hôm qua còn bị tên cuồng theo dõi đuổi theo… – Nghĩ đến chuyện gặp phải tối qua, Kỷ Tử Mân lập tức sững sờ, kích động nói: -Mẹ, nhất định là cùng một biến thái!

- Rất có thể, ngày mai ông nhớ nói với cảnh sát. – Kiều Hải Tinh nhẹ nhàng đáp lại, khoanh tay chìm vào suy nghĩ của mình.

Bởi vì Kỷ Tử Mân bình an vô sự mà biến thái lại bị bắt tại trận, Kiều Hải Tinh không còn để bụng chuyện này nữa, tất cả giao cho cảnh sát xử lý là được rồi. Bây giờ chú ý của cô đều tập trung vào chuyện của Ngôn Hành với bạn gái cũ. Dù sao việc này liên quan đến hạnh phúc và danh dự của bạn thân, sao cô có thể ngồi nhìn, nếu Ngôn Hành dám xằng bậy sau lưng Kỷ Tử Mân, cô chắc chắn sẽ không để yên!

Nếu hôm nay mình không hẹn với Kỷ Tử Mân, cô cũng không đến nhà cậu ấy, càng không thể kịp thời ngăn cản cậu, như vậy Kỷ Tử Mân có thể tạo ra sai lầm lớn không? Nếu Kỷ Tử Mân không kiên trì đến cuối cùng, cắn ngược lại một cái, có phải thật sự đã bị biến thái cưỡng hiếp rồi không?

Một người bạn trai vào lúc quan trọng lại không sử dụng được, còn liên tục hai lần bị bắt quả tang hẹn hò với bạn gái cũ, loại đàn ông này còn đáng tin không? Không tìm người tính sổ nhất định sẽ tức không chịu nổi!

Kiều Hải Tinh cực kỳ tức giận, từ lúc hai người họ hẹn hò đến giờ, tuy Kỷ Tử Mân không chia sẻ mọi chuyện với cô, nhưng từ mấy lần nói chuyện cô cảm giác được cậu càng lúc càng nghiêm túc với Ngôn Hành, dù trên miệng không thừa nhận. Bởi vậy Kiều Hải Tinh càng không thể dễ dàng tha thứ Ngôn Hành đối xử với Kỷ Tử Mân như vậy, dù là hiểu lầm cũng phải giải thích cho rõ ràng!

Khi Kiều Hải Tinh nổi giận đùng đùng muốn thảo luận với Kỷ Tử Mân, lại phát hiện người đã ngủ rồi. Cô lập tức im bặt, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi.

Nắm chặt điện thoại của Kỷ Tử Mân, Kiều Hải Tinh thử gọi cho Ngôn Hành, vẫn chuyển sang thư thoại. Căm giận tắt điện thoại, cô bật dậy, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

- Thằng chết tiệt, bổn tiểu thư phải thay ánh trăng tiêu diệt mi!

Ngủ trông một đêm ở bệnh viện, hiếm khi Kiều Hải Tinh dậy sớm, nhưng đến trưa Kỷ Tử Mân vẫn không tỉnh lại. Cô đi hỏi bác sĩ, sau khi nhận được câu trả lời người bị kích thích tinh thần sẽ tương đối mệt mỏi mới yên tâm rời đi.

Kiều Hải Tinh không quên gọi điện thoại đến quán cà phê xin nghỉ cho Kỷ Tử Mân, sau đó mới về nhà trọ của cậu lấy chút quần áo tắm rửa cùng đồ dùng sinh hoạt. Cũng muốn tiện thể quét dọn căn phòng hỗn loạn cho cậu, làm xong thì về nhà ngủ bù.

Không ngờ thang máy vừa mở cửa, Kiều Hải Tinh liền nhìn thấy Ngôn Hành đứng trước cửa chuẩn bị nhấn chuông, bên cạnh còn có một cô gái dịu dàng mặc váy.

Tốt… Cô còn chưa tìm tới cửa ngược lại người đã tự động xông tới! Giờ là thế nào? Dẫn tiểu tam đến ra oai với chính cung à? Đúng một đôi cẩu nam nữ cực phẩm trong cực phẩm! Đã thấy không biết xấu hổ nhưng chưa từng gặp không biết xấu hổ thế này!

Kiều Hải Tinh giẫm gót giày cạch cạch bước nhanh đến sau Ngôn Hành, lạnh lùng nói:

- Kỷ Tử Mân đã chết không ở đây, có việc mời hóa vàng mã.

Ngôn Hành nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy là Kiều Hải Tinh mày hơi nhíu lại, hỏi:

- Nếu cậu ấy không ở, sao cậu lại tới đây?

- Dọn dẹp lại di vật. – Kiều Hải Tinh lấy trong túi ra chìa khóa dự phòng, ngay cả cái liếc mắt cũng lười bố thí cho Ngôn Hành. –Tránh ra, cậu cản đường rồi!

Thái độ ác liệt của Kiều Hải Tinh khiến Hà Ngữ Tương đứng bên cạnh cũng không nhìn được, đứng ra nói:

- Bạn gái này, bạn nói chuyện có nhất thiết phải khó nghe như thế không?

- Đương nhiên là mỗi người mỗi khác… – Kiều Hải Tinh mở khóa cửa xong, nhưng không lập tức mở cửa ra mà là xoay người dựa vào ván cửa, cuối cùng mới chịu nhìn thẳng vào hai người đứng xung quanh. –Nhưng tôi có thể thẳng thắn nói cho chị biết, với hai người tôi không khách sáo nổi!

Hà Ngữ Tương rất ít khi gặp phải người vỗ lễ như Kiều Hải Tinh, lửa giận suýt nữa bùng lên nhưng được Ngôn Hành kịp thời ngăn lại. Cô tuy rất bất mãn, nhưng ngại người tới thăm không phải mình, cô chỉ có thể im lặng lui sang một bên, quay đầu không để ý.

Kiều Hải Tinh nhìn động tác như đang bảo vệ kia của Ngôn Hành, khinh bỉ cười xì một tiếng.

Dù không rõ địch ý của Kiều Hải Tinh đến từ đâu, nhưng Ngôn Hành vẫn giữ kiên nhẫn cùng phong độ, hỏi:

- Tôi chỉ muốn tìm Tử Mân, xin cậu nói cho tôi biết cậu ấy ở đâu.

- Người cũ quay về liền quăng người mới, hóa ra cậu còn nhớ có người tên Kỷ Tử Mân? – Kiều Hải Tinh chỉ gà mắng chó liếc Hà Ngữ Tương phía sau Ngôn Hành, sắc mặt càng không vui, dứt khoát cho một mũi thuốc mạnh nữa, vặn vẹo sự thật đến hết cỡ. –Nó sắp chết giờ đang nằm ở bệnh viện, bây giờ đến đúng lúc có thể thắp hương.

Hà Ngữ Tương nghe mà thở hắt vì kinh ngạc, cực kỳ khiếp sợ, mà sắc mặt Ngôn Hành thì tái nhợt, không thể nào tin.

Kiều Hải Tinh còn lâu mới để ý bọn họ đoán thế nào nghĩ thế nào, quay người muốn mở cửa vào nhà. Nhưng phía sau bỗng xẹt qua cơn gió, nắm tay nện mạnh lên ván cửa phát ra tiếng vang cực lớn.

Mẹ! Bổn tiểu thư còn chưa động dao thằng này cũng dám vung đấm! Lửa giận của Kiều Hải Tinh bùng lên quay phắt lại trừng Ngôn Hành, lại bị nét mặt của hắn dọa, ngẩn người không cách nào nhúc nhích.

Đau đớn, dữ tợn, căng thẳng, lo lắng, bất an… Nói có bao nhiêu phức tạp thì có bấy nhiêu. Từ trước đến giờ Ngôn Hành luôn nổi tiếng lãnh đạm trước mặt mọi người gần như không có cảm xúc gì, nhưng vì mấy câu của Kiều Hải Tinh, vì một người tên Kỷ Tử Mân này, hắn lộ ra vẻ mặt luôn che giấu.

- Kiều Hải Tinh, nói cho tôi biết cậu ấy ở đâu! – Ngôn Hành không thể khống chế gầm nhẹ lên.

Kiều Hải Tinh bị âm lượng quá lớn dọa cho rụt vai, vì bỗng dưng bị phun mưa xuân đầy mặt khiến cô càng thêm tức giận, hai tay chống trước ngực Ngôn Hành dùng sức đẩy, cộng thêm cú đá trượt, hoàn toàn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

- Cậu con mẹ nó có tư cách gì để biết! Cậu với cô ta ra ngoài hẹn hò đúng lúc bị Tiểu P nhìn thấy, cậu có biết lúc ấy nó bị biến thái cuồng đuổi theo sợ đến nửa sống nửa chết không! Hôm qua cậu vẫn cùng cô ta đi hẹn hò, trước công chúng ôm ôm ấp ấp, rất tình cờ lại bị Tiểu P nhìn thấy, cậu muốn tức chết nó cứ nói thẳng là được!

Ngôn Hành cùng Hà Ngữ Tương nhìn nhau, muốn mở miệng giải thích rồi lại không biết nói từ đâu.

- Không phải cậu muốn biết nó xảy ra chuyện gì sao? – Lửa giận của Kiều Hải Tinh đang cháy mạnh, thở không ra hơi, cầm túi xách ném thật mạnh vào Ngôn Hành, túm tay cầm mở tung cửa chính, chỉ vào phòng khách cùng huyền quan hỗn loạn nói: -Ngày hôm qua, ngay tại chỗ này, nó suýt nữa bị biến thái cưỡng gian! Như vậy cậu đã hài lòng chưa!

Sắc mặt Ngôn Hành trắng bệch, không giấu được kinh ngạc, hai tay nắm chặt nổi gân xanh, toàn thân run rẩy; Hà Ngữ Tương đứng bên cạnh che miệng, không ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện này.

- Nếu không phải hôm qua tôi hẹn với nó phát hiện ra thì Tiểu P sẽ thế nào cậu có tưởng tượng được không? – Vẻ mặt đau khổ của Ngôn Hành khiến Kiều Hải Tinh thấy chút thoải mái trong lòng thì không còn từ nào hình dung, nhưng cô còn ngại không đủ, tiếp tục đổ dầu vào lửa: -Cậu khẳng định không biết, lúc đó nó có gọi điện cho cậu cầu cứu, nhưng cậu lại tắt máy! Con mẹ nó nếu tôi có dao nhất định sẽ chém cậu!

- Không thể nào! – Hà Ngữ Tương xem như tỉnh táo nhất trong ba người, cô lập tức phản bác: -Điện thoại của Ngôn Hành vẫn luôn mở, lúc ăn cơm còn nhận mấy cuộc điện thoại…

Mẹ, ở đây có chỗ cho người ngoài xen vào à? Kiều Hải Tinh lườm Hà Ngữ Tương một cái, lập tức ngắt lời cô nói:

- Cười chết người! Đừng nói với tôi chỉ cần là Tiểu P gọi cho hắn sẽ tự động không liên lạc được!

Kiều Hải Tinh nói vậy khiến Ngôn Hành thầm phát hiện không đúng, hắn vội vàng cầm điện thoại của mình kiểm tra, dãy số của Kỷ Tử Mân vẫn trong máy, hắn không tắt máy, điện thoại cũng không hỏng, nguyên nhân không thể gọi được hắn chỉ nghĩ ra một – Ngôn Hành lập tức mở sổ đen trong điện thoại, quả nhiên có số điện thoại của Kỷ Tử Mân.

- Tôi không biết là ai kéo đen số điện thoại của Tử Mân… Đáng chết! – Phát hiện chỗ không đúng, lực tay Ngôn Hành gần như có thể bóp nát điện thoại, lúc này đổi thành lý trí của hắn bị tức giận lấn át.

Di động của hắn từ trước đến nay một tấc không rời, Ngôn Hành cẩn thận nghĩ lại mấy ngày không gặp Kỷ Tử Mân, đều là qua lại giữa công việc với trong nhà, người có thể tiếp xúc với di động của mình đại khái chỉ có đồng nghiệp.

Dường như nghĩ ra cái gì, cả người Ngôn Hành cứng đờ, môi hơi nhếch, vẻ mặt tương đối nghiêm túc lại khó coi.

- Mặc kệ cậu có nguyên nhân gì, tóm lại Tiểu P do tôi chăm sóc, cậu mang theo người phụ nữ của cậu cút xa một chút! – Kiều Hải Tinh nhặt lại túi xách lấy làm vũ khí tấn công, vào nhà Kỷ Tử Mân xong liền lập tức đóng cửa.

Ngôn Hành giật mình, nhưng đã muộn, chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa đóng lại ngay trước mắt. Hắn đập mạnh lên ván cửa, liên tục gọi to:

- Nói với cậu ấy, tôi sẽ đến giải thích với cậu ấy, bảo cậu ấy chờ tôi!

- Cậu đi chết đi! – Giọng Kiều Hải Tinh loáng thoáng vang ra từ bên trong, dừng lại vài giây lại nghe thấy cô nói: -Nếu để tôi lại nhìn thấy cậu, tôi sẽ băm jj của cậu cho heo ăn!

Động tác đập cửa của Ngôn Hành chậm lại, hắn bất lực dựa vào cửa, một câu cũng không nói nên lời.

Hà Ngữ Tương chưa bao giờ nhìn thấy Ngôn Hành suy sụp như vậy. Năm đó ở trước mặt mình hắn luôn cố tỏ ra trưởng thành, lý trí, hiểu chuyện, căn bản không phù hợp với tuổi, lại càng không kích động mất khống chế như bây giờ.

Xem ra nam sinh tên Kỷ Tử Mân kia có sức ảnh hưởng rất lớn với Ngôn Hành.

- A Hành, cậu muốn về nghỉ ngơi trước không? – Hà Ngữ Tương xoa bả vai Ngôn Hành an ủi, hỏi.

Ngôn Hành gục đầu, bỏ tay Hà Ngữ Tương ra.

- Không cần, em còn muốn đến một chỗ.

- Hả? Thế nhưng cậu…

- Học tỷ, chị gọi xe về trước đi, xin lỗi hôm nay không thể đi với chị. – Ngôn Hành nhỏ giọng xin lỗi, đi thẳng về phía cầu thang không hề quay đầu, cả thang máy cũng không muốn đợi.

Hà Ngữ Tương đứng tại chỗ thở dài bất đắc dĩ, nhưng cô có thể thông cảm với tâm tình sốt ruột của Ngôn Hành lúc này, cũng không để ý việc bị bỏ rơi.

Mà Ngôn Hành đang bước vội xuống tầng gọi một cú điện thoại, trong miệng nỉ non ‘nghe đi, nghe đi’. Đợi mãi đối phương mới nghe máy, hắn lập tức nói:

- Chị, em muốn nhờ chị giúp em một việc…

Bình luận





Chi tiết truyện