chương 11/ 18

Chiều hoàng hôn, Kỷ Tử Mân và Ngôn Hành sóng vai ngồi trên ghế đá ven hồ, cùng nhìn mặt hồ gợn sóng từng cơn.

- Qua hai ngày nữa tôi sẽ về, cậu có thể về trước. – Gió chiều tối khá mát, Kỷ Tử Mân đút hai tay vào túi áo khoác. –À, nhớ dẫn theo Tinh Tử nữa, cậu ấy ở lại đây tôi sẽ bị phiền chết mất!

- Tôi ở cùng cậu.

Ngôn Hành trả lời không do dự khiến Kỷ Tử Mân kinh ngạc.

- Cậu ở lại làm gì?

- Nghe nói ngày hai mươi lăm là sinh nhật của bố cậu, tôi muốn cùng cậu đi gặp ông.

Cảm giác hẹn gặp cha mẹ khó tả này là chuyện quái gì vậy… Mặt hơi nong nóng, nhất định là vì mặt trời rọi vào chứ không phải thẹn thùng. Kỷ Tử Mân im lặng quay mặt đi né tránh ánh mắt chờ đợi của Ngôn Hành.

Sau khi điều chỉnh xong cảm xúc, Kỷ Tử Mân mới nhìn Ngôn Hành cười nói:

- Kỳ thật hai người đã gặp rồi, bởi vì bố tôi… Ở trong hồ này.

Ngôn Hành không hiểu, suy nghĩ một chút liền hiểu Kỷ Tử Mân nói vậy là ý gì.

Tro cốt của bố cậu ấy được rải vào hồ, hồ nước này chính là ngôi mộ.

Ngôn Hành đứng dậy, sửa sang lại quần áo mặt mũi của mình xong mới đi đến cạnh hồ, cúi người thật thấp về phía mặt hồ nói lớn:

- Xin chào chú Kỷ, cháu là Ngôn Hành.

- Cậu, cậu đang làm gì thế! – Kỷ Tử Mân bị hành động của Ngôn Hành làm hoảng sợ, vội vàng xông lên ngăn hắn lại. –Cậu hét linh tinh cái gì vậy, như thế rất mất mặt đấy!

- Sao lại mất mặt? Đây là lễ phép. – Ngôn Hành mỉm cười nắm lấy tay Kỷ Tử Mân kéo cậu đến bên cạnh, tiếp tục nói với mặt hồ: -Cháu với Tử Mân đang hẹn hò, hi vọng chú có thể yên tâm giao con trai chú cho cháu!

Giao cái đầu cậu ấy! Nói cứ như cậu muốn lập gia đình vậy… Kỷ Tử Mân bối rối nhìn Ngôn Hành lại cúi đầu lần nữa, thái độ tương đối chân thành mà nghiêm túc, trong lòng thấy buồn cười lại cảm động, dần dần cũng không còn lúng túng nữa.

- Được rồi! Dù bố tôi có nhìn thấy cũng không thể đáp lại cậu được! – Kỷ Tử Mân khẽ giật tay Ngôn Hành, cười nói: -Hay là cậu chỉ muốn làm cho tôi xem?

- Tôi thật sự muốn được bố cậu đồng ý, không phải đùa đâu. – Ngôn Hành vươn tay vuốt ve mặt Kỷ Tử Mân, bàn tay ngăm đen cùng da thịt cậu tạo thành đối lập thị giác. –Tử Mân, có lẽ cậu sẽ hoài nghi tình cảm của tôi, dù sao quan hệ của chúng ta rất không ổn định. Nhưng tôi muốn nói, cậu rất tốt, tôi không tìm thấy lý do để không tiếp tục với cậu, hi vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội.

Đây, đây là phát triển thần kỳ gì vậy? Tên này có phải uống lộn thuốc rồi không? Đối mặt với tỏ tình bất ngờ của Ngôn Hành, Kỷ Tử Mân thấy khó mà tiêu hóa nổi.

- Cậu cũng rất chân thành với học tỷ, không phải cũng nói với chị ấy những lời giống vậy chứ? – Kỷ Tử Mân biết Ngôn Hành là người có chuyện nói thẳng, nhưng điều này không có nghĩa có thể dễ dàng tin lời cậu ta nói.

- Học tỷ với tôi là một giấc mơ, chỉ là tự ti của tôi ảnh hưởng tới tình cảm tôi dành cho chị ấy. Huống chi tôi cũng đã nói… – Ngôn Hành nhìn Kỷ Tử Mân cúi mặt, thậm chí có cảm giác uất ức đáng thương. –Với cậu tôi có tự giác, còn rất tự tin.

Kỷ Tử Mân nhớ Ngôn Hành từng nói những lời này, chính là lần ở góc trường không cẩn thận bị nhìn thấy.

- Một đôi mắt nhìn tôi lâu như vậy, đã bị tôi phát hiện thì sao có thể tùy tiện buông tay?

Mặt Kỷ Tử Mân đỏ lên, biết Ngôn Hành lại ám chỉ chuyện mình trộm vẽ cậu ta liền phản bác theo thói quen:

- Đã nói đấy chỉ là thưởng thức thuần túy, không phải —

Tất cả lời muốn nói đã biến thành một tiếng ‘a’, biến mất trong đôi môi kề sát của hai người.

Rất lâu, rất lâu… Dường như kéo dài cả đời, hai trái tim đã có khoảng cách cuối cùng lại đập cùng một nhịp. Kích động như nhau, tần suất như nhau, tiếng tim đập rộn ràng vì yêu.

- Ha…

Hai môi tách rời, hai người nhìn vào mắt nhau.

Ngôn Hành mím môi lại ôm Kỷ Tử Mân, nỉ non:

- Tôi sẽ không bỏ quên cậu nữa, xin lỗi… Tử Mân, hãy tin lời hứa của tôi.

- Khư, là tôi tự chạy đi cậu tự trách cái gì? – Kỷ Tử Mân vỗ nhẹ lưng Ngôn Hành, an ủi đứa trẻ lớn xác trước mặt, lại nói: -Hơn nữa ở nơi này tôi không thể từ chối cậu, cậu cố ý đúng không!

- Có ý gì? – Ngôn Hành khó hiểu hỏi lại.

- Cậu không biết? Tinh Tử không nói với cậu? – Kỷ Tử Mân đẩy Ngôn Hành ra, nhìn vẻ mặt hắn buồn bực mới xác định hắn không biết thật.

Kỷ Tử Mân quay người nhìn mặt hồ phẳng lặng, vẻ mặt chứa đầy hoài niệm. Lâu sau cậu mới nói:

- Đây là nơi bố mẹ tôi gặp nhau, cũng là nơi họ đính ước bên nhau cả đời, bởi vậy nơi đây rất quan trọng với tôi và bố mẹ tôi, tượng trưng cho ‘hạnh phúc’.

Hơn hai mươi năm trước, bên cạnh hồ này là một làng du lịch cỡ nhỏ. Kỷ Lễ Dương, bố Kỷ Tử Mân đã là một người mẫu khá có danh tiếng, cùng đoàn công tác đến đây làm việc kiêm nghỉ phép.

Kỷ Lễ Dương sau khi làm việc xong đều thích đến bên hồ hóng mát. Một hôm vì thời tiết nóng bức anh mới ngâm chân vào nước, đột nhiên anh cảm thấy trên đùi có cảm giác khác thường, dường như có thứ gì đó đang vuốt ve anh. Mà Kỷ Lễ Dương gần đây lá gan rất lớn trực tiếp nhảy vào nước, tóm thứ tác quái trong nước lên bờ.

Bị bắt là một cô gái, khuôn mặt không chút son phấn chỉ có thể coi là thanh tú nhưng toàn thân lại tỏa ra vẻ phong tình mê người. Có lẽ chưa từng gặp người đàn ông nào thô lỗ như vậy, cô tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Lễ Dương.

- Mỹ nhân ngư?

Nghe thấy câu hỏi ngốc nghếch của Kỷ Lễ Dương, cô gái phì cười. Cô đúng là mẹ của Kỷ Tử Mân, Lữ Diêu, lúc ấy chỉ là người mẫu mới vào nghề, đúng lúc cùng bạn đi chơi mà gặp được Kỷ Lễ Dương.

Lữ Diêu là một cô gái dũng cảm lại thẳng thắn, cô nhất kiến chung tình với Kỷ Lễ Dương, bởi vậy mới lặn vào nước trêu chọc anh. Kỷ Lễ Dương cũng rất có hảo cảm với Lữ Diêu, tính cách hai người đều không ra vẻ, nhanh chóng chìm vào tình yêu cuồng nhiệt.

Một người mẫu nhỏ cùng một người mẫu danh tiếng vừa xâm nhập sàn thời trang quốc tế, địa vị kém xa khiến tình cảm phải chịu thử thách. Nhưng Lữ Diêu chịu khổ như uống thuốc bổ, vì đuổi theo bước chân của bạn trai mà cô thể hiện ra thực lực kinh người, bỏ thời gian bảy năm trèo lên vị trí đủ để xứng đôi cũng như có thể công khai quan hệ với Kỷ Lễ Dương. Đồng thời tuyên bố rời khỏi giới người mẫu, tập trung phát triển sự nghiệp thiết kế.

Sau đó hai người kết hôn, nửa năm sau con trai Kỷ Tử Mân ra đời.

Kỷ Lễ Dương là ông bố ngốc nổi tiếng, vô cùng yêu con trai, ngẫu nhiên còn dẫn theo con trai chụp quảng cáo. Có gia đình mỹ mãn anh dần rời khỏi ánh đèn sân khấu, làm bạn cùng con trai lớn dần.

Đúng vào nghỉ hè năm Kỷ Tử Mân sáu tuổi, theo lệ cũ cả nhà tới hồ này nghỉ phép. Lúc ấy làng du lịch đã sớm đóng cửa, mà Kỷ Lễ Dương liền thừa cơ mua lại xây một khu biệt thự tư nhân, có thời gian sẽ đến một chuyến.

Không ngờ thói quen nghỉ phép lại dẫn tới fan hâm mộ điên cuồng của Kỷ Lễ Dương, một người phụ nữ cầm dao muốn tấn công Lữ Diêu và Kỷ Tử Mân, mà Kỷ Lễ Dương không chần chừ xông lên đoạt dao. Trong quá trình tranh chấp bị dao đâm vào bụng, xe cứu thương vì địa điểm quá xa mà không tới kịp, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà qua đời.

Ngày đó đúng là sinh nhật của Kỷ Lễ Dương, đồng thời cũng là ngày giỗ.

- Trước khi chết bố còn dặn kỹ nhất định phải rải tro cốt vào hồ, bố muốn ở trong hồ này chờ đợi mỹ nhân ngư của bố… Thật là, cho rằng làm như vậy rất lãng mạn ư? – Kỷ Tử Mân ngồi xổm bên hồ kể về quá khứ của cha mẹ, mà Ngôn Hành đứng bên cạnh lặng im lắng nghe. –Mẹ tôi vì quá thương tâm mà mượn công việc chạy ra nước ngoài không chịu trở về, chỉ có khoảng thời gian này mới về thăm bố tôi… Còn đứa con trai mặt mũi giống chồng, bà ta căn bản không muốn nhìn thấy, nhìn chỉ thấy đau khổ.

Cuối cùng Ngôn Hành hiểu vì sao lúc nhắc đến mẹ mình Kỷ Tử Mân sẽ lộ vẻ lãnh đạm như vậy, bởi mẹ cậu ấy đã dùng thái độ này đối xử với cậu.

Kỷ Tử Mân vỗ mông đứng dậy, chủ động cầm tay Ngôn Hành nói:

- Kỳ thật cậu không cần hỏi thăm ý kiến bố tôi, nếu ông còn sống, nhiều lắm là cầm gậy bóng chày đánh cậu một trận, nhưng chỉ cần tôi thích hay muốn ông sẽ không bao giờ từ chối.

- Chú rất yêu cậu. – Ngôn Hành khẽ cười nói.

Kỷ Tử Mân gật đầu, cậu cũng không hoài nghi tình yêu cha dành cho mình.

- Khụ, khụ… Bố, đây là Ngôn Hành, bạn trai của con bố. – Kỷ Tử Mân bắt chước Ngôn Hành, hét lên với mặt hồ. –Ngôn Hành, đã gặp bố tôi rồi, ông sẽ là người đàn ông tôi yêu nhất đời này, cậu đừng có mà ghen ghét.

- Chỉ cần không uy hiếp địa vị của tôi, tôi có thể chấp nhận.

- Xì! – Kỷ Tử Mân huých khuỷu tay vào Ngôn Hành, sau đó duỗi cái lưng mỏi cứng rời khỏi hồ. –Muộn thế rồi à, tôi phải về làm thứ gì ăn, cậu thì sao?

- Cùng cậu.

Vẫn còn sợ cậu chạy trốn à… Kỷ Tử Mân liếc Ngôn Hành đi theo sát bên cạnh, cười trộm không nói gì.

Hai người cùng nhau quay lại biệt thự. Lúc hai người nhìn thấy Kiều Hải Tinh ngồi trước cửa đau khổ chờ đợi thì đồng thời sửng sốt.

Kiều Hải Tinh nhìn thấy Kỷ Tử Mân với Ngôn Hành thân mật dựa sát vào nhau, tròng mắt híp lại xông về trước tách hai người ra, sau đó ôm chặt Kỷ Tử Mân không buông.

- Đồ khốn khiếp! Ông chạy đi đâu thế hả! Nếu tôi không nghĩ tới có phải ông sẽ ở đây tự sinh tự diệt không! Đáng giận, đáng giận, đáng giận… – Mỗi một tiếng ‘đáng giận’ Kiều Hải Tinh liền đấm lên người Kỷ Tử Mân một cái, đấm liền một lúc hơn mười cái.

- Được, được rồi… Đừng đánh nữa… – Kỷ Tử Mân cố mãi mới giữ được hai tay Kiều Hải Tinh, sau đó mới toét miệng cười nịnh nọt: -Dù sao cũng đã tìm được, đại tiểu thư nàng xin bớt giận!

- Đi chết đi! – Kiều Hải Tinh thở phì phì đạp vào ống đồng của Kỷ Tử Mân.

Tuy sức không lớn nhưng Kỷ Tử Mân vẫn đau nhe răng trợn mắt rên rỉ thành tiếng. Song có hơn nửa là hành động khoa trương để tâm tình Kiều Hải Tinh sảng khoái, trên thực tế cũng không quá đau.

Kiều Hải Tinh dựng thẳng Kỷ Tử Mân dậy, kiểm tra một lượt từ đầu đến chân, xác định người bình an vô sự mới yên tâm.

Chỉ là vết máu khô trên môi cậu dễ làm người khác chú ý, Kiều Hải Tinh nghi hoặc hỏi:

- Miệng ông bị sao thế?

- Bị chó cắn.

Chó…? Ánh mắt Kiều Hải Tinh chuyển qua người nào đó phía sau Kỷ Tử Mân, vẻ mặt đối phương như đang nói ‘Là tôi thì sao’, cái kiểu rất là tự đắc.

Kỷ Tử Mân thấy nộ khí của Kiều Hải Tinh đã tan mới vươn tay ôm vai cô, thân thể hai người kề sát cùng đi vào nhà.

- Tinh Tử, bà còn nợ tôi một bữa tối, nếu không hôm nay bà vào bếp đi?

- Ăn rắm đi! Bổn tiểu thư vì lo lắng ông mà bị sợ hãi, vội vàng chạy đến còn phải làm gái già hầu hạ, ông cho mình là hoàng tử thật à! – Ngoài miệng dù nói khó nghe nhưng Kiều Hải Tinh vẫn tự giác đi vào bếp. –Muốn ăn cơm thì cút ra ngoài cho tôi, đừng ở đây vướng bận!

Kỷ Tử Mân đứng trước cửa bếp nhìn Kiều Hải Tinh mở tủ lạnh tìm thức ăn, trong miệng thỉnh thoảng lầm bầm, chắc chắn đang ghét bỏ không có đồ ngon để nấu. Lúc này, cậu cảm giác trên lưng có một cánh tay, tiếp đó một cơ thể ấm áp cũng dán lên, không cần nghĩ cũng biết là ai.

- Coi như cậu có lộc ăn, tay nghề của Tinh Tử không phải để trưng cho đẹp!

- Nhìn không ra. – Ngôn Hành cưỡng chế kéo Kỷ Tử Mân vào phòng khách, không cho cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào Kiều Hải Tinh.

Sức ghen đúng là lớn thật… Kỷ Tử Mân không phản kháng, mặc Ngôn Hành đặt mình lên ghế salon, sau đó cùng nhau xem tin tức trên TV.

Từ lúc Kỷ Tử Mân đến biệt thự đã thông báo người quản lý chuẩn bị không ít thức ăn, bởi vậy Kiều Hải Tinh rất có không gian phát huy thực lực. Không đến 20 phút, ba món mặn một món canh nóng hổi được bưng lên bàn, tất cả đều là đồ ăn bình thường, nhưng hương vị hoàn toàn không thua nhà hàng.

Ba người ngồi quanh bàn ăn bát đầu vung đũa càn quét. Trong đó hai người là vì lo lắng không nuốt trôi cơm, đói bụng đã rất lâu; một người là khả năng bình thường nên nhìn thấy mỹ thực liền không nhịn được. Bàn ăn như có cơn bão vừa quét qua, mấy đôi đũa luôn giao nhau trên không trung, không ai mở miệng nói chuyện đều vùi đầu ăn ngấu nghiến. Không lâu sau, trên bàn chỉ còn lại nước canh cùng vụn thức ăn, súp cũng uống sạch sẽ, ba người đều lộ vẻ thỏa mãn.

- Không được, không được, tôi muốn nghỉ ngơi. – Kiều Hải Tinh đẩy bát đũa ra, nói rõ không có ý định dọn dẹp, chống ghế đứng dậy. –Giao cho các cậu dọn dẹp, nghỉ ngơi xong tôi muốn đi tắm.

Kỷ Tử Mân xếp gọn bát đũa của ba người, không quên nhắc nhở Kiều Hải Tinh:

- Không có quần áo thay thì mặc của mẹ tôi, tự mình đi lấy.

Kiều Hải Tinh phất tay, ôm bụng đi lên phòng tầng hai, để lại hai người Kỷ Tử Mân và Ngôn Hành.

Khi Kỷ Tử Mân cầm chồng bát đũa bỏ vào bồn rửa, Ngôn Hành liền nhận công việc rửa bát, phân công hợp tác coi như có ăn ý.

Kỷ Tử Mân kéo ghế qua dạng chân ngồi lên, chống cằm lên lưng ghế nhìn Ngôn Hành rửa bát cùng sườn mặt nghiêm túc như đang học bài, bỗng nhiên nói:

- Này, anh cậu muốn tôi với cậu chia tay.

Tay Ngôn Hành hơi khựng lại, hỏi:

- Cậu đồng ý à?

- Không, tôi nói tùy cậu quyết định.

- Ừ, đừng để ý đến anh ý. – Ngôn Hành úp bát đã rửa xong lên kệ hong khô, đóng vòi nước xong đi đến bên Kỷ Tử Mân ngồi xuống. –Lúc anh trai tôi học đại học từng có hồi ức không tốt, rất phản cảm với đồng tính luyến ái, không tính là bài xích, chỉ là không đồng ý tôi đi lên con đường này.

- À… – Kỷ Tử Mân dựa vào lưng ghế, vừa ăn no cũng hơi buồn ngủ. –Đối tượng hình như là chủ quán của tôi, quan hệ của họ rất xấu, vừa thấy mặt đã châm chọc khiêu khích.

Mặt Ngôn Hành lộ vẻ kinh ngạc, dường như không cách nào liên hệ hai người Ngôn Duệ cùng Tề Bạch cùng một chỗ.

- Điều đó đúng là làm người ta bất ngờ…

Kỷ Tử Mân hinh hích, cậu nhắc tới chuyện này chẳng qua là muốn chia sẻ sinh hoạt thú sự. Lặng lẽ vươn tay ra nắm chặt bàn tay Ngôn Hành, hỏi:

- Phòng ngủ cho khách bị Tinh Tử chiếm mất rồi, hôm nay cậu muốn ngủ ở đâu?

Ngôn Hành không trực tiếp trả lời, mà là nhìn chằm chằm vào Kỷ Tử Mân, đáp án không cần nói cũng biết.

- Được rồi… – Kỷ Tử Mân nghiêng người phà hơi lên má Ngôn Hành, khẽ lẩm bẩm: -Phòng tôi đúng lúc có một cái giường lớn, có thể lăn qua lăn lại thỏa thích.

Còn vì sao muốn lăn, chỉ cần chính họ hiểu là được rồi.

Ngôn Hành đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngay trước mắt, hạ xuống những nụ hôn nhẹ hẫng, nói:

- Ăn cơm xong vận động kịch liệt không tốt với thân thể, cố nhịn trước đã.

Cậu nói là lăn qua lăn lại trên giường, không phải loại ‘lăn giường’ này! Vẻ trêu chọc của Ngôn Hành cùng nụ cười nhạt đầy sự quyến rũ trên mặt hắn khiến Kỷ Tử Mân có dục vọng muốn vung tay.

- Tôi không có ý gì khác, cậu nghĩ, quá, nhiều, rồi! – Kỷ Tử Mân vỗ vài cái lên má Ngôn Hành, đứng dậy lướt qua hắn lên tầng hai.

Ngôn Hành đương nhiên lập tức theo sau.

Phòng Kỷ Tử Mân ở cuối hành lang, bên cạnh là phòng vẽ tranh của cậu, sẽ đi qua phòng cha mẹ cùng phòng sách. Cậu không đưa Ngôn Hành đi thăm mà là dẫn người vào phòng.

- Ngồi đi, tôi đi tắm trước. – Kỷ Tử Mân cũng không quan tâm ánh mắt nóng rực phía sau, ở trước mặt Ngôn Hành trực tiếp cởi áo, sau khi lấy áo ngủ trong tủ quần áo liền muốn vào phòng tắm. Chỉ là vừa mở cửa phòng tắm cậu lại xoay người cười hỏi: -Tay tôi bị thương không được chạm nước, cậu muốn giúp tôi không?

Mắt Ngôn Hành rơi xuống tay trái bị thương của Kỷ Tử Mân, băng vải màu trắng trên đó rất chướng mắt.

- Được. – Trả lời ngắn mà mạnh mẽ, không hề do dự.

Ngôn Hành bước về phía Kỷ Tử Mân, dắt người vào phòng tắm xong liền khóa trái cửa, không cho cậu cơ hội đổi ý.

Chậc, như vậy không tính gấp thì cái gì mới là gấp? Nhận thức của Kỷ Tử Mân với Ngôn Hành lại xoát mới điểm mấu chốt.

Kỷ Tử Mân chậm rì rì cởi quần áo nửa người dưới, mà Ngôn Hành cũng bỏ từng cái quần áo của mình. Cơ bắp cường tráng hoàn toàn lộ ra khiến người nào đó đói bụng đã lâu mắt phát xanh, nhưng ngại năng lực chiến đấu chênh lệch lại thêm người có vết thương, tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ là tắm rửa, chỉ là tắm rửa… Kỷ Tử Mân thừa nhận từ khi mình nhìn thấy Ngôn Hành xúc động giống đực đấu đá lung tung trong người, nghẹn lâu sẽ sinh bệnh. Huống chi trong khoảng thời gian này cậu bứt rứt muốn chết!

- Ngày hôm qua xử lý thế nào? – Ngôn Hành xả nước ấm vào bồn, đưa lưng về Kỷ Tử Mân hỏi.

Cặp mông rất vểnh rất khêu gợi, thật muốn sờ một cái.

- Màng bảo quản. – Kỷ Tử Mân vừa thưởng thức mỹ nam vừa không quên trả lời vấn đề của Ngôn Hành để che giấu nhìn trộm của mình, cuối cùng bổ sung một câu: -Siêu không thấm nước.

- Rất sáng tạo. – Ngồi xổm xuống cạnh bồn tắm thử độ ấm, mãi đến khi điều đến độ ấm thích hợp mới ngoắc Kỷ Tử Mân. –Tới nằm vào đây, tôi gội đầu cho cậu.

Kỷ Tử Mân hí hửng nhảy vào bồn, có người phụ vụ thì không cần khách sáo.

Ngôn Hành cầm khăn mặt trùm chỗ bị thương của Kỷ Tử Mân, tiếp đó mới dùng vòi sen làm ướt tóc cậu, bắt đầu nghiệp lớn gội đầu.

- Vết thương đau không? – Ngôn Hành hết sức cẩn thận không cho nước chảy vào mặt, tắt vòi nước xong bóp dầu gội bôi lên tóc Kỷ Tử Mân.

- Bình thường… – Kỷ Tử Mân lười biếng hưởng thụ Ngôn Hành mát xa, tiếp tục nói: -Vết thương kia là tự mình không cẩn thận. Khi đó muốn cầm bình hoa đập chết biến thái kia, may mà Tinh Tử ngăn kịp, nếu không bây giờ có lẽ tôi đang bị tạm giam rồi.

Tim Ngôn Hành co thắt lại, kéo theo lực tay không khống chế tốt, không cẩn thận giật tóc Kỷ Tử Mân.

- Này, cậu chuyên nghiệp chút được không! – Kỷ Tử Mân ngửa mặt hằm hằm nhìn Ngôn Hành, lại bị nét mặt của hắn làm sững lại. –Cậu…

Chàng trai bình thường tỉnh táo khiến người lẫn thần phẫn nộ vậy mà cũng có mặt yếu ớt như vậy? Hai mắt vì áy náy mà lộ vẻ thống khổ, ánh mắt sâu thẳm cùng đôi môi run rẩy… Kỷ Tử Mân nên vui vẻ có thể nhìn thấy mặt không muốn ai biết của Ngôn Hành, nhưng lại không nỡ.

Vốn tưởng rằng chỉ có mình khó chịu, kỳ thật còn có người đau cùng mình.

Kỷ Tử Mân gối lên thành bồn tắm, nâng tay phải ôm đầu Ngôn Hành xuống dịu dàng hôn lên môi hắn, cười nói:

- Đều đã qua rồi, tôi lại không để trong lòng, cậu cũng nghĩ thoáng chút đi!

Ngôn Hành im lặng không nói, cầm vòi sen giúp Kỷ Tử Mân giội sạch bọt xà phòng trên tóc.

Sau khi tắm rửa được tương đối, Kỷ Tử Mân ngồi thẳng người chậm rãi nhích vào trong bồn tắm, mặt đối mặt với Ngôn Hành, hai tay khoác lên thành bồn tắm ngoắc ngón tay với hắn, hỏi:

- Bồn tắm này là bố tôi đặt riêng để tắm uyên ương với mẹ tôi đấy, không gian rộng rãi, cậu muốn cùng tắm với tôi không?

Mắt Ngôn Hành lướt qua xương quai xanh cùng bả vai lộ ra mặt nước của Kỷ Tử Mân, vội vàng quay mặt đi, treo vòi sen lên tường đứng chếch với bồn tắm.

- … Tôi tắm vòi sen là được rồi.

Dùng câu cũ để nói: thân thể luôn thành thật hơn miệng. Kỷ Tử Mân nhướn mi, nhìn chằm chằm nửa người dưới rõ ràng phản bội ý chí chủ nhân của Ngôn Hành, cậu rất muốn tiến lên bắt lấy thứ kia hỏi: Hừ hừ, đây là cái gì?

Nhưng mặt mũi đàn ông không bỏ được, Kỷ Tử Mân rất hiểu.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

- Không phải nói tắm giúp tôi à? Tôi nói cho cậu biết, tên biến thái kia ôm cổ tôi liếm rất lâu, còn có ngực của tôi, đùi, ác nhất chính là —

Rào! Một đôi chân dài nhanh chóng bước vào bồn tắm, Ngôn Hành chống hai tay lên thành bồn tắm giam Kỷ Tử Mân vào giữa hai cánh tay của mình, nhìn từ trên xuống hai mắt vui vẻ vì đạt được của cậu.

- Tên kia còn làm gì với cậu? – Giọng Ngôn Hành như chứa thuốc nổ đang đếm ngược thời gian, dường như chỉ cần Kỷ Tử Mân nói tiếp sẽ lập tức phát nổ.

- Tử Mân, nói cho tôi biết… Hắn còn làm cái gì?

Ặc, hình như trêu quá mức rồi… Biết chuyện mình bị tập kích đã trở thành vết đau của Ngôn Hành, Kỷ Tử Mân vẫn không sợ chết đâm thẳng vào chỗ hiểm. Hoàng tử điện hạ vui vẻ khiêu chiến với điểm mấu chốt của tài tử đại nhân lại lần nữa quang vinh đá vào ván sắt.

- Chính là thè lưỡi liếm, kiểm tra… – Dưới cái nhìn áp bức của Ngôn Hành, Kỷ Tử Mân đành phải bổ sung: -Dùng… Cọ xát trên mặt tôi… Tôi liền há miệng cắn lên chỗ hiểm của hắn… Thế thôi.

- Cậu lại khẩu giao cho thằng khác? – Nếu nộ khí của Ngôn Hành có thể cụ thể hóa, có lẽ chính là dày đặc khói đen.

- Giúp… Đó là cái khó ló cái khôn hiểu không? Tôi bị ép đấy! Trọng điểm không ở khẩu giao được không!

Mẹ, muốn ghen cũng không nên ghen kiểu này chứ! Kỷ Tử Mân suýt nữa tức đến phun máu.

Ngôn Hành biết phản ứng của mình không lý trí, nhưng lửa giận trong lòng hoàn toàn không dập tắt được. Tặc lưỡi một cái, hai tay hắn luồn qua nách Kỷ Tử Mân ôm lấy cậu, để hai người thay đổi một tư thế khác.

Kỷ Tử Mân giạng chân trên người Ngôn Hành, cặp mông vừa lúc đè lên bộ vị nóng hừng hực.

- Tôi nói này, ở đây cậu có tinh thần như vậy là muốn làm cái gì? – Hai tay Kỷ Tử Mân vòng qua cổ Ngôn Hành, đã biết còn cố hỏi, cười tương đối mập mờ. Lúc nói đến ‘ở đây’ không chỉ nhấn mạnh mà còn cố ý vặn vẹo eo, khiêu khích rõ ràng.

Lồng ngực mê người ngay trước mặt Ngôn Hành, hắn há miệng ngậm vú trái, cắn mạnh không hề nể tình kỷ niệm một vòng dấu răng, rước lấy tiếng kêu rên của Kỷ Tử Mân.

- Cậu là chó à! Cắn rách miệng tôi còn chưa đủ, ngay cả núm vú cũng không buông tha hả? – Kỷ Tử Mân đánh mạnh lên lưng Ngôn Hành bày tỏ bất mãn.

- Cậu hỏi tôi muốn làm gì ư? – Ngôn Hành tùy Kỷ Tử Mân nổi máu bạo lực, dùng bộ vị đã ngóc lên huých huých, vừa đúng kẹp vào giữa đùi Kỷ Tử Mân, mặt mày bình thản nói: -Tôi muốn yêu chết cậu!

Kỷ Tử Mân bị sự hung ác bất ngờ của Ngôn Hành làm hoảng sợ, cúc hoa nhỏ mẫn cảm co rút như hiểu được đêm nay sẽ không yên bình.

Kỳ thật phát triển theo chiều hướng này đúng là hi vọng của Kỷ Tử Mân, công lao của cậu không thể bỏ qua, nhưng vẫn còn chút nơm nớp lo sợ, nghĩ ngày mai tỷ lệ có thể xuống giường cao bao nhiêu.

Môi Ngôn Hành lại dán lên da thịt Kỷ Tử Mân, thì thào nói:

- Đồ của mình quả nhiên vẫn phải làm ký hiệu mới an toàn… Chó là đi tiểu, cậu nói tôi nên lưu lại cái gì mới được?

… Đáp án này có thể tùy tiện trả lời sao? Dù cậu đoán được cũng tuyệt đối không nói ra miệng! Má Kỷ Tử Mân hây hây đỏ, không biết là vì e lệ hay là vì hơi nóng trong phòng tắm.

- Không phải nói muốn yêu chết tôi à? Lề mề làm cái gì!

Nghe thúc giục lẫn xấu hổ của Kỷ Tử Mân, thêm hai gò má đỏ phơn phớt, lại kết hợp với hơi nước mông lung, tất cả đều cấu thành điều kiện cho Ngôn Hành hóa thân thành sói. Chỉ thiếu không ngửa mặt lên trời hú dài, hắn dùng sức đè xuống phần cổ Kỷ Tử Mân, bắt đầu điên cuồng gặm cắn, mút, dự định dùng hương vị của mình che dấu đi bộ vị bị người đàn ông khác nhúng chàm.

Ngón tay Ngôn Hành cũng không nhàn rỗi, lần này có vẻ muốn tiến công nhanh, trực tiếp lần vào giữa hai đùi theo dòng nước ấm áp cắm vào lỗ nhỏ đã rất nhiều kinh nghiệm. Cùng là nóng rực, cùng là chặt khít, cảm giác được hút chặt vào in sâu trong đầu Ngôn Hành, hận không thể lập tức vùi vào trong cơ thể Kỷ Tử Mân.

- Lần này cậu kiềm chế chút chút cho tôi, nếu lại làm tôi bị thương, lần sau cậu cứ rửa sạch mông chờ tôi thượng đi! – Da Kỷ Tử Mân bị Ngôn Hành mút vừa tê vừa đau, phía sau lại không khó chịu như mấy lần trước, nhưng vì bảo vệ cúc hoa cậu đành phải đe dọa trước.

Ngôn Hành không biết là quá tập trung hay là cố ý mắt điếc tai ngơ, mút hai đầu v* của Kỷ Tử Mân đến sưng đỏ khiến cậu rên ư ư liên tục.

- Ưm… – Trước ngực tê, trên người ngứa, cùng đưa đẩy nhanh mạnh phía sau, thứ đó của Kỷ Tử Mân nhanh chóng thức tỉnh ngẩng cao đầu, nôn nóng muốn được an ủi. –Ngôn Hành, sờ tôi đi… Nhanh lên…

Ngôn Hành bỏ qua cầu khẩn của Kỷ Tử Mân, một tay cố gắng mở rộng lỗ nhỏ, tay kia vuốt ve bắp đùi cùng mông của cậu, chỉ là không chạm vào phía trước. Kỷ Tử Mân ôm sát cổ Ngôn Hành, bám lên người hắn, thứ đó cọ xát lên cơ bụng rắn chắc, vòng eo lắc lư lên xuống.

- Đừng xoay mạnh như vậy. – Ngôn Hành vỗ lên mông Kỷ Tử Mân, lực cản của nước làm giảm sức mạnh căn bản không đau không ngứa, nhưng vẫn tạo thành chút kích thích. –Ba ngón rồi, cậu chuẩn bị xong chưa?

- Lần trước một cây trực tiếp đến đáy, lần này cậu còn khách sáo cái gì nữa? – Kỷ Tử Mân thở dốc, châm chọc.

Ngôn Hành rút ngón tay mình ra, nâng eo Kỷ Tử Mân chống đỉnh dương v*t lên cửa huyệt.

- Tôi không thể để cậu có cơ hội…

Vừa nói xong, Ngôn Hành thả lỏng tay để Kỷ Tử Mân nương theo trọng lực rơi xuống, một hơi nuốt vào cả cây dương v*t nóng rực, thọc thẳng vào tận cùng.

- Ưm a! – Kỷ Tử Mân thoải mái bật ra tiếng rên rỉ, eo lập tức mềm nhũn.

- Có đau không? – Ngôn Hành tạm thời còn không dám động, trước tiên quan tâm tình trạng của Kỷ Tử Mân.

Kỷ Tử Mân lắc đầu, từ đầu đến cuối chỉ nhận ‘một cây’ như vậy, lần này cậu lại nhanh chóng thích ứng, thậm chí còn xấu tính co rút lại miệng huyệt, Ngôn Hành hít mạnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười tinh nghịch của người nào đó.

- Xem ra cậu đã chuẩn bị xong?

Kỷ Tử Mân hừ hừ, nâng cằm Ngôn Hành lên cao ngạo nói:

- Muốn động thì động đi, đừng giả vờ giả vịt nữa! Đã cắm vào rôi còn tưởng mình là thánh nhân à?

Ngôn Hành dường như nghe thấy tiếng lý trí mình đứt phựt, hai tay giữ chặt eo Kỷ Tử Mân, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Kỷ Tử Mân… Cậu thật là…

Căn bản là phạm quy. Người dưới giường cùng trên giường hoàn toàn là hai dạng khiến Ngôn Hành vừa yêu vừa hận, không hiểu chàng trai mị lực vô hạn này rốt cuộc là hoàng tử hay là yêu tinh, đúng là thiếu – hắn không nói được chữ thô tục kia.

Ngôn Hành sau khi bị Kỷ Tử Mân châm ngòi liền như con ngựa hoang thoát cương, như cậu hi vọng mạnh mẽ xông lên.

- A, a… – Kỷ Tử Mân kêu rất vui vẻ, nghiêm túc hưởng thụ cuộc hoan ái này, đói lâu như vậy đương nhiên phải nghĩ cách ăn no nê.

Mà Kỷ Tử Mân vốn là muốn mượn cuộc làm tình mê li để triệt để quên cảm giác chán ghét khi bị xâm phạm. Tuy cậu tự nhận không có bị tổn thương tinh thần gì, nhưng luôn có bóng ma lưu lại.

Ngôn Hành, chính là thuốc đặc trị của cậu.

Khi tiếng rên rỉ cùng tiếng nước trong phòng tắm biến mất, đã hai giờ trôi qua.

Lúc ‘vận động trong nước’ tiến hành được một nửa Kỷ Tử Mân đã bất tỉnh, nhưng lại bị dòng nước mát lạnh làm tỉnh, tiếp tục chiến hiệp thứ n.

Tuy là mùa hè nhưng nhiệt độ trên núi ban đêm khá lạnh. Ngôn Hành nghĩ đến sức khỏe của hai người cẩn thận đổi một bồn nước ấm sạch, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho hai người, mặc xong áo ngủ mới bế Kỷ Tử Mân ra khỏi phòng tắm.

Thể trọng đàn ông không nhẹ, nhưng Ngôn Hành lại nâng cả sức nặng của Kỷ Tử Mân, vững vàng thả người đang mơ màng xuống giường, còn dặn dò:

- Tóc vẫn chưa khô, đừng nằm xuống vội.

Kỷ Tử Mân suýt nữa dính xuống gối nghe vậy lập tức quay đầu, úp mặt xuống chăn gấp dưới cuối giường. Một chiếc khăn mặt từ trên trời giáng xuống phủ lên mặt cậu, cả người bủn rủn cậu cái có không lau tóc, dáng vẻ lười nhác khiến Ngôn Hành tìm được máy sấy quay lại giường không thể nhìn được.

Đoạt lấy khăn, Ngôn Hành chà thật mạnh lên tóc Kỷ Tử Mân, nhưng Kỷ Tử Mân đang buồn ngủ díp mắt không hề có ý cảm ơn, thản nhiên hưởng thụ phục vụ của Ngôn Hành.

Máy sấy kêu ong ong, sợi tóc màu nâu bị hơi nóng cùng bàn tay đảo tung lên chọc vào mắt ngưa ngứa, Kỷ Tử Mân dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi. Mới chưa được vài giây cậu đã ngủ mất.

Đợi tóc khô xong Ngôn Hành mới ôm lấy Kỷ Tử Mân xoay người cậu nằm trên gối, thuận tiện cởi áo ngủ trên người cậu, mặc đồ ngủ đã chuẩn bị sẵn cho cậu.

Trên thân thể màu mật ong để trần đầy vết răng và dấu hôn, nhất là cổ và đùi trong dày đặc dấu vết. Tất cả đều là minh chứng chủ quyền của Ngôn Hành.

Ngôn Hành đắp kín chăn cho Kỷ Tử Mân, sau đó tìm được trong tủ một bộ đồ thể thao rộng thùng thình cùng đồ lót hoàn toàn mới, tuy cỡ hơi nhỏ nhưng ít ra vẫn nhét vào được. Thay quần áo xong hắn mới nằm xuống bên Kỷ Tử Mân, ôm người vào lòng che chở như bảo bối, động tác rất cẩn thận, vẻ mặt rất trân trọng.

Hôm nay mới có thể ngủ một giấc đến sáng… Hai ngày nay tinh thần căng thẳng lại thêm hao tổn thể lực tối nay, cả người Ngôn Hành mỏi mệt, không lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ.

Đồng hồ sinh học của Ngôn Hành gần đây đúng kinh người.

Đúng bảy giờ sáng hắn mở mắt, trong mắt tỉnh táo như chưa từng ngủ. Nhìn Kỷ Tử Mân co người trong lòng mình hắn khẽ cười, vén chân lên định chuẩn bị một bữa sáng phong phú trước khi tình nhân tỉnh lại.

Ai biết vừa xuống tầng, trên bàn ăn đã dọn xong điểm tâm ngon miệng, Ngôn Hành thấy Kiều Hải Tinh nằm trên salon xem tivi, hai chân thay phiên nâng lên như đang làm vận động chân nào đó.

Nghe thấy tiếng ở cầu thang Kiều Hải Tinh ngồi dậy nhìn, phát hiện chỉ có Ngôn Hành mà không thấy Kỷ Tử Mân bèn hỏi:

- Tiểu P đâu? Vẫn còn ngủ?

Ngôn Hành duỗi tay lấy một miếng bánh mì nướng kiểu Pháp trên bàn, thật lòng cảm thấy tay nghề của Kiều Hải Tinh rất tốt, trả lời:

- Ừ, cậu ấy mệt.

- Hung thủ hại cậu ấy mệt không dậy được là cậu đúng không…

Ngôn Hành cười không nói gì trước khinh bỉ lẫn trêu chọc của Kiều Hải Tinh, mặc kệ cho cô đoán.

- Tôi nói này… – Kiều Hải Tinh rời ghế chạy đến bàn ăn ngồi xuống vị trí đối diện Ngôn Hành. –Cậu ở đây không sao chứ? Ý tôi là, ông anh ghê gớm kia của cậu không để ý?

- Anh ấy sẽ không can thiệp nữa. – Ngôn Hành nghĩ đến kinh ngạc và nhượng bộ của Ngôn Duệ hai ngày trước, thấy hơi băn khoăn. –Tôi sẽ nói với anh ấy.

- Vậy à… – Kiều Hải Tinh đảo mắt, ấp úng không biết mở miệng thế nào với Ngôn Hành. –Kỳ thật, Tiểu P có hoàn cảnh khó khăn phải giải quyết của Tiểu P, cậu cũng có cửa ải khó phải qua của cậu.

Ngôn Hành uống nửa cố nước trái cây, nhìn vẻ mặt Kiều Hải Tinh rõ ràng là chột dạ, tuy thấy nghi ngờ nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:

- Có ý gì?

- Có ý gì à… Chính là tối qua, tôi nhận được điện thoại của Diana… – Vì điện thoại Kỷ Tử Mân hết pin lại cũng không gần người, bởi vậy mới tìm Kiều Hải Tinh.

Ngôn Hành cũng không xa lạ với cái tên này, đã nghe qua nhiều lần, là mẹ của Kỷ Tử Mân.

- Dì ấy hỏi thăm sức khỏe tôi với Tiểu P, sau đó tôi không cẩn thận… Nói ra chuyện của các cậu! – Kiều Hải Tinh cố lấy dũng khí nói thẳng một lèo.

- … Dì ấy phản đối đồng tính luyến ái? – Ngôn Hành nhìn từ thái độ của Kiều Hải Tinh có thể đoán được chắc chắn đối phương không thích quan hệ của hắn với Kỷ Tử Mân.

- Đương nhiên không phải! Trong giới thời trang còn ít đồng tính luyến ái à? Diana sẽ không để ý điều này! – Kiều Hải Tinh ra sức phản bác, nói tiếp: -Dì ấy chỉ… Ắc, không đồng ý lắm. Cậu cũng biết trước đây Tiểu P có không ít bạn gái, cậu ấy là độc đinh, bố cậu ấy cũng vậy, nên với cậu khó tránh khỏi… Có ý kiến.

Ngôn Hành cuối cùng hiểu ra. Đối phương hi vọng con trai có thể ‘quay lại con đường của người bình thường’, cũng có thể kéo dài huyết mạch Kỷ gia. Mặc dù là tư tưởng truyền thống, nhưng Ngôn Hành có thể hiểu được suy nghĩ này.

- Cậu đừng thất vọng quá, Diana nói muốn nói chuyện với cậu, cho nên, ừ, biểu hiện cho tốt! – Kiều Hải Tinh cười xấu hổ, nhưng cái gọi là gừng càng già càng cay, ai biết tài tử đại nhân đứng trước mặt mẹ Kỷ Tử Mân còn có thể tỉnh táo đối đáp không.

Ngôn Hành chậm rãi ăn xong bữa sáng, không hề hoảng hốt, dường như căng thẳng của Kiều Hải Tinh chỉ là tự phiền não.

- Cậu thì sao? Cậu cũng không đồng ý tôi với Kỷ Tử Mân bên nhau à?

- Mẹ! Nếu phản đối tôi còn tốt bụng nhắc cậu chuyện này à? – Kiều Hải Tinh điên cuồng đập bàn, kích động làm rõ lập trường của mình. –Cậu cảm thấy tôi bình thường nhút nhát thế à? Đó là vì người phải đối mặt là Diana! Là Diana dùng một đôi giày cao gót mạnh mẽ đạp lên giới thời trang kia đó! Da cậu tốt nhất kéo căng chút!

Ngôn Hành không có khái niệm gì với cái gọi là lưu hành, thời thượng, bởi vậy hoàn toàn không biết ‘Diana dùng một đôi giày cao gót mạnh mẽ đạp lên giới thời trang’, càng không biết sự tích hoặc cá tính của dì ấy như thế nào.

- Dì ấy sẽ tới đây? – Ngôn Hành nhớ lúc Kỷ Tử Mân kể chuyện quá khứ có nhắc đến mỗi năm đều cùng mẹ đến thăm bố. –Có nói bao giờ đến không?

- Chuyến bay ngày mai, nhưng ngày mốt mới đến đây được. – Kiều Hải Tinh nhếch miệng, dù Ngôn Hành thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng cỗ vẫn không cách nào yên tâm.

Lập trường của cô thực ra rất đơn giản, chính là Kỷ Tử Mân thích ai, cô xem xét thấy nhân phẩm đạt tiêu chuẩn sẽ toàn lực ủng hộ cậu. Tuy Diana là thần tượng của cô, còn là bề trên cô rất tôn kính, nhưng hạnh phúc của bạn với quyền lực chuyên chế của thần tượng, cái trước vẫn tương đối quan trọng!

- Ngôn Hành này, không bằng cậu về nhà đi, như vậy sẽ không cần giao phong chính diện. – Kiều Hải Tinh tốt bụng bàn lùi, quả thật không có mấy tin tưởng với cái mặt như băng chất phác này của Ngôn Hành.

Ngoài Kỷ lão cha đã qua đời, dù là ai chống lại Kỷ lão mẹ đều thảm bại; dù đối thủ là Kỷ tiểu tử cũng chỉ có thể đấu tay ngang.

Bề ngoài của Kỷ Tử Mân giống bố, nhưng tính cách lại hai trăm phần trăm di truyền từ mẹ.

- Nếu muốn tranh thủ chấp nhận của dì ấy, tôi cũng chỉ có thể nghênh chiến chính diện. – Ngôn Hành lần đầu nở nụ cười với Kiều Hải Tinh, hắn nói: -Huống chi người muốn nghênh chiến không chỉ có tôi, còn có Tử Mân với cậu, nói không chừng còn lẫn cả người nhà tôi, không phải ư?

- Ắc… Vậy sao… – Kiều Hải Tinh cười khổ, muốn cô phản bội thần tượng đúng là lựa chọn đau đớn.

Ngôn Hành đem bát đũa bẩn vào bồn rửa, vừa rửa vừa nói:

- Dì ấy có thể có một trăm lý do không chấp nhận tôi, nhưng lý do tôi thuyết phục dì ấy chỉ cần một là đủ.

- Ồ — Kỷ Tử Mân không biết đứng trên cầu thang nghe trộm từ lúc nào, lười biếng dựa vào lan can cười hỏi: -Lý do là gì vậy?

Ngôn Hành lau khô tay, nhìn về Kỷ Tử Mân đáp lại một nụ cười, nói:

- Bởi vì cậu rất yêu tôi.

Độ thân mật của bọn cậu căn bản không đủ để đạt tới đẳng cấp ‘yêu’ có biết không? Nhưng Ngôn Hành thành công xoát mới độ vô sỉ, khiến Kỷ Tử Mân không thể phản bác.

Bình luận





Chi tiết truyện