chương 10/ 18

Ngôn Hành đứng ven đường nhìn di động của mình. Muốn tra được tung tích của Kỷ Tử Mân thực ra không khó, chị gái hắn là cảnh sát đây là con đường có thể nhờ vả. Tuy hắn không cách nào lấy được đáp án từ miệng Kiều Hải Tinh nhưng cũng không lo lắng, bây giờ hắn đang chờ chuông vang lên, đáp án cũng theo đó mà đến.

Điện thoại đột nhiên rung lên, chuông vừa kêu tiếng đầu tiên Ngôn Hành đã bấm máy nghe.

- A Hành, người em muốn tìm tối qua được đưa đến —

Bình thường Ngôn Hành rất ít nhờ người nhà giúp đỡ, lại còn trong tình trạng lo lắng thế này, bởi vậy chị gái hắn không hỏi nguyên nhân mà dùng tốc độ nhanh nhất nói với hắn bệnh viện Kỷ Tử Mân được đưa đến.

- Em biết, cảm ơn chị!

Tắt điện thoại, Ngôn Hành duỗi tay cản một chiếc taxi trên đường, vội vàng lên xe xong nói địa chỉ cho tài xế, yêu cầu y chạy nhanh. Lòng bàn tay đầy mồ hôi, hắn thở dài dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm tư đã sớm bay đến Kỷ Tử Mân ở nơi xa xôi không rõ tình trạng.

Cảm giác tự trách cùng tội lỗi chưa từng có ùa đến, nhưng nhiều hơn là lo lắng và khổ sở. Ngôn Hành không thể tưởng tượng được sau khi Kỷ Tử Mân liên tiếp hiểu lầm mình với học tỷ còn gặp phải uy hiếp, tâm tình cậu ấy sẽ khủng hoảng bất lực đến nhường nào. Dù có là người lạc quan cũng có thể bởi vậy mà gục ngã.

Ngôn Hành rất tức giận, nhưng dù điện thoại bị động vào hại hắn bỏ lỡ nhiều cuộc điện thoại của Kỷ Tử Mân, thì cũng vì bản thân sơ xuất mà hoàn toàn không phát hiện. Người hắn không tha thứ được nhất chính là mình.

- Đáng chết! – Đấm thật mạnh lên đùi mình, hốc mắt Ngôn Hành hơi ửng đỏ, cả người nhuốm vẻ mờ mịt và hối hận.

Lái xe phía trước liếc trộm vị khách đẹp trai qua gương chiếu hậu, phát hiện cảm xúc đối phương suy sụp, rất sợ sẽ làm chuyện gì ngốc nghếch vội mở miệng an ủi:

- Cậu trai trẻ, cậu đừng kích động như vậy, dù xảy ra chuyện gì cũng phải dũng cảm đối mặt. Tỉnh lại đi, như vậy thời gian mới trôi nhanh, cậu mới có thể nhìn thấy tương lai tốt đẹp hơn!

Ngôn Hành không trả lời, vẫn nhìn cảnh phố xá ngoài cửa sổ. Lái xe thấy hắn không có ý mở miệng, lắc đầu thở dài chuyên tâm lái xe của mình, khích lệ nhiều hơn mà người ta không nghe thì cũng bó tay.

Không đến mười phút taxi đã rẽ vào cổng bệnh viện, cuối cùng dừng trước cửa lớn.

- Cảm ơn, không cần thối lại. – Ngôn Hành rút hai tờ tiền đưa cho lái xe, mở cửa vội vàng xuống xe.

- Này, này, tôi kinh doanh lương tâm đấy, cậu trai trẻ! Này! – Lái xe hạ kính xe gọi lại nhưng Ngôn Hành đã chạy vào bệnh viện, chỉ còn người bệnh cùng người nhà đi ngang qua đang nhìn ông chằm chằm. Lái xe nhe hàm răng vừa đen vừa vàng cười xấu hổ, nói: -Không có gì, không có gì…

Taxi chầm chậm rời khỏi bệnh viện, lái xe quyết định dùng số tiền dư ra đi làm từ thiện.

Ngôn Hành nhìn xung quanh đại sảnh bệnh viện, tìm được quầy phục vụ lập tức chạy tới lo lắng hỏi:

- Xin lỗi, tôi muốn hỏi người được đưa vào bệnh viện tối qua ở phòng nào, tên Kỷ Tử Mân.

- Xin chờ một lát. – Y tá ở quầy chọn ghi chép trong máy tính, nhanh chóng tra được kết quả. –Ngài Kỷ ở phòng 516, nhưng —

- Cảm ơn. – Ngôn Hành vội vàng nói cảm ơn, quay người chạy về phía thang máy.

Tay y tá quầy giơ giữa không trung, miệng há ra mới nói được một nửa nhưng không kịp ngăn người lại. Đồng nghiệp bên cạnh xán tới trêu ghẹo:

- Wow, anh đẹp trai kia gấp gáp như vậy nhất định là chạy đến gặp tình nhân!

- Ai biết, dù sao cũng không gặp được.

- Sao lại thế? – Đồng nghiệp khó hiểu.

Y tá quầy nhún vai, thở dài.

- Người cậu ta muốn tìm vừa làm thủ tục xuất viện, tìm được mới là lạ! Ai bảo cậu ta không nghe tôi nói hết!

Ngôn Hành nhất định về tay không đi thang máy lên tầng năm, nhanh chóng tìm được phòng 516, nhưng ngoài cửa không đề tên người bệnh, cửa phòng cũng mở rộng, dường như không có ai ở. Hắn thở hồng hộc đi vào, hai chiếc giường bệnh trong phòng vắng tanh, gối cùng chăn đều được gấp lại chỉnh tề, quả thực không có ai ở.

Ngôn Hành rời khỏi phòng bệnh, tùy tiện giữ một y tá chỉ vào phòng 516 hỏi:

- Người bệnh ở đây đâu rồi? Kỷ Tử Mân được đưa vào viện tối qua, người đâu?

- À, cậu ta đã xuất viện tầm một tiếng trước.

Một tiếng… Khoảng vào lúc hắn với Kiều Hải Tinh gặp nhau ở nhà Kỷ Tử Mân, vậy mà xuất hiện vào lúc ấy? Ngôn Hành mãi mới chạy tới bệnh viện, không ngờ lại là công dã tràng.

Y tá thấy Ngôn Hành sửng sốt không nói gì, đang muốn quan tâm xem có phải thân thể hắn không khỏe không thì một cô gái đột nhiên xông lên chen vào giữa họ, còn đẩy mạnh Ngôn Hành ra. Lần này đổi y tá đứng hình.

- Sao cậu lại xuất hiện ở đây! Cậu còn mặt mũi tới gặp nó à! – Kiều Hải Tinh coi như lý trí, hiểu nơi mình đang ở là bệnh viện nên không lớn tiếng ồn ào, nhưng cô cũng gây động tĩnh không nhỏ, dẫn tới chú ý của không ít người.

Ngôn Hành ngược lại không để ý ánh mắt khác thường của người khác, tiến lên tóm chặt tay Kiều Hải Tinh, sắc mặt đen sì.

- Cậu tóm lấy tôi làm gì… Mau buông tay ra! – Kiều Hải Tinh ra sức vặn vẹo giãy giụa, nhưng sức một cô gái như cô sao so được với con trai, chỉ có thể bị ép thưởng thức gần khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Hành.

Ngôn Hành tăng lực tay, không quan tâm đối phương là con gái, lạnh lùng hỏi:

- Cậu ấy ở đâu?

- Cái gì? – Mặt Kiều Hải Tinh lộ vẻ hoang mang, lúc này mới phát hiện cửa phòng bệnh mở toang, nhìn vào thấy chiếc giường vốn của Kỷ Tử Mân sạch sẽ ngăn nắp không giống có người từng nằm, cô hoảng hốt:

- Hả! Cậu ta đi đâu rồi?

- Đừng giả ngu. – Tay Ngôn Hành giật mạnh kéo lại sự chú ý của Kiều Hải Tinh. –Một giờ trước cậu ta vừa xuất viện, cậu không biết?

Kiều Hải Tinh bị giọng điệu nghi vấn của Ngôn Hành chọc giận, tay không giãy được thì dùng gót giày cao tám phân giậm mạnh. Ngôn Hành vì chân đau mà thả lỏng lực tay, cô thừa cơ đoạt lại tự do rồi lùi về sau ba bước, không muốn đứng gần hắn.

- Làm sao tôi biết được! Lúc tôi đi cậu ta rõ ràng còn nằm ngủ trên giường! – Kiều Hải Tinh kêu lên oan uổng, mặt khác lại tức Kỷ Tử Mân muốn chết, thế mà dám chạy sau khi cô mới đi không lâu, rõ ràng là đã tính trước rồi! –Tôi mới từ nhà cậu ta tới, cũng không gặp cậu ta!

Ngôn Hành nhíu mày, lấy điện thoại ra muốn gọi tìm người lại nghe Kiều Hải Tinh nói:

- Đừng phí công nữa, điện thoại của cậu ta ở chỗ tôi, vì xin nghỉ giúp cậu ấy nên cầm. Với tình huống này, tôi đoán cậu ta cũng không muốn mang…

Kiều Hải Tinh đã không còn kinh ngạc như vừa rồi, sau khi tỉnh táo đầu óc cũng trở nên sáng suốt, không còn quá lo lắng cho an nguy của Kỷ Tử Mân. Trộm tất cả mọi người mất tích, cố gắng không liên lạc với ai, cô nghĩ hẳn là cậu ấy muốn tìm một chỗ không người mới dùng chiêu này.

Hoặc là thuần túy không muốn thấy Ngôn Hành, Kiều Hải Tinh xấu xa phỏng đoán.

Ngôn Hành lẳng lặng dựa trên tường, uể oải muốn chết. Trong thời gian ngắn tâm tình thay đổi chóng mặt khiến hắn thoạt nhìn khá mệt mỏi, lo lắng cùng phiền muộn giữa chân mày càng lúc càng dày. Nhưng hắn không thể nghĩ ra bất cứ cách nào tìm được tung tích Kỷ Tử Mân, trừ khi lại vận dụng quan hệ của chị gái, nhưng làm vậy cũng không thích hợp.

Loại trừ mọi cách, cũng chỉ có thể đợi. Thậm chí Ngôn Hành có cảm giác, nói không chừng Kỷ Tử Mân muốn cho hắn nếm thử tư vị chờ đợi gian nan thế nào mới ra hạ sách này.

- Kỳ thật… – Y tá đứng bên cạnh gần như trở thành bối cảnh đột nhiên lên tiếng: -Ngài Kỷ hẹn với bác sĩ mười ngày sau về cắt chỉ, đến lúc đó hai người có thể thấy người… Đi?

Nghe thấy ‘cắt chỉ’ Ngôn Hành đã biết Kỷ Tử Mân bị thương, tự trách trong lòng cắn hắn thật mạnh, ngực xoắn thành một cục, vừa đau vừa tức. Dùng tay lau mặt, Ngôn Hành buộc mình phải tỉnh táo.

- Tôi sẽ tìm cậu sau. – Ngôn Hành nói với Kiều Hải Tinh xong liền vội vàng bỏ đi, bỏ lại một mình Kiều Hải Tinh đang kinh ngạc.

Giờ là thế nào đây? Tất cả phiền toái đều đến tìm cô đúng không! Kiều Hải Tinh tức giận không nhịn được đạp thùng rác trong góc một phát, chiếc thùng bằng thép phát ra tiếng va đập không nhỏ.

- Cô ơi, đây là bệnh viện! Xin đừng tạo ra tạp âm cùng phá hỏng phương tiện công cộng!

… Mẹ!

Sau khi nghỉ hè không lâu, điện thoại Ngôn Hành từng bất cẩn đánh mất một lần. Tìm hết mấy giờ, gọi điện gọi đến hết pin tự động tắt máy, cuối cùng là Ngôn Duệ nhặt được trên xe mới đưa cho hắn.

Bởi vì quá bận, Ngôn Hành chỉ ngẫu nhiên kiểm tra cuộc gọi nhỡ với tin nhắn, hắn biết Kỷ Tử Mân cũng bận rộn nhiều việc, không liên lạc với hai người kỳ thật rất bình thường. Bởi vậy cũng bỏ qua cơ hội phát hiện khác thường, tạo nên hối tiếc lần này.

Người chạm vào điện thoại chỉ có mình cùng anh hai, mà hắn tuyệt đối không bỏ Kỷ Tử Mân vào sổ đen, như vậy người có thể làm trò này lại là ai.

Ngôn Hành không ngờ anh trai lại làm việc này. Ngoài kinh ngạc, càng cảm thấy tức giận cùng thất vọng.

Văn phòng luật của Ngôn Duệ tan giờ lúc sáu giờ tối, Ngôn Hành đứng trong hẻm nhỏ cạnh cao ốc chờ. Không vì xúc động nhất thời chạy đến văn phòng lý luận với anh trai, mà là đợi đến lúc tất cả nhân viên về hết hắn mới hiện thân từ chỗ tối, chậm rãi đi vào văn phòng trong tòa nhà.

Đèn trong văn phòng đã tắt một nửa, chỉ còn lại phòng của ông chủ còn sáng. Ngôn Hành không gõ cửa, mà là trực tiếp mở cửa vào.

Ngôn Duệ đang nhìn chăm chú vào máy tính nghe thấy tiếng mới quay đầu nhìn ra cửa, nhíu mày nói:

- Ngôn Duệ, lễ phép của em đâu rồi?

- Em đang muốn hỏi anh đây. – Hai tay Ngôn Hành đút trong túi quần, đi đến trước bàn làm việc lạnh lùng trừng anh trai mình, hỏi: -Tự tiện thay đổi thiết lập điện thoại của người khác, không chỉ không lễ phép, mà còn thiếu tôn trọng.

Ngôn Duệ đóng notebook, thân thể ngửa ra tựa vào lưng ghế làm việc, hai tay đan lại đặt trước người, mặt bình thản nhìn thẳng Ngôn Hành.

- Sao vậy, bây giờ em đang hoài nghi anh sao? – Đối mặt với lên án của Ngôn Hành, mặt Ngôn Duệ không đổi sắc, vô cùng tỉnh táo trả lời. –A Hành, em nên nắm được ít chứng cớ thì hãy nói, thái độ của em khiến anh rất không vui.

Ngôn Hành không hề nhượng bộ trước khí thế mạnh mẽ của anh trai, biết nếu muốn cãi lại thì không thể thắng được Ngôn Duệ, quyết định chỉ nói những gì mình muốn nói mà không phải chỉ trích.

- Chính anh làm gì trong lòng anh biết, em chỉ muốn nói cho anh biết, bởi vì ích kỷ cùng giấu giếm của anh đã tạo nên tổn thương thế nào với em và Tử Mân.

Nghe thấy tên Kỷ Tử Mân, mắt Ngôn Duệ hơi nheo lại.

- Nghe nói hôm qua anh đến quán cà phê Tử Mân đang làm mang cậu ấy đi? – Sau khi Ngôn Hành rời bệnh viện, vì tìm Kỷ Tử Mân từng chạy đến quán cà phê hỏi thăm, người không tìm được nhưng từ miệng Tề Bạch biết được chuyện này. –Là dẫn cậu ấy đến nhà hàng em hẹn với học tỷ? Em cũng biết cậu ấy đúng lúc nhìn thấy cảnh em với học tỷ ôm nhau, lúc này dù nói tình cờ cũng không tình cờ, anh là công thần.

Giọng điệu trào phúng của Ngôn Hành khiến đường cong khóe môi Ngôn Duệ càng lúc càng thẳng.

- Tối hôm qua, cậu ấy vừa về đến nhà đã bị tấn công, suýt chút nữa đã bị cưỡng hiếp, nếu không phải cậu ấy liều mạng phản kháng rất có thể phạm nhân đã thực hiện được! Ngay từ đầu cậu ấy đã gọi điện cho em cầu cứu, nhưng anh cũng biết, số điện thoại trong sổ đen sẽ trực tiếp chuyển sang thư thoại, em bỏ lỡ cuộc điện thoại này.

Trên mặt Ngôn Duệ cuối cùng xuất hiện vết rách, nghe thấy Kỷ Tử Mân gặp chuyện không may mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc.

Ngôn Hành chống hai tay lên bàn, thân thể nghiêng về trước, nhìn thẳng vào đôi mắt ngạc nhiên của Ngôn Duệ nói:

- Nhờ ơn anh đấy, anh trai.

- Anh… – lời Ngôn Duệ muốn nói dưới cái lắc đầu của Ngôn Hành mà im bặt.

- Chuyện này không thể hoàn toàn trách anh, không phát hiện ra em cũng có sai, em rất tự trách, lại rất mơ hồ, không biết mình nên làm cái gì. – Ngôn Hành đau đớn nhìn Ngôn Duệ, cười thảm: -Tử Mân bị thương được đưa vào bệnh viện, vết thương trên thân thể có thể khâu lại, nhưng trong lòng thì sao?

Lần đầu Ngôn Duệ nhìn thấy Ngôn Hành có vẻ mặt như vậy, đau khổ, dữ tợn, bi thương đến tột cùng. Mấy năm trước lúc chia tay với Hà Ngữ Tương chỉ trở nên càng im lặng, nhưng chưa từng để lộ cảm xúc trong lòng ra ngoài.

Hóa ra tình cảm của Ngôn Hành với Kỷ Tử Mân trong thời gian ngắn này đã thâm căn cố đế vậy sao?

Khi Ngôn Duệ đang chìm vào suy tư, Ngôn Hành lấy di động ra gọi vào dãy số thư thoại, chỉ có một tin nhắn.

[Cưng thật nhạy cảm, vậy mà có thể phát hiện trong nhà có người, không hổ là người tôi thưởng thức…]

Giọng một người đàn ông xa lạ vang lên từ loa, tiếp theo là tiếng quần áo ma sát, cũng với tiếng ô ô yếu ớt, nghe được là quá trình giãy giụa cùng áp chế. Tiếp đó là mấy câu khó nghe liên tiếp, nghe xong cực kỳ không thoải mái, sau đó chính là tiếng mút cùng thở dốc, bắt đầu hai phút hạn chế, quá trình này kết thúc rất đột nhiên, nhưng chuyện xảy ra sau đó khó chịu thế nào là có thể nghĩ.

Loại chuyện ai cũng không muốn đụng phải này, Kỷ Tử Mân đã tự mình cảm nhận được rồi.

Ngôn Duệ cụp mắt, bờ môi mím thành một đường thẳng tắp, sắc mặt tương đối khó coi.

- Nghe cái này, tâm tình của anh thế nào? – Ngôn Hành cất điện thoại, hốc mắt đỏ lên không biết là vì phẫn nộ hay là vì khổ sở. –Em cảm thấy rất khó chịu, tự trách đến muốn chết.

Ngôn Duệ thở dài, nói:

- … A Hành, nếu cậu ấy cần, trên pháp luật anh sẽ cố hết mọi khả năng giúp đỡ.

- Ngôn Duệ! – Nghe câu nói không khác gì trốn tránh của Ngôn Duệ, Ngôn Hành kích động đập bàn gọi tên anh trai, suýt nữa muốn tung nắm đấm. Hắn cố đè nén cơn giận của mình, quát: -Chuyện này anh chột dạ cũng được, giả hồ đồ cũng thế! Hôm nay Tử Mân một mình ra viện sau đó không rõ tung tích, không về nhà, không đi làm cũng không đến trường, nơi có thể tìm em đã tìm khắp rồi! Nếu —

Ngôn Hành dừng lại, nhìn trừng trừng vào anh trai mình, cắn răng nói tiếp:

- Nếu cậu ấy không trở lại, nếu cậu ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh coi như không có người em trai là em này.

Lời này vừa thốt ra Ngôn Duệ sững sờ dựng thẳng người, hoàn toàn không ngờ Ngôn Hành lại làm đến mức này. Mà hắn biết rõ em trai từ trước đến nay là tính cách nói được làm được, thực chất bên trong là cố chấp không ai lay chuyển được.

Cốc, cốc. Ngay lúc quan hệ hai anh em căng thẳng tới cực điểm, cửa phòng vang lên tiếng gõ, cũng không đợi đáp lại người bên ngoài đã tự tiện mở cửa vào.

Là một cô gái làn da trắng nõn, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần, khí chất xuất chúng, mặt mũi có vài phần tương tự với hai người kia, đều có một đôi mắt mạnh mẽ. Tóc đen thẳng dài buộc kiểu đuôi ngựa thấp, trên người mặc áo sơmi trắng phối với quần âu đen, đeo giày da thấp, chỉnh thể thoạt nhìn gọn gàng thoải mái.

- … Chị. – Ngôn Hành thở sâu để cảm xúc quá khích trong lòng dịu đi, mới gọi nhỏ.

- Tiểu Hâm, sao em lại đến? – Ngôn Duệ nhìn thấy em gái mình xuất hiện thì có hơi kinh ngạc.

- Vốn đang nghỉ, bị gọi đi làm việc. – Ngôn Hâm đến bên Ngôn Hành vỗ nhẹ lên vai hắn, ám chỉ hắn tỉnh táo lại chút đã. Cô nói với Ngôn Duệ: -Ban đầu định khoe với anh là A Hành lại tìm em giúp, không ngờ hai người lại đang cãi nhau, xem ra em đến không đúng lúc.

Hai anh em liếc nhìn nhau, lại đồng thời mỗi người lia mắt sang hai bên.

Ngôn Hâm thấy thế cười nói:

- Em ở bên ngoài nghe thấy hết rồi, xem ra em trai của tôi ở ngoài giấu một tình nhân bé bỏng không cho người nhà biết, cho nên anh trai liền ghen tị đúng không?

- Tiểu Hâm, đừng nói linh tinh! – Ngôn Duệ có thể nghiêm khắc với em trai, nhưng căn bản không là gì với em gái mình, dù có trưng cái mặt lạnh thì cũng thường xuyên bị phá công. -… Chỉ là hiểu lầm.

- Anh, anh bây giờ không khác gì mấy tên tội phạm ngụy biện, quá là không giống anh.

Ngôn Hâm nói chuyện đồng thời giữ chặt cổ tay Ngôn Hành, từ vẻ mặt khó tả của hắn xem ra lực tay của cô không nhỏ, cũng là để cảnh cáo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Ngôn Duệ không thừa nhận cũng không phản bác, Ngôn Hâm biết vì mặt mũi hắn mới cáu kỉnh với em trai. Nhưng sau khi đứng ngoài nghe tất cả cuộc đối thoại cô cảm thấy quả thực nên cho anh trai một bài học, nếu không Ngôn Hành với bé tình nhân kia quá đáng thương.

- Anh, trước khi A Hành tìm được người, em sẽ không nói với anh nửa câu, bắt đầu áp dụng từ sau khi lần nói chuyện này chấm dứt.

Ngôn Hành cảm ơn nhìn chị gái, mà Ngôn Hâm vụng trộm trừng mắt nhìn hắn.

Đầu tiên là tuyên ngôn đoạn tuyệt của em trai, sau đó là quyết định chiến tranh lạnh của em gái, tuy cá tính Ngôn Duệ có phần nghiêm cẩn nhưng từ nhỏ đối xử với em trai em gái trước giờ đều là bao dung cùng yêu thương, tất cả là vì tốt cho bọn họ. Lần này vì mình khư khư cố chấp mà khiến Ngôn Hành trở mặt với hắn, bây giờ em gái lại đứng về phía em trai, đến nước này Ngôn Duệ không thể không thỏa hiệp.

Kỳ thật hắn biết mình sai, cũng rất muốn đền bù, liền làm như không tình nguyện xuống thang.

- Anh biết rồi. – Ngôn Duệ giương cờ trắng đầu hàng.

Ngôn Hâm ôm cánh tay Ngôn Hành, ngửa mặt cười dịu dàng với hắn.

Cảm ơn. Ngôn Hành im lặng nói với chị gái. Cảm xúc bối rối bế tắc cuối cùng lắng xuống, hắn tin tưởng có anh chị giúp đỡ nhất định có thể thuận lợi tìm được Kỷ Tử Mân.

Chỉ là mình có người nhà dựa vào, mà Kỷ Tử Mân cả người nhà cùng bạn bè đều không bên cạnh thì đang nghĩ gì.

Thật sự không thấy Kỷ Tử Mân nữa.

Ở nhà, nơi làm thêm, trường học hoặc nơi thường đi dạo… Kiều Hải Tinh tìm hết một lượt nhưng hoàn toàn không phát hiện bóng người, trong lòng vô cùng sợ hãi. Sau khi thời gian mất tích tròn 24 giờ, cô đang do dự có nên gọi điện cho cảnh sát không thì Ngôn Hành lại gọi cho cô trước. Kiều Hải Tinh cũng mặc kệ lúc trước còn nhìn đối phương không vừa mắt, vội vàng thương lượng với hắn nên giải quyết thế nào.

[Không cần báo cảnh sát, tôi đã tìm người giúp đỡ, tin rằng sẽ có tin tức nhanh thôi.] Ngôn Hành nói đương nhiên là anh chị của mình. [Cậu không nghĩ tới manh mối nào khác sao?]

- Tạm thời không có đầu mối… – Kiều Hải Tinh chán nản nói. Thời gian ở chung của cô với Kỷ Tử Mân phần lớn là ở trường, cá nhân mỗi người đều bận rộn, số lần cùng ra ngoài không nhiều, nơi có thể tìm cũng đã tìm hết, mất tăm mất tích. –Bây giờ tôi đang ở nhà Tiểu P, hy vọng có thể có thu hoạch.

[Ừ, tôi bên này sẽ xin kiểm tra camera giám sát, tra ra cậu ấy đi hướng nào.]

… Đúng là quyền lực lớn, không hổ là có gia đình làm tư pháp hậu thuẫn. Kiều Hải Tinh im lặng thì im lặng, nhưng Ngôn Hành có thể xuất nhiều lực với cô cũng là chuyện tốt.

Rõ ràng hôm qua vẫn còn đánh nhau, hôm nay lại đứng cùng một trận tuyến, đúng là thế sự khó lường.

- Có tin tức sẽ thông báo cậu, bye.

Nói chuyện xong Kiều Hải Tinh cất di động, đứng trong phòng khách rộng thênh thang nhìn xung quanh nhà Kỷ Tử Mân, nhất thời không biết nên ra tay từ đâu.

Điện thoại Kỷ Tử Mân không mang, quần áo trên người cũng là bộ đồ hôm qua, trong túi áo có lẽ có ví hoặc tiền mặt, nếu không người không tiền có thể chạy đi đâu.

- Thật là, muốn trốn thì ít nhất cũng phải thông báo với tôi một tiếng chứ…

Kiều Hải Tinh tức giận ngồi xuống ghế salon, nhìn tủ TV suy nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt cô bị một khung ảnh đặt trên kệ hấp dẫn.

Trong tấm ảnh một nhà ba người nhìn ống kinh cười cực kỳ hạnh phúc, phía sau khung ảnh đặt hai cái mũ thân sĩ thiết kế đặc biệt, một cái là kích cỡ của người lớn, một cái khác là của trẻ con. Kiều Hải Tinh nhớ Kỷ Tử Mân từng nhắc tới, đó là mũ cha con bố cậu đặc biệt mời người thiết kế, là quà sinh nhật năm tuổi của cậu. Chỉ là từ sau khi bố cậu mất, hai cái mũ lưỡi trai cũng chỉ còn giá trị trang trí cùng kỷ niệm.

Kiều Hải Tinh đứng dậy nhìn kỹ lại, trên mũ hầu như không có bụi, có thể thấy Kỷ Tử Mân luôn lau chùi mỗi ngày, vô cùng quý trọng bảo vệ. Cô cười cười, quay người muốn quay lại ghế salon, lại không cẩn thận đánh rơi quyển lịch đặt trên kệ.

- A, hỏng rồi! – Kiều Hải Tinh vội vàng khom người nhặt quyển lịch lên, nhìn kỹ mới chú ý trong tháng bảy có một ngày bị khoanh tròn thật to, nhưng không ghi chú rõ là ngày gì.

- Ngày hai mươi lăm? Chẳng phải cuối tuần này sao? – Kiều Hải Tinh cong môi, cảm giác hình như sắp nhớ tới cái gì. –Ý… Năm trước hình như cũng đi nghỉ phép thời điểm này…

Đúng vào nghỉ hè lúc từ năm nhất lên năm hai, Kiều Hải Tinh đã thành bạn thân của Kỷ Tử Mân theo cậu ra ngoài chơi, bởi vì mẹ cậu có chuyện quan trọng không thể về được nên mới tìm cô làm bạn. Nghe Kỷ Tử Mân nói nhà họ hàng năm đều đến chỗ đó nghỉ phép, năm trước mẹ cậu về nước cũng có mời cô đi cùng, nhưng lúc ấy Kiều Hải Tinh bận rộn công việc bán hàng trên mạng nên đã từ chối.

Trong ấn tượng của Kiều Hải Tinh đi đến đó cũng không phải chỉ đơn giản là nghỉ phép, có lẽ còn chuyện gì quan trọng nữa, nhưng cô càng nghĩ lại càng không ra.

- Mẹ nó, thời điểm này có phải Diana cũng đã trở về rồi không? – Thông qua Kỷ Tử Mân, Kiều Hải Tinh cũng quen biết mẹ cậu, đối phương thích người khác gọi thẳng tên mình mà không phải dùng nhân xưng. –Nếu, nếu Diana biết Tiểu P gặp phải nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ giết người! Thế này thì chết chắc rồi!

Ngay lúc Kiều Hải Tinh sứt đầu mẻ trán chuông điện thoại liên vang lên, cô vội vàng lấy điện thoại ra, thấy là số Ngôn Hành mới ấn nút nghe.

- Alo, alo? – Kiều Hải Tinh không cẩn thận bị nước miếng của mình làm sặc.

[Tra được rồi.] Giọng Ngôn Hành vang lên từ ống nghe, âm lượng quá lớn thể hiện hắn rất kích động. [Tử Mân rời khỏi bệnh viện thì ngồi xe bus đi về phía đông, nhưng còn chưa xác định cậu ấy xuống xe ở đâu, cậu có biết cậu ấy có thể đến chỗ nào không?]

Phía đông? Kiều Hải Tinh nhớ rõ biệt thự Kỷ Tử Mân từng đưa cô đi nghỉ phép chính là ở phía đông, quả nhiên cậu ấy ở đó!

- Biệt thự, là khu biệt thự nhà cậu ấy! – Kiều Hải Tinh nắm chặt điện thoại, không biết là vì hưng phấn hay bối rối, bắt đầu đi đi lại lại xung quanh phòng khách. Cô không chờ đợi được muốn chia sẻ phát hiện của mình với Ngôn Hành, nói: -Tôi vừa nhìn thấy Tiểu P khoanh tròn ngày 25 tháng 7 trong lịch, chính là cuối tuần này, tôi đột nhiên nhớ ra nghỉ hè hàng năm cậu ấy đều tới biệt thự nghỉ phép thời điểm này, năm trước tôi cũng từng đi một lần, hơn nữa biệt thự ngay ở phía đông, cho nên bây giờ cậu ấy nhất định ở đó!

Đầu kia điện thoại hình như Ngôn Hành đang quay đầu đi nói gì đó, giọng nói tương đối nhỏ, sau đó mới hỏi Kiều Hải Tinh:

[Ngày hai mươi lăm có ý nghĩa đặc biệt gì không?]

- Cái này… – Kiều Hải Tinh hơi do dự, bởi vì đến giờ cô vẫn chưa nghĩ ra. Chẳng qua khi ánh mắt của cô lại lần nữa quay về khung ảnh cùng chiếc mũ trên kệ, bỗng nhiên nghĩ ra. Miệng cô há ra a a cả buổi khiến Ngôn Hành đợi mà lo lắng muốn chết, cuối cùng mới bật ra một câu: -Tảo, là tảo mộ! Ngày 25 là sinh nhật bố cậu ấy!

[Sinh nhật bố cậu ấy…] Ngôn Hành thì thầm.

- Ắc… – Cảm xúc vốn dâng trào của Kiều Hải Tinh lập tức lại tụt về mặt đất, bởi vì đáp án không chỉ như vậy, đúng là hơi khó mở miệng. –Cũng là ngày giỗ của bố cậu ấy.

Bên Ngôn Hành khẽ ừ một tiếng, hai người im lặng với điện thoại một lúc lâu hắn mới nói:

[Cậu đang ở nhà Tử Mân đúng không, cậu xuống cửa lớn chờ, tôi đi đón cậu.]

- Đợi, đợi đã, bây giờ? – Kiều Hải Tinh biết Ngôn Hành rất nghiêm túc, bởi vì cô nghe thấy tiếng khởi động xe, chỉ là cô không ngờ hành động của Ngôn Hành lại nhanh như vậy.

[Đúng, chúng ta đi đón cậu ấy về.]

Đón cậu ấy về. Kiều Hải Tinh nghe câu này, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ cùng ấm áp.

- Được, đi đón Tiểu P về.

◇◆

Chiếc xe màu bạc chạy băng băng trên đường cao tốc, Ngôn Hành một tay chuyển động tay lái, chân đúng lúc giẫm phanh hoặc chân ga, dưới tình huống phối hợp không chê vào đâu thuận lợi vượt qua lại vượt qua.

Rốt cuộc là tính năng xe tốt, hay là công lực điều khiển tốt? Kiều Hải Tinh không còn tinh thần so sánh điều này. Cô bấu chặt tay cầm trên cửa sổ, thân thể kề sát cửa xe, chỉ thiếu chưa hét lên.

Mẹ! Đây là xe chạy trên đất bằng chứ không phải phi xe trên trời! Sao khủng bố vậy!

- Thả lỏng, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt. – Ngôn Hành nói chuyện đồng thời lại lượn theo chữ Z, tặng chiếc xe chặn đường một đôi đèn xe. –Cậu không cần căng thẳng như vậy.

Nếu không phải ngồi trên xe cô cũng cảm thấy kỹ thuật lái xe của Ngôn Hành rất tốt, nhưng cố tình cô là hành khách đó hành khách! Hành khách suýt nữa bị dọa đái ra quần đấy!

Biểu hiện của Kiều Hải Tinh thoạt nhìn rất can đảm, to còi như không sợ trời không sợ đất, ai ngờ cô đến công viên trò chơi chỉ có thể chơi ngựa gỗ xoay tròn, đu quay chọc trời hoặc nhà mà. Những trò nghìn người xếp hàng tất cả xin miễn.

- Cẩn, cẩn thận! Sắp đâm vào rồi! – Kiều Hải Tinh nhìn đuôi xe sắp bị đâm phía trước, tuyệt vọng nhắm mắt đợi tử vong đến. Nhưng thân thể chỉ nghiêng nhoáng một cái, bọn họ bình yên vô sự.

Ngôn Hành liếc Kiều Hải Tinh ở ghế phụ, giọng điệu lạnh nhạt nhấn mạnh:

- Đã nói kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, nếu sợ thì ngủ đi.

- Ngôn Hành cậu lái chậm một chút sẽ chết à? Muốn chết chính cậu chết đi! Tôi không muốn chết cùng chỗ với cậu! – Kiều Hải Tinh vứt hình tượng chửi ầm lên với Ngôn Hành, trong lòng dễ chịu xong liền núp giữa ghế và cửa xe nghỉ ngơi, sắc mặt tái nhợt, xem ra bị dọa không nhẹ.

Thấy Kiều Hải Tinh dùng giấc ngủ trốn tránh sự thật Ngôn Hành càng không kiêng nể, tiếp tục làm lái xe nguy hiểm.

Chưa đến hai tiếng xe đã đi đến đường rẽ vào nội thành. Biệt thự được xây dựng ở vùng ngoại ô xa xôi, Ngôn Hành nhìn bảng hướng dẫn bên đường, không trông cậu vào Kiều Hải Tinh đang ngủ như chết, hắn chỉ thấy may vì mình đã lấy được địa chỉ chính xác của biệt thự Kỷ gia ở chỗ chị gái.

Biệt thự vốn đăng ký trên danh nghĩa của bố Kỷ Tử Mân, sau khi mất liền chuyển sang tên con trai.

Hệ thống hướng dẫn GPS phát huy tác dụng, Ngôn Hành rời khỏi dòng xe đông đúc ở nội thành dần dần đi vào núi. Đường đi lên núi khá vòng vèo, thân thể vì quán tính mà ngả trái ngã phải, Kiều Hải Tinh càng ngủ càng không yên cuối cùng phải tỉnh dậy.

- Chóng mặt chết tôi rồi… – Kiều Hải Tinh day thái dương ngồi thẳng người dậy, cô nhìn thấy màu xanh mướt xung quanh mới giật mình họ đã tới rất gần đích. –Tôi nhớ ra đoạn đường này, có lẽ sắp đến rồi.

Khi đến lối rẽ hệ thống định vị GPS chỉ thị phải rẽ trái, xe quành vào một con đường nhỏ hẹp, đường đi cũng không tốt, nhiều ổ gà xóc nảy lên xuống.

- Mẹ, hai năm rồi mà con đường này vẫn nát như thế! – Cũng bởi vì đoạn đường làm cô khắc sâu ấn tượng này, Kiều Hải Tinh cuối cùng cũng nhớ ra ký ức liên quan đến biệt thự.

Khi đường cái lại đi êm, xuyên qua bóng cây trùng trùng điệp điệp có thể nhìn thấy cách đó không xa có một hồ nước sóng gợn lăn tăn, Kiều Hải Tinh sướng rơn hét lên:

- Ở ngay phía trước, đó! Chính là ngôi nhà có nóc màu xanh đấy!

Xe từ từ dừng lại, Ngôn Hành tắt máy, cửa xe mở ra, Kiều Hải Tinh vội vàng cởi dây an toàn sau đó lao xuống xe, chạy đến trước cổng chính điên cuồng bấm chuông.

Tiếng leng keng phá nát không gian vốn yên tĩnh êm đềm, cuối cùng Kiều Hải Tinh dứt khoát gõ cửa gào lên:

- Tiểu P! Kỷ Tử Mân! Ông cút ra đây cho tôi!

Ngôn Hành đi theo sau thấy trong nhà im ắng dường như không có người thì hơi nhíu mày, thầm nghĩ không phải là tìm sai chỗ đi tay không một chuyến đấy chứ?

Một làn gió nhẹ thổi qua, một phiến lá rơi lên mặt Ngôn Hành rồi sau đó chao nghiêng là là rơi xuống đất. Hắn bất giác nhìn theo chiếc là, bất ngờ phát hiện trên lớp đất mềm có mấy giấu giày mờ mờ, tuy gần như đã bị cát che đi nhưng vẫn có thể phân biệt được.

Ngôn Hành quay đầu đang định nói cho Kiều Hải Tinh, không ngờ cô đã chạy sang chỗ khác, ngó nghiêng như đang nhìn xem trong nhà có người không.

Không muốn lãng phí thời gian, Ngôn Hành bỏ Kiều Hải Tinh lại một mình men theo dấu giầy. Sau khi vào rừng cây, dấu giày lấm bùn trên đường đá mòn tương đối rõ ràng, Ngôn Hành bước nhanh chân, trực giác mãnh liệt nói cho hắn biết đây là dấu vết của Kỷ Tử Mân.

Họ đã bao lâu chưa gặp nhau, nửa tháng hay một tháng, Ngôn Hành thấy hoảng hốt. Hắn si ngốc nhìn dáng người quen thuộc bên hồ, không dám tiến lên, rất sợ dọa người vất vả lắm mới tìm được chạy mất.

Kỳ thật Ngôn Hành tương đối kinh ngạc với tình cảm ngày càng đầy tràn của mình. Hắn và Kỷ Tử Mân mới quen chưa bao lâu, lại hẹn hò chưa bao lâu, nói họ là bạn bè thì không hiểu rõ về nhau, nói là bạn tình nhưng số lần trao đổi thân thể cũng không nhiều, hai bên thừa nhận quan hệ nhưng chỉ giới hạn ở miệng, phần lớn người xung quanh vẫn không biết họ là một đôi tình nhân.

Cho nên tình cảm của hắn với Kỷ Tử Mân đến từ đâu, dường như từ khi chú ý đến cậu ấy, lại có khi là sau khi có quan hệ. Chỉ cần một ánh mắt, một động tác, hoặc là duy chỉ vài câu trêu chọc, hắn đã chôn xuống không ít rễ tình, cho tới bây giờ bắt đầu nở hoa.

Đã đủ rồi, thật sự đủ rồi. Ngôn Hành cắn chặt răng, thầm mắng mình đang làm cái quái gì vậy! Hết lần này đến lần khác bỏ rơi người mình thích, thế này tính gì là đàn ông!

Ngôn Hành bỗng chốc xông lên trước, ôm chặt Kỷ Tử Mân vào lòng từ phía sau.

- Ai vậy, bỏ — Kỷ Tử Mân bị đánh lén bất ngờ dọa cho nhảy dựng, quay đầu phát hiện là Ngôn Hành lại bị dọa lần nữa, run rẩy hỏi: -Sao, sao cậu lại ở đây?

Cánh tay Ngôn Hành lại siết chặt thêm, nói:

- Kỷ Tử Mân, đây là lần thứ hai cậu trốn khỏi tôi. Nếu lại có lần nữa, tôi sẽ giam cậu lại!

Mẹ, thằng này hung dữ cái khỉ gì! Đáng tiếc Kỷ Tử Mân không thể phản kháng, đành phải há họng gào lại.

- Ai chạy! Tôi hàng năm đều đến đây, không tin cậu đi hỏi Tinh Tử đi! – Kỷ Tử Mân muốn giãy giụa, nửa người trên không thể động đậy vậy dùng gót chân điên cuồng giẫm lên mu bàn chân Ngôn Hành, nhưng người phía sau nói không thả là không thả. –Di động của tôi bị lấy mất không thể liên lạc với ai, đây không phải lỗi của tôi! Dựa vào cái gì nói tôi trốn!

- Tự tiện ra viện, có nhà không về, lại không liên lạc với bọn tôi, cậu nói đây không phải trốn thì là gì?

Ngôn Hành cuối cùng thả lỏng tay, giật Kỷ Tử Mân quay lại rồi ôm eo cậu, để cậu dựa vào trước người mình, thân thể hai người kề sát vào nhau.

- Tôi không nhớ số điện thoại, đương nhiên không liên lạc được với ai! Vả lại tôi cũng không nhất thiết phải về nhà, trong biệt thự có đủ mọi thứ, có người cố định dọn dẹp, đến là ở được vậy về nhà làm gì? – Kỷ Tử Mân ngoài miệng nghiêm túc giải thích nhưng trong mắt lại chột dạ, may mà tư thế của hai người là ôm mặt đối mặt, không cần phải nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Ngôn Hành.

- Đừng nghĩ tôi đang đùa, Kỷ Tử Mân. – Ngôn Hành lúc nói tên Kỷ Tử Mân còn nhấn mạnh, rất có ý cảnh cáo. Hắn tiếp tục nói: -Chuyện lần này khiến tôi cảm thấy có lẽ phải giam cậu lại, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy cậu, phát hiện sự hiện hữu của cậu… Tôi đang rất nghiêm túc.

Kỷ Tử Mân cũng không hoài nghi nghiêm túc trong lời Ngôn Hành, rõ ràng là một tuyên ngôn khủng bố nhưng không biết tại sao cậu lại cảm thấy hơi cảm động, thậm chí còn chút ít chờ mong. Vừa nghĩ tới thế giới của mình chỉ có một mình Ngôn Hành, Kỷ Tử Mân đã rùng mình, bởi vì hưng phấn.

Ngôn Hành chú ý tới khác thường của Kỷ Tử Mân, giọng điệu không vui hỏi:

- Cậu sợ à?

Kỷ Tử Mân lắc đầu, mặt vùi vào hõm vai Ngôn Hành, hai tay chủ động vòng quanh eo hắn, tay phải nắm chặt cổ tay trái siết mạnh, mãi đến khi Ngôn Hành rên ra tiếng mới thỏa mãn.

- Đáng tiếc cậu không có tư cách này, họ Ngôn kia. – Giọng Kỷ Tử Mân không lớn nhưng lại rõ ràng vọng vào tai Ngôn Hành. –Dám vụng trộm với bạn gái cũ sau lưng tôi, dù cô ta rất hợp với sở thích của tôi thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu!

- Cô ấy là kiểu cậu thích? – Ngôn Hành rõ ràng bắt sai trọng điểm. –Cậu từ bỏ đi, học tỷ sắp kết hôn.

Kỷ Tử Mân ngẩng phắt đầu nhìn Ngôn Hành, vẻ mặt sửng sốt hỏi:

- Kết hôn?

Ngôn Hành coi vẻ kinh ngạc của Kỷ Tử Mân là biểu hiện thất vọng, sắc mặt sầm xuống, giữ chặt cằm cậu cắn mạnh lên môi, lập tức thấy máu.

- Shhh! – Kỷ Tử Mân vươn tay chạm vào vết thương, ngón tay dính máu.

- Cậu là của tôi. – Trước khi Kỷ Tử Mân mở miệng mắng người, Ngôn Hành đã đoạt nói trước.

Là mẹ cậu ấy! Kỷ Tử Mân hung hăng lườm Ngôn Hành, dùng mu bàn tay khẽ lau đi vết máu trên môi.

- Học tỷ gặp một họa sĩ lang thang ở nước ngoài, hai người sinh tình cảm, nhưng đối phương vì tự ti mà không chịu lấy chị ấy, học tỷ đành phải nghĩ cách mang thai làm anh ta vào khuôn khổ. – Ngôn Hành giải thích với Kỷ Tử Mân nguyên nhân vì sao hắn và Hà Ngữ Tương gặp nhau, tiết lộ kinh nghiệm những năm qua của cô. –Chị ấy về nước thú nhận với người nhà, lại bị kịch liệt phản đối. Học tỷ trốn khỏi nhà, bị cắt viện trợ nên chị ấy tới tìm tôi giúp đỡ, cậu nhìn thấy bọn tôi ôm nhau trong nhà hàng là vì tôi đồng ý cho chị ấy mượn một số tiền, hơn nữa còn tham dự hôn lễ.

Kỷ Tử Mân nghe vậy sững sờ, nhưng cuối cùng cũng biết rõ sự thật.

- … Hóa ra là vậy, chúc mừng chị ấy. – Kỷ Tử Mân muốn cười lại tác động đến vết thương trên môi, vẻ mặt trở nên rất hài hước. –Ngay từ đầu tôi cũng không hoài nghi cậu, tôi cũng muốn gọi điện xác nhận, nhưng cố tình cậu luôn tắt máy.

- Tôi không tắt máy, chỉ là… – Ngôn Hành do dự có nên nói ra sự thật không, dù sao hắn không hi vọng Kỷ Tử Mân phản cảm với người nhà mình. Nghĩ một hồi, nếu không nói ra tình hình thực tế chỉ sợ lại có hiểu lầm, nói ra vẫn tốt hơn. –Anh trai tôi lén cài số của cậu vào mục từ chối cuộc gọi, tôi không phát hiện, xin lỗi.

Anh trai… Trong đầu Kỷ Tử Mân lập tức trồi lên khuôn mặt lạnh như băng, biết hung thủ thật sự là Ngôn Duệ cậu cũng không thấy bất ngờ.

- Anh cậu thật sự rất ghét tôi à! Liên tục tìm tôi gây chuyện, không thể tha cho tôi à?

Ngôn Hành xoa đầu Kỷ Tử Mân, vỗ về cậu như đang an ủi trẻ con, nói:

- Anh ấy đang tự kiểm điểm rồi.

Tên kia có thể tự kiểm điểm à? Nhìn qua lại giữa anh ta với Tề Bạch thì biết Ngôn Duệ cực hay mang thù! Kỷ Tử Mân không dám hi vọng xa vời Ngôn Duệ sẽ hòa nhã với mình.

Chuyện nếu nói hết bầu không khí cũng dịu đi không ít, hai người đứng lẳng lặng ôm nhau bên hồ, đều có cảm giác quý trọng.

Sao có mỗi chuyện yêu đương mà cũng khó khăn như vậy? Kỷ Tử Mân cho rằng chỉ có Ngôn Hành là yêu đương ngu ngốc, lại không biết đụng phải sâu lông chỉ số tình thương mức âm này, cậu cũng thành đồ ngốc.

Bình luận





Chi tiết truyện