Cuối cùng thì Amelia Sachs cũng về đến căn hộ của cô ở Caroll Gardens, Brooklyn.
Cách nhà cha mẹ cô đúng sáu khối nhà, nơi mẹ cô đang sống. Vừa bước vào trong nhà, cô bấm nút quay số nhanh chiếc điện thoại trong bếp.
“Mẹ. Con đây. Con sẽ đưa mẹ đi Plaza ăn bữa trưa. Thứ Tư. Đó là ngày nghỉ của con.”
“Để làm gì? Để ăn mừng nhiệm vụ mới của con? Phòng Quan hệ Công chúng thế nào? Không thấy con gọi điện.”
Một nụ cười thoáng qua. Sachs nhận ra mẹ cô không hề biết cô đã làm gì trong hơn một ngày qua.
“Mẹ có xem thời sự không ạ?”
“Mẹ à? Mẹ là người hâm mộ bí mật của Brokaw[137] mà, con biết đấy.”
“Mẹ có nghe về kẻ bắt cóc mấy ngày vừa rồi không?”
“Ai mà không biết… Con định nói gì với mẹ thế, con yêu?”
“Con có tin nội bộ sốt dẻo đây.”
Và cô kể cho người mẹ đang kinh ngạc của cô câu chuyện – về việc cứu sống các nạn nhân, về Lincoln Rhyme, và với một chút chỉnh sửa, về những hiện trường vụ án.
“Amie, cha con sẽ rất tự hào.”
“Thế thì báo ốm thứ Tư mẹ nhé. Plaza. Được chứ?”
“Quên nó đi, con yêu. Tiết kiệm tiền chứ. Mẹ có bánh quế và đồ ăn của hiệu Bob Evans[138] trong tủ lạnh. Con có thể đến đây.”
“Không đắt lắm đâu mẹ ơi.”
“Không đắt lắm ư? Cả gia tài đấy.”
“Thế thì thế này”, Sachs nói, cố tỏ ra tự nhiên, “mẹ thích Pink Teacup, đúng không?”
Một quán nhỏ ở West Village bán món trứng và bánh kếp ngon nhất vùng East Cost với giá gần như cho không.
Ngừng một lát.
“Nghe được đấy.”
Đó là chiến lược mà Sachs sử dụng thành công trong nhiều năm nay.
“Con phải nghỉ chút, mẹ ạ. Ngày mai con gọi lại.”
“Con làm việc nhiều quá. Amie, cái vụ này của con… không nguy hiểm chứ?”
“Con chỉ làm bên kỹ thuật thôi mà mẹ. Hiện trường vụ án. Chẳng có gì an toàn hơn được.”
“Họ chỉ định đúng con!” Người mẹ nói. Sau đó nhắc lại: “Cha con chắc sẽ rất tự hào về con.”
Họ cúp máy và Sachs vào phòng ngủ, thả mình xuống giường.
Sau khi rời khỏi phòng của Pammy, Sachs đến thăm hai nạn nhân còn sống sót khác của thủ phạm 823. Monelle Gerger, băng bó lốm đốm và đã được tiếp đầy huyết thanh phòng dại, đã được ra viện và trở về với gia đình ở Frankfurt “nhưng chỉ đến cuối mùa hè”, cô ta cứng rắn nói, “không phải đi luôn, chị biết đấy”. Và cô chỉ vào bộ dàn và bộ sưu tập CD trong căn hộ đổ nát ở khu Deutsche Haus để chứng minh rằng không có thằng điên nào ở New World có thể xua được cô ra khỏi thành phố.
William Everette vẫn còn trong bệnh viện. Ngón tay gãy tất nhiên không phải là vấn đề nghiêm trọng nhưng tim ông lại có vấn đề. Sachs ngỡ ngàng khi biết được ông có một cửa hiệu ở Hell’s Kitchen nhiều năm trước và nghĩ có thể ông biết cha cô. “Tôi biết tất cả cảnh sát tuần tra”, ông ta nói. Cô cho ông ta xem bức hình một người đàn ông mặc cảnh phục trong ví cô. “Tôi nghĩ thế, tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ thế.”
Những cuộc gặp gỡ chỉ có tính xã giao nhưng Sachs vẫn đem theo nhật ký tuần tra. Tiếc là cả hai nạn nhân chẳng thể nói cho cô biết thêm điều gì về nghi phạm 823.
Lúc này trong căn hộ của mình, Sachs đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhìn thấy những cây bạch quả và cây phong rung rinh trong cơn gió mạnh. Cô cởi bỏ bộ cảnh phục, gãi ngực – chỗ lúc nào cũng ngứa như điên vì bị ép chặt dưới lớp áo giáp chống đạn. Cô mặc chiếc áo choàng tắm.
Thủ phạm 823 không nhận được nhiều cảnh báo nhưng chừng đó cũng đủ. Nơi ẩn nấp tại Van Brevoort đã được rửa sạch hoàn toàn. Mặc dù chủ nhà nói hắn chuyển đến đã khá lâu – tháng Một vừa rồi (với một giấy chứng minh giả, không ai ngạc nhiên về điều này) – 823 đã để lại tất cả những gì hắn đem đến, kể cả rác rưởi. Sau khi Sachs khám nghiệm hiện trường, Phòng Mật vụ NYPD đã đến hút bụi tất cả các mặt phẳng có ở đó. Nhưng các báo cáo ban đầu hoàn toàn không đáng khích lệ.
“Có vẻ cả khi đi ị hắn cũng đeo găng tay”, Banks báo cáo với cô.
Một đơn vị Cơ động đã tìm thấy chiếc xe hơi và chiếc taxi. Nghi phạm 823 đã ranh mãnh đỗ chúng gần Đại lộ D và Phố Chín. Sellitto đoán chỉ cần bảy, tám phút là các băng nhóm địa phương đã bóc chiếc xe chỉ còn khung. Bất kỳ vật chứng nào có thể còn trong xe lúc này đã nằm trong khoảng một tá cửa hàng phụ tùng quanh thành phố.
Sachs xoay người quanh bồn tắm và thấy tin mới. Chẳng có gì liên quan tới vụ bắt cóc. Tất cả các câu chuyện đều xoay quanh những buổi lễ khai mạc của hội nghị hòa bình Liên Hiệp Quốc.
Cô nhìn chằm chằm vào Bryan Gumbel[139], nhìn chăm chú Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, các nhà ngoại giao đến từ Trung Đông, chăm chú hơn nhiều so với mức độ quan tâm của cô. Thậm chí cô còn đọc cả quảng cáo như là cô muốn học thuộc chúng.
Vì có một điều mà chắn chắn là cô không muốn nghĩ tới: thỏa thuận của cô với Lincoln Rhyme.
Thỏa thuận rất rõ ràng. Lúc này Carole và Pammy đã an toàn, đến lượt cô vào cuộc. Cho anh một giờ riêng với bác sĩ Berger.
Giờ là ông ta, Berger… Cô không hề thích vẻ ngoài của ông bác sĩ đó. Ta có thể nhìn thấy một cái tôi lớn tướng trong thân hình rắn chắc, khỏe mạnh của ông ta, trong đôi mắt lẩn tránh của ông ta. Mái tóc đen của ông ta được chải một cách hoàn hảo. Quần áo đắt tiền. Tại sao Rhyme lại không thể tìm được ai đó như Kevorkian[140]? Ông ta có vẻ mưu mô, nhưng ít nhất trông ông ta còn giống một người ông thông thái.
Mí mắt cô sụp xuống.
Bỏ qua người đã chết…
Thỏa thuận là thỏa thuận. Nhưng mà quỷ tha ma bắt, Rhyme…
Được rồi, cô không thể để anh ta ra đi mà không thử lần cuối. Anh ta đã tóm được cô trong phòng ngủ của anh ta. Cô đã bối rối. Không nghĩ ra được lý lẽ nào thực sự tốt. Thứ Hai. Cô còn có thời gian đến ngày mai để thuyết phục anh ta không làm việc đó. Hoặc ít nhất là đợi một thời gian. Một tháng. Quỷ thật, một ngày.
Cô có thể nói gì với anh ta? Cô viết ra những lý lẽ của mình. Viết một bài diễn văn ngắn.
Mở mắt ra, cô trèo ra khỏi giường để tìm cây bút và mấy tờ giấy. Mình có thể…
Sachs cảm thấy ớn lạnh, hơi thở của cô rít lên trong phổi như gió thổi bên ngoài.
Hắn mặc bộ đồ đen, chiếc mặt nạ trượt tuyết và đôi găng tay đen như dầu.
Thủ phạm 823 đang đứng giữa phòng ngủ của cô.
Cánh tay cô theo bản năng vươn tới cái bàn đầu giường – khẩu Glock và con dao. Nhưng hắn đã sẵn sàng. Chiếc xẻng vung lên thật nhanh và đập vào cạnh đầu cô. Ánh sáng vàng bùng lên trong mắt cô.
Cô quỳ cả hai chân, hai tay, một bàn chân đá vào lồng ngực làm cô ngã quỵ, và cô cố vùng vẫy để thở. Cô cảm thấy tay cô đã bị còng ra sau, một đoạn băng dính dán trên miệng cô. Chuyển động nhanh, hiệu quả. Hắn lật ngửa cô ra; chiếc áo choàng tắm mở tung.
Giận dữ khua chân, gắng sức như điên hòng dứt đứt sợi dây còng.
Một cú đánh nữa vào dạ dày. Cô nôn khan nhưng vẫn cảm thấy hắn giơ tay nắm lấy mình. Tóm dưới nách cô, hắn kéo cô ra cửa sau và đi vào một khu vườn lớn kín đáo phía sau căn hộ.
Ánh mắt hắn vẫn trên mặt cô, thậm chí không buồn nhìn núm vú của cô, cái bụng phẳng, xương mu với vài sợi lông xoăn màu đỏ của cô. Cô có thể sẵn sàng cho hắn những thứ đó nếu điều đó có thể cứu được mạng sống của cô.
Nhưng không, chẩn đoán của Rhyme là đúng. Tình dục không phải động cơ của 823. Trong đầu hắn còn có thứ gì khác. Hắn ném thân hình mảnh dẻ của cô xuống một bụi hoa và cây lá dày, mặt ngửa lên trời, khuất tầm mắt hàng xóm. Hắn nhìn quanh, lấy hơi. Hắn nhặt cái xẻng lên và thọc lưỡi xẻng xuống đất.
Amelia Sachs bắt đầu khóc.
Anh dụi gáy vào gối.
Hành vi mang tính bắt buộc, một bác sĩ đã nói với anh như vậy sau khi quan sát hành vi này của anh – một ý kiến Rhyme không yêu cầu hay mong muốn. Rhyme nghĩ việc dụi đầu vào gối của anh cũng giống như việc Amelia Sachs dùng móng tay bóc thịt ngón tay.
Anh thả lỏng cơ cổ, xoay xoay đầu trong khi nhìn lên tấm áp phích treo trên tường. Rhyme tin rằng toàn bộ câu chuyện về sự điên rồ của người đàn ông đó đang nằm trước mặt anh. Trong những dòng chữ viết tay màu đen, mấp mô – và những khoảng trống giữa các từ. Nhưng anh chưa thể đọc được đoạn kết của câu chuyện. Tạm thời thì chưa.
Anh nhìn một lần nữa vào những manh mối. Chỉ còn vài thứ vẫn chưa được giải thích.
Vết sẹo trên ngón tay.
Nút buộc.
Mùi nước hoa dùng sau khi cạo râu.
Vết sẹo đối với họ là vô ích nếu như họ không có được một nghi phạm để có thể kiểm tra ngón tay. Chẳng có gì may mắn trong việc nhận dạng kiểu nút buộc – chỉ có ý kiến của Banks cho rằng đó không phải là nút buộc kiểu hải quân.
Mùi nước hoa dùng sau khi cạo râu rẻ tiền thì sao? Giả sử phần lớn thủ phạm không xịt nước hoa khi bắt cóc, vì sao hắn lại làm khác? Rhyme chỉ có thể kết luận rằng hắn làm thế để át đi một thứ mùi khác, dễ lộ hơn. Anh điểm qua các khả năng: Thức ăn, rượu, hóa chất, thuốc lá…
Anh cụp mắt xuống và nhìn sang phải.
Những điểm đen trong hố mắt xương xẩu của con rắn nhìn về phía chiếc giường Clinitron. Đó là một trong những manh mối không phù hợp. Nó chẳng có mục tiêu gì, ngoài việc nhạo báng họ.
Bất chợt có điều gì đó nảy ra trong anh. Sử dụng cái khung lật trang, anh chậm rãi lật lại cuốn Tội phạm ở New York xưa. Đến chương nói về James Schneider. Anh tìm thấy đoạn văn mà anh vừa nhớ ra.
Một bác sĩ thần kinh nổi tiếng (người thực hành môn “tâm lý” đã được báo chí nhắc đến rất nhiều trong thời gian vừa qua) cho rằng ý định thực sự của James Schneider không phải là hãm hại nạn nhân của hắn. Mà thực sự – người bác sĩ giàu kinh nghiệm đó cho rằng – tên tội phạm đang tìm cách báo thù những người mà hắn cho là có hại: sở cảnh sát thành phố và có thể là cả xã hội.
Ai mà biết được gốc gác sự thù hận của hắn nằm ở đâu? Có thể giống như dòng sông Nile cổ xưa, không ai trên thế giới biết được nó bắt nguồn từ đâu; có thể chính bản thân hắn cũng không hay biết. Tuy vậy, một lý do có thể được tìm thấy trong một sự kiện ít người biết đến là, James Schneider khi còn nhỏ, lúc mới mười tuổi, đã nhìn thấy cha mình bị cảnh sát lôi đi, để rồi chết trong nhà tù vì tội cướp giật và sau đó ông ta đã được chứng minh là vô tội. Sau lần bắt bớ không may đó, mẹ cậu bé sống cuộc sống đường phố và bỏ rơi đứa con, đứa bé lớn lên trong sự bảo trợ của bang.
Có phải ngẫu nhiên mà tên điên đó gây ra những tội ác này để cười vào mặt chính ngành cảnh sát đã vô ý làm tan nát gia đình hắn không?
Chắc chắn chúng ta sẽ không bao giờ biết được.
Tuy nhiên, điều có vẻ rõ ràng nhất là, cùng với việc chế nhạo sự bất lực của những người bảo vệ công dân, James Schneider – “Kẻ Tầm Xương” – đã ném sự trả thù lên chính thành phố cũng như những nạn nhân vô tội của hắn.
Lincoln ngửa đầu lên gối và nhìn lại bản hồ sơ trên tường.
Đất nặng hơn tất cả mọi thứ.
Chính là đất, bụi từ một lõi sắt, và nó không giết người bằng cách chặn không khí vào phổi mà bằng cách nén chặt các tế bào cho tới khi chúng chết đi vì nỗi hoảng loạn.
Sachs ước gì cô đã chết. Cô cầu nguyện được chết. Thật nhanh. Từ nỗi sợ hãi hay cơn đau tim. Trước khi xẻng đất đầu tiên rơi xuống mặt cô. Cô cầu xin điều đó, khẩn thiết hơn Lincoln Rhyme cầu xin những viên thuốc và cốc rượu của anh.
Nằm trong nấm mồ mà tên tội phạm đã đào sẵn trong sân sau nhà mình, Sachs cảm nhận được đất màu, dày đặc và đầy giun, đang dịch chuyển dần trên người cô.
Hắn từ từ chôn cô một cách tàn bạo, chỉ hất xuống từng xẻng đất nhỏ, cẩn thận rắc xuống xung quanh cô. Hắn bắt đầu từ chân cô. Đến bây giờ hắn đã đến ngực cô, đất luồn vào trong áo choàng tắm và quanh bầu vú của cô như những ngón tay của người tình.
Nặng dần, nặng dần, ép chặt, trói lấy phổi cô; mỗi lần thở, cô chỉ hít vào được một chút không khí. Hắn dừng lại một, hai lần để nhìn cô, rồi lại tiếp tục.
Hắn thích nhìn…
Tay bị trói ở dưới, cổ căng cứng để giữ cho đầu cao hơn làn sóng triều của đất.
Thế rồi ngực cô bị chôn kín hoàn toàn. Vai, rồi cổ họng. Đất lạnh leo lên làn da mặt cô nóng bỏng, chèn quanh đầu làm cô không thể động đậy. Cuối cùng, hắn cúi xuống và giật miếng băng dính ra khỏi miệng cô. Sachs định hét lên thì hắn đổ một ít đất vào mặt cô. Cô sởn gai ốc, ho sặc sụa vì đất đen. Có tiếng rung trong tai, và vì một lý do nào đó, cô nghe thấy một bài hát đã lâu lắm rồi, từ thuở ấu thơ The green leaves of summer, một bài hát mà cha cô đã bật đi bật lại trên máy thu. Một bài hát buồn bã, ám ảnh. Cô há miệng lần nữa và lại nhận được một cốc đầy đất.
Bỏ qua người đã chết…
Rồi cô bị lấp kín.
Tuyệt đối yên lặng. Không có tiếng ho hay tiếng thở hổn hển – đất là chất hàn hoàn hảo. Trong phổi cô không còn không khí, không thể tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Im lặng, trừ giai điệu ma quái của tiếng gầm ngày càng lớn lên trong tai cô.
Rồi áp lực trên mặt cô biến mất khi cơ thể cô tê cứng, tê cứng như cơ thể của Lincoln Rhyme. Đầu cô ngừng hoạt động.
Bóng tối, bóng tối… Không một lời nào của cha cô. Chẳng có gì từ Nick… Không có những ước mơ đổi số từ số năm sang số bốn để đẩy đồng hồ tốc độ lên ba con số.
Bóng tối.
Bỏ qua…
Sức nặng đè lên cô, đẩy, đẩy xuống. Cô chỉ còn nhìn thấy một hình ảnh: cánh tay thò ra từ nấm mộ buổi sáng hôm qua, vẫy vẫy cầu xin sự may mắn. Khi không có chỗ cho sự may mắn.
Vậy gọi cô đi theo.
Rhyme, em sẽ nhớ anh.
Bỏ qua…
Bình luận
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1