Hai tiếng rên ư ư đồng thời vang lên. Cam Đường cùng Tây Môn Tung đều loạng choạng lùi lại, miệng ứa máu tươi.
Bóng người xa ra rồi lại gần vào. Thật là một cuộc tỷ đấu kinh tâm động phách.
Tây Môn Tung thi triển chưởng lực quái dị “Bế Nhân Chân Nguyên”, Cam Đường nhờ học được đoạn thứ chín trong Thiên Tuyệt võ học, nội lực mất đi lại tiếp tục có ngay, nên Tây Môn Tung không làm gì được. Còn Tây Môn Tung mỗi lần thi triển chưởng lực kỳ bí là một lần nội lực tiêu hao, dần dần đi đến chỗ sút kém. Nhưng Cam Đường không muốn hạ sát ngay, nên có nhiều cơ hội giết hắn được mà chàng cũng bỏ qua.
Hai người lại đấu hai chục hiệp nữa. Rút cục hai bên đều thành những cây cung cứng giương đến độ chót. Chiêu thức đã giảm uy lực mà cách phòng vệ bản thân cũng sơ hở rất nhiều.
Những tiếng “sầm sầm” chói tai vang lên không ngớt. Chưởng lực hai bên đụng nhau hoài.
Tây Môn Tung thu hết tàn lực quát lên một tiếng, phóng ra một chưởng.
Cam Đường loạng choạng, máu tươi từ miệng phun ra như suối vào đầy mặt mũi Tây Môn Tung, khiến hắn không mở mắt ra được.
- Nằm xuống!
Cam Đường vừa quát vừa phóng chưởng phản kích.
Sầm! Tây Môn Tung ngã ngửa xuống đất. Cam Đường dùng sức quá mạnh cũng ngồi phệt xuống.
Một bóng đen nhảy xổ vào sau lưng chàng.
Bóng đen tới gần đột nhiên bắn ngược trở lại.
Một tiếng rú thê thảm vang lên! Bóng đen rớt xuống ngoài ba trượng.
Bóng đen chết rồi. Lão chính là Hình Đường đường chúa Triệu Khôi Quan.
Lão thấy Cam Đường không gượng được phải ngồi xuống bèn thừa cơ đột kích.
Không ngờ chàng chưa đến nỗi bị thương nặng, luồng phản lực còn ghê gớm vô cùng.
Chàng giơ tay một cái cũng đủ làm cho một tay cao thủ mất mạng.
Bên này Cam Như Bình hết sức gắng gượng chiến đấu. Nhiều tên võ sĩ bị chết về lưỡi kiếm của bà, áp lực cũng giảm bớt đi. Nhưng chân nguyên trong bản thân của bà bị hao tổn khá nhiều, nên bây giờ bà ra chiêu không mãnh liệt như trước nữa.
Cam Đường cùng Tây Môn Tung cũng đứng dậy được rồi và bắt đầu tái chiến.
Máu tươi từ miệng hai người vẫn tiếp tục ứa ra. Hơi thở hồng hộc toàn trường đều nghe rõ. Mồ hôi lẫn với máu ướt đẫm cả người, trông chẳng khác hai tên quỷ sứ hung dữ.
Cuộc chiến đấu kinh người tiếp tục được trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà...
Tiếng quát tháo, tiếng rên la đồng thời vang lên. Cam Đường lảo đảo người dường như muốn té. Tây Môn Tung cũng lùi lại luôn mấy bước ngồi phệt xuống đất không dậy được nữa.
Hơi thở điều hòa một chút, Cam Đường cất bước đến gần Tây Môn Tung, chàng nói:
- Lão thất phu! Sang năm ngày hôm nay là ngày giỗ đầu của ngươi đó.
Tây Môn Tung da mặt co rúm, hắn cố gượng đứng lên nhưng lại phải ngồi phệt xuống ngay.
Huỳnh Kiều Kiều chẳng còn hồn vía nào nữa, nhưng lúc này mụ không còn chút hơi sức để ra tay cứu viện, liền thét tả hữu:
- Các ngươi tiến lên!
Mười mấy tên đệ tử đồng thời quát vang rồi nhảy xổ vào Cam Đường.
“Huỵch huỵnh” mấy tiếng! Ba gã đi đầu ngã lăn ra. Những gã đi sau phải dừng lại.
Cam Đường còn cách Tây Môn Tung chừng tám thước, Tây Môn Tung mặt xám như tro tàn, hắn ráng sức la lên:
- Ta là Võ Thánh... khi nào lại chịu chết dưới tay thằng lỏi.
Cam Đường hằn học nói:
- Mi nhất định phải chết!
Giữa lúc ấy, một tiếng quát vang lên:
- Hãy dừng tay!
Tiếp theo tiếng quát, một bóng người nhảy vọt vào trường. Đúng là một chàng thiếu niên mặt trắng chừng hai mươi tuổi.
Huỳnh Kiều Kiều vừa kinh hãi vừa mừng thầm la lên:
- Tuấn đệ! Hiền đệ tới nơi vừa khéo!
Hộ pháp Huỳnh Tuấn đảo mắt nhìn toàn trường một lượt. Gã rút thanh trường kiếm ra đánh soạt một cái chém tới Cam Đường. Về chiêu thức cũng như về khí thế, nhát kiếm này thuộc hàng kiếm thủ thượng thặng.
Cam Đường thu tàn lực phóng ra một chưởng để nghinh địch.
Roạc! Vạt áo trước Cam Đường bị rách dài đến hơn thước. May nhờ phát chưởng ngăn thế kiếm lại, không thì nhát kiếm kia đã rạch bụng chàng rồi.
- Nạp mạng đi thôi!
Huỳnh Tuấn vừa thét vừa vung trường kiếm chém tới.
- Tên chuột nhắt này láo thiệt!
Tiếng quát chưa dứt, một luồng kiếm quang đã từ mé bên vọt lên phóng tới, thế mạnh phi thường.
Huỳnh Tuấn bắt buộc phải biến chiêu xoay kiếm lại đón lấy.
Choang! Hai thanh kiếm đụng nhau tóe lửa.
Người đã ra tay giải vây cho Cam Đường chính là Cam Như Bình.
Cam Như Bình vội nói:
- Hài tử! Chúng ta hãy rút lui mau. Những món nợ này để ngày khác sẽ thanh toán.
Bà vừa nói vừa vung kiếm chém liền ba chiêu như bão táp, bắt buộc Huỳnh Tuấn phải lùi lại năm sáu bước.
Cam Đường lớn tiếng quát:
- Tây Môn Tung! Rồi ta sẽ gặp mi. Ta hy vọng mi đừng chết vội.
Tây Môn Tung thét lên:
- Ngăn chúng nó lại.
Những tên đệ tử đứng bên nghe lời nhảy xổ vào.
Trong Ngọc Điệp Môn, bản lãnh cao nhất là những tay võ sĩ áo gấm, nhưng hiện trường trừ những kẻ bị chết ra, không thấy tông tích một võ sĩ áo gấm nào nữa.
Cam Đường tuy đã bị trọng thương, nhưng đối phó với bọn này không thành vấn đề.
Bọn đệ tử Ngọc Điệp Môn trông thấy chàng đã đủ khiếp sợ. Hơn nữa nhiều người động thủ thành ra vướng víu, mà lại tiện cho Cam Đường ra tay. Hai tay chàng vung lên, tiếp theo là những tiếng rú rùng rợn. Kẻ bị chết người bị thương, Cam Đường phá vòng vây mà đi.
Tây Môn Tung cùng Huỳnh Kiều Kiều tức giận mắt tóe lửa mà không làm gì được.
Cam Như Bình phải đi sau để yểm hộ cho Cam Đường rút lui. Bà nghiến răng cố gắng chống đỡ, bị Huỳnh Tuấn đánh tới tấp không còn sức trả đòn.
Bây giờ sư phụ Huỳnh Tuấn là Bảo Kính Phu Nhân mới xuất hiện. Bà nhìn Tây Môn Tung run run hỏi:
- Môn chủ! Lão thân vì nghĩ tới địa vị của môn chủ, không tiện xen vào vòng chiến. Môn chủ có bằng lòng cho lão thân góp chút sức mọn chăng?
Tây Môn Tung nghiến răng đáp:
- Nếu được tiền bối tiếp tay diệt trừ hậu họa thì thật may mắn vô cùng!
- Được lắm!
Bảo Kính Phu Nhân vọt người đi như điện chớp đuổi theo Cam Đường.
Cam Như Bình thấy vậy liền đánh luôn ba kiếm bức bách Huỳnh Tuấn phải dừng bước rồi chạy trốn nhanh như gió.
Huỳnh Tuấn gầm lên:
- Bọn mi chạy đâu cho thoát?
Đoạn gã hối hả rượt theo.
Ánh sáng ban mai đã xuất hiện. Trong miếu Quan Đế, Cam Đường, Cam Như Bình, Huỳnh Tuấn, Bảo Kính Phu Nhân và bọn Nam Cung trưởng lão mấy chục người lại tụ họp.
Huỳnh Tuấn giả bỏ những đồ hóa trang ra khôi phục lại chân tướng. Cam Đường rửa tay rửa mặt rất mau lẹ rồi lại giả làm Huỳnh Tuấn. Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ cải trang làm Bảo Kính Phu Nhân cất tiếng cười khanh khách, bà nói:
- Trưởng lão! Nếu mọi việc đều thuận lợi thì chỉ trong vài ngày là phanh phui được hết mọi chuyện bí mật về Tây Môn Tung.
Nam Cung trưởng lão gật đầu nhìn Cam Đường hỏi:
- Thiếu chủ! Sau cuộc chiến vừa rồi, thiếu chủ nhận thấy thế nào?
Cam Đường nghiến răng đáp:
- Suýt nữa nếu tại hạ không nhịn được thì đã hạ sát Tây Môn Tung rồi.
- Công lực hắn ra sao?
- Nhiều lắm là trong vòng trăm chiêu tại hạ có thể giết hắn được.
Cam Như Bình lau mồ hôi nhễ nhãi tỏ ra bà mệt nhọc vô cùng. Bà nói:
- May mà đa số võ sĩ áo gấm không ở trong phủ. Nếu họ có mặt thì trận đấu vừa rồi không chừng mình bị thua mất.
Nam Cung trưởng lão tủm tỉm cười nói:
- Lão phu đã an bài Tôn viện chúa của tệ phái để chờ cơ hội viện trợ.
- Không hiểu Tây Môn Tung có đoán ra việc giết người lấy thủ cấp là do cô cháu lão thân tầm cừu là do phái Thiên Tuyệt an bài không?
- Có khi hắn biết rồi!
- Vậy thì Bạch trưởng lão đại biểu cho quý môn ở Võ Minh có bị hắn trả thù không?
- Tạm thời hắn không dám, vì vụ này hắn không tiện đưa ra trước Võ Minh sợ ảnh hưởng đến thanh danh của hắn.
Giữa lúc ấy, một tên đệ tử phụ trách việc tuần tiễu chạy nhanh vào miếu lớn tiếng nói:
- Bẩm trưởng lão! Đã phát giác ra tông tích bên địch.
- Ủa! Bọn chúng bao nhiêu tên?
- Bốn tên, từ phía chính Bắc đi tới.
- Hình dạng thế nào?
- Chúng mặc áo gấm.
- Được rồi! Ngươi hãy lui ra.
Cam Đường đã cải trang xong, chàng lên tiếng:
- Canh ba đêm qua tại hạ dẫn tám tên võ sĩ áo gấm. Chung chia hai ngã tìm kiếm.
Bốn tên này chắc là một toán.
Nam Cung trưởng lão chau mày nói:
- Trừ khử chúng đi để giảm bớt trở lực.
Cam Đường mắt lộ sát khí nói:
- Tại hạ đi đây!
Ngoài miếu đã có tiếng quát vang.
Nam Cung trưởng lão lật đật lấy ra một cái bọc đẫm máu nói:
- Thiếu chủ! Thiếu chủ cùng Trình viện chúa xong việc rồi lập tức quay về.
Nhưng nơi đây không dùng làm nơi liên lạc được nữa, địa điểm liên lạc sẽ thông tri sau.
Cam Đường đón lấy cái bọc máu rồi cùng Thiên Oai viện chúa song song chạy ra cửa miếu.
Bốn tên võ sĩ áo gấm đang cùng các đệ tử phái Thiên Tuyệt đánh nhau không phân thắng bại.
Cam Đường cùng Trình Kỳ nhảy xổ vào trong trường.
Một tên võ sĩ áo gấm la:
- Bẩm hộ pháp! Nơi đây rất khả nghi.
Cam Đường đáp lại một tiếng. Chàng cầm kiếm trong tay tiến vào, vung kiếm lên.
Hai tên kiếm sĩ áo gấm chưa kịp kêu la đã ngã lăn trong vũng máu.
Hai tên kia thấy vậy hoảng hồn la lên:
- Huỳnh hộ pháp...
Trình viện chúa hóa trang làm Bảo Kính Phu Nhân ra tay nhanh như điện chớp điểm vào tử huyệt một tên. Còn tên nữa kinh hãi quá chừng dừng tay lại liền bị Thần Võ viện chúa Khương Minh Tùng phóng chưởng đánh vỡ đâu.
Thế là bốn tên kiếm sĩ áo gấm bị mất mạng một cách oan ức.
Cam Đường ngó Trình viện chúa ra hiệu rồi tra gươm vào vỏ, cầm cái bọc đẫm máu băng băng chạy đi.
Mặt trời mới mọc. Trước cửa Thấu Ngọc Biệt Phủ đã thu dọn sạch sẽ, dường như không có việc gì xảy ra.
Bốn tên võ sĩ áo gấm kia đã tuân mệnh, trời sáng quay trở về.
Cam Đường cùng Trình Kỳ vào phủ rồi chạy luôn ra hậu viện. Hai ả thị tỳ vừa thấy Cam Đường và Trình Kỳ về tới vội thi lễ nói:
- Lão tiền bối cùng hộ pháp đã về đấy ư?
Hai ả ngửng đầu lên nhìn thấy trong tay Cam Đường cầm một cái bọc đẫm máu thì sợ quá mặt tái mét.
Cam Đường hỏi ngay:
- Môn chủ ở đâu?
- Vừa mới đi nghỉ.
- Vào nói là bản tòa cần ra mắt.
- Dạ!
Trình Kỳ vào phòng nghỉ ngơi. Một mình Cam Đường đứng chờ ngoài cửa sảnh.
Lát sau Tây Môn Tung cùng Huỳnh Kiều Kiều song song bước ra. Cam Đường thi lễ nói:
- Ty tòa đã trở về.
Tây Môn Tung mắt sáng lên trỏ vào cái bọc hỏi:
- Vật chi đó?
- Đầu người?
- Ai vậy?
- Cam Đường!
Tây Môn Tung cùng Huỳnh Kiều Kiều kinh hãi la lên:
- Thủ cấp Cam Đường ư?
Cam Đường trầm giọng gật đầu đáp:
- Chính thị!
Huỳnh Kiều Kiều lại gần cầm lấy tay Cam Đường hỏi:
- Tuấn đệ!... Tuấn đệ... giết Cam Đường rồi ư?
- Đúng thế! Ty tòa phải một phen cực kỳ chật vật. Ấy là may mà gã đã bị thương về tay môn chủ. Ty tòa không phải là tay đối thủ của gã.
- Sư phụ Tuấn đệ đâu?
- Về phòng yên nghỉ rồi!
Tây Môn Tung đột nhiên ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, hồi lâu mới ngừng lại nói tiếp:
- Trừ được thằng lỏi ấy thì không còn lo gì nữa.
Cam Đường trong lòng căm hận đến cực điểm, nhưng không dám lộ ra nét mặt, vì chàng giả trang làm Huỳnh Tuấn.
Tây Môn Tung lại hỏi tiếp:
- Còn mụ Cam Như Bình đâu?
- Mụ cũng chết rồi!
- Hay lắm, hay lắm! Thủ cấp mụ đâu?
- Ty tòa thấy mụ là đàn bà tưởng không cần cắt thủ cấp.
- Mở ra!
Cam Đường mở bọc ra, một đầu người máu vẫn chưa khô. Đúng là tướng mạo Cam Đường. Chính chàng trông thấy cũng phải kinh hãi. Nhưng đây chỉ là một trong bảy chiếc đầu lâu đã cắt ở những xác chết trong Thấu Ngọc Biệt Phủ cải trang mà thôi.
Tây Môn Tung ngây người ra mà nhìn chiếc thủ cấp. Hồi lâu hắn mới ngẩng đầu lên hỏi:
- Xác gã đâu?
- Chôn rồi!
- Có ai nhìn thấy không?
- Chắc không ai thấy.
- Tuấn đệ! Công lao của ngươi thiệt lớn.
- Nhờ hồng phúc của môn chủ ty tòa mới làm xong phận sự.
- Bất tất phải xưng hô như vậy. Đây ở trong nội viện, Tuấn đệ cứ kêu bằng thư phu là được.
Cam Đường mắng thầm:
- Lão thất phu đê tiện.
Nhưng ngoài miệng vẫn đáp:
- Dạ!
- Chớ tiết lộ vụ này ra ngoài.
- Vâng! Nhưng...
- Sao?
- Đệ tử bản môn có nhiều người tham gia cuộc chiến đấu này, e rằng khó mà bít kín được.
- Ta đã có cách an bài.
Cam Đường ngấm ngầm kinh hãi hỏi:
- An bài thế nào?
Tây Môn Tung nở một nụ cười nham hiểm đáp:
- Tuấn đệ! Ngươi với ta là chỗ chí thân, ta mới nói thật. Những kẻ tham dự cuộc chiến đêm qua trừ những tên bị chết rồi, số còn lại đại khái không đến ba chục tên.
Cách hay nhất là làm cho chúng vĩnh viễn không mở miệng được nữa.
- Ủa!
Cam Đường bất giác ớn lạnh xương sống. Bề ngoài ai dám bảo Tây Môn Tung là một kẻ dữ hơn sài lang, không còn chút nhân tính nào. Nếu không cần điều tra ra những vụ nghi án thì chàng đã phân thây hắn ra làm muôn đoạn rồi.
Cam Đường la lên một tiếng kinh hãi rồi giả vờ nói:
- Nếu vậy thì Thấu Ngọc Biệt Phủ không còn lực lượng phòng vệ nào nữa hay sao?
Tây Môn Tung thản nhiên đáp:
- Trong phủ còn hơn chục tên đệ tử thân tín cũng đủ bảo vệ rồi. Ta sẽ lấy thêm bọn đệ tử ở bảo ra thay thế dần dần. Tuấn đệ một đêm nhọc mệt nên đi nghỉ ngơi.
- Dạ! Ty tòa xin lui về.
Cam Đường đi ra rồi, Tây Môn Tung cùng Huỳnh Kiều Kiều lại nói chuyện với nhau một lúc nữa. Đoạn hắn cầm chuông rung.
Bốn tên võ sĩ áo gấm nghe tiếng chuông liền xuất hiện trước cửa sảnh đường. Tây Môn Tung trầm giọng nói:
- Bọn ngươi truyền lệnh của bản tòa cho toàn thể đệ tử trong phủ ăn cơm chiều rồi phải tập trung trong nhà mật thất số ba để chờ lệnh.
- Tuân lệnh dụ!
- Còn nữa! Bắt đầu từ giờ này không cho một người nào ra khỏi biệt phủ. Bao nhiêu đồn canh cũng gọi về hết. Bốn người các ngươi phải thay thế tuần phòng bên ngoài. Kẻ nào trái lệnh ra khỏi biệt phủ cứ hạ sát ngay. Còn việc cảnh bị trong phủ thì vẫn bố trí như trước.
- Dạ!
Bốn tên võ sĩ thi lễ rồi lui ra.
Ở dưới đường hầm sau viện có tất cả năm gian mật thất, gian số ba rộng nhất, bốn mặt đều ghép bằng những thanh sắt đúc. Phòng này rộng chừng nửa trượng. Cửa phòng cũng bằng thép đúc. Ai đã vào trong phòng thì chẳng khác gì ba ba chui ống.
Giữa khoảng giờ mùi và giờ thân, toàn thể đệ tử Ngọc Điệp Môn tụ tập cả trong phòng mật thất số ba. Đây là một mệnh lệnh trước nay chưa từng có, nên ai cũng kinh hãi không hiểu môn chủ có huấn thị gì nghiêm trọng, nhưng họ chẳng tài nào đoán ra được.
Cam Đường tuân lệnh qua lại trông nom các nẻo đường dưới hầm.
Giữa giờ thân, Tây Môn Tung đã xuất hiện bên ngoài nhà mật thất số ba. Các đệ tử theo lễ nghi im lặng chờ đợi.
Tây Môn Tung bình tĩnh nói:
- Bản tòa có hành động này là để khảo nghiệm các vị một phen. Hà đường chúa đâu?
Một hán tử bước ra khom lưng nói:
- Ty tòa đây!
- Bao nhiêu đệ tử đã tập trung vào đây hết chưa?
- Trừ những kẻ bị thương không hành động được còn thì ở đây cả rồi.
- Được lắm!
Tây Môn Tung bấm nút động cơ đánh choang một tiếng, cửa nhà mật thất đóng lại.
Tây Môn Tung mở cửa nhà mật thất số bốn. Chính tay hắn thắp cây đèn hạc đồng lên rồi chõ mỏ vào một lỗ nhỏ thông sang bên phòng số ba. Mỏ con hạc đồng phun khói ra.
Cam Đường thấy thế lông tóc đứng dựng cả lên, chàng nghĩ thầm:
- Tên thất phu này làm trò tập thể đồ sát rồi.
Chớp mắt, trong gian nhà mật thất số ba có tiếng đụng vào vách hay vào cửa.
Tình trạng bên trong khiến người không thể tưởng tượng được.
Cam Đường chân tay run lên nhưng chàng không thể ngăn trở hành động thảm hại vô nhân đạo của tên bất lương. Chàng muốn nhìn xem Tây Môn Tung tự đào lỗ chôn mình.
Bình luận
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1