Nếu không có Lâm Vân đến giúp một tay thì Huỳnh Vạn Thông cũng nhất quyết nghĩ cách tìm thuốc giải để cứu Cam Đường. Nhưng chưa biết là y có làm nên việc hay không? Chàng nghe Lâm Vân nói chưa biết trả lời ra sao thì gã lại tiếp:
- Hiền đệ! Hiền đệ Ở lại đây tĩnh dưỡng. Nhất thiết đã có người trông nom cho đầy đủ. Trong vòng tám ngày tiểu huynh sẽ trở lại.
Cam Đường vội hỏi:
- Lâm huynh đi đâu bây giờ?
- Đi tìm thuốc giải cho hiền đệ.
- Tìm ở đâu được?
- Tiểu huynh đến Bách Độc Môn.
Cam Đường hoảng hốt can ngăn:
- Chớ!... Lâm huynh chớ nên mạo hiểm tới đó. Bách Độc Môn quyết không phải đất lành. Hơn nữa Lâm huynh đã làm mất mặt Bách Độc Công Tử. Tiểu đệ e rằng không cầu được thuốc mà còn...
- Chẳng lẽ hiền đệ muốn chết?
- Chết sống đã có số mạng.
- Hiền đệ đọc sách thánh hiền đã học những gì? Trong thiên hạ làm gì có thuyết số mạng.
Cam Đường ngập ngừng:
- Tiểu đệ quyết không dám thọ lãnh ân tình của Lâm huynh nữa.
- Cái đó không phải do hiền đệ định đoạt được. Tiểu huynh đã nói sao là làm được như vậy.
Cam Đường ngẩn mặt ra một lúc rồi hỏi:
- Bách Độc Môn ở phương nào?
- Nghe nói ở động Trường Âm ở núi Thái Hàng.
- Như vậy thì ra Lâm huynh chưa biết chắc chắn.
- Đúng thế! Nhưng nếu chuyến này tiểu huynh thất bại thì cũng phụ họa với hiền đệ mà đổ cho số mệnh.
- Giả tỷ Lâm huynh thay mặt tiểu đệ mà kiếm cho một người thì có thể giải được chất độc vô hình.
- Ai thế?
- Người rất có tiếng tăm trên chốn giang hồ...
- Hiền đệ muốn nói ai vậy?
- Vô Danh lão nhân.
- Ủa! Lão quái nhân đó ư?...
- Lâm huynh cũng biết lão ư?
- Tiểu huynh từng nghe nói và ngẫu nhiên đã chạm trán lão một đôi lần. Nhưng chưa nghe ai nói là lão biết dùng độc.
- Dùng độc ư?
- Dĩ nhiên là thế. Đã biết giải độc tất biết dùng độc. Nếu không hiểu độc tính thì giải độc thế nào được?
Cam Đường không thể tiết lộ Vô Danh lão nhân là thủ tòa trưởng lão bản môn, chàng liền hàm hồ nói:
- Tiểu đệ nghe nói lão học rộng lắm. Có lẽ lão biết dùng thật.
- Hiền đệ với lão là chỗ quen biết ư?
- Cũng có chút giao tình.
- Được rồi! Tiểu huynh nghĩ cách phái người đi kiếm. Mình cần tìm cả hai nơi.
Thời gian gấp rút lắm rồi. Tiểu huynh đi đây.
Lâm Vân nói xong lại bên giường cầm lấy cổ tay Cam Đường nói:
- Hiền đệ nghe theo lời tiểu huynh chờ đợi ở đây đừng có vọng động. Cả Ngọc Điệp Bảo lẫn Bách Độc Môn đều không buông tha hiền đệ đâu. Nhưng tiểu huynh cần thanh minh trước là tiểu huynh tuyệt không có ý nghĩ tới ân huệ, mà hoàn toàn vì lẽ đối với hiền đệ dù mới gặp một lần cũng như tình cố cựu. Còn việc sau này tình là một đằng, thù là một nẻo. Tình với thù không dính dáng gì với nhau. Tiểu huynh... đi đây.
Y nói xong băng mình ra khỏi phòng. Cam Đường sờ vào chỗ cổ tay vừa bị Lâm Vân nắm lấy. Chàng cảm thấy đầu óc bâng khuâng hỗn loạn. Ân, oán, tình, cừu mỗi ngày một sâu đậm.
Một ngày qua, hai ngày qua, ba ngày cũng trôi qua...
Đến ngày thứ bảy Cam Đường vẫn chưa thấy tin tức Lâm Vân. Hàng ngày có người đưa cơm nước rất đúng giờ mà cơm canh rất tinh khiết ngon lành.
Cam Đường coi một ngày dài bằng ba thu. Chàng muốn ra đi nhưng lại cảm thấy bỏ đi là thất hứa với người bạn nghĩa trọng tày non. Ở lại mà Lâm Vân không tìm được thuốc giải hay y đã gặp việc gì bất trắc thì...
Chàng không dám nghĩ tiếp nữa.
Mặt trời đã xế về tây rồi, chẳng bao lâu bóng huỳnh hôn buông xuống.
Đột nhiên ngoài cửa phòng có tiếng quát khe khẽ. Tiếp theo là một tiếng huỵch như người ngã xuống.
Một bóng người lặng lẽ đi vào bên giường. Hiển nhiên là một thiếu nữ xinh đẹp.
Cam Đường giật mình kinh hãi. Chàng chú ý nhìn kỹ, bất giác lộ vẻ hân hoan hỏi:
- Ngươi đấy ư?
Người mới đến rõ ràng là một trong bốn ả thị tỳ của Thái phu nhân phái Thiên Tuyệt tên gọi Lục Đế.
Lục Đế chúc lời vạn phúc rồi nói:
- Nô tỳ xin tham kiến thiếu chủ!
- Miễn lễ. Thái phu nhân mạnh giỏi chứ?
- Người vẫn cường kiện như thường.
- Sao ngươi biết mà tìm được tới đây?
- Hai vị thư thư Bạch Vi và Tiểu Quyên lần trước mắc tay độc thủ của Tử Thần được cứu đưa về cung. Hai vị đó mừng như đã tái sinh. Thái phu nhân sai tỳ nữ cùng chị Hồng Tường ra ngoài để cho từng trải giang hồ, đồng thời để hầu hạ thiếu chủ.
Cam Đường lại nói:
- Ồ! Lần trước Nam Cung trưởng lão cứu được Ngũ Nhược Lan cô nương đưa về...
- Hiện cô nương được Thái phu nhân giáo huấn để chuẩn bị ngày sau báo thù cho phụ thân cô. Tỳ tử được Huỳnh Vạn Thông viện Thiên Oai báo tin. Tin này Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ đã truyền đến bọn đệ tử khắp giang hồ và họ phải chia nhau đi tìm kiếm xem thiếu chủ hiện lạc lõng nơi đâu. Tỳ tử vô tình vào lữ điếm này nghe nói có người bịnh liền tiến vào coi. Không ngờ lại là thiếu chủ.
Cam Đường nói:
- Người coi giữ ngoài cửa phòng cũng là bạn chứ không phải thù...
- Tỳ tử chỉ điểm huyệt đối phương chứ không sát hại.
- Hay lắm! Thái phu nhân có lệnh dụ gì nữa không?
- Người chỉ sai tỳ tử chuyển bẩm cùng thiếu chủ là phàm làm việc gì cũng phải cẩn thận, tính toán kỹ rồi sẽ hành động. Nếu thiếu chủ đã trải qua ba lần tử kiếp rồi thì trở về cung để tiếp tục tu luyện võ công bản môn cho thành tài.
Cam Đường cảm động cơ hồ sa lệ. Chàng nói:
- Ta còn mấy việc đang bận. Chờ xong rồi sẽ tuân mệnh trở về cung lập tức.
Lục Đế hỏi:
- Thiếu chủ bị thương ư?
- Không phải! Ta trúng phải chất độc vô hình của Bách Độc Môn.
- Chất độc vô hình?
- Đúng thế!
- Tích Độc Đan của bản môn có thể giải được đó.
Cam Đường liền đem chuyện đã xảy ra ở Thanh Long Bảo thuật lại sơ lược cho Lục Đế nghe.
Lục Đế nói:
- May mà tỳ tử có đem theo ba viên để phòng thân. Vậy xin thiếu chủ uống đi.
Y vừa nói vừa lấy thuốc trong túi ra, hai tay đưa cho Cam Đường nói:
- Chất độc vô hình cực kỳ bá đạo. Xin thiếu chủ uống cả ba viên này đi!
Cam Đường đón lấy bỏ cả vào miệng rồi nói:
- Ngươi đi đi và thông tin cho đệ tử bản môn hay để họ khỏi mất công tìm ta nữa.
- Tỳ tử cùng chị Hồng Tường đã vâng mệnh đi theo hầu hạ thiếu chủ...
- Bất tất phải thế. Ta còn có việc phải làm, một mình đi lại dễ hơn.
- Nhưng đó là lệnh của Thái phu nhân.
- Nếu Thái phu nhân có trách phạt thì ngươi cứ nói là chủ ý của ta. Nếu bọn ngươi không yên lòng thì chỉ âm thầm theo dõi ta cũng được.
- Vậy tỳ tử xin rút lui.
Lục Đế ra cửa phòng rồi đi luôn.
Lát sau hai gã hán tử hoảng hốt vào nhà. Một gã hỏi:
- Thiếu chủ không sao chứ?
- Không sao cả. Hai vị hãy lui ra để cho ta hành công.
- Dạ!
Đây là hai tên đệ tử của Lâm Vân để lại hầu hạ Cam Đường. Chúng thi lễ rồi lui ra, tiện tay đóng cửa lại.
Cam Đường lập tức ngồi trên giường hành công để cho chất thuốc trục chất độc trong người ra. Hai giờ sau, chất độc bị tiêu tan hết.
Lúc này đã sang canh ba. Cam Đường đầu tiên nghĩ đến Lâm Vân đã xông vào nơi nguy hiểm là Bách Độc Môn ở động Trường Âm núi Thái Hàng để lấy thuốc giải cho mình. Bách Độc Môn cũng như Kỳ Môn phái và Thiên Tuyệt Môn là ba bang phái rất thần bí trong võ lâm. Lâm Vân một mình ra đi hung kiết thế nào khó mà biết được.
Chàng lại nghĩ đến Bách Độc Công Tử hãy còn món nợ phải đòi.
Nghĩa phụ cùng nghĩa huynh chàng bị thảm tử dưới chân núi Thái Hàng. Tại Thanh Long Bảo, Bách Độc Công Tử lại biết cả người phái Thiên Tuyệt đã chết rồi còn sống lại được, trừ phi bị chặt chân tay. Vậy thì cái chết của nghĩa phụ cùng nghĩa huynh chàng chắc có mối liên quan với Bách Độc Môn. Cam Đường nghĩ như vậy và cho việc đi núi Thái Hàng dĩ nhiên là cần.
Nhưng hiện giờ vấn đề nan giải nhất là lấy gì để đối phó với chất độc của đối phương. Nếu không thế thì nhất định là giao tính mạng cho sự may rủi. Chàng lại hối tiếc là đã giao cho Lục Đế đi ngay mà không bảo y lấy Tích Độc Đan để đề phòng.
Nghĩ đến đây chàng nóng nảy vô cùng.
Lâm Vân đã một mình dấn thân vào nơi nguy hiểm, chàng chẳng thể không đi tiếp ứng được. Bữa nay là ngày cuối cùng trong kỳ hạn tám ngày mà Lâm Vân vẫn chẳng thấy tin tức gì. Không chừng y đã gặp chuyện bất trắc rồi. Thái phu nhân đã huấn thị cho chàng là phải mưu tính rồi hãy hành động, nhưng có khi không kịp trù mưu tính kế nữa.
Suốt đêm hôm ấy, Cam Đường trằn trọc không nhắm mắt được, mà cũng không nghĩ ra được kế gì.
Lúc ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chàng mới trở mình ngồi dậy, xuống giường mặc áo chuẩn bị lên đường.
Giữa lúc ấy, một tên đệ tử phái Kỳ Môn được lưu lại để thị phụng chàng đẩy cửa bước vào nói:
- Tệ lệnh chúa đã đến.
Cam Đường giật mình kinh hãi. Chàng không ngờ Kỳ Môn lệnh chúa lại đến một cách đột ngột, chắc là vì việc Lâm Vân.
Một cỗ kiệu nhỏ che kín đã vào đến trong sân ngoài cửa phòng. Rèm kiệu vén lên.
Một người đàn bà bịt mặt bằng tấm khăn đen bước ra. Quả nhiên là Kỳ Môn lệnh chúa, mẫu thân của Lâm Vân.
Cam Đường chân tay luống cuống không biết làm thế nào cho phải. Chàng nhớ tới lệnh chúa có mối thâm thù với mình nhưng lại nghĩ tình Lâm Vân đã vì mình mà dấn thân vào nơi nguy hiểm, thì lúc này chưa phải là lúc trả thù được.
Hai tên hán tử khiêng kiệu đặt cỗ sang bên thềm rồi thõng tay đứng yên. Bốn tên thị nữ tùy tùng đứng ngay hai bên cửa phòng. Gã hán tử vừa vào phòng liền cúi đầu giật lùi đi ra.
Kỳ Môn lệnh chúa từ từ tiến vào phòng. Một tên thị nữ khép cửa phòng lại.
Cam Đường gắng gượng nén giận, trỏ vào chiếc ghế bên án lạnh lùng nói:
- Mời lệnh chúa ngồi.
Kỳ Môn lệnh chúa vẫn đứng nguyên, giọng nói run run hỏi:
- Thi Thiên Đường! Món nợ cũ của hai bên tạm thời chưa nói đến. Nhưng lần này Vân nhi một phen mạo hiểm, ngươi có trách nhiệm không?
Cam Đường gật đầu đáp:
- Về điểm này tại hạ xin thừa nhận.
- Vậy ngươi định xử trí ra sao?
- Tại hạ đang chuẩn bị lên núi Thái Hàng đây.
- Ngươi có nắm chắc là sẽ chống nổi thuốc độc của Bách Độc Môn không?
- Tại hạ không nắm chắc, nhưng nghĩ rằng người đã gieo đào thì ta phải trả mận.
- Vân nhi tính nết ương ngạnh. Chuyến này y đi e rằng dữ nhiều lành ít.
Cam Đường cương nghị nói:
- Nếu Lâm huynh gặp việc bất trắc thì tại hạ thề không còn sống mà trở về nữa.
- Được lắm! Bản tòa tin là ngươi rất thành tâm. Chính ra bản tòa có thể dẫn bọn thuộc hạ đi trước, nhưng không khỏi xảy ra một trường sát phạt, khó mà biết trước được hậu quả. Đồng thời đối phương lại lấy Vân nhi làm con tin để uy hiếp, tất còn sinh lắm chuyện vậy...
- Sao?
- Bản lãnh của ngươi mà lại có mưu kế thì may ra có thể cứu được Vân nhi một cách bình yên.
- Đây là một việc mà tại hạ có nghĩa vụ phải làm. Nhưng Bách Độc Môn có đúng ở động Trường Âm không?
- Về điểm này nhất định là đúng rồi, vì tin tức của bản môn không bao giờ sai.
- Vậy tại hạ xin lên đường.
- Khoan đã!
- Tôn giá còn muốn nói gì nữa?
- Nếu ngươi cứ đi thế này thì không cứu được Vân nhi đâu.
- Tại sao vậy?
- Võ công không thể chống được chất độc mà cần phải có mưu kế nữa mới xong.
- Xin tôn giá chỉ giáo.
- Ngươi có biết Xú Diện Nhân Ma có mối liên quan gì với Bách Độc Môn không?
- Cái đó... tại hạ không được biết.
- Chưởng môn Bách Độc Môn đời trước là Quỷ Kiến Sầu Phùng Nhất Âu đã giao kết nghĩa chi lan với Xú Diện Nhân Ma. Quỷ Kiến Sầu hơn tuổi là anh, vậy ngươi lợi dụng cái mặt nạ đó để giả làm Xú Diện Nhân Ma thì mới có cơ cứu được Vân nhi.
Cam Đường ngấm ngầm kính phục, vì đó quả là nước cờ tuyệt diệu. Nhưng chỉ có một cái mặt nạ thì mạo xưng thế nào được? Về võ công, về cử chỉ, về lời nói của lão chàng không biết một mảy may nào. Chàng e dè hỏi:
- Kế này tuy diệu nhưng e rằng không lừa được đối phương thì sao?
- Bản tòa đã nghĩ tới điều đó. Quỷ Kiến Sầu Phùng Nhất Âu hiện chết lâu rồi.
Chưởng môn hiện nay là Phùng Thiếu Đan không biết gì đâu. Chỉ cần ngươi ứng đối lưu loát thì khó mà tiết lộ được.
- Dạ!
- Còn điều này nữa, Xú Diện Nhân Ma lòng dạ tàn ác, thủ đoạn ghê hồn, công lực rất cao. Lão đã ra tay là chẳng một ai thoát chết. Tính lão hỷ nộ thất thường, giết người bao giờ cũng hạ thủ vào mặt đối phương. Đó là một điểm mà ngươi cần nhớ kỹ.
Cam Đường lại hỏi:
- Xú Diện Nhân Ma tên họ là gì?
- Lôi Thanh Sơn.
Lệnh chúa quay ra cửa phòng gọi:
- Tiểu Xuân! Đem cái đó vào đây!
- Dạ!
Một ả nữ tì cầm một cái bọc nhỏ đem vào để trên bàn rồi lại lui ra.
Kỳ Môn lệnh chúa trỏ vào cái bọc nói:
- Mặt nạ cùng áo quần đều ở trong này. Ngươi phải nhớ cho kỹ những điều ta dặn và tùy cơ hành sự. Giả tỷ như Vân nhi vô sự mà ngươi đi lạc đường thì ta sẽ thông tin cho.
Lệnh chúa nói xong bước ra khỏi phòng.
Cam Đường cũng cầm lấy bọc theo sau ra khỏi lữ điếm.
Khi đến ngoài thành Lạc Dương, chàng tìm một nơi kín đáo để thay hình đổi dạng.
Chiếc áo bào sắc đen, vạt trước có hình bàn tay bằng vải đỏ chắc là được chế theo kiểu Xú Diện Nhân Ma ngày trước.
Núi Thái Hàng ở đất Dự Bắc giáp giới tỉnh Sơn Tây.
Ngày thứ ba Cam Đường đến chân núi Thái Hàng. Nhưng động Trường Âm ở đâu?
Đó còn là một vấn đề nan giải.
Cam Đường đến chân núi rồi cứ nhắm mắt mà chạy. Chàng nghĩ rằng nếu Bách Độc Môn quả ở trong vùng núi này tất sẽ tìm ra vết tích.
Chàng chọn những ngọn núi hiểm trở, những hang sâu thăm thẳm mà đi. Đi đến nửa ngày vượt qua mấy chục ngọn núi. Trước mắt chàng bỗng hiện ra một trái núi cao ngất trời. Chàng trèo lên đỉnh núi này để nhìn ra bốn mặt cho rõ. Thế rồi chàng thi triển khinh công như một làn khói tỏa bay lướt lên đỉnh núi.
Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, Cam Đường chạy lên tới đỉnh núi. Chàng đảo mắt nhìn quanh thì thấy bao nhiêu núi thẳm hang sâu đều ở phía dưới chân mình. Chàng cảm thấy khoan khoái trong lòng.
Đột nhiên chàng phát giác ra dưới hang sâu núi thẳm dường như có bóng người lay động. Từ lúc đi vào dãy núi này, đây là lần đầu Cam Đường trông thấy bóng người.
Chàng liền băng mình xuống như sao sa.
Chớp mắt Cam Đường trông rõ bóng người đang theo đường mòn trong hang núi mà đi, chàng liền chạy theo. Được chừng mấy trăm trượng thì lạ thay, bóng người kia tự nhiên mất hút, không biết y chuồn vào phương nào?
Cam Đường vẫn không nản chí, chàng tiếp tục đi vào. Hang núi này sâu thăm thẳm, Cam Đường đi chừng năm dặm thì đến một ngã ba. Chàng ngần ngừ không biết đi ngã nào cho đúng. Nếu cứ nhắm mắt chạy hoài thì vĩnh viễn không bao giờ tìm được.
Cam Đường bây giờ đã cảm thấy chán nản, đồng thời chàng lo lắng nỗi an nguy của Lâm Vân. Trong dạ rất đỗi bồn chồn, chàng tự nhủ:
- Nếu Lâm Vân mà gặp chuyện bất trắc thì mình có chết cũng không nhắm mắt được, vì y không nghĩ gì đến oan thù mà chỉ nghĩ tình bằng hữu.
Giữa lúc chàng đang ngần ngừ thì phía sau đột nhiên có thanh âm hỏi vọng tới:
- Ngươi là ai?
Cam Đường giật mình kinh hãi vì có người đến sau lưng mà mình không phát giác ra. Thế thì người này thân thủ ghê gớm đến chừng nào.
Cam Đường vừa nghĩ vừa quay đầu nhìn lại. Chàng không khỏi sững sờ vì người đứng trước mặt chàng cách chừng tám thước là một bà già tóc bạc phơ, song nét mặt lại rất hồng hào trẻ trung, còn đầy vẻ phong lưu như một bà nạ dòng. Thật là một chuyện quái gở mà chàng chưa thấy bao giờ. Chàng tự hỏi:
- Chẳng hiểu mụ này có phải người Bách Độc không?
Cặp mắt nữ quái Bạch Phát Hồng Nhan này loang loáng và sắc như dao nhìn vào mặt Cam Đường mấy lần rồi hỏi lại:
- Ngươi là ai?
Cam Đường dùng nội lực để biến đổi thanh âm cho thành giọng khàn khàn của một người già. Chàng đáp:
- Mụ thử đoán xem lão phu là ai?
Nữ quái hỏi lại:
- Chẳng lẽ ngươi lại là Xú Diện Nhân Ma Lôi Thanh Sơn?
Cam Đường gật đầu đáp:
- Chính thị!
Nữ quái nhân bật tràng cười ha hả.
Cam Đường hỏi:
- Cái đó có đáng chi mà cười?
- Đáng buồn cười lắm chứ!
Cam Đường bị tiếng cười làm cho sởn gáy. Chàng cố hắng giọng rồi trịnh trọng nói:
- Lề lối của lão phu hễ ra tay thì không còn ai sống sót. Chẳng lẽ mụ muốn chết ư?
Nữ quái nhân Hồng Nhan Bạch Phát thu tiếng cười lại hỏi:
- Lão đến đây làm chi?
- Sao mụ không báo danh trước đi?
Nữ quái lạnh lùng đáp:
- Lão thân chả có danh hiệu chi hết.
- Mụ có phải là người trong Bách Độc Môn không?
- Bách Độc Môn ư? Phải thì làm sao?
- Mụ nên biết rằng lão phu cùng chưởng môn Bách Độc Môn đời trước có mối liên quan với nhau.
- Ý lão muốn gì?
- Mụ dẫn đường cho ta.
- Dẫn đi đâu?
- Đến động Trường Âm là tổng đàn của bọn ngươi.
Nữ quái lại cười ha hả nói:
- Té ra lão lên núi Thái Hàng để kiếm động Trường Âm phải không?
- Chính thế!
- Các hạ đã có mối quan hệ với chưởng môn Bách Độc Môn đời trước, chẳng lẽ lại không biết tổng đàn môn phái này ở đâu ư?
Cam Đường ấp úng không biết nói thế nào. Chàng không ngờ lại gặp câu hỏi hóc búa này, rất có thể chàng bị bại lộ hành tung. Hiện giờ vấn đề cần biết là đối phương có phải người Bách Độc Môn không? Nếu không phải chẳng nói làm chi. Nếu đúng thì thật là nguy to, vì chàng chưa đến nơi mà bị đối phương khám phá sự giả dối của mình.
Chàng tự trách mình đã sơ tâm thái quá.
Nữ quái lại cười hỏi:
- Xem chừng các hạ đến Bách Độc Môn để tầm cừu phải không?
Cam Đường run lên. Lâm Vân chưa biết sống chết thế nào, nếu mình đối đáp không khéo thì hậu quả chưa biết đến đâu mà lường.
Chàng liền cất giọng lạnh như băng hỏi:
- Tầm cừu ư? Lão phu mà đến Bách Độc Môn để tầm cừu thì là một chuyện buồn cười đến đứt ruột.
Nữ quái kiên quyết nói:
- Lão thân dám lấy cái đầu bạc này để đánh cuộc.
- Thế thì nhất định mụ phải thua.
- Các hạ báo danh lại một lần nữa đi.
- Lão phu đâu có hoài hơi mà nói lại.
- Các hạ muốn biết động Trường Âm ở đâu ư?
- Lão phu ra lệnh cho ngươi phải dẫn đường.
Nữ quái cười ha hả hỏi:
- Ngươi mà ra lệnh được cho lão thân ư?
- Lão phu ra lệnh thì đã sao?
- Lão thân đột nhiên cảm thấy hứng thú. Ngươi hãy nói rõ lai lịch và chường bộ mặt thật ra thì mới có thể thương lượng được.
Cam Đường nghe đối phương nói quyết là mình giả mạo, chàng nghĩ bụng khó mà che đậy được, liền dõng dạc hỏi lại:
- Tôn giá căn cứ vào đâu mà bảo là lão phu giả mạo?
- Chẳng những về tướng mạo mà cả về danh hiệu nữa. Dĩ nhiên nếu không phải lão thân thì người khác quyết không phân biệt được.
Bình luận
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1