chương 56/ 88

Cam Đường nghĩ vậy không khỏi kinh hãi nói:

- Vụ đó cô nương cũng biết ư?

Tư Đồ Sương cười nhạt hỏi lại:

- Còn một lần ngươi ở trong miếu Thổ Cốc cũng lại được tiếng tiêu giải vây cho phải không?

Cam Đường lại càng kinh hãi hơn, chàng run lên đáp:

- Phải! Có việc ấy thực. Nhưng cho tới nay tại hạ vẫn chưa hiểu tiếng tiêu kia từ đâu mà đến?

Tư Đồ Sương để lộ trong tay áo ra một cây ngọc tiêu nhỏ, nói:

- Tức là cái này...

- Vậy ra cô nương bữa nay lại cứu tại hạ là lần thứ hai.

- Ngẫu nhiên mà gặp. Chẳng qua ta cũng mô phỏng như người đã làm ở tổng đà Cái Bang ngày trước mà thôi.

Cam Đường ngơ ngác nhìn đối phương không biết nói sao. Nàng đã gia ơn cứu mạng cho mình hai lần, đâu phải chuyện ngẫu nhiên mà gặp?

Tư Đồ Sương lại hỏi:

- Cam thiếu hiệp! Ta xin hỏi thiếu hiệp vì lẽ gì mà Bạch Bào quái nhân lại sợ tiếng tiêu kia?

- Ủa! Cái đó...

Cam Đường toan thuật chuyện Âm Ty Công Chúa Tôn Tiểu Hoa ở Điệp Thạch Phong đã dùng tiếng tiêu để làm tín hiệu kêu gọi Bạch Bào quái nhân cho nàng nghe.

Bất thình lình một tràng tiếng tiêu lanh lảnh như xé bầu không khí vọng lại.

Thanh âm tựa hồ từ xa lắm đưa đến, nó lờ mờ thấp thoáng khiến cho người ta không biết ở phương hướng nào phát ra. Tiếng tiêu này so với tiếng tiêu của Âm Ty Công Chúa thổi lên cũng giống hệt nhau.

Cam Đường bất giác động tâm...

Tư Đồ Sương lập tức rút ống ngọc tiêu ra đặt lên cặp môi anh đào thổi lên để họa lại mấy tiếng kia, rồi nói:

- Thôi ta đi đây.

Cam Đường ra chiều quyến luyến ngập ngừng:

- Tư Đồ cô nương!...

- Chúng ta sẽ gặp nhau một ngày khác.

Bóng hồng thấp thoáng như làn khói nhẹ bốc đi.

Cam Đường đứng ngẩn người ra. Thanh âm của Tư Đồ Sương lạnh như băng tựa hồ còn văng vẳng bên tai. Màn kịch êm dịu thơm tho vẫn quanh quẩn trong đầu óc chàng. Mùi hương man mác tựa hồ quyện lấy mũi chàng. Chàng cảm giác những giây phút mê ly, rồi bâng khuâng như người đã mất vật gì.

Tiếng tiêu... tiếng tiêu thần bí mà chàng tưởng đã bị chôn vùi cùng Âm Ty Công Chúa ở trên Điệp Thạch Phong, sao bây giờ lại nổi lên? Vậy ai là người thổi tiếng tiêu này?

Tại sao Tư Đồ Sương lại theo dõi hành tung Bạch Bào quái nhân? Với cái tài xuất quỷ nhập thần và thân pháp mau lẹ, nàng có thể đối phó được với Bạch Bào quái nhân.

Chàng tin như vậy, nhưng vì lý do gì mà nàng có hành động này?

Tại sao nàng lại biết cả Bạch Bào quái nhân không phải là đích thân Tử Thần sáu mươi năm trước?

Nàng đã ra tay giải cứu cho chàng hai lần thì dường như nàng hữu ý chứ không phải ngẫu nhiên mà gặp. Vả lại nàng nói ngay lai lịch cùng thân thế của chàng không cần giấu giếm, cũng là một điều chàng không sao hiểu được.

Theo lời Tư Đồ Sương thì vụ đặt chất nổ vào huyệt động để chôn sống chàng cũng do tay Bạch Bào quái nhân. Vậy người trung niên ăn mặc lịch sự mà chủ quán nói đó tức là hạ thủ của Bạch Bào quái nhân không còn nghi ngờ gì nữa.

Hiện giờ chàng căm hận Bạch Bào quái nhân thấu xương. Hắn đã gây nên vụ đổ máu trong Thiên Tuyệt địa cung. Bây giờ hắn lại định chôn sống chàng. Chàng căm hận không thể nuốt sống ăn tươi Bạch Bào quái nhân ngay tức khắc.

Sau cùng Cam Đường nghĩ tới gã điên bị hạ sát. Tại sao đồng thời gã bị cả Ngọc Điệp Bảo lẫn Bạch Bào quái nhân truy tầm để giết đi? Gã có dấu hiệu số năm. Vậy số năm đại biểu cho cái gì?

Gã điên chết rồi. Cam Đường bị mất một đầu dây mối nhợ trọng yếu cho công cuộc điều tra về vụ án Thánh Thành. Hơn nữa toàn thể đệ tử một phân đà Cái Bang ngộ nạn thì hy vọng chàng muốn nhờ tai mắt họ để truy tầm Lâm Vân cũng bị tiêu tan.

Đối với Lâm Vân, Cam Đường rất áy náy. Chàng hy vọng trong một hai ngày phái Kỳ Môn phát động toàn bộ đệ tử tìm được nàng về. Chàng khấn thầm bọn họ đừng gặp trở ngại gì.

Nguồn tư tưởng của Cam Đường lại quay về thiếu nữ áo hồng là Tư Đồ Sương.

Nàng biết nhiều bí mật về Bạch Bào quái nhân, mà chàng cũng đang dò la tung tích hắn. Nàng dùng tiếng tiêu làm tín hiệu liên lạc. Tiếng tiêu của nàng lại cùng một lề lối với tiếng tiêu của Âm Ty Công Chúa. Điểm đó không phải là ngẫu nhiên. Chẳng lẽ Âm Ty Công Chúa chưa chết?

Ý niệm này khiến cho Cam Đường kinh hãi run lên, vì chàng cho là rất có thể như vậy. Hôm ấy chàng đang khi bị trọng thương, chàng lấy đá lấp cửa hầm lại. Âm Ty Công Chúa chôn sống bên trong thì chắc đâu mụ đã chết? Sau mụ ra được cũng chưa biết chừng.

Chẳng lẽ Tư Đồ Sương cũng là nhân vật mụ tạo ra như Bạch Bào quái nhân?

Nghĩ vậy chàng không khỏi run sợ.

Cam Đường tính đến công việc mình phải làm ngay là đi điều tra hung thủ vụ huyết án Thánh Thành.

Trong óc chàng bỗng nảy ra một tia sáng. Chàng nghĩ nếu quả Bạch Bào quái nhân giết gã điên chỉ để bịt miệng thì dĩ nhiên hắn có liên quan đến vụ huyết án Thánh Thành và có lẽ hắn là tên trùm hung thủ cũng chưa biết chừng.

Mặt khác, Ngọc Điệp Bảo cũng theo dõi gã điên để hạ sát. Nhưng khác ở chỗ Bạch Bào quái nhân hành tung vô định, mà Ngọc Điệp Bảo thì lúc nào tìm đến cũng được. Vậy mình cần phải gạn đục khơi trong, xét rõ đen trắng, nếu không thì hành động của mình vu vơ không chuẩn đích.

Mới đây Ngọc Điệp Bảo lại bị Bạch Bào quái nhân chiếu cố, Cam Đường chẳng biết đến đó còn tìm thấy ai không? Nhưng dù sao Ngọc Điệp Bảo cũng là chỗ duy nhất để chàng mở cuộc điều tra.

Thế rồi chàng quyết định đi Ngọc Điệp Bảo để mong tìm ra giải đáp, đồng thời để thanh toán món nợ cũ giữa Ngọc Điệp Bảo với cá nhân chàng.

Tìm ra quyết định rồi Cam Đường cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Chàng toan băng mình đi thì thấy một bóng người chạy nhanh như bay tiến lại.

Thân pháp người mới đến mau lẹ dị thường. Mới trong chớp mắt đã đến gần rồi lướt qua bên mình Cam Đường vụt một cái. Sau dường như bóng người này phát giác ra có Cam Đường đứng đó, nên vừa băng đi được mấy chục trượng liền quay lại.

Hai bên đối diện nhau. Người kia la lên một tiếng “ồ” kinh ngạc rồi đột nhiên biến sắc, há miệng mà không nói được câu gì nữa.

Cam Đường ngó thấy đối phương vào hạng trung niên, áo quần lịch sự, nhưng chàng chưa gặp bao giờ. Vẻ mặt đối phương ra chiều kinh ngạc vô cùng.

Gã trung niên ăn mặc lịch sự hồi lâu mới lên tiếng hỏi:

- Tôn giá... chưa chết ư?

Cam Đường tâm thần chấn động, buột miệng hỏi lại:

- Tại hạ làm sao mà chết?

Gã trung niên da mặt co rúm lại mấy lần, vẻ mặt vẫn kinh hãi, ấp úng nói:

- Tôn giá... không bị chôn vùi trong hang Đại Phật...

Cam Đường chợt nhớ ra điều gì, mặt chàng đột nhiên nổi sát khí rùng rợn. Chàng cười lạt hỏi lại:

- Phải chăng các hạ đã đưa thiếp mời tại hạ đến đây để hội kiến?

Cặp mắt chàng lộ hung quang nhìn chòng chọc vào đối phương.

Gã trung niên bất giác lùi lại một bước rồi đáp:

- Phải rồi! Chính là...

Cam Đường tiến lên một bước ngắt lời:

- Thế thì chính các hạ phải chết mới đúng.

Gã trung niên vội xua tay nói:

- Cam thiếu hiệp! Xin thiếu hiệp hãy nghe tại hạ một lời.

- Các hạ còn có di ngôn gì xin nói mau!

- Cam thiếu hiệp sao lại không chết?

- Hừ! Những trò ma quỷ đó làm gì được bản thiếu chủ!

- Ồ! Thế thì...

- Các hạ có tên họ gì không?

- Tại hạ là Đặng Văn Lương.

- Phải chăng các hạ là thủ hạ của Tử Thần?

Gã trung niên lại biến đổi sắc mặt, run lên hỏi:

- Sao? Thiếu hiệp nói đến Tử Thần ư?

Cam Đường cười lạt đáp:

- Các hạ khéo diễn kịch đấy.

Đặng Văn Lương lại lùi thêm một bước, vẻ mặt hoảng hốt hỏi:

- Thiếu hiệp nói thế là nghĩa làm sao?

- Tưởng các hạ tự biết rồi.

- Tại hạ không hiểu gì hết. Phải chăng người làm nổ huyệt động chính là Tử Thần?

- Các hạ không phải là thủ hạ của Tử Thần hay sao?

- Không phải!

- Vậy các hạ mời bản thiếu chủ đến đây mục đích gì?

- Nhân vì... tại hạ được tin thiếu chủ muốn tìm đệ tử Cái Bang, nên mới đưa thiếp mời thiếu chủ đến coi cho biết rõ.

Cam Đường sửng sốt hỏi:

- Tại sao các hạ lại biết cả danh tính bản thiếu chủ?

- Cái đó...

Đột nhiên có hai thanh âm nói tiếp:

- Cái đó bản tòa có thể giải thích được.

Cam Đường giật mình kinh hãi quay lại nhìn. Thoạt tiên chàng kinh ngạc rồi mạch máu căng thẳng, lửa giận bốc lên bừng bừng, sát khí đầy mặt.

Người nói câu vừa rồi chính là Ngọc Điệp Bảo Chúa Tây Môn Tung. Đứng sau hắn là mụ Lục Tú Trinh. Hai người xuất hiện cách xa chừng năm trượng, bên một tảng đá lớn, tỏ ra họ núp ở sau tảng đá từ lâu rồi.

Đôi gian phu dâm phụ này xuất hiện ở nơi đây khiến cho Cam Đường kinh ngạc vô cùng. Khéo sao! Cam Đường đang định đi Ngọc Điệp Bảo thì hai người này lại tự động dẫn xác đến.

Tây Môn Tung vẫn lộ vẻ oai nghiêm, còn Lục Tú Trinh thì sắc mặt xám xanh. Cặp mắt mụ chiếu ra những tia sáng hận độc.

Cam Đường nghiến răng ken két nói:

- Hai vị đến đây thật là đúng lúc.

Tây Môn Tung thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Hắn tiến lại gần thêm hai trượng rồi trỏ gã trung niên ăn mặc lịch sự nói:

- Y là võ sĩ tại bản bảo. Dĩ nhiên y biết rõ lai lịch thiếu chủ.

Hắn nói xong quay lại nhìn Đặng Văn Lương xua tay bảo:

- Thôi ngươi đi đi!

Đặng Văn Lương khom lưng thi lễ rồi băng mình chạy đi.

Cam Đường nhìn trân trân vào mặt Tây Môn Tung lạnh lùng nói:

- Tây Môn bảo chúa! Món nợ giữa chúng ta thanh toán ngay bây giờ và ở nơi đây.

Tây Môn Tung cười ha hả nói:

- Chúng ta hãy bình tâm tỉnh trí để nói chuyện với nhau đã.

- Được lắm! Thực ra cũng nên biết rõ đầu đuôi câu chuyện trước đã.

Chàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lục Tú Trinh, mụ còn đứng xa ngoài năm trượng.

Tây Môn Tung vẻ mặt vẫn nghiêm trang, bộ mặt điển hình của bậc trưởng bối trong võ lâm. Hắn trầm giọng nói:

- Bây giờ bản tòa mong rằng tôn giá lấy tư cách thiếu chủ phái Thiên Tuyệt mà nói chuyện với bản tòa. Vậy trước hết thiếu chủ hãy gác ý niệm cừu địch qua một bên.

- Nhưng ta là Cam Đường, dòng dõi Võ Thánh. Ta mong rằng các hạ cũng đừng phủ nhận...

- Bản tòa không nghĩ thế.

- Tại sao?

- Cái đó sẽ nói chuyện sau. Bây giờ hãy bàn đến chuyện vừa xảy ra hôm qua.

- Thế cũng được! Các hạ nói đi!

Tây Môn Tung hỏi:

- Thiếu chủ đã biết gã hán tử điên khùng số năm là ai chưa? Gã đó chính các hạ đã cướp rồi đem gửi phân đà Cái Bang trông coi.

Đây chính là vấn đề trọng yếu mà Cam Đường cần biết. Chàng không ngờ đối phương lại tự động nói ra. Chàng liền hỏi ngay:

- Gã... là ai?

Tây Môn Tung nói dằn từng tiếng:

- Gã là tên Tử Vong sứ giả số năm dưới trướng Tử Thần.

- Sao? Gã là Tử Vong sứ giả số năm ư?

- Đúng thế! Đáng tiếc là thiếu chủ đã làm hư việc lớn của bản tòa...

- Bảo chúa nói thế là nghĩa làm sao?

- Gã điên đó ngày trước từng chịu ơn lớn của Võ Thánh. Trong nhất thời hắn hồ đồ đi theo Tử Thần tham dự vào vụ huyết án Thánh Thành.

Cam Đường toàn thân run bắn lên hỏi:

- Vậy ra hung thủ vụ huyết án đó là Tử Thần cùng bọn thủ hạ hắn hay sao?

- Thiếu chủ hãy nghe bản tòa nói hết đã. Tử Vong sứ giả số năm sau vụ đó đâm ra hối hận nên mắc bệnh điên. Bản tòa thấy miệng hắn lảm nhảm dường như tự trách, vì bản tòa nghe hắn nhắc đi nhắc lại tên “Võ Thánh” luôn mà đoán ra.

Cam Đường lại càng khích động, toàn thân chàng run lên bần bật.

Tây Môn Tung lại nói tiếp:

- Bản tòa phái ngươi đi chặn đường gã là có ý muốn chứng thực xem phải chăng Tử Thần là chủ hung vụ huyết án đó. Bản tòa đã nhận được những lời tường trình về vụ này nhưng muốn điều tra cho rõ rồi mới báo thù cho Võ Thánh...

Tây Môn Tung nói câu này thật ra ngoài trí tưởng tượng của Cam Đường. Hắn đã cùng Lục Tú Trinh thông gian, mưu hại đứa con côi mà bây giờ hắn lại giở giọng đến chuyện báo thù cho phụ thân. Chàng nhớ lại ngày đến Ngọc Điệp Bảo thoái hôn, hắn cũng giở giọng ân cần lịch sự chẳng khác chi bữa nay. Chàng không nhịn được nữa, hắng giọng lên một tiếng.

Tây Môn Tung nói tiếp:

- Đáng tiếc là thiếu chủ xen vào nên gã bị Tử Thần tìm cách giết đi để bịt miệng, đồng thời làm liên lụy cả đến hơn trăm sinh mạng người Cái Bang.

Cam Đường thấy hắn nói cũng có đôi phần sự thực thì lòng chàng biến đổi ít nhiều. Chàng tự hỏi:

- Chẳng lẽ hắn nói thật ư? Thế mà sao hắn lại mấy lần toan hạ sát mình? Hành vi như thế không phải là mâu thuẫn ư?

Nghĩ vậy chàng buột miệng hỏi:

- Sự thực có đúng thế không?

Tây Môn Tung trịnh trọng đáp:

- Đúng thế!

- Phải chăng... bảo chúa muốn báo thù cho Võ Thánh?

- Chẳng những mình bản tòa mà hết thảy nghĩa sĩ trong thiên hạ đều muốn báo thù cho Võ Thánh.

Cam Đường tiến gần lại một bước nghiến răng hỏi:

- Thế mà tại sao ngươi bao nhiêu lần muốn hạ sát ta?

Tây Môn Tung lộ vẻ áy náy, đáp bằng một giọng thành khẩn:

- Vì thế mà bản tòa trịnh trọng xin lỗi thiếu chủ.

Cam Đường cười ha hả nói:

- Xin lỗi ư? Tây Môn bảo chúa! Bảo chúa nói nghe dễ dàng quá nhỉ?

- Thi thiếu chủ! Cái đó chỉ vì chuyện hiểu lầm mà ra.

- Hiểu lầm ư?

- Đúng thế! Một sự hiểu lầm rất lớn!

- Tại hạ muốn được nghe Tây Môn bảo chúa cho hay sự hiểu lầm ấy thế nào.

Tây Môn Tung ngập ngừng:

- Nhân vì...

- Nhân vì làm sao?

Tây Môn Tung ra chiều khó nói. Lão dừng lại một chút rồi chậm rãi đáp:

- Thi thiếu chủ! Bản tòa đã nói là thừa nhận địa vị của thiếu chủ rồi. Vậy thiếu chủ bất tất phải hỏi làm chi nữa.

Cam Đường không nghĩ ngợi gì nói ngay:

- Tại hạ nhất định hỏi cho ra!

Lục Tú Trinh uyển chuyển tiến lại sau lưng Tây Môn Tung nói xen vào:

- Sư huynh! Sư huynh cứ nói huỵch toẹt cho y biết đi thôi!

Cam Đường hằn học đảo mắt nhìn Lục Tú Trinh rồi lại nhìn Tây Môn Tung.

Tây Môn Tung đột nhiên ra chiều quyết tâm, gật đầu nói:

- Được rồi! Để bản tòa nói cho thiếu chủ nghe. Thi thiếu chủ! Bản tòa cùng Võ Thánh là bạn thâm giao. Từ khi xảy ra vụ huyết án Thánh Thành chẳng một lúc nào bản tòa không nghĩ tới chuyện báo thù...

- Hừ! Bảo chúa nói dễ nghe đấy!

- Ban đầu bản tòa đem lòng nghi ngờ cho lệnh đường tức Phụng Hoàng Nữ Châu Quỳnh Phương là hung thủ...

Cam Đường lửa giận bốc lên ngùn ngụt, lớn tiếng quát:

- Ngươi đừng mở miệng nói càn.

Tây Môn Tung biến sắc nhưng không cáu giận, ung dung đáp:

- Thiếu chủ hãy nhẫn nại mà nghe bản tòa nói hết đã!

- Ngươi nói hết đi!

Tây Môn Tung quay lại nhìn Lục Tú Trinh rồi nói tiếp:

- Lúc thiếu chủ còn nhỏ, thiếu chủ có biết tại sao lệnh tôn lại bảo thiếu chủ kêu sư muội bản tòa là kế mẫu không?

Cam Đường bất giác run lên hỏi:

- Tại sao vậy?

- Vì lệnh tôn coi lệnh đường như không có ở trần thế nữa.

- Tại sao thế?

- Thiếu chủ có bình tâm tĩnh trí để nghe bản tòa nói rõ được chăng?

- Hừ!

- Vì Võ Thánh cho lệnh đường không phải là người nữa!

Câu này chẳng khác gì mũi tên đâm vào trái tim Cam Đường. Những lời Cửu Tà Ma Mẫu lại văng vẳng bên tai:

“...Phụng Hoàng Nữ là gái thất trinh...” Chàng tưởng chừng máu trong huyết quản ngừng cả lại. Hai người nói giống nhau thì ra mẫu thân chàng quả là người đàn bà mất nết, không giữ phụ đạo. Cái đó là một sự thật rất tàn khốc, rất phũ phàng!

Cam Đường phải thu hết nghị lực mới nói ra được một câu:

- Ngươi nói nốt đi!

Tây Môn Tung lạnh lùng nói lại:

- Thiếu chủ chẳng nên biết rõ là hơn.

Cam Đường giận như điên lên, giục:

- Ngươi nói nốt đi!

- Ban đầu bản tòa dùng thủ đoạn đó đối với thiếu chủ cũng là chuyện bất đắc dĩ.

- Tại sao mà bất đắc dĩ?

- Bản tòa hy vọng vì thiếu chủ bị hại mà bức bách lệnh đường phải ló mặt ra. Sau kết quả cuộc điều tra lại chứng minh hung thủ còn nhiều người khác nữa. Ban đầu bản tòa có sự hiểu lầm rất lớn nên mới xin lỗi thiếu chủ.

- Tại sao ngươi lại nghi cho gia mẫu là hung thủ?

- Vì y bị Võ Thánh đuổi đi. Chắc y căm hận mà dùng đến kế sách này...

Cam Đường đột nhiên cười rộ, nói:

- Ngươi nói thật hoang đường, mà là những câu nói hoang đường dễ lọt tai. Tây Môn Tung! Ta khen cho ngươi vẫn giữ được bình tĩnh không đỏ mặt tía tai. Dù sao thì đây cũng là mồ chôn sống cặp nam nữ chó má như các ngươi.

Bình luận





Chi tiết truyện