chương 20/ 22

Tuy đã quay về Hàn Tùng Viên, nhưng Khởi Hiên vẫn kiên trì ở lại Lạc Nguyệt Hiên.

Lạc Mai không nôn nóng Lạc Mai biết là sớm muộn gì rồi đôi cổng cấm kia sẽ mở.

Sau khi ổn định chuyện Khởi Hiên. Điều trước tiên Lạc Mai làm là, đích thân đốt bỏ cái bài vị trên bàn thờ rồi san bằng ngôi mộ giả. Chuyện xong xuôi, Lạc Mai thở ra nhẹ nhõm. Bây giờ mọi thứ đã đi vào quá khứ. Những cái mới đang chờ đón nàng.

Tử Yên thì lặng lẽ theo dõi. Con bé khách quan, nhưng lại không khỏi bức rức mặc dù chuyện tái hợp của Lạc Mai với Khởi Hiên là điều Tử Yên mong mỏi nhưng sau đó? Sau đó vai trò của Tử Yên sẽ thế nào? Tử Yên chợt nhớ đến mình.

Và hôm ấy, từ Lạc Nguyệt Hiên bước ra. Trời đã sụp tối. Tử Yên chợt thấy Vạn Lý đang đứng bên hòn giả sơn. Anh chàng có vẻ suy tư. Tử Yên đứng lại.

- Anh Vạn Lý! Anh làm gì đó?

Vạn Lý giật mình, quay lại.

- À... Cô... Cô vừa gọi tôi?

Tử Yên như không dằn được xúc động, bước tới xà vào lòng Vạn Lý.

- Anh Vạn Lý! Vạn Lý!

Vạn Lý vòng tay xiết chặt Tử Yên. Hạnh phúc mong đợi từ trời rơi xuống, còn chờ gì hơn?

- Anh Vạn Lý, anh có lần nói, em là một cánh bướm đúng như vậy không? Mà anh biết rồi đó, con người em xấu xa, ngập đầy tội lỗi... dù em chẳng có vết xẹo trên người như Khởi Hiên, nhưng tội em nó còn làm em xấu hơn thế, sẽ không bao giờ xóa đi được...

Mắt Tử Yên đỏ ngầu.

- Vậy mà... Anh còn ví em như một cánh bướm xinh đẹp. Anh có chế nhạo, khinh bỉ em không?

- Tại sao anh phải chế nhạo em?

Vạn Lý chụp lấy bờ vai Tử Yên đưa ra xa, nhìn vào mắt nàng.

- Anh nghĩ... Chẳng ai trên đời này có thể hiểu em hơn anh. Em rất trong sáng. Biết lỗi mình đang chuộc tội... Em ở lại Hàn Tùng Viên này nào có sung sướng gì? Với em đó là một nhà tù... Và trong mắt anh, em hiện làm một lúc ba hóa thân. Vừa là một quan tòa nghiêm khắc, một cái ngục và một tội nhân cải hối phục thiện. Một tù nhân tự nguyện... Em đã làm được vậy thì còn ai dám xem thường em? Anh càng thấy thương em hơn thôi.

Tử Yên nhìn xuống, nước mắt chảy dài.

- Nhưng anh có biết là. Em đang bị dày vò ra sao không? Có lần em nói với anh, cái mơ ước lớn nhất của mình là được thấy Khởi Hiên và Lạc Mai kết thúc tốt đẹp. Nhưng sau đó em lại lo lắng... Khi đến đích đó... Hạnh phúc họ sẽ rồi có những thay đổi nào không? Bởi vì... Bởi vì em không tin là ông trời lúc nào cũng tốt bụng... Thượng đế có thể trừng phạt em bằng cách không để cho mọi chuyện diễn ra suông sẻ. Họ sẽ khổ... Mà em cũng sẽ khổ.

Vạn Lý cắt ngang:

- Tại em cứ nghĩ ngợi xa vời. Chuyện của Khởi Hiên và Lạc Mai rồi sẽ sáng tỏ dần. Mọi chuyện rồi đâu sẽ vào đấy... Hạnh phúc với họ không xa.

Tử Yên lắc đầu:

- Nhưng em lại lo lắng. Em cứ sợ ông trời ganh ghét. Khi chuyện đang suông sẻ. Ai cũng nghĩ là sẽ tốt đẹp thì... Cái không hay khác lại đến.

Vạn Lý nâng cằm Tử Yên lên.

- Đừng nghĩ ngợi nhiều không tốt. Vì như vậy cuộc đời sẽ khổ lắm. Đâm ra nghi ngờ mọi thứ. Chuyện của Khởi Hiên và Lạc Mai, họ đã trải qua trăm đắng ngàn cay rồi, có thêm một chút với họ cũng chẳng nhằm nhò gì. Bệnh thì có thuốc xong ngay! Riêng chuyện chúng mình thì em khỏi lo. Anh cũng nào cũng bên em, cùng gánh với em chia đều, em đừng gì cả biết không?

Tử Yên gật đầu.

- Vâng em biết! Cảm ơn anh! Vạn Lý!

Vạn Lý đưa tay vuốt lấy mái tóc của Tử Yên.

- Anh đã có ý làm một chuyến viễn du thật xa. Và anh nghĩ, bao giờ chuyện ớ đây thu xếp đâu vào đó, không còn gì để chúng ta bận tâm nữa. Thì anh sẽ đưa em đi khắp miền đất nước. Ngao du sơn thủy, bốn bể rong chơi. Anh làm nghề y, em phụ tá. Chúng ta có nghề chẳng sợ đói. Phu xướng phụ tùy cứu nhân độ thế chuộc lại những lỗi lầm qua của con người.

Tử Yên gật đầu. Có Vạn Lý bên cạnh Tử Yên không sợ gì cả Tử Yên sẽ hài lòng với tương lai hạnh phúc của mình.

Khi Vạn Lý về xong, Tử Yên quay lại phòng riêng của mình. Đang ngồi nhớ lại những điều Vạn Lý nói, thì một a đầu bước vào, cho biết là Kha lão phu nhân muốn gặp Tử Yên.

Tử Yên vội vã đi ngay. Vừa trông thấy mặt của lão phu nhân là Tử Yên biết có chuyện chẳng lành.

- Ta đi ra vườn, bắt gặp hai đứa bây đứng ôm nhau!

Kha lão nhân sẵng giọng nói Tử Yên sợ hãi, biết bà lão muốn nói mình với Vạn Lý.

- Hèn gì lần đó. Ta muốn mi thay chân Lạc Mai, mi đã khước từ. Lúc đó ta ngạc nhiên, chẳng hiểu sao... Nhưng rồi những chuyện khác dồn dập đến ta không có dịp hỏi cho ra lẽ. Nhưng bây giờ thì ta đã rõ tại sao? Tại có thằng Vạn Lý, nhưng mà ta thấy thắc mắc, hình như mi cũng yêu Khởi Hiên mà?

Tử Yên yên lặng.

-... Ta còn nhớ rất rõ. Lúc Khởi Hiên bị phỏng nặng nằm mê man trên giường mi đã đích thân thân đút thuốc cho nó uống. Mi ân cần chăm sóc vượt quá giới hạn của một người tớ dành cho chủ. Mặc dù là gái, mi lại chẳng câu nệ chuyện mang tiếng tăm. Mi lo cho nó còn hơn vợ lo cho chồng... Ta thấy trên đời này khó có được người thứ hai lo cho cháu ta như vậy nên từ lâu. Ta đã xem mi như là dâu con của ta. Nhưng bây giờ. Chuyện của mi lại khiến ta rối trí... Tại sao mi lại có thể hy sinh cho một người đàn ông này, lại có thể ngã vào vòng tay của một người đàn ông khác? tại sao kỳ cục vậy?

Tử Yên nhìn lên bao nhiêu dồn nén dưới đáy lòng bấy lâu chợt nổ bùng không chặn lại được. Tử Yên nói, giọng nói đầy xa lạ:

- Chẳng có gì kỳ cục cả tại bà chưa hiểu rõ con người thật của con! Tất cả những thứ nhiệt thành, chăm sóc, lo lắng đó, đều là giả tạo, đóng kịch cả!

Lão phu nhân ngạc nhiên nhìn Tử Yên chưa kịp phản ứng thì đã nghe Tử Yên tiếp.

- Con đã cố tình làm những gì có thể làm được ngọt ngào tận tâm phục vụ, chịu khó... Đều là có mục đích... Vì con phải tranh thủ được lòng tin của bà trước khi ra tay.

Lời Tử Yên như nước vỡ bờ.

- Thiệt ra thì nhiều lần con đã ra tay. Con có thể giết bà một cách dễ dàng, nhưng rồi không nỡ. Bà còn nhớ lúc trước bà cứ bị tiêu chảy mãi không? Đó là do mỗi lần nấu thức ăn cho bà, con đã cho vào đấy một ít bã đậu. Có một lần nấu cháo yến. Con cũng có bỏ thuốc độc...

Lời Tử Yên làm Kha lão phu nhân như trên trời rơi xuống bà sợ hãi, trừng mắt nhìn Tử Yên như nhìn quái vật, bà lùi ra sau...

- Nhưng rồi... Sau đấy nghĩ lại... Con đã tha cho bà.

Kha lão phu nhân sau một phút định thần, run rẩy hỏi.

- Nhưng mà... Tại sao con lại làm như vậy chứ?

Tử Yên nói với nước mắt?

- Tất cả chỉ vì muốn báo thù cho mẹ con! Con đây chính là con gái của Phường Cô đây! Con gái của Phường Cô đây!

Kha lão phu nhân nghe nói giật mình. Suýt quỵ xuống. Tử Yên tiếp tục.

- Phải. Con là con gái của cô A đầu đáng thương mà đã bị cháu bà lợi dụng, và xử sự như một thứ đồ chơi... Con là là con của Phường Cô. Người bị bà sau đó tống cổ ra khỏi nhà phải đi làm điếm, để nuôi thân và nuôi con. Để rồi cuối cùng chết thảm trong điên loạn. Ân đền oán trả, nợ máu phải trả bằng máu. Nên sau đó con đã đến đây. Con đến với mục đích là báo thù cho mẹ. Vậy mà khi đã lọt được vào nhà con lại không nỡ xuống tay. Vì bà cư xử với con quá tốt. Tình cảm quá! Con tự trách mình là quá yếu mềm. Và cái quyết định phải tìm một vậy thế thân khác, một cách giải quyết khác để phóng những thù hận trong lòng, thế là thế là...

Tử Yên vật vả thật lâu, mới nói được sau tiếng khóc.

- Thế là con đã dựng lên chuyện đốt nhà... Con bắt đầu đốt nhà kho...

Kha lão phu nhân tái mặt.

- Cái gì! Mi nói gì thế?

Tử Yên vừa khóc, vừa nói với niềm đau ăn năn:

- Vâng, con đốt nhà. Vụ cháy nhà là do con gây ra đấy... Lúc đầu con chỉ định đốt cái nhà kho thôi, chỉ muốn gây thiệt hại lớn về tài sản vật chất... Không ngờ... Không ngờ nó lại gây lại cho Nhị thiếu gia. Và đó cũng chính là lý do tại sao con phải tận tâm chăm sóc cho người. Vì con ăn năn con muốn chuộc lỗi. Nên khi biết bà có ý định gả con cho Nhị thiếu gia. Con sợ hãi cơ hồ muốn điên người lên, vì... chính mình là thủ phạm của việc ly tán tình duyên của Nhị thiếu gia. Mình đã làm khổ cho họ... Vậy mà... Còn muốn đi vào vết thương chưa lành của họ. Như vậy đâu được, thế là con từ chối, cự tuyệt... Ở đây anh Vạn Lý chẳng có một chút liên can gì đến chuyện này... Tất cả chỉ là mặc cảm phạm tội. Con là kẻ tội lỗi?

Khi lão phu nhân bàng hoàng. Hai tay người bấu chặt lên thành ghế. Bà lảo đảo như chiếc lá sắp rụng trong gió. Bà mở tròng mắt nhìn Tử Yên thật lâu. Rồi không nén được. Bà hét.

- Trời ơi... Mầy... Mầy cái con chết tiệt. Trời đánh! Tại sao mầy không thuốc chết tao có phải hơn? Mầy tàn nhẫn đốt thằng Khởi Hiên làm gì? Mày có thấy là hậu quả đã...

Nói đến đây bà chồm người tới dùng tất cả sức mạnh nắm lấy tay Tử Yên. Bà chợt liên tưởng định mệng oan nghiệt.

- Đúng là quỷ vào nhà! Đưa quỷ vào nhà! Tao thật vô tìnhh để hiểm họa...

Tử Yên đứng yên, mặc kệ Kha lão phu nhân muốn làm thế nào thì làm, nàng nói.

- Và bây giờ con chịu hết nổi nữa! Con muốn kết thúc! Bà hãy đập chết con đi chết sẽ rửa sạch tội lỗi...

Kha lão phu nhân vung tay lên để bổ xuống, nhưng rồi nhìn cái khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Tử Yên, bà lại liên tưởng đến Phường Cô... Hôm ấy Phường Cô cũng quỳ trước mặt bà thế này, chỉ để van nài một chuyện, vậy mà... Khuôn mặt Kha lão phu nhân dịu hẳn. Cái tay bất lực buông xuôi, và... Bà ôm lấy mặt khóc òa.

Thái độ của Kha lão phu nhân làm Tử Yên càng ray rức hơn.

- Vậy thì bà hãy đưa con đến cảnh sát đi, cho con được ngồi tù chuộc tội cũng được. Đưa con đi liền đi!

Nhưng Kha lão phu nhân lắc đầu, bà ngước mắt nhìn lên.

- Không phải lỗi con, mà là ta, chính ta là kẻ đã gây ra họa. Ta đã châm lửa đốt cái nhà họ Kha này. Con nghĩ đi... Nếu lúc đó ta đừng có cứng rắn, đừng để nhẫn tâm đẩy Phường Cô ra cửa, thì làm gì có chuyện báo thù ngày nay?

Rồi bà lão lẩm bẩm, như nói với hư vô.

- Phường Cô này! Lời nguyền rủa của mi đã linh ứng rồi đấy. Đúng là bây giờ ta đã bị quả báo... Không phải trên người ta, mà con cháu ta... mà chuyện này còn khổ gấp trăm lần ta gánh chịu.

Bi kịch như một chuỗi mắc xích... Nó quyện vào nhau, nối tiếp. Lúc này, hai mái đầu. Một xanh, một bạc chỉ còn biết ngồi khóc. Khóc một cách mùi mẫn cho nỗi bất hạnh của cuộc đời.

Rồi Kha lão phu nhân chợt nhìn lên.

- Nầy, chuyện này... Còn có ai biết nữa không?

- Dạ... Chỉ có anh Vạn Lý.

- Thôi được, coi như ta là người thứ ba đi, những cũng phải là người cuối cùng đấy nhé?

Tử Yên nhìn lên.

- Thế... Thế bây giờ thế nào? Bây giờ bà định xử con làm sao chứ?

- Ta cũng không biết... Mi đừng có hỏi ta chuyện đó trong lúc này...

Và Kha lão phu nhân quay mặt đi.

- Để... Từ từ ta suy nghĩ. Nhưng mà trước khi tìm ra biện pháp. Ta chỉ yêu cầu mi một điều... Đấy là cố giữ kín cái bí mật này... Càng kín càng tốt. Đừng cho ai biết nữa.

Tử Yên yên lặng nhìn lão phu nhân. Chợt cảm thấy lòng trở nên thanh thản lạ thường. Tử Yên như ngộ ra và chấp nhân. Vâng không có gì phải trốn tránh. Những gì cần trực diện phải can đảm trực diện, phải trả cái giá mà mình đã mua. Tử Yên bình tĩnh đáp:

- Vâng, Con sẽ chờ... Con đợi sự phán quyết của bà.

Bình luận





Chi tiết truyện