chương 25/ 43

Phụ nữ đúng là loại sinh vật vừa mâu thuẫn lại kì quái, khi có một người bạn không yêu lại yêu bạn thì có lẽ bạn sẽ thấy thực phiền, nhưng khi người này không còn bên cạnh bạn nữa thì bạn lại cảm thấy trống vắng, thật là đủ mâu thuẫn. (triết lý nhân sinh của chị Nhã nhà ta)

Do Cao Tuấn, lúc đầu tôi cũng có cảm giác mâu thuẫn này, nhưng rất nhanh đã bị một ban nhạc bí ẩn làm thay đổi mục tiêu.

Ban nhạc thần bí này cáo tên là mặt nạ, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì dấu hiệu của bọn họ chính là mặt nạ, nói đến thần bí, là bởi vì bọn họ chưa bao giờ lộ diện, bí mật, cho dù là đi PR cũng vẫn đeo mặt nạ.

Chỉ có thể xác định được duy nhất mỗi số lượng, bọn họ là nhất dàn nhạc bí ẩn bốn người, bốn người này thân tài đều lớn (thân thể và tài năng), mỗi người tinh thông một loại nhạc cụ cá nhân, giọng ca chính giọng trầm thấp gợi cảm, có một loại mị lực mê người, tuy bọn họ đều mang mặt nạ, nhưng người mê âm nhạc như chúng tôi lại thà rằng tin tưởng bọn họ đều có khuôn mặt tuấn lãng.

Tôi, mặc dù là ngũ âm không thông, giọng dở ẹc, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến yêu thích của tôi đối với âm nhạc, huống chi là một ban nhạc thực lực hùng hậu lại siêu cấp thần bí như thế.

Thật ra sáng tạo của bọn họ tôi hoàn toàn ủng hộ, dù sao mang mặt nạ, làm cho công chúng yêu âm nhạc có một không gian tưởng tượng, đánh vào hứng thú của người xem, làm cho họ tò mò.

Lại một buổi sáng Chủ nhật đẹp trời, Cao Phàm cùng bạn bè hắn không biết chạy đi hóng mát nơi nào, bỏ tôi ở nhà, bất quá lần này tôi cũng không có ý kiến, bởi vì, tôi chủ động muốn đi gặp anh họ yêu dấu vô gian đạo.

Mọi người còn nhớ anh họ Hứa Ngôn Kiệt kia của tôi không?

Sở dĩ gọi hắn là Vô Gian đạo, là bởi vì hắn đảm nhiệm nằm vùng ở nhà cha và bà nội tôi bên kia.

Con người đúng là một sinh vật kỳ quái, không thích một người là không thích, có thể là không hề có lý do, cho nên, tôi chính là người bị bà nội không thích, không hề có lý do; con người cũng rất ư là kỳ lạ, có thể yêu mến một người là yêu mến, cũng không hề lý có do, cho nên, tôi chính là vị em họ được anh họ yêu mến, cũng không hề có lý do .

Để cho tôi lúc nào cũng biết rõ tình huống động thái ở nhà bà nội, anh họ tôi chủ động đảm nhiệm nhân vật nằm vùng, bởi vậy, anh họ Vô Gian đạo nickname xuất hiện.

Đừng nhìn nhầm người nằm vùng kiêm anh họ của tôi, kỳ thật hắn là một nhiếp ảnh gia khá có tiếng ở chỗ tôi.

Đừng xem hắn bình thường luôn hi hi ha ha, bộ dạng không đứng đắn, lúc chăm chỉ làm việc, sự chuyên nghiệp, kỹ thuật cùng đạo đức nghề nghiệp của hắn đều là nhất hạng, bởi vậy, rất nhiều báo lớn đều cùng hắn hợp tác. Ban nhạc Mặt nạ cũng không ngoại lệ.

Mua món mứt dâu tây khoái khẩu của anh họ xong, tôi đến công ty ảnh của hắn.

Bởi vì là em họ của ông chủ, cho nên tôi có được đặc quyền ở công ty tùy tiện ra vào. Lăng xăng khắp nơi, cuối cùng tại phòng chụp ảnh mới tìm được anh họ .

Có lẽ là vừa kết thúc một short ảnh, trong phòng chụp. . . . . . Có thể dùng đống lộn xộn để hình dung, anh họ cùng nhân viên công tác vừa nói cười vừa thu dọn tàn cuộc, không khí thoải mái hòa hợp.

"Hello! Ông chủ Hứa!" Tôi dựa vào tại cạnh cửa nhìn anh họ chào hỏi.

Nghe được tiếng tôi, hắn lập tức thẳng tắp sống lưng, cảm thán một tiếng: "Mứt dâu tây!" Tiếp theo xoay người hướng tôi chạy tới.

"Tiểu Nhã! Em họ yêu dấu! Yêu em chết mất!" Anh họ vừa nói vừa làm ra vẻ đáng yêu.

Yêu chết tôi? Tôi thì nghĩ là yêu chết mứt dâu tây tôi mang đến đó nha! Chưa thấy qua tên đàn ông nào mê dâu tây như thế, vì thế, tôi vẫn khinh bỉ hắn đến ngày này giờ này.

Tôi khinh bỉ nhìn hắn liếc, đem mứt dâu tây đưa cho hắn, không nói lời nào.

Anh họ hai mắt tỏa sáng nhận mứt dâu tây, làm bộ tiểu thái giám nghinh tôi di giá đến phòng làm việc của hắn.

Trong văn phòng, anh họ một bên hạnh phúc đang ăn mứt dâu tây, một bên hỏi: "Em không phải cả năm rồi không đến sao? Hôm nay ngọn gió nào đưa em sang đây?"

Kỳ thật tôi là thật sự không muốn, bất đắc dĩ vì lãnh địa của ban nhạc Mặt nạ, hết lần này tới lần khác lại chỉ hôm nay mới có cơ hội nhìn bọn họ, thật sự là. . . . . .

"Vì mặt nạ ! Nghe nói bọn họ mời anh chụp ảnh?" Hai tôi mắt tỏa ánh sáng nhìn của hắn.

Nghe xong tôi mà nói..., anh họ biểu lộ phức tạp lại mang ý cười nhìn tôi, chậm rãi nói: "Anh nên nói số em hên hay là xui đây ? Bọn họ mới rời chỗ anh."

Nghe tin dữ, tôi cứng người trên ghế sa lon, giờ phút này nét mặt của tôi nên hình dung như thế nào, buồn bực, ảo não, hối hận, không phục. . . . . .

Nhìn tôi chẳng lẽ đến nghĩ bộ dạng nhảy lầu, anh họ hảo tâm nói cho tôi biết một tin tức: "Kỳ thật em vẫn còn có cơ hội thấy bọn họ, tuần sau, bọn họ muốn tới chỗ anh làm một album chân dung."

Thật sự? ! Tôi lập tức bổ nhào vào anh họ, vẻ mặt nịnh nọt nhìn hắn.

"Này “ hắn đưa ra một cái vé tự chế giống như vé xem phim: “Vé này dành cho người hâm mộ duy nhất có thể xem mặt thần tượng đó nha!"

Thấy hắn đùa giỡn vui vẻ thế, được, vì cơ hội này, tôi nhẫn.

Tuy vui vẻ nhận vé, nhưng tôi cũng không có xem nhẹ ánh mắt rõ ràng đang tính toán kia.

Tôi chủ động dãn khoảng cách với hắn, chờ đợi câu sau của hắn.

Quả nhiên, môi mỏng xinh đẹp bắt đầu chuyển động.

"Nữ thần của chúng ta hẳn là cũng muốn hiện thân chứ?"

Nữ thần, tên của một quyển chân dung tả thực, nhân vật chính là một cô gái.

Mà tôi, chính là cô gái kia.

Chân dung nữ thần tập một xuất bản mười năm trước, năm đó tôi 14 tuổi.

Năm đó tôi đây vừa tròn 14 tuổi chạy đến phòng làm việc chụp ảnh của anh họ, vì ham vui, anh họ giúp tôi chụp một bộ ảnh chân dung tả thật.

Bọn họ cho tôi mang một bộ tóc giả vàng óng dài đến eo, thay váy trắng thuần khiết, hơn nữa da tôi vốn trắng nõn, nhìn như thiên sứ nhỏ vô thực bước ra từ làn khói. Bối cảnh bố cục cực kỳ thâm sâu, hiệu ứng khói thiên đường, cả trong lúc chụp ảnh tôi đều không nhìn vô ống kính, bởi vì tôi hoàn toàn bị những đạo cụ kia hấp dẫn, ai ngờ lại trong lúc vô tình tạo thành một loại hiệu quả siêu cấp tự nhiên.

Sau khi rửa ảnh, anh họ là càng xem càng thoả mãn, cuối cùng lừa tôi vụng trộm chế thành chân dung nữ thần, rồi xuất bản tiêu thụ. Làm cho người không tưởng tượng được là, chân dung bán chạy cực kỳ, mà nữ thần thần bí tôi dây cũng nổi tiếng vô cùng. Đáng tiếc tôi với mấy chuyện này không có hứng thú, bởi vậy rất nhanh, nữ thần không còn xuất hiện nữa.

Mười năm trôi qua, anh họ định chụp một bộ nữ thần lạnh lùng, làm cho nữ thần tái xuất giang hồ, coi như là giải nỗi khổ của Fans vì nữ thần mà tương tư.

Nếu không nhờ anh họ nhiều năm qua đã chăm sóc tôi, tôi là tuyệt sẽ không làm cho nữ thần xuất hiện nữa, lại vì liên quan đến kỹ thuật trang điểm, cho nên mọi người tuyệt đối không thể tưởng được nữ thần chính là tôi, đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi sẽ đáp ứng trở thành nữ thần.

Hôm nay nữ thần nhí đã lớn, tuy cùng màu tóc vàng, nhưng phối hợp còn lại là phun mây mù và trang phục gợi cảm mà không mất khí chất, duy nhất giống nhau chính là, lần này tôi vẫn không nhìn ống kính.

Kỳ thật tôi có chứng sợ hãi ống kính, bất quá chỉ cần không nhìn màn ảnh sẽ không sao.

Anh họ thần tốc, tôi phối hợp, bởi vậy tập hai nữ thần chụp đến trưa là xong.

Mệt mỏi đến trưa, sau khi làm thịt anh họ một bữa ăn tối thịnh soạn, tôi rốt cục về đến nhà.

Cao Phàm ngồi trên giường trong phòng vừa nghe nhạc vừa đọc sách.

Thì ra tôi mệt mỏi đến úp sấp người mà vẫn nghe được nội dung bài hát, lập tức nguyên khí mười phần, nhảy lên giường ghé vào bên người Cao Phàm, hưng phấn hỏi: "Chồng yêu à! Anh cũng thích mặt nạ đúng không?"

Cao Phàm buông sách, nhìn tôi ôn nhu ười cười, nói: "Em rất thích bọn họ hả?"

Đương nhiên! Tôi mạnh mẽ gật đầu. Loại cảm giác gặp gỡ tri âm thật sự sảng khoái.

"Vậy em thích nhất là ai?" Cao Phàm ánh mắt loé sáng hỏi.

"Vấn đề này. . . . . ." Tôi điều chỉnh một thế nằm thoải mái, rồi thật thà nghĩ ngợi, nói: “Thật là khó lựa chọn nha, hát chính, phụ, tay trống em đều rất thích."

"Nói như thế nào?"

"Giọng ca chính thanh âm trầm thấp gợi cảm, có được một loại sức hấp dẫn mị người, nhưng mà tay trống em cũng rất thích, bởi vì nhìn anh ấy em lại nhớ đến anh Takumi trong《NANA》hehe!"

(Chú thích: Nana là một series shoujo manga của Ai Yazawa được đăng dài kì bởi Cookie, nhà xuất bản Shueisha, nay đã ra dến chương 78 (tại Nhật) và tạp chí Shoujo Beat (tại Mĩ). 12 tập đầu của Nana được tiêu thụ tới hơn 22 triệu bản. Chuyển thể từ manga này có một series anime và hai phần live-action cùng tên. Tựa đề truyện chính là cái tên chung của hai cô gái với hai tính cách khác nhau, hai số phận khác nhau : Nana. Một Nana (Komatsu) đến từ một thành phố nhỏ, không ước mơ hoài bão, cùng bạn bè và người yêu lên Tokyo, thi vào đại học mỹ thuật cũng chỉ để theo đuổi ước mơ của họ, luôn tìm kiếm mục tiêu cho bản thân ; một Nana(Osaki) lại luôn khát khao biến ước mơ của mình và ban nhạc thành sự thực : trở nên nổi tiếng tại Tokyo. Ai-sensei đã khiến hai Nana ấy gặp nhau, tình huống mà bà xây dựng không chỉ là thành công rực rỡ của bà mà còn là của thể loại shoujo Năm 2003, Nana cùng Kaze Hikaru của Taeko Watanabe đoạt Shogakukan Manga Award cho thể loại shoujo. Tiếp nối manga, anime và hai phần live-action cũng gặt hái được rất nhiều thành công. Năm 2005, Nana đoạt giải Manga của năm, đứng trước Death note và Hana Yori Dango.)

Cao Phàm cười xoa đầu mũi của tôi, với tôi mà tranh luận về truyện tranh thì chỉ có thiệt thôi.

"Thật ra giọng ca chính làm cho em lại liên tưởng đến một nhân vật trong truyện tranh phải không?" Cao Phàm buồn cười nói.

"Thật thông minh!" Tôi sùng bái nhìn của hắn: “Chính là nam nhân vật chính Sakuya Ookochi trong 《Đoản khúc yêu thương 》 (Kaikan phrase ) đó!"

( Truyện này thuộc thể loại 17+ nên mình không tiện nêu nội dung. Chỉ biết anh nam chính là một tài năng âm nhạc (leader của một nhóm nhạc rock tên là Lucifer) nhưng mà khá là sắc với bạn nữ chính)

". . . . . ."

Một tuần rất nhanh trôi qua, Chủ nhật lại đã đến, thời gian mặt nạ chụp ảnh cũng đã tới.

Sáng sớm, Cao Phàm lại cùng bạn bè hắn ra ngoài.

Tuy nói gần đây tôi rất mê mặt nạ, nhưng là tôi đây mẫn cảm cũng phát hiện gần đây Cao Phàm cùng nhóm bạn đáng chết của hắn luôn thần thần bí bí, tựa hồ đang làm một chuyện gì đó không cho ai biết.

Tuy rất lo lắng, nhưng tôi tin tưởng bọn họ tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu, bọn họ chắc không làm chuyện gì bậy bạ đâu. . . . . .

Mang tâm tình hưng phấn đi vào công ty anh họ, được cho biết ban nhạc mặt nạ đang ở phòng hóa trang chuẩn bị, hơn nữa còn đang không che mặt, vì vậy tôi lập tức kéo anh họ cùng chạy về phía phòng hóa trang.

Mở cửa phòng hóa trang ra, lúc nhìn thấy 4 thành viên ban nhạc mặt nạ, nụ cười của tôi lập tức cứng lại trên mặt, cái loại hưng phấn cao độ cũng theo đó mà cứng đờ.

Phấn khích chính là, 4 người bọn họ cũng cứng người lại y như tôi.

Bởi vì, bọn họ nhìn thấy ai?

Mà tôi, lại nhìn thấy ai?

Bọn họ cứng đờ, là vì nhìn thấy Diệp Nhã tôi đây.

Mà tôi cứng đờ, là bởi vì nhìn thấy Cao Phàm nhà tôi cùng đám bạn đáng chết của hắn.

Giờ này khắc này, trong óc của tôi rất khó tiêu hóa sự thật này.

Cao Phàm, Bàng Chính Vũ, Âu Dương Liệt, Âu Dương Quyền, bọn họ chính là tổ hợp ban nhạc mặt nạ ! ! ! ! !

Chap sau: Bày mưu tính kế ( anh Phàm với chị Nhã chụp hình "hấp dẫn" :]])

Hì thế là đã qua 2/3 chặng đường! Mặc dù không ngắn không dài nhưng nó để lại cho mình nhiều cảm xúc. Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành và theo dõi truyện. Cám ơn Ami nàng đã giúp đỡ ta từ ngày đầu mới tập edit. Mặc dù trình độ còn rất non kém, nhưng nhìn lượng page view mình cũng biết là mọi người ưu ái mình khá nhiều. Cám ơn cả nhà! Cuối tuần vui vẻ nhé.. hẹn gặp lại

Bình luận





Chi tiết truyện