chương 12/ 43

Không biết là thói quen của kẻ có tiền hay là cái gì, món nào nằm trên bàn cũng chỉ nằm gọn trong một cái đĩa tinh xảo nho nhỏ, mặc dù có hơn mười đĩa, nhưng mà căn bản số lượng không đủ tôi nhét kẽ răng nha.

Vì muốn bảo trì hình tượng trước mặt Cao gia lão tử, tôi tận lực ăn cơm một cách cực kỳ thục nữ. Còn Cao gia tiểu đệ Cao Nhân dám đối nghịch tôi, tôi gắp món nào hắn tranh món đó.

Hay cho tên xú tiểu tử nhà cậu, không phải là cái tình tiết luyến huynh (yêu anh trai) nghiêm trọng của sinh viên năm nhất đó chứ, không phải nhỏ tuổi hơn chị mày sao, mà còn cái người mà cậu yêu thích đừng nói là chồng chị nha?

Hừ, tôi dưới đáy lòng hừ vài cái, sau đó rất xấu xa nhìn hắn cười.

Quay đầu đối Cao Phàm làm nũng cười, nhờ hắn lấy giúp tôi đĩa rau, Cao Phàm cũng cao độ phối hợp, chúng ta tựa như một đôi vợ chồng mới cưới vô cùng ân ái, tôi thấy mẹ Cao hớn hở ra mặt luôn a.

Chẳng phải diễn trò thôi sao, tôi đây từng tốt nghiệp một lớp diễn xuất nghiệp dư đó nha.

Cao Nhân là bị tôi chọc cho giận gần chết, nhưng Cao gia lão tử chưa biểu hiện nào, gương mặt không biểu tình gì mới thực sự đáng sợ, tôi hoàn toàn nhìn không ra ông đang suy nghĩ cái gì.

Bữa tối rất nhanh chấm dứt, nguyên lai tưởng rằng là tôi suy nghĩ quá nhiều, căn bản không phải là Hồng Môn Yến gì đó, Cao gia lão tử nhà người ta thật ra không muốn chỉnh tôi, có thể rất nhanh trở về nhà, ai ngờ. . . . . .

"Tiểu Nhã, theo ông đến thư phòng ." Cao gia lão tử giống như như âm thanh Địa ngục đột nhiên vang lên.

Da đầu của tôi tê rần, lông tơ lập tức dựng đứng lên.

Ngoại trừ Cao Nhân, những người khác đều tặng tôi một ánh mắt ngầm cổ vũ cố gắng lên. Đặc biệt Cao Phàm, còn đứng đứng dậy ôm tôi một cái.

Mọi người đang ở lầu một, mà thư phòng là ở lầu hai.

Cái gì nên đến sẽ phải đến, cái nháy mắt bên phải đầy tai ương kia linh nghiệm như vậy sao?

Tôi từng bước nặng nề đi vào thư phòng, đứng trước bàn làm việc của Cao gia lão tử .

Cao gia lão tử duy trì im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, mà tôi cũng là lẳng lặng nhìn ông ấy.

Thử sức chịu đựng ư? Hừ, Who sợ Who chứ?

Có lẽ do trước khi ra cửa tôi đã nhỏ mắt sẵn, cho nên lần này tôi kiên trì được khá lâu.

Cao gia lão tử rốt cục buông tha cho cái hành động ấu trĩ nọ, cho phép tôi ngồi xuống.

"Diệp Nhã, cô cũng đã biết trong suy nghĩ của tôi cháu dâu không phải là cô ?" Bắt đầu rồi.

Tôi gật gật đầu.

Đùa hoài, ngài cũng đã tự nói ra, chẳng lẽ tôi còn muốn giả vờ không biết nữa sao.

Có lẽ là do nhu thuận của tôi khiến hắn thưởng thức, ông thoả mãn gật đầu, nói tiếp: "Nói thật, cô và Cao Phàm nhà chúng ta môn không đăng hộ không đối, khác biệt với vị tiểu thư họ Đường kia. . . . . ."

Tiếp theo ông rất ý vị tán thưởng cái vị Đường tiểu thư kia cỡ nào có khí chất a, cỡ nào vĩ đại a ..., nghe một hồi tôi ngáp ngắn ngáp dài luôn.

Thừa dịp hắn thao thao bất tuyệt, tôi xem cách bài trí của căn phòng, quả nhiên nhìn thấy bộ đồ trà và cờ vây.

Thật vất vả, thừa dịp Cao gia lão tử rốt cục nghỉ ngơi giữa hiệp, tôi thong thả nói: "Ông nội, ngài là người từng trải, cũng nên biết miễn cưỡng là không hạnh phúc, cháu cùng Cao Phàm là yêu nhau mà kết hôn , hơn nữa. . . . . ."

Tôi dừng lại một chút, nói: "Vị Đường tiểu thư hoàn mỹ kia biết cùng ngài pha trà đánh cờ vây sao?"

Ha ha, quả nhiên, Cao gia lão tử hai mắt sáng lên, không chắc chắn hỏi: "Nha đầu, con biết đánh cờ vây sao?

Xem đi, giải trí của người già thực ra rất là đơn giản, không phải pha trà thì cũng đánh cờ vây. Cái này còn không phải ngài bị tôi tóm gáy rồi sao? Chuyển xưng hô từ Diệp Nhã biến thành nha đầu nhanh như vậy.

Theo tôi suy đoán, lão gia tử vô cùng yêu mến pha trà cùng cờ vây, chỉ là người nhà tựa hồ không thể nào thỏa mãn yêu thích của hắn được, mà Đường tiểu thư hoàn mỹ như vậy càng không muốn tiêu tốn thời gian cùng hắn chơi, cho nên. . . . . . Xem ra tôi còn là có cơ hội trở tay nha.

Pha trà không làm khó được tôi, dù sao cũng là bị mẹ già bức đến chuyên nghiệp, mà cờ vây thì là hứng thú của tôi, cho nên chúng ta xem như hợp ý đi.

Nói nhiều cũng không giải quyết được gì, chúng tôi gấp rút chuyển qua bàn luận nghệ thuật nâng trà cắm hoa đánh cờ.

Đánh cờ vây đúng là trò giải trí khá tốn thời gian, tôi cùng Cao gia lão tử đóng cửa trong thư phòng đại chiến suốt 3 tiếng đồng hồ, Cao Phàm đang canh cửa ở ngoài không biết tình hình như thế nào chắc là lo lắng lắm đây.

10 điểm, đã đến giờ rồi Cao gia lão tử đi ngủ, vốn dĩ hắn không muốn thả tôi đi, dù sao cũng rất khó gặp gỡ một đối thủ tre tuổi mà thực lực như vậy, cuối cùng tôi đáp ứng hắn rãnh rỗi sẽ cùng hắn đánh cờ hắn mới bằng lòng thả người.

Cao gia lão tử tự mình tiễn tôi ra cửa thư phòng, còn nhân ái bảo tôi nha đầu, điều này làm toàn thể quần chúng trong phòng khách giật nảy mình.

Cao gia lão tử vui mừng o o trở về phòng ngủ, những người còn lại thì là sùng bái nhìn tôi.

Tạm biệt Cao gia, trên đường về nhà, Cao Phàm càng bội phục nhìn tôi.

Tôi chỉ nói hai từ: "Pha trà, cờ vây."

Cao Phàm sửng sốt một chút, tiếp theo là cười ha hả, cuối cùng nói: "Vợ yêu à, chỉ có em thôi!"

Tôi cũng vậy không cùng hắn khách khí, nói: "Ông xã, nghĩ đi nghĩ lại em đã tiêu tốn không ít thể lực và trí óc, anh có nên mời em ăn khuya không nhỉ?"

Khéo đùa, bữa tối tại Cao gia, tại thời điểm đấu trí với Cao gia lão tử đã sớm không còn gì.

Nghe xong yêu cầu của tôi..., Cao Phàm lại là một hồi cười sang sảng.

"Không có vấn đề! Lão bà, đêm nay chúng ta ăn chỗ nào?"

"Ăn hẳn một dãy phố đi!"

Bình luận





Chi tiết truyện