chương 51/ 67

Đỗ thư ký sau khi nhận được điện thoại của Chu Cẩn Vũ thầm nghĩ, chuyên gia thì đương nhiên là có, nhưng mà giờ này thì chắc chắn là chuyên gia không có ở trong bệnh viện, hơn nữa với thận phận của Chu Cẩn Vũ nếu đi đến bệnh viện thì cũng rất dễ làm người khác chú ý. Chỉ có điều là cũng không còn biện pháp nào khác, nếu như mình đề xuất đưa Hạ Chân Ngọc đi khám bệnh, đoán chừng Chu Cẩn Vũ cũng sẽ không bằng lòng.

Đỗ thư ký nghĩ vậy, liền nói với Lưu Tân Kiệt ngồi ở hàng ghế sau: “Tiểu Lưu, tôi xuống xe trước, cô bảo lái xe đưa cô về nhà, tôi sẽ tự mình đón xe. Chu thị trưởng muốn đi đến bệnh viện khám gấp, tôi phải mau chóng liên hệ với bệnh viện.”

Lưu Tân Kiệt vội vàng hỏi: “Chu thị trưởng bị làm sao vậy? Anh Đỗ, anh cũng không cần xuống xe, chúng ta hãy cùng nhau đi đi.”

Đỗ thư ký quay đầu lại, mặc dù vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước, nhưng ánh mắt và giọng nói đã lộ ra một chút khinh thường, anh ta cười nói: “Không phải là Chu thị trưởng bị bệnh, còn về phần ai là người bị bệnh tôi tin rằng vừa rồi chúng ta đều nhìn thấy và đã biết, vậy nên cũng đừng để cho bệnh nhân lại tức giận thêm nữa. Với lại, Tiểu Lưu à, có thể lúc này tôi nói những điều cô thấy không xuôi tai, nhưng tôi vẫn muốn nói, dù sao cô cũng chỉ là tạm thời được điều đến đây để hỗ trợ công việc, hiện tại công việc bên này cũng đã sắp kết thúc, không phải là cô cũng nên xin gọi trở về rồi hả?”

Sau đó anh ta thấy Lưu Tân Kiệt đang muốn nói điều gì đó, liền lập tức nói: “Có đôi khi nên nghĩ thoáng một chút mới tốt, cô cũng thấy tình huống vừa rồi đó, đây thật sự không phải là một mực muốn lấy lòng người đẹp mà đùa giỡn thành chuyện như vậy, cô dám khóc lóc om sòm giống như vị kia vừa làm lúc nãy sao? Ngày mai tôi sẽ cùng lãnh đạo của cô bàn về chuyện gọi cô trở về. Đây cũng là vì tôi muốn tốt cho cô, cô hãy còn trẻ không cần tự hủy đi tương lai của mình. Tôi tin rằng ngay cả cha cô và chú của cô, bọn họ cũng sẽ cho tôi vài phần nể mặt, cô nói có phải hay không?”

Những lời Đỗ thư ký nói khiến cho sắc mặt của Lưu Tân Kiệt thay đổi mấy lần, nhưng cũng không có cách nào để phản bác lại lời của anh ta, mình làm sao có thể dùng thái độ như vậy để đối xử với Chu Cẩn Vũ được đây? Hóa ra thật sự không phải là cứ mù quáng lấy lòng lựa ý hùa theo mới có thể khiến cho đối phương thích mình. Nhưng mà điều khiến cho cô ta cảm thấy lo lắng hơn chính là Đỗ thư ký thực sự đi gặp cha và chú của cô ta, chỉ bằng thân phận và con người của Đỗ thư ký, anh ta cũng có thể làm được điều anh ta muốn, mà cô ta cũng không hy vọng rằng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng tới lợi ích của mọi người trong nhà.

Lưu Tân Kiệt gắt gao cắn chặt môi dưới, nói với Đỗ thư ký: “Đỗ thư ký, tôi đã biết, cảm ơn lời khuyên của anh, tôi sẽ tự mình xử lý, anh không cần phải bận tâm đâu.”

Đỗ thư ký cười cười không nói thêm lời nào nữa, Lưu Tân Kiệt này cũng coi như là thông minh, vì thế anh ta bảo người tài xế tìm một chỗ dừng xe ở ven đường, sau đó lại dặn người tài xế phải đưa Lưu Tân Kiệt về đến tận cửa nhà. Nhìn xe rời đi, anh ta đứng ở ven đường lấy điện thoại ra gọi cho lãnh đạo Bộ Y tế, tự mình mà đi tìm bác sỹ thì thật đúng là không biết tìm ở đâu.

Sau khi một vị lãnh đạo nào đó của Bộ Y tế dốc sức giới thiệu vài bác sỹ, Đỗ thư ký suy nghĩ một chút rồi quyết định chọn một nữ bác sỹ đông y, bởi vì điều trị loại bệnh này bằng thuốc tây dù sao cũng sẽ có những ảnh hưởng tới hooc-môn một chút, đông y vẫn là tốt hơn. Còn về phần vì sao lại chọn nữ bác sỹ? Bởi vì như thế sẽ thuận tiện hơn, ai biết Hạ Chân Ngọc bị bệnh ở chỗ nào chứ!

Sau khi quyết định xong Đỗ thư ký bảo với lãnh đạo Bộ Y tế là cần phải mời vị bác sỹ này đến bệnh viện một chuyến. Anh ta còn nói là thật sự đã làm phiền đến người ta, vì vậy cần phải nói rõ cho vị bác sỹ này hiểu và thông cảm, thái độ nhất định cũng phải hòa nhã, hơn nữa không cần kinh động quá lớn, nói xong những điều này anh ta mới cúp điện thoại.

Sau đó anh ta lập tức gọi điện thoại lại cho Chu Cẩn Vũ rồi đón xe đi thẳng tới bệnh viện.

Chu Cẩn Vũ lái xe đưa Hạ Chân Ngọc đến bệnh viện, vừa mới ôm cô đi vào liền thấy Đỗ thư ký đã đứng ở cửa chờ, bên cạnh còn có vài người đang hướng về phía mình để nghênh đón.

Khi Đỗ thư ký đi tới để nghênh đón thì nhìn thoáng qua thấy trên mặt Chu Cẩn Vũ đã có vài vệt hồng hồng không quá rõ ràng, lập tức cúi đầu, thầm nghĩ rằng may mà những người kia đều không dám nhìn thẳng vào Chu Cẩn Vũ, nếu không thì sẽ truyền bá linh tinh mất. Tiếp theo liền lập tức giới thiệu với Chu Cẩn Vũ: “Vị này là Mã viện trưởng, bên cạnh là mấy vị lãnh đạo khác của bệnh viện cùng với chủ nhiệm khoa, y thuật rất giỏi.”

Chu Cẩn Vũ nói với Đỗ thư ký: “Làm sao lại còn quấy rầy đến lãnh đạo bệnh viện. Không phải tôi đã nói là không cần quá phô trương sao?”

Sau đó lại quay sang mấy người kia nói: “Thật sự là đã làm phiền đến các vị, đã trễ thế này rồi còn làm cho mọi người phải đi tới đây, vất vả rồi. Chờ chữa khỏi bệnh, tôi nhất định bảo cô ấy phải cảm ơn các vị thật tốt. Mã viện trưởng, ngài còn tự mình tới đây, thật sự là rất phiền hà rồi.”

Mã viện trưởng vô cùng kích động, không thể ngờ Chu thị trưởng lại nói chuyện khách khí như vậy, lập tức tiến lên nói: “Chu thị trưởng, ngài thật sự là quá khách khí rồi, khiến cho chúng tôi thật không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể cố gắng hết sức khám và chữa bệnh thật tốt cho người bệnh. Mời ngài dời bước đi đến phòng làm việc của tôi, ở đấy khá là thuận tiện cho việc khám bệnh.”

Chu Cẩn Vũ gật gật đầu, sau đó đưa Hạ Chân Ngọc đi đến văn phòng của Mã viện trưởng. Vào đến nơi, Hạ Chân Ngọc liền cùng ba vị nữ bác sỹ đi vào phòng bên cạnh, còn Chu Cẩn Vũ được Mã viện trưởng mời đến ghế sô pha ngồi chờ, ông ta cùng Đỗ thư ký và những vị lãnh đạo khác của bệnh viện ngồi ở hai bên trái phải.

Chu Cẩn Vũ ngồi dựa vào trên ghế sô pha, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu gối, trong lòng thực lo lắng, không biết cô ấy bị bệnh gì đây? Nhìn thế nào cũng thấy thực dọa người mà, trước tiên để cho những người ở đây khám, nếu không được thì sẽ gọi điện thoại cho anh Hai, bảo anh ấy giúp mình tìm một bác sỹ đáng tin cậy để khám lại.

Đỗ thư ký nhìn ra Chu Cẩn Vũ đang sốt ruột, liền mở miệng an ủi: “Ngài đừng lo lắng, mấy vị này đều là những bác sỹ có tiếng trong ngành, vừa rồi tôi đã nghe Mã viện trưởng giới thiệu, Đông y ở trong nước khá có là danh tiếng, nhất định là thuốc đến bệnh trừ.”

Mã viện trưởng cũng nôn nóng đến vã mồ hôi, vội vàng nói: “Vâng, vâng, Đỗ thư ký nói đúng rồi. Chu thị trưởng, những vị bác sỹ này thực là những bác sỹ có tiếng ở trong bệnh viện chúng tôi, tỷ lệ chữa khỏi cực cao. Rất nhiều bệnh nhân ở khắp nơi trong cả nước đều nghe tiếng và đến khám. Ngài yên tâm, bệnh của vợ ngài chắc chắn là không thành vấn đề, điểm ấy tôi có thể đảm bảo!”

Mã viện trưởng vừa dứt lời, liền thấy Đỗ thư ký liếc mắt mình một cái có ý chặn ngang, cũng có chút không hiểu tại sao, mình không có nói sai cái gì chứ, chẳng lẽ khen ngợi bác sỹ trong bệnh viện có y thuật cao cũng không được sao? Vì thế ông ta cũng nhìn lại Đỗ thư ký, tỏ ý chính mình không hiểu là có vấn đề gì.

Đỗ thư ký bất đắc dĩ thay đổi tầm mắt, vị Mã viện trưởng này nói bừa cái gì chứ, ông ta không nên gọi Hạ Chân Ngọc là vợ của Chu Cẩn Vũ như thế này. Thật sự là không có đầu óc mà! Anh ta lại quay sang nhìn Chu Cẩn Vũ, thấy Chu Cẩn Vũ hình như hoàn toàn không để ý đến việc Mã viện trưởng nói sai liền cảm thấy yên tâm hơn.

Qua một hồi lâu, mấy vị bác sĩ đã dìu Hạ Chân Ngọc đi ra. Chu Cẩn Vũ lập tức đứng lên, đỡ lấy Hạ Chân Ngọc, để cho cô dựa vào người mình và ngồi xuống ghế chờ bác sỹ nói chuyện.

Mấy vị bác sỹ nhìn nhau một chút, sau đó một vị bác sỹ lớn tuổi nhất trong số bọn họ nói với Chu Cẩn Vũ: “Chị thị trưởng, vừa rồi mấy bác sỹ chúng tôi đã hội chẩn, lại cùng bệnh nhân hỏi thăm một chút về tình hình điều trị thực tế. Có thể nói rằng, bệnh nhân đúng là bị ban đào, chỉ có điều là tình huống có vẻ nghiêm trọng hơn một chút. Chúng tôi đã kê một toa thuốc mỡ dùng để bôi ngoài da, sau đó kết hợp với việc uống thuốc Đông y, hiệu quả sẽ rất tốt, ngài không cần phải lo lắng.”

Chu Cẩn Vũ suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Điều trị bằng thuốc Đông y có phải là quá chậm hay không?”

Bác sỹ khó xử nói: “Đúng là so với thuốc tây thì chậm hơn một chút, nhưng tác dụng phụ cũng rất ít, hàm lượng kích thích hooc – môn trong thuốc tây có vẻ là khá cao. Hơn nữa, mùa này uống thuốc đông y cũng không quá khó chịu, theo ý ngài muốn chọn loại thuốc nào để điều trị?”

Chu Cẩn Vũ nói: “Vậy thì điều trị theo cách của mọi người đi, nhưng thuốc Đông y có phải cần sắc ngay tức thời hay không?”

Bác sỹ lập tức nói: “Bệnh viện chúng tôi có dịch vụ này, có thể giúp bệnh nhân đem thuốc sắc sẵn rồi đóng vào túi, khi uống cũng rất tiện. Chỉ có điều là dược tính chắc chắn không tốt như khi sắc ở nhà. Còn nữa, trong khoảng thời gian này bệnh nhân cần ăn kiêng các món có vị cay, chua, thịt trâu bò, hải sản tốt nhất cũng ít ăn, chủ yếu là nên ăn đồ ăn nhẹ, môi trường xung quanh cũng không thể quá mức ẩm nóng.”

Chu Cẩn Vũ nghe xong nhíu mày hỏi: “Tôi đã biết, thuốc kia có lẽ vẫn là nên mang về nhà sắc, những điều cần chú ý khác mọi người viết ra giấy giúp tôi, tôi mang về nhà xem sau.”

Các bác sỹ nghe xong vội vàng đáp ứng, sau đó có một vị bác sỹ đứng lên đi ra ngoài đi lấy thuốc. Lúc này Mã viện trưởng mới nói: “Chu thị trưởng, những thuốc mỡ thoa ngoài da đó đều là bí chế độc quyền của bệnh viện chúng tôi, chắc chắc là có tác dụng tốt gấp trăm lần so với những loại thuốc thông dụng khác ngoài thị trường.”

Chu Cẩn Vũ cười cười, nói một tiếng với Mã viện trưởng: “Làm phiền rồi.” Sau đó anh lại hỏi nếu uống thuốc Đông y còn có thể uống thuốc trị cảm được không?

Một vị bác sỹ khác nói: “Không có vấn đề gì, chỉ cần uống hai loại thuốc đó cách nhau một khoảng thời gian ngắn là được. Ừm, cách nhau khoảng nửa giờ là có thể uống rồi.” Thật ra không cần phải uống cách nhau một khoảng thời gian dài như vậy, nhưng mà vẫn nên để dôi ra một chút thời gian cho an toàn.

Lại đợi trong chốc lát thì vị bác sỹ vừa đi ra ngoài kia đã quay trở lại, trên tay còn cầm mấy gói thuốc rất to. Bọn họ viết cách sử dụng thuốc mỡ, phương pháp sắc thuốc đông y cùng những điều cần chú ý khác ra giấy rồi đưa cho Đỗ thư ký.

Chu Cẩn Vũ lại cảm ơn Mã viện trưởng và mọi người rồi bảo Đỗ thư ký đi thanh toán tiền thuốc men. Mã viện trưởng hết lần này đến lần khác khăng khăng không nhận, Đỗ thư ký liền kéo ông ta sang một bên và nói: “Mã viện trưởng, ông hãy cứ thu phí theo lẽ thường đi, chẳng lẽ Chu thị trưởng còn phải thiếu ông chút tiền khám bệnh đó sao? Ông hãy cẩn thận suy nghĩ lại đi.”

Có thế này Mã viện trưởng mới kịp phản ứng lại, lập tức sai người đi lấy hóa đơn thanh toán đưa cho Đỗ thư ký.

Xong xuôi tất cả các thủ tục, Đỗ thư ký cầm mấy gói thuốc lớn đặt vào trong cốp xe ô tô của Chu Cẩn Vũ, sau đó tự mình ngồi vào ghế lái, đưa Chu Cẩn Vũ và Hạ Chân Ngọc về nhà.

Về đến Nhã Phong, Đỗ thư ký đem mấy gói thuốc Đông y đó vào trong phòng bếp, trong lòng còn cảm thán một chút, Hạ Chân Ngọc này thật đúng là người sạch sẽ, phòng bếp thu dọn sạch đến mức một chút dấu vết của khói dầu cũng không có, cô ấy đúng là đủ chịu khó!.

Chu Cẩn Vũ cởi áo khoác ngoài của Hạ Chân Ngọc ra, đỡ lấy hông của cô và nói với Đỗ thư ký: “Cậu đừng đi vội, ở đây chờ tôi.”

Sau đó anh tự mình nửa dìu nửa ôm đưa Hạ Chân Ngọc trở về phòng ngủ. Đỗ thư ký nhìn bóng lưng của bọn họ trong lòng thầm nghĩ, Chu thị trưởng đối xử với Hạ Chân Ngọc thật đúng là đặc biệt, anh ta đi theo bên người Chu Cẩn Vũ đã mấy năm nay, cũng biết rõ tính tình của Chu Cẩn Vũ, không thể nói là hỉ nộ vô thường nhưng mà cũng là người có tính cách bá vương, điều đó cũng không có gì là lạ, bởi vì Chu Cẩn Vũ có bối cảnh gia đình ưu việt, cho nên khí chất cao ngạo được tỏa ra từ trong xương cốt.

Nhưng chỉ bằng việc Hạ Chân Ngọc ra tay mạnh mẽ lưu loát lúc vừa rồi, khiến cho anh ta cảm thấy bản thân mình đúng là mới chỉ đứng từ một phía để nhìn, một người bình thường rất dịu dàng ít nói như vậy, nhưng khi nổi giận cũng thật quá mức khí thế rồi, cái này có thể gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đấy nhỉ? Cũng không biết có phải là do Hạ Chân Ngọc quá may mắn hay không? Nhớ lại một màn vừa rồi, Đỗ thư ký lại không kìm nén được mà nở nụ cười.

Sau khi đi vào phòng ngủ, Chu Cẩn Vũ cởi hết quần áo của Hạ Chân Ngọc ra, nhìn thấy toàn thân cô đều là những nốt ban đỏ trong lòng anh liền nhói đau, anh đỡ cô nằm xuống. Thấy Hạ Chân Ngọc mặc dù đang mơ màng ngủ nhưng trong tiềm thức lại muốn đưa tay lên gãi vào mấy nốt ban đỏ đang gây ngứa ngáy đó, anh vội vàng giữ chặt tay cô lại, nhẹ giọng nói: “Bảo bối ngoan, chúng ta không thể gãi, em chịu đựng một chút, nếu bị vỡ ra sẽ không tốt.”

Hạ Chân Ngọc khó chịu hừ hừ hai tiếng, cô vặn vẹo thân mình, muốn giẫy ra khỏi tay của Chu Cẩn Vũ.

Chu Cẩn Vũ dùng chút sức lực đè chặt tay Hạ Chân Ngọc, không cho cô lộn xộn, anh nhẹ giọng an ủi: “Nghe lời anh nào, trước tiên em hãy ngủ đi một lát, được không? Lập tức không ngứa nữa, bảo bối ngoan nhà chúng ta là kiên cường nhất mà.”

Vừa nói anh vừa nhẹ nhàng xoa vào chỗ ngứa cho Hạ Chân Ngọc. Một lát sau, chờ Hạ Chân Ngọc ngủ say, Chu Cẩn Vũ mới buông cô ra, anh đắp chăn lên người cho cô, sau đó điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa cho phù hợp rồi mới đi ra khỏi phòng.

Đỗ thư ký thấy Chu Cẩn Vũ đi ra, liền từ trên ghế sô pha đứng dậy, anh ta không biết Chu Cẩn Vũ còn có chuyện gì muốn phân phó, kết quả Chu Cẩn Vũ chỉ nói một câu: “Cậu lại đây giúp tôi sắc thuốc.” Sau đó liền lập tức đi vào phòng bếp.

Đỗ thư ký có chút trợn tròn mắt, bảo mình giúp sắc thuốc ư? Bây giờ mình phải làm sao đây? Lĩnh vực này mình thật sự không am hiểu mà. Nghĩ như vậy nhưng rốt cục Đỗ thư ký cũng chỉ có thể cúi thấp nhận mệnh đi theo vào phòng bếp chuẩn bị làm việc.

Hai người xem xét kỹ càng tờ hướng dẫn mà bác sỹ đã viết cho. Khi thấy yêu cầu đầu tiên là phải dùng nồi đất để sắc thuốc hai người liền thấy bối rối, Chu Cẩn Vũ cũng không biết là có nồi đất hay không, Đỗ thư ký nói: “Nếu không ngài đến hỏi Hạ tiểu thư xem sao?”

Chu Cẩn Vũ nói: “Cô ấy còn không biết bằng tôi đâu, ngay cả phòng bếp cũng còn chưa bước vào vài lần, cô ấy có thể biết được sao?” Nói xong anh liền bắt đầu mở lần lượt từng ngăn tủ ra để tìm.

Đỗ thư ký lại thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười, thật không ngờ đó nha, vậy mà lúc vừa rồi mình còn khen ngợi Hạ Chân Ngọc đảm đang, hóa ra là cô hoàn toàn không biết nấu cơm. Nhưng mà cũng đúng, trước kia đều không phải là Chu thị trưởng bảo người ta đưa cơm đến sao!

Sau đó anh ta cũng bắt đầu giúp đỡ Chu Cẩn Vũ tìm kiếm nồi đất, cuối cùng cũng tìm được một cái vẫn còn ở nguyên trong hộp, đoán chừng đây là quà tặng đi kèm khi mua lò vi sóng.

Đỗ thư ký đem thuốc bỏ vào trong nồi theo đúng số lượng ghi trên tờ hướng dẫn, lại dựa theo tỷ lệ để đổ nước vào, sau đó bắt đầu tiến hành sắc thuốc. Hai người đàn ông rất nghiêm túc canh thời gian, bởi vì trong tờ giấy ghi những điều cần lưu ý có viết trăm ngàn lần không thể sắc thuốc quá khô, bằng không liền phải vứt bỏ.

Chờ đến khi thuốc được sắc xong thì khắp phòng cũng đã nồng đậm mùi thuốc đông y, lúc mới đầu thì không có cảm giác gì, nhưng một lúc sau ngửi nhiều thì có chút khó chịu, nán lại thêm lát nữa liền quen và cảm thấy bình thường.

Lúc thuốc được sắc xong thì cũng đã gần hai giờ sáng rồi, sau khi chia thuốc ra làm ba phần và đổ vào các chén sứ, Chu Cẩn Vũ nói với Đỗ thư ký: “Cậu đi đến phòng ngủ dành cho khách ở tạm một đêm đi, ngày mai xem có công việc gì có thể bố trí hủy bỏ liền hủy bỏ.” Nói xong anh liền bưng một chén thuốc đi vào trong phòng ngủ.

Đỗ thư ký liền nhắn một tin cho người nhà thông báo đêm nay không về, rồi đi đến phòng khách ở bên cạnh nghỉ ngơi, trước khi đi ngủ anh ta còn suy nghĩ một chút về lịch trình ngày mai của Chu Cẩn Vũ, sau đó quyết định hủy bỏ một vài hoạt động không quan trọng.

Chu Cẩn Vũ đem chén thuốc đặt ở trên ngăn tủ bên cạnh giường, sau đó nghiêng người ngồi ở đầu giường nhẹ nhàng đẩy đẩy Hạ Chân Ngọc, anh nói: “Bảo bối ngoan, tỉnh dậy nào, uống xong thuốc rồi lại ngủ tiếp.” Nói xong anh đưa tay nâng phía sau cổ Hạ Chân Ngọc đỡ cô ngồi dậy.

Hạ Chân Ngọc đang ngủ say giấc thì bị Chu Cẩn Vũ gọi dậy, cô mở mắt ra, khàn khàn giọng nói: “Em đang ngủ ngon mà, anh đánh thức em làm cái gì?”

Chu Cẩn Vũ cười nói: “Thuốc đã sắc xong rồi, em uống đi rồi ngủ tiếp.” Sau đó anh đưa một tay ra lấy chén thuốc bưng tới bên miệng Hạ Chân Ngọc.

Hạ Chân Ngọc nhìn chén nước thuốc có màu đen xì, lại ngửi thấy mùi nồng nồng liền không muốn uống, mặc dù cho tới bây giờ cô chưa từng uống thuốc đông y, nhưng cô biết thứ thuốc này uống đắng muốn chết, vì thế cô mím chặt môi không nói lời nào.

Chu Cẩn Vũ nói: “Ngoan nào, anh biết thuốc này rất đắng, rất khó uống, nhưng có bệnh thì phải uống thuốc mà. Nào, mở miệng ra trực tiếp uống một hơi là xong thôi, sẽ không sao đâu. Bảo bối ngoan của anh là dũng cảm nhất! Em xem, thuốc này anh cả đêm không ngủ để sắc đó, em không thương anh chút nào sao?”

Hạ Chân Ngọc vừa nghe xong liền cảm thấy có lỗi với Chu Cẩn Vũ, cô đưa tay tiếp nhận chén thuốc, hít sâu một hơi, nhắm mắt bịt mũi kìm nén sự khó chịu trực tiếp uống chén thuốc. Uống xong cô vội vàng hít thở thiếu chút nữa liền bị ói, thuốc này chẳng những đắng muốn chết, mà còn có hương vị thật khiến cho người ta không chịu nổi, cố nén cơn khó chịu trong dạ dày, cô muốn nằm lại ở trên giường.

Chu Cẩn Vũ cười nói: “Đừng nằm xuống vội, để anh thoa thuốc mỡ cho em đã.” Sau đó anh liền bắt đầu bôi thuốc cho Hạ Chân Ngọc, trước tiên anh đem thuốc thoa vào toàn bộ những nơi có nốt ban đỏ, sau đó ngay cả ở những chỗ không bị nổi mụn anh cũng thoa một ít thuốc vào, anh cho rằng như vậy có thể dự phòng được các nốt ban đỏ lan tràn. Bởi vì ở sau thắt lưng cũng được thoa thuốc cho nên cô không thể nằm xuống ngay được, Chu Cẩn Vũ liền đỡ lấy Hạ Chân Ngọc, để cho cô nghiêng người tựa vào người anh ngồi chờ trong chốc lát, đợi đến khi thuốc mỡ khô một chút mới đỡ cô nằm xuống.

Vất vả lắm mới xong hết các công việc bận rộn, Chu Cẩn Vũ cũng mệt mỏi quá mức, anh không thay quần áo liền nằm xuống luôn bên cạnh Hạ Chân Ngọc, đưa tay sờ sờ trán của Hạ Chân Ngọc xác nhận cô không bị sốt anh mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Chu Cẩn Vũ ngủ cũng không sâu, chưa đến 7 giờ liền tỉnh, cẩn thận xốc chăn lên nhìn nhìn những nốt ban đỏ trên người Hạ Chân Ngọc, cảm thấy không có gì thay đổi anh cũng có phần lo lắng và sốt ruột, nhưng rồi anh lại nghĩ rằng, cô vừa mới uống thuốc không lâu nên cũng không thể có hiệu quả ngay được. Thấy thời gian vẫn còn sớm nhưng anh không muốn ngủ tiếp nữa, anh liền thay bộ quần áo khác rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Đỗ thư ký cũng đã thức dậy, sau đó lại đi xuống lầu mua bữa sáng, khi quay lại anh ta nói cho Chu Cẩn Vũ biết đã hủy bỏ hai hoạt động trong buổi sáng ngày hôm nay, anh có thể đi đến Tòa thị chính trễ một chút. Chu Cẩn Vũ hài lòng gật gật đầu, còn nói thêm: “Cậu nghĩ cho tôi một biện pháp, trong khoảng thời gian này vấn đề cơm trưa của Chân Ngọc nên làm thế nào bây giờ? Đồ ăn bên ngoài rất nhiều dầu mỡ, trong nhà cũng không có người làm, nếu thuê một người đến đây thì cô ấy lại không thoải mái.”

Đỗ thư ký suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngài xem như vậy có được không, tôi bảo căn tin làm thêm một phần thức ăn nữa trong suất ăn của ngài, thực đơn món ăn ngài có thể xem trước một chút, sau đó giữa trưa tôi sẽ dành thời gian để mang về đây. Còn bữa tối cũng chỉ có thể mua ở bên ngoài, may ra còn có chút chấp nhận được, ngài thấy thế nào?”

Đỗ thư ký thầm nghĩ đây thật đúng là cơ hội tốt để trở thành tâm phúc trọng yếu của lãnh đạo. Đỗ thư ký cho là ngày hôm qua mình đã thấy chuyện khó xử trong đời sống sinh hoạt của Chu thị trưởng, nhưng chỉ cần mình biểu hiện khéo léo, đoán chừng Chu thị trưởng sẽ thêm vài phần thân thiết đối với mình, chờ đến lúc mình tiếp tục đưa cơm về nhà cho Hạ Chân Ngọc, không phải mình càng đến gần cuộc sống thường ngày của lãnh đạo hơn sao? Tương lai không ai có thể dễ dàng thay thế được vị trí của mình!

Chu Cẩn Vũ cười nói: “Cậu nghĩ thực chu đáo, chỉ là như vậy sẽ vất vả cho cậu, chờ thêm một thời gian nữa tôi sẽ cho cậu nghỉ phép, các trợ cấp khác sẽ tính sau.” Sau đó anh lại nghĩ, có lẽ cháo mình vẫn nên tự nấu mới tốt, còn bữa tối thì mua mấy món ăn thanh đạm ở bên ngoài là được.

Đỗ thư ký vội vàng nói: “Ngài cũng đừng khách khí như vậy, làm việc cho ngài tôi chính là cầu còn không được đấy chứ, điều này chứng minh thị trường ngài tín nhiệm tôi, nếu không còn có thể hỏi tôi sao? Còn nữa, tôi nhất định sẽ giúp ngài chăm sóc Hạ tiểu thư, để cho cô ấy ăn thật ngon miệng.”

Chu Cẩn Vũ còn nói thêm: “Cậu còn lớn hơn mấy tuổi so với cô ấy, không cần xưng hô là Hạ tiểu thư gì gì đó đâu, hãy gọi là Tiểu Hạ đi.”

Đỗ thư ký nghe xong cũng không nói thêm điều gì nữa, anh ta thầm nghĩ rằng việc xưng hô này vẫn là để nói sau, biết không chừng ngày nào đó Hạ Chân Ngọc thực sự trở thành phượng hoàng, mình lại không biết trên biết dưới gọi là Tiểu Hạ, như vậy cũng không tốt lắm.

Đến khoảng 10 giờ sáng, Đỗ thư ký đi gọi điện thoại để xử lý công việc còn Chu Cẩn Vũ lại bưng chén thuốc đi vào trong phòng ngủ cho Hạ Chân Ngọc uống.

Hạ Chân Ngọc vẫn còn đang mơ mơ màng màng ngủ thì lại bị Chu Cẩn Vũ lay lay người gọi, cô cảm giác ngủ như thế nào cũng không đủ. Sau khi được đánh thức, cô nhìn chén thuốc đông y trên tay Chu Cẩn Vũ liền cảm thấy buồn nôn, nhưng nghĩ đến việc Chu Cẩn Vũ đã vất vả để sắc thuốc cô cắn răng một ngụm lại một ngụm uống hết.

Nhưng uống xong chưa đầy 1 phút cô cũng không gắng gượng được nữa, trực tiếp xoay người xuống giường chạy vào toilet bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Chu Cẩn Vũ vô cùng lo lắng, đứng ở bên ngoài anh không ngừng hỏi cô: “Em bị làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu à? Làm sao lại bị ói ra như thế?”

Hạ Chân Ngọc nôn đến mức cả người vô lực, hơn nữa cô vẫn có cảm giác mình ngửi thấy được mùi thuốc đông y trong phòng, lập tức lại bắt đầu buồn nôn, nhưng kỳ thực lại không nôn ra cái gì, chỉ nôn ra toàn là dịch mật, Hạ Chân Ngọc cho rằng lần này bản thân cô thực sự là ốm nặng rồi.

Đỗ thư ký cũng vội vàng chạy đến hỏi đã có chuyện gì xảy ra, nghe Chu Cẩn Vũ nói xong, anh ta ‘ôi’ một tiếng rồi nói: “Chưa ăn cơm không thể uống thuốc đông y, khó trách Hạ tiểu thư lại bị nôn như vậy.”

Sau khi rửa mặt xong Hạ Chân Ngọc chậm rãi đi ra, Chu Cẩn Vũ vội vàng đỡ lấy cô, nói: “Đều là anh không tốt, giờ em ăn chút gì đó đi, một lát nữa rồi lại uống sau, còn một chén nữa đó.”

Hạ Chân Ngọc ngẩng đầu nhìn Chu Cẩn Vũ, suy yếu nói: “Em có chết vì ốm cũng không tiếp tục uống loại thuốc kia nữa đâu. Bây giờ em có cảm giác chỗ nào cũng đều là mùi thuốc đông y, chỉ cần nghĩ đến là buôn nôn rồi, em nhất định không uống.”

Chu Cẩn Vũ lại dỗ dành trong chốc lát, nhưng Hạ Chân Ngọc kiên quyết không uống, anh cũng không còn biện pháp nào khác, trước tiên chỉ có thể đem bữa sáng mới mua đưa cho cô ăn, sau đó cùng Đỗ thư ký đi đến Tòa thị chính.

Buổi tối, Chu Cẩn Vũ cho Hạ Chân Ngọc ăn thức ăn thanh đạm còn mình thì nhịn ăn, đợi Hạ Chân Ngọc ăn xong lại dìu cô về phòng ngủ nghỉ ngơi, sau đó lén vào bếp định bụng sắc một ít thuốc Đông Y, đem một chén khác động viên Hạ Chân Ngọc uống thuốc.

Thế nhưng vừa mới bật bếp, Hạ Chân Ngọc liền đứng ở sau lưng anh la lên “Không phải em đã nói là em không uống thuốc này nữa sao! Bây giờ em cứ ngửi thấy cái mùi kia là buồn nôn, thế mà anh còn sắc, anh muốn nhìn em chết phải không?”

Chu Cẩn Vũ lại càng hoảng sợ, vội vàng tắt bếp nói “Không sắc, không sắc nữa, em đi nghỉ đi!”

Hạ Chân Ngọc không nói gì bụm miệng chạy đến nhà vệ sinh nôn hết ra, Chu Cần Vũ chỉ có thể sốt ruột đứng bên ngoài.

Sau khi Hạ Chân Ngọc đi ra, cô vừa khóc vừa nói “Anh đem cái thứ thuốc kia vứt đi, vứt ngay đi, nếu không em vẫn còn ngửi thấy cái mùi đấy!”

Chu Cẩn Vũ đành phải đổ toàn bộ thuốc trong nồi, sau đó đổ nốt chén thuốc kia trước mặt cô. Hạ Chân Ngọc ngược lại không ngốc còn nói thêm “Còn cả số thuốc chưa nấu đâu, tại sao em có cảm giác vẫn ngửi thấy mùi thuốc Đông Y?”

Chu Cẩn Vũ nhận lệnh lấy toàn bộ thuốc trong tủ bát ra, cho tất cả vào một cái túi ném ra ngoài cửa lớn, Hạ Chân Ngọc vẫn không yên tâm, cứ nằng nặc cùng Chu Cẩn Vũ xuống lầu đem số thuốc này ném hết vào trong thùng rác mới thôi.

Chu Cẩn Vũ sợ cô tức giận rồi lại nôn ra, đành phải che kín người cô, cùng cô xuống lầu vứt chỗ thuốc Đông Y. Đến chỗ thùng rác, Hạ Chân Ngọc dùng chân ấn xuống mở nắp thùng rác ra, đổ thẳng thuốc trong túi vào, sau đó mới đem cái túi không vứt nốt, điệu bộ giống như nếu không làm như thế, Chu Cẩn Vũ nhất định có thể nhặt số thuốc từ trong thùng rác đem về nhà như cũ.

Chu Cẩn Vũ dở khóc dở cười nhìn hành động trẻ con của Hạ Chân Ngọc, xem ra cô bị thuốc Đông Y dọa sợ thật rồi, thở dài một hơi rồi ôm Hạ Chân Ngọc về nhà.

Hạ Chân Ngọc nhìn Chu Cẩn Vũ cẩn thận bôi thuốc mỡ cho mình hỏi “Anh không ghét bỏ em vì có bệnh sởi trên người à, em nhìn đã thấy buồn nôn rồi.”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Làm sao ghét bỏ được, đại bảo bối nhà ta bị bệnh thành ra như vậy, anh đau lòng còn không kịp đây này! Đừng nói những lời ngốc nghếch ấy nữa, chăm sóc bản thân thật tốt đi. Sau này buổi trưa anh sẽ để thư ký Đỗ đến đưa cơm cho em, em phải ăn thật nhiều vào đấy, đừng làm cho cậu ta khó xử.”

Hạ Chân Ngọc nghe xong nhắm mắt lại nén nước mắt. Chu Cẩn Vũ đã khiến cô cảm nhận không thể chỉ dùng hai chữ chữ cảm động để hình dung. Cô không thể tắm rửa, hơn nữa bệnh sởi trên người chính cô nhìn cũng cảm thấy khó coi đến buồn nôn, Chu Cẩn Vũ lại bôi thuốc cho cô đúng giờ, thuốc cảm cúm cũng tính toán thời gian để cô uống, dù có đi làm cũng sẽ gọi điện nhắc nhở cô uống thuốc, có khi được về sớm còn nấu cháo cho cô ăn.

Hạ Chân Ngọc không biết tình cảm Chu Cẩn Vũ dành cho cô là gì, nhưng cô biết rất rõ trong lòng mình bây giờ, ngoại trừ cha mẹ, không ai có thể đối xử tốt với cô, bao dung cô như Chu Cẩn Vũ. Ngay cả Lý Nguy cũng chưa từng có biểu hiện quan tâm cô như thế, hơn nữa dù là trước mặt cha mẹ cô cũng chưa bao giờ để lộ ra tính cách quá đáng như vậy, Chu Cẩn Vũ lại hoàn toàn nhẫn nhịn.

Yêu anh ấy rồi sao? Có lẽ vậy, bây giờ Chu Cẩn Vũ đã khiến trong lòng Hạ Chân Ngọc cảm thấy hạnh phúc, rồi lại càng thêm khổ sở. Nghĩ đến tương lai lúc chia tay, trong ngực liền cảm thấy giống như có một cỗ máy khoan vào tim đau nhức, người đàn ông như vậy cô có thể quên được sao?

Nước mắt lặng lẽ rơi, Hạ Chân Ngọc không ngừng tự an ủi chính mình, được ngày nào hay ngày ấy, cần phải quý trọng thời gian hiện tại, tương lai dù có đau khổ bi thương cũng không thay đổi được gì. Sau đó nghĩ đây là số phận của mình, sao lại không yên ổn vậy nhỉ, tại sao lại gặp phải Thiên Ma Tinh Chu Cẩn Vũ này chứ!

Thư ký Đỗ trưa nào cũng dành thời gian đưa cơm cho Hạ Chân Ngọc khiến Hạ Chân Ngọc vô cùng xấu hổ. Thư ký Đỗ ngoài khích lệ Hạ Chân Ngọc ăn nhiều một chút còn nói Chu Cẩn Vũ vất vả đến mức nào, quan tâm Hạ Chân Ngọc đến mức nào, vì chăm sóc cho Hạ Chân Ngọc mà người gầy hẳn đi.

Hạ Chân Ngọc mặc dù biết thư ký Đỗ có chút khoa trương nhưng Chu Cẩn Vũ mấy ngày này quả thực có gầy đi, sắc mặt cũng không được khá lắm, hẳn là rất mệt mỏi.

Bây giờ cô đã khỏe lên nhiều, màu của những nốt sởi trên người cũng nhạt đi, có chỗ đã bắt đầu tróc da, bệnh cảm mạo cơ bản đã hết, cô liền nói không cần tuân thủ bôi thuốc và uống thuốc nữa nhưng Chu Cẩn Vũ vẫn nửa đêm đánh thức cô dậy uống thuốc. Cô nghỉ ở nhà có thể ngủ bù nhưng Chu Cẩn Vũ cần đi làm đúng giờ. Dù cô đau lòng nhưng nói thế nào anh cũng không nghe.

Lúc Chu Cẩn Vũ bôi lại thuốc lần nữa cho Hạ Chân Ngọc, anh cười nói “Quả thật có chuyển biến tốt rồi, đợi đến khi khỏe hẳn, em đi bệnh viện cảm ơn bác sĩ nhé, lúc trước anh đã hứa rồi.

Hạ Chân Ngọc gật đầu đồng ý nói “Em biết rồi, em tặng cờ thi đua rồi mua hoa quả lạnh có được không?”

Chu Cẩn Vũ nói “Được, tặng cờ thi đua so với cái gì cũng tốt hơn, họ vẫn luôn hi vọng có nó”.

Sau đó lại tiếp tục nói “Chân Ngọc, em chuyển về đây đi, được không? Anh biểu hiện như vậy mà em vẫn không thấy anh đáng thương sao?”

Hạ Chân Ngọc nhìn khuôn mắt gầy gò của Chu Cẩn Vũ, có chút dao động. Anh lại muốn sống chung sao? Tuy trước kia cũng từng sống chung nhưng tình cảm khi đó và bây giờ hoàn toàn không giống như vậy nữa. Khi đó cô không cam tâm tình nguyện, còn bây giờ cô lại không muốn cự tuyệt nhưng lại sợ ngày nào cũng bên nhau như vậy, cô biết mình sẽ chỉ càng lún càng sâu.

Chu Cẩn Vũ bôi xong thuốc đỡ Hạ Chân Ngọc chờ thuốc mỡ khô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô nói “Em còn thử thách anh đến khi nào nữa? Nghe lời đi bảo bối, chuyển về đây nhé, đồng ý với anh, được không? Hửm?

Hạ Chân Ngọc bị giày vò trong chốc lát, rốt cục cũng gật đầu đồng ý với Chu Cẩn Vũ, cũng là thuận theo tâm nguyện của mình. Chu Cẩn Vũ thoáng cái liền cao hứng, nâng khuôn mặt Hạ Chân Ngọc lên hôn mãnh liệt.

Lúc này, Hạ Chân Ngọc đột nhiên nhớ ra một chuyện, đẩy mặt Chu Cẩn Vũ ra, có chút lo lắng nói “Anh nói xem em không đến ngân hàng làm một thời gian dài rồi, như vậy có làm sao không nhỉ?”. Lần này bị bệnh nặng như vậy, cô chỉ gọi điện cho cha mẹ nói đợt huấn luyện kéo dài thêm một tuần, lại quên mất gọi điện cho đồng nghiệp ở ngân hàng rồi.

Chu Cẩn Vũ nghe xong, không để ý nói “Chuyện nhỏ ấy mà, em không cần phải lo lắng, anh đã nói với giám đốc Tôn là em không đi làm nữa rồi”

Hạ Chân Ngọc không thể hiểu được ý từ trong lời nói của Chu Cẩn Vũ, hỏi “Cái gì gọi là không đi làm nữa?”

Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc nói “Anh đã cho người giúp em từ chức rồi.”

Hạ Chân Ngọc tuyệt đối tin tưởng Chu Cẩn Vũ chẳng những có thể rất dễ dàng phá đi không khí giữa hai người mà còn chỉ với câu nói đầu tiên cũng có thể khiến cô tức chết, công việc này sao lại có thể coi như trò đùa như vậy, nói không làm là không làm luôn được!

Huống chi cô làm việc khá ổn, Chu Cẩn Vũ dựa vào cáy gì mà tự mình quyết định từ chức thay cô? Hạ Chân Ngọc phát hiện mình từ khi ở bên Chu Cẩn Vũ, tính tình thật sự thay đổi rõ rệt, hơn nữa càng ngày càng khó khống chế, không hài lòng một chút cũng có thể nổi giận với Chu Cẩn Vũ.

Chu Cẩn Vũ nhìn sắc mặt Hạ Chân Ngọc, nghĩ thầm không ổn rồi, nha đầu kia không phải lại bắt đầu muốn giở trò lưu manh trẻ con ra chứ?

Bình luận





Chi tiết truyện