chương 41/ 67

Thấy dì Hai và dì Ba của Lý Nguy đang đứng ngây người ở trước cửa trung tâm thương mại nhìn mình, trong lòng Hạ Chân Ngọc cảm thấy bối rối cực độ sau đó cô dần bình tĩnh lại. Như vậy cũng tốt, nếu như cô thực sự ly hôn với Lý Nguy, trước sau gì cũng không giấu diếm được người của Lý gia và Tống gia, chuyện xảy ra ngoài ý muốn hôm nay cũng coi như là để xem thái độ của bọn họ rốt cuộc là gì.

Cuối cùng dì Hai và dì Ba của Lý Nguy cũng kịp phản ứng lại, hai người bước nhanh đến trước mặt Hạ Chân Ngọc. Dì Ba mở miệng trước tiên: “Chân Ngọc, vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Người kia có phải là Chu thị trưởng hay không, hả?” Bà ta vốn là nói cái gì cũng không dám tin Hạ Chân Ngọc sẽ ở cùng một chỗ với Chu Cẩn Vũ, bởi vì Hạ Chân Ngọc không xứng nha! Nhìn vào dáng dấp của đứa cháu dâu này, nào có khả năng được Chu Cẩn Vũ coi trọng chứ, nhưng vừa rồi nhìn thấy hành động thân mật của hai người ở trong xe, lại khiến cho bà ta không thể phủ nhận cái sự thật này.

Lúc này dì Hai của Lý Nguy cũng lên tiếng chất vấn: “Đúng vậy nha, đây rốt cuộc là làm sao hả, cô phải giải thích cho rõ ràng, nếu không phải hôm nay hai người chúng tôi nhìn thấy, chuyện này còn bị cô lừa gạt giấu diếm đến khi nào, chúng tôi thật sự là quá coi thường cô rồi!”

Hạ Chân Ngọc nhìn vẻ mặt đầy phẫn nộ của hai người phụ nữ ở trước mắt, cô bình tĩnh nói: “Hai dì thật muốn đứng ở trên đường cái tra xét về vấn đề này?”

Nghe Hạ Chân Ngọc nói xong, dì Hai và dì Ba của Lý Nguy vẫn là ngừng lại, theo bản năng liền nhìn sang hai bên một chút. Cũng đúng, việc này thực sự là không thể tranh luận ở đây, không nói đến chuyện đây là việc xấu ở trong nhà, mà quan trọng hơn cả đương sự lại là Chu Cẩn Vũ, việc này đâu có thể công khai tranh luận được chứ.

Dì ba Lý Nguy suy nghĩ một chút rồi nói: “Hừ, coi như cô còn biết cảm thấy hổ thẹn. Đi thôi, ngay bây giờ hãy theo chúng tôi trở về nhà, để xem đến lúc đó cô còn có cái gì để nói!”

“Quay về nhà làm cái gì? Chân Ngọc sẽ không cùng hai người trở về đâu!” Cao Mai Lệ đột nhiên từ phía sau đi tới và nói.

Dì Hai và dì Ba của Lý Nguy nhất thời phản ứng không kịp, nhìn Cao Mai Lệ hỏi: “Chuyện này liên quan gì đến cô, đây là việc nhà chúng tôi, không cần phải có người ngoài như cô tham gia!”

Cao Mai Lệ đứng ở bên cạnh Hạ Chân Ngọc, cười lạnh nói: “Chuyện này không cần phải hỏi Chân Ngọc, hãy trở về hỏi trực tiếp Lý Nguy nhà các người là được! Trong chuyện này Lý Nguy nhà các người đúng là biết rõ đến từng chi tiết, hơn nữa chẳng những biết rõ mà còn vui vẻ chịu đựng. Vả lại Chân Ngọc căn bản là không muốn tiếp tục chung sống với Lý Nguy nhà các người nữa, bởi hắn chính là một gã bất ——”

Cô vừa mới nói đến chỗ này đã bị Hạ Chân Ngọc ngắt lời: “Mai Lệ nói không sai, hai người cũng không cần ngạc nhiên, có chuyện gì thì cứ hỏi Lý Nguy đi, chờ hỏi Lý Nguy xong chúng ta sẽ lại tiếp tục thảo luận!” Nói xong liền lôi kéo Cao Mai Lệ rời đi.

Hạ Chân Ngọc và Cao Mai Lệ đón xe taxi trở về Nhã Phong, Cao Mai Lệ đi thăm ngôi nhà một vòng rồi trở về ngồi ở trên ghế sô pha, nói: “Đúng là quá tốt, Chu Cẩn Vũ rất chịu chơi đối với cậu. Ôi, lần này thực sự là rắc rối lớn rồi, không bằng trực tiếp trở mặt đi, không cần lại cố kị kiêng dè nữa.”

Hạ Chân Ngọc nói: “Nói cho cùng không nên trở mặt, còn phải xem người nhà hắn lúc này có thái độ gì, cậu cho rằng hai người phụ nữ kia là hạng người tốt đẹp gì? Mẹ Lý Nguy là người không có tri thức, còn hai người phụ này lại không như thế, cậu cứ chờ xem, hai bà ta nhất định sẽ xúi bẩy kích động Lý gia làm ra những chủ ý ôi thiu gì gì đó ấy chứ!”

Cao Mai Lệ gật gật đầu, còn nói thêm: “Lúc nãy làm sao mà cậu lại không cho mình nói ra chuyện của Lý Nguy, đây chính là điểm yếu tốt nhất mà chúng ta nắm trong tay, có điều này rồi còn sợ bọn họ làm gì được chứ, còn nữa nếu bọn họ thật sự không định buông tha cho cậu thì làm sao bây giờ?”

Hạ Chân Ngọc cười lạnh một tiếng nói: “Mình có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là gây sức ép với Chu Cẩn Vũ rồi. Mai Lệ, mình cũng đã nghĩ thông suốt, nếu như người nhà Lý gia thật sự nghe theo lời của hai người phụ nữ kia mà làm ầm ĩ chuyện này lên, thế thì ai cũng đừng có mong được yên ổn.”

Cao Mai Lệ ngạc nhiên nói: “Cậu chắc chắn là Chu Cẩn Vũ sẽ giúp cậu?”

Hạ Chân Ngọc cười nói: “Vốn là không nắm chắc điều gì, nhưng mà sau khi náo loạn một hồi cũng đã có phần nắm chắc. Chu Cẩn Vũ không phải người tốt, nhưng mà mức độ khoan nhượng đối với mình thì vẫn là rất cao, tối thiểu là mình có thể cam đoan chuyện này anh ta sẽ quản tới cùng.”

Cao Mai Lệ nghe xong nói ‘Vậy là tốt rồi’ sau đó lại truy vấn Hạ Chân Ngọc lý do vì sao lại náo loạn với Chu Cẩn Vũ. Hạ Chân Ngọc liền nói ra chuyện Lưu Tân Kiệt, khiến cho Cao Mai Lệ cười ha ha vui vẻ, còn nói là rất thống khoái. Hai người cười cười nói nói ầm ĩ một thoáng đã đến buổi trưa.

Bên phía Lý gia cũng đã phi thường náo nhiệt, dì Hai và dì Ba của Lý Nguy về đến nhà liền trực tiếp gọi điện thoại kêu chồng của mình về, sau đó lại gọi cho chị cả Tống Quyên bảo đến đây, suy nghĩ một chút cuối cùng cũng quyết định kêu cả em trai đến, chờ đám người tụ tập đông đủ mới cùng nhau đi đến nhà của Lý Nguy và Hạ Chân Ngọc.

Lý Nguy xem chừng là vừa mới ngủ dậy không bao lâu, nhìn thấy ở cửa có một loạt các vị trưởng bối thì cảm thấy khó hiểu không biết đã xảy ra chuyện gì. Dì Ba dẫn đầu đẩy Lý Nguy ra, một đám người đi vào nhà, vào đến phòng khách bọn họ đều tự tìm vị trí ngồi xuống.

Tống Quyên vội vàng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại vội vã gọi tất cả mọi người đến đây?”

Dì Ba cao giọng nói: “Còn làm sao được nữa? Chị cả của em ơi, con dâu nhà chị có mối quan hệ bất chính ở bên ngoài, hôm nay đã bị em và chị Hai bắt gặp, chị nói việc này còn có thể không vội sao?”

Mọi người ở đây ngoại trừ dì Hai và dì Ba của Lý Nguy đã biết chuyện thì những người khác đều có chút choáng váng, Hạ Chân Ngọc ngoại tình, chuyện này không thể chứ, mặc dù Hạ Chân Ngọc không thích qua lại với họ hàng nhưng mà nhân phẩm cũng không tệ lắm.

Ngay cả lúc dì Ba tiếp tục nói ra đối tượng ngoại tình của Hạ Chân Ngọc là Chu Cẩn Vũ thì mọi người ngoại trừ cảm thấy việc này quá vô lý cũng không dám tin đây là sự thật. Mãi cho đến khi Lý Nguy trầm mặc hồi lâu nói mình cũng biết chuyện này, thì lúc này mọi người mới có chút cảm giác chân thật.

Tống Quyên thiếu chút nữa ngất đi, mãi hồi lâu mới trở lại bình thường thì lại vừa khóc vừa nói: “Con ngốc à, con đã biết chuyện này làm sao còn không nói ra, lại còn thay cô ta lừa dối mọi người, không muốn ly hôn với cô ta sao? Con nghĩ cái gì vậy, chẳng nhẽ con nguyện ý đội nón xanh lên đầu?”

Lý Nguy nghe xong cũng không nói lời nào, chỉ cúi đầu để cho mẹ tùy ý mắng chửi mình, chờ Tống Quyên mắng một hồi, chồng dì Ba của Lý Nguy mới mở miệng nói: “Chị cả, chị đừng mắng Lý Nguy nữa.”

Sau đó lại quay đầu hỏi Lý Nguy: “Lý Nguy, dượng Ba hỏi cháu vài chuyện cháu xem có đúng hay không? Chúng ta cũng có nghe thấy một ít lời đồn đại về Chu thị trưởng, nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới sẽ là Chân Ngọc, chuyện đã trải qua chúng ta cũng không muốn hỏi lại nữa. Chuyện này cháu cũng đã biết rồi, hơn nữa hiện tại Chân Ngọc còn có thể táo báo trắng trợn ở cùng với Chu thị trưởng, nói vậy là cháu cam chịu rồi hả? Lại còn chuyện cháu được đề bạt vào vị trí phó trưởng phòng rồi được điều đến đội giám sát, có phải cũng có liên quan đến chuyện này hay không? Cuối cùng dượng Ba muốn hỏi cháu là rốt cuộc cháu đang tính toán cái gì?”

Mọi người nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, đều nhìn về phía Lý Nguy. Lý Nguy cảm thấy không có việc gì phải giấu diếm liền đem quyết định của mình nói ra toàn bộ. Hắn vừa nói xong, dì Hai cùng dì Ba đều nở nụ cười, không ngừng nói Lý Nguy đã trưởng thành trong suy nghĩ, cũng nói biện pháp này của hắn là rất tốt, sau này xem ra tiền đồ của hắn không cần phải lo lắng rồi.

Kết quả lại bị chồng của bọn họ nghiêm khắc ngăn lại, chồng của dì Hai quát: “Đừng nói lung tung! Mọi người phải biết rằng việc này nói lớn là lớn mà nói nhỏ là nhỏ. Theo như tôi thấy, đến tận cùng Lý Nguy muốn được giữ chức vụ nào trong đơn vị vẫn là phải suy nghĩ cẩn thận mới tốt, với năng lực của Chu Cẩn Vũ thì một cái việc nhỏ như thế này cũng không làm khó được anh ta. Trước tiên là phải nhanh chóng suy nghĩ kỹ điều kiện, thừa dịp Chu thị trưởng và Hạ Chân Ngọc vẫn còn đang nồng nhiệt thì anh ta sẽ đáp ứng với đòi hỏi của chúng ta, sau đó sẽ trực tiếp ly hôn, đừng trì hoãn lâu hơn nữa.”

Dì Hai và dì Ba tuy rằng không muốn, nhưng mà không thể không nghe theo lời của chồng, vì thế đều hiến kế để cho Lý Nguy nói điều kiện với Chu Cẩn Vũ, đương nhiên cũng thêm vào trong đó tiền đồ của mình và của chồng mình. Đối với điều này, trái lại dượng Hai và dượng Ba của Lý Nguy cũng không phản đối, chỉ mỉm cười không nói, chỉ có cậu của Lý Nguy bày tỏ bản thân mình không có yêu cầu gì cũng không hiến kế cho Lý Nguy liền bị hai chị mắng cho một chút, nhưng vẫn kiên trì giữ nguyên ý nghĩ của mình như cũ.

Lúc này Tống Quyên đã choáng váng, tất cả mọi chuyện đều nghe theo em gái và chồng của bọn họ, hơn nữa mọi người cũng không ngừng dặn dò bà ta đừng nói chuyện này với anh rể, nếu không nhất định sẽ hỏng việc, hơn nữa gia đình cũng không thể được yên tĩnh, Tống Quyên không có chủ kiến gì chỉ biết gật gật đầu.

Trong lòng Lý Nguy vốn là không đồng ý với đề xuất của dượng Hai và dượng Ba, nhưng trong nhà có nhiều trưởng bối như vậy buộc hắn trước tiên chỉ có thể đồng ý mà thôi. Suy nghĩ một chút, thấy mọi người đã bình tĩnh trở lại, hắn hắng hắng giọng nói ra một chuyện….

Ngày hôm sau Hạ Chân Ngọc liền nhận được điện thoại của Lý Nguy, hắn nói hẹn cô tối thứ hai trở về nhà, những người lớn trong nhà đã biết hết rồi, mọi người muốn nói chuyện với cô. Hạ Chân Ngọc nhanh chóng đồng ý, sau khi cúp điện thoại cô liền hẹn Cao Mai Lệ đi cùng với mình.

Hạ Chân Ngọc chờ Chu Cẩn Vũ trở về liền nói chuyện này với anh. Chu Cẩn Vũ nghe xong nói: “Như vậy cũng tốt, để xem người nhà hắn ta sẽ nói ra điều kiện gì. Em chỉ cần đến đó để nghe xem thế nào thôi, không nên để phát sinh xung đột với bọn họ, em và bạn của em chỉ có hai người, cho dù khi nói chuyện có bị thất thế cũng không cần phải lo lắng, chờ chuyện này kết thúc anh sẽ giúp em trả lại toàn bộ.”

Hạ Chân Ngọc gật đầu đồng ý, Chu Cẩn Vũ nghĩ nghĩ một chút rồi nói thêm: “Còn nữa, anh sẽ đi đón em, khi nào nói chuyện xong thì em hãy gọi điện thoại cho anh.”

Hạ Chân Ngọc cười cười nói: “Anh không cần phải khẩn trương như vậy đâu, nhà bọn họ còn có thể ăn tươi nuốt sống em được hay sao?”

Chu Cẩn Vũ ôm lấy Hạ Chân Ngọc cười nói: “Không phải là do anh lo lắng cho em sao? Đến lúc đó nhất định là không dễ chịu gì, bảo bối ngoan của anh, thật sự là anh không muốn để em đi đến đó chịu sự ức hiếp của bọn họ đâu.”

(Tang Du: Yêu bác Chu ghê ^_^)

Hai người vừa cười vừa nô đùa một trận liền đi ngủ.

Tối ngày thứ hai, Hạ Chân Ngọc cùng với Cao Mai Lệ trở về Lý gia, vừa vào cửa thì thấy ngoại trừ cha Lý Nguy và cậu của hắn ta không có tới thì còn lại mọi người đều ở đây.

Dì Hai của Lý Nguy trông thấy Cao Mai Lệ liền nói: “Đây là việc riêng của nhà chúng tôi, cô cũng không phải là thành viên trong gia đình, tới đây làm cái gì, mau đi đi!”

Cao Mai Lệ vừa nghe xong liền lớn tiếng nói: “Việc riêng ư? Nếu như đó là việc riêng của nhà Lý Nguy thì cũng có quan hệ gì đến bà? Tôi được Chân Ngọc mời đến, không mượn bà phải xen vào, hơn nữa đây cũng không phải là đưa vào lò hỏa thiêu, làm sao cần phải có sự có mặt của người nhà làm cái gì?”

Hạ Chân Ngọc thiếu chút nữa bị những lời nói ác độc của Cao Mai Lệ làm cho tức cười, cô kìm nén ý cười, nói: “Mai Lệ là bạn của tôi, tôi mời cô ấy đến, nếu mọi người không muốn nói chuyện thì chúng tôi đi.”

Dì Hai thấy không còn cách nào khác đành phải để cho các cô đi vào, vừa mới ngồi xuống dì Ba đã bắt đầu gây khó dễ: “Chân Ngọc, chúng tôi thật sự không ngờ được cô sẽ làm ra loại chuyện như thế này, rất dọa người mà. Cô nói xem, từ lúc cô kết hôn với Lý Nguy đến nay, cô đã được cái việc gì cho gia đình này? Cơm cũng chưa từng nấu một bữa, suốt ngày chỉ bắt mẹ chồng đi theo sau dọn dẹp cho vợ chồng cô, ngày thường cô có thăm hỏi các bậc bề trên sao? Cô đã từng mua cho Lý Nguy một đôi giầy, hay một bộ quần áo nào chưa? Cô cái gì cũng không làm được, vậy mà còn dám ở bên ngoài làm ra chuyện xằng bậy, cô nói xem cô xứng đáng với gia đình chúng tôi sao?”

Không đợi Hạ Chân Ngọc lên tiếng, Cao Mai Lệ lập tức phản kích, nói: “Bà là vị trưởng bối nào của Lý Nguy tôi không cần biết, nhưng cũng đừng ở đó mà nói lung tung! Cái gì bà cũng nói đến, vậy tại sao bà không nói ngoại trừ căn nhà này thì những thứ khác đều là do nhà Chân Ngọc bỏ tiền ra mua nhỉ, ngay cả tiền tiệc cưới cũng là do Chân Ngọc chi trả. Chân Ngọc cũng không nhận được từ nhà các người một phân tiền mừng nào, các người ăn của Chân Ngọc, uống của Chân Ngọc, vậy mà còn ở đó nói mát, ai trong các người xứng đáng hả? Đây là do Chân Ngọc hiền lành mà thôi, nếu là tôi thì tôi đã sớm làm ầm ĩ lên cho mọi người đều biết, rốt cuộc ai mất mặt hơn ai còn chưa biết chắc đâu!”

Cao Mai Lệ vừa dứt lời, trên mặt mọi người đều là lúc đỏ lúc trắng cực kỳ khó coi. Lúc này Lý Nguy cũng có phần tức giận, nói: “Cao Mai Lệ, Chân Ngọc mời cô đi cùng đến đây chúng tôi mặc kệ, nhưng chuyện riêng của nhà chúng tôi cô tốt nhất đừng có xen mồm vào.”

Cao Mai Lệ trực tiếp đứng lên, mắng: “Lý Nguy, anh thúi lắm! Anh tưởng mình là ai mà bày ra cái vẻ mặt này, tôi nhiều lần nói với Chân Ngọc rằng thực sự không nên chịu đựng cuộc hôn nhân này vì bất cứ điều gì. Bởi vì sao? Bởi vì cô ấy có một bà mẹ chồng khó hầu hạ, một đám họ hàng thân thích không biết phân rõ phải trái, một ông chồng là kẻ bất lực! Nhưng Chân Ngọc không nghe, cô ấy bảo dù sao cũng đã kết hôn rồi, rắc rối thành như vậy đó cũng là do bản thân cô ấy tự tìm đến, ai cô ấy cũng không oán trách. Kết quả thì thế nào? Con mẹ nó, nếu như anh không cố tình gây khó dễ thì Cao Mai Lệ tôi cũng không thèm nói làm cái gì. Nhưng hiện tại anh đang làm cái gì thì chính anh là người rõ ràng nhất, Hạ Chân Ngọc muốn giữ lại thể diện cho anh tôi cũng không có ý kiến, song chính bản thân anh cam tâm tình nguyện đội nón xanh lên đầu, đem vợ mình để đổi lấy tiền đồ lại còn đòi nói lý lẽ. Lý Nguy, anh chính là một tên vương bát đản thối tha.”

Khuôn mặt Lý Nguy lập tức căng cứng, đỏ bừng lên, toàn thân không ngừng run rẩy, hiển nhiên là bị Cao Mai Lệ làm cho tức giận quá mức. Lúc này dì Hai của Lý Nguy mới lấy lại tinh thần, giọng nói của bà ta cũng lớn hơn: “Hừ, tôi biết các người muốn nói cái gì. Thân thể Lý Nguy như thế nào chúng tôi tự khắc biết rõ, cháu tôi rất khỏe mạnh. Tôi chỉ có thể nói rằng Lý Nguy nhà chúng tôi là một người chồng thực thụ, rất biết thương hoa tiếc ngọc. Lý Nguy đã nói với chúng tôi rồi, Chân Ngọc hoàn toàn không muốn cùng nó trải qua cuộc sống vợ chồng, nó cũng đã vài lần khẩn cầu nhưng Chân Ngọc tìm mọi cớ để cự tuyệt, chúng tôi còn biết nói cái gì đây. Có thể lời nói của dì Hai như tôi rất khó nghe, nhưng chẳng nhẽ nó lại phải đi cưỡng gian à? Như thế đâu có được!”

Bà ta vừa nói xong thì dì Ba của Lý Nguy cũng hùa theo, cười lạnh nói: “Không cần nhiều lời, chuyện ngày hôm đó chúng tôi sẽ không bỏ qua cho đâu, vẫn nên nói vào chuyện chính đi. Hạ Chân Ngọc, nhà chúng tôi cũng không có yêu cầu gì khác, nếu như cô ở bên ngoài thực sự đã làm chuyện có lỗi với Lý Nguy trước, thì cô chỉ cần đáp ứng vài điều kiện chúng tôi cũng không gây khó dễ cho cô, đến lúc đó trực tiếp ly hôn, cô và Lý Nguy sẽ không còn liên quan nữa. Nếu không đồng ý, như vậy thì chúng tôi thật đúng là phải nói chuyện này với cha mẹ cô, họ hàng thân thích của cô, còn có cả lãnh đạo ở đơn vị cô để cho bọ họ biết cô là người như thế nào!”

Hạ Chân Ngọc và Cao Mai Lệ thực sự là không thể tin được, quay sang nhìn Lý Nguy, ngàn vạn lần không nghĩ tới hắn sẽ đem tình trạng thân thể mình bóp méo đi như thế để nói với các vị trưởng bối. Hạ Chân Ngọc tức giận, cả người run lên, Cao Mai Lệ nhanh chóng nắm lấy tay cô để cho cô bình tĩnh lại.

Sau đó cười lạnh nói: “Lý Nguy không phải là đàn ông, hắn có làm được hay không thì những người làm dì như các người có thể biết rõ sao? Các người dám nói, nhưng còn tôi không dám nghe đâu. Bản thân tôi chỉ muốn hỏi một câu, Lý Nguy có làm được hay không, là do các người đứng ở bên giường nhìn, hay là….., đừng nói với tôi là các người thấy ghê tởm, phi!”

Những lời Mai Lệ vừa nói ra khiến cho dì Hai và dì Ba của Lý Nguy đỏ mặt không đáp lời.

Hạ Chân Ngọc một hồi lâu sau bình tĩnh trở lại mới nói: “Nói ra điều kiện của các người đi.”

Ánh mắt dì Ba lập tức sáng lên, bà ta nói: “Được, được, nói ngay đây. Hai người lấy nhau trong hòa bình thì cũng nên chia tay trong hòa bình, chỉ là nếu như ly hôn thì chúng tôi cũng rất nhớ cô, dù sao cô và Lý Nguy cũng coi như là vợ chồng suông một thời gian. Uhm, kỳ thật cũng không có chuyện gì, tất cả đều là việc nhỏ mà thôi. Chả là thế này, cha Lý Nguy sắp tới sẽ nghỉ hưu, cô xem trước khi nghỉ hưu có thể hay không đề bạt vào vị trí phó phòng nào đó. Còn nữa Lý Nguy là một người hiền lành trung thực, vẫn cần phải nhờ đến Chu thị trưởng tốn nhiều tâm tư trước khi đề bạt nó lên làm trưởng khoa ở đơn vị cho thuận buồm xuôi gió. Còn có dượng Ba của Lý Nguy, Chu thị trưởng có thể nói giúp một hai câu để cho ông ấy được bổ nhiệm vào vị trí Tổng biên tập hay không? Có như vậy mấy người chúng tôi mới cảm thấy tĩnh tâm được một chút…….”

Hạ Chân Ngọc bình tĩnh nghe những lời yêu cầu của dì Ba Lý Nguy, thật sự là quá giỏi mà, cả nhà hắn đều muốn mượn ánh hào quang của Chu Cẩn Vũ. Hạ Chân Ngọc quay sang nhìn Cao Mai Lệ, thấy cô ấy đã tức giận đến mức không kềm chế được đang muốn lại nổi nóng lên một lần nữa, cô kéo tay Cao Mai Lệ, lắc đầu tỏ ý tự mình sẽ xử lý.

Chờ dì Ba của Lý Nguy nói xong, Hạ Chân Ngọc dưới ánh mắt chờ đợi cùng đắc ý của những người ở đây, cô mở miệng nói: “Tôi không thể không nói tính toán của các người thực sự là vô cùng tốt. Nhưng mà ngoại trừ chuyện của Lý Nguy và cha anh ta, còn hết thảy những thứ khác tôi không thể đáp ứng. Ngay cả hai điều kiện này tôi cũng xem như là chút tình cảm cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.”

Dì Hai và dì Ba của Lý Nguy nghe xong, còn thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, dì Hai quát lên: “Hạ Chân Ngọc, cô đã suy nghĩ kỹ rồi sao, cô không sợ cha mẹ cô, họ hàng nhà cô và cả đồng nghiệp trong đơn vị đều biết được chuyện xấu xa của cô sao? Chúng tôi cũng muốn hỏi cha mẹ cô một chút xem, làm sao bọn họ lại dạy dỗ ra một đứa con gái như cô!”

Hạ Chân Ngọc đứng lên, cười lạnh nói: “Tôi còn sợ các người ngay cả đi đến đơn vị tôi để nói xấu tôi cũng không dám làm. Hiện tại Chu Cẩn Vũ đang ở ngay dưới lầu, nếu không các người có thể cùng tôi đi xuống dưới đó hỏi anh ta một chút xem lúc trước rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Còn về phần cha mẹ tôi, nếu ai muốn đi lắm lời, tôi không dám cam đoan về sau sẽ ra sao đâu. Hiện tại Chu Cẩn Vũ đúng là đối với tôi nói gì nghe nấy, đến lúc đó các người không cần nói gì đến thăng quan phát tài nữa đâu nha. Cho nên, nếu trong các người ai cảm thấy bản thân mình công tác nhiều năm như vậy đều là trong sạch thì cứ việc đi đến nhà cha mẹ tôi, cùng lắm thì tôi bị cha mẹ mình mắng cho một chút, còn về phần các người nhận được kết cục gì thật đúng là khó mà nói rồi!”

Mọi người nghe xong cũng không nói gì, cũng không biết nên làm thế nào bây giờ. Lúc này dượng Ba của Lý Nguy mới nói: “Chân Ngọc, chúng ta vẫn nên bình tĩnh hòa nhã nói chuyện đi, những gì cô nói tôi đều tin, nhưng tôi nghĩ Chu thị trưởng sẽ không vì chuyện như thế này mà mang danh tiếng của mình ra làm trò đùa, cho nên tôi cảm thấy vẫn là đem chuyện này xử lý theo cách của dì Ba Lý Nguy nói, làm như vậy mọi chuyện đều tốt đẹp, chúng tôi quyết sẽ không gây khó khăn cho cô nữa, cô thấy thế nào?”

Lúc này Lý Nguy cũng đã mở miệng, nói: “Chân Ngọc, rốt cuộc cô còn muốn ly hôn nữa hay không, như dì Ba tôi đã nói, mấy việc này đối với Chu thị trưởng mà nói bất quá chỉ là việc nhỏ, chỉ cần vài ba câu nói là xong mà thôi, nhưng cô cứ một mức từ chối như thế, tôi thấy có lẽ vẫn nên giống như lúc trước tôi đã nói đi, chuyện ly hôn này về sau không cần nhắc lại nữa!”

Vẻ mặt Hạ Chân Ngọc càng lạnh hơn, cô nói: “Lý Nguy, tôi không ngờ rằng anh lại đê tiện, hèn hạ, vô liêm sỉ đến mức độ đó. Thân thể của anh có bệnh hay không bác sỹ là người rõ ràng nhất, anh lừa dối cha mẹ anh như vậy, là có lỗi với bọn họ! Nếu đã muốn như thế, vậy thì tôi cũng chỉ có thể nói, chuyện ly hôn này tôi đã quyết định rồi. Anh và cả những người nhà xu lợi của anh nữa, nếu muốn làm kẻ ti tiện bỉ ổi thì một người tôi cũng không buông tha, hãy chờ xem đi!”

Nói xong cô và Cao Mai Lệ một trước một sau đi giầy vào, trực tiếp mở cửa rời đi. Những người còn lại trong phòng quay sang nhìn nhau, mẹ Lý Nguy lo lắng hỏi: “Nó có làm lớn chuyện này lên hay không? Lý Nguy thân thể con thật sự không có vấn đề gì chứ? Hạ Chân Ngọc mới vừa nói cái gì mà nhắc đến bác sỹ? Con nói thật với mẹ được không?”

Lý Nguy cố cười nói: “Mẹ, con thật sự không có việc gì, mẹ không cần tin những lời của cô ta. Hừ, chẳng qua là cô ta muốn bắn tiếng đe dọa mà thôi, chắc chắn Chu thị trưởng sẽ không vì cô ta mà có hành động lớn như vậy. Chỉ cần chúng ta không buông tha, sớm muộn gì cô ta cũng phải đáp ứng những điều kiện này.”

Những người khác cũng gật đầu nói ‘đúng’, bọn họ cho rằng Hạ Chân Ngọc chẳng qua là nhất thời mở miệng nói bừa để uy hiếp mà thôi. Sau đó tất cả còn bảo Lý Nguy phải chú ý sát sao, mau chóng lựa chọn thời điểm tiếp tục tìm đến Hạ Chân Ngọc để đàm phán.

Hạ Chân Ngọc và Cao Mai Lệ đi về phía cổng tiểu khu, Cao Mai Lệ hỏi Hạ Chân Ngọc: “Cậu không gọi điện thoại cho Chu Cẩn Vũ à?”

Hạ Chân Ngọc nói ‘có’ rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Cẩn Vũ, chưa nói đến hai câu cô đã cúp máy, sau đó quay sang Cao Mai Lệ nói: “Anh ấy đã ở cửa rồi.”

Cao Mai Lệ cười nói: “Anh ta thật đúng là quan tâm tới cậu mà.”

Hạ Chân Ngọc cũng nói: “Mọi chuyện bây giờ chỉ có thể trông cậy vào anh ấy thôi, tiếp theo mình phải tạo ra có một chút tâm tình mới được.”

Cao Mai Lệ hỏi: “Cái gì mà tâm tình, cậu muốn làm gì?”

Hạ Chân Ngọc liếc cô một cái rồi nói: “Đương nhiên là khóc, mình chịu nhiều ủy khuất như vậy, đương nhiên là phải khóc cho anh ấy nhìn, cho anh ấy thấy mình bị toàn bộ mọi người nhà Lý Nguy thẳng thừng vứt bỏ, nhất định phải khiến cho Chu Cẩn Vũ trừng trị bọn họ chứ.”

Cao Mai Lệ nghe xong, chưa nói hai lời liền hung hăng nhéo trên lưng Hạ Chân Ngọc một cái thật mạnh. Hạ Chân Ngọc ‘a’ một tiếng, nước mặt lập tức ào ào chảy xuống. Cao Mai Lệ vốn nổi danh là ra tay ngoan độc mà, hơn nữa còn cố ý dùng sức, Hạ Chân Ngọc đau đến mức chỉ thiếu chút nữa là phát cáu rồi.

Cao Mai Lệ cười hì hì nói: “Đau chứ? Đây là mình đang trợ giúp cậu một tay nha!”

Hạ Chân Ngọc vừa đau lại vừa tức, cô ‘hừ’ một tiếng, quả thực đúng là rất đau mà, một thoáng chốc khuôn mặt đã đầy vẻ ưu sầu, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống.

Chu Cẩn Vũ thấy hai cô đi ra cũng xuống xe, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạ Chân Ngọc rất buồn bã khổ sở lại cộng thêm khuôn mặt tuyệt vọng đầy nước mắt, anh nhíu mày kéo Hạ Chân Ngọc vào lòng hỏi: “Làm sao vậy, nhà bọn họ gây khó dễ cho em rồi hả?”

Bị Chu Cẩn Vũ vừa ôm vừa hỏi như vậy, Hạ Chân Ngọc thật đúng là đang từ trong bi thương đến đây, vốn là định giả khóc cuối cùng biến thành thật sự, cô ở trong lồng ngực Chu Cẩn Vũ khóc không thành tiếng. Chu Cẩn Vũ một bên vừa vỗ vỗ lưng cho cô vừa dỗ dành cô, một bên nhìn về phía Cao Mai Lệ.

Cao Mai Lệ lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với Chu Cẩn Vũ, cô kìm nén sự hưng phấn, bày ra vẻ mặt bi phẫn, đem những đòi hỏi của Lý gia nói ra một lần, cô miêu tả sinh động như thật, lại còn tự mình thêm một chút lời nói khó nghe. Quả nhiên, Chu Cẩn Vũ nghe xong trên mặt đã u ám đất trời rồi.

Đỡ Hạ Chân Ngọc ngồi lên xe xong, Cao Mai Lệ tự mình ngồi ở trên ghế sau, trong lòng càng hưng phấn: Đây là xe riêng của Chu đại thị trưởng nha, thật không ngờ mình lại có may mắn được ngồi lên, đã thế Chu thị trưởng còn đưa về tận nhà, mình có thể dùng điện thoại di động chụp một kiểu ảnh không nhỉ?

Chu Cẩn Vũ không nói một lời, trước tiên đưa Cao Mai Lệ về nhà, sau đó lái xe trở về Nhã Phong. Về đến nhà, anh để cho Hạ Chân Ngọc đi rửa mặt, còn anh ngồi ở trên ghế sô pha suy nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở Lý gia.

Hạ Chân Ngọc từ trong toilet đi ra, thấy sắc mặt Chu Cẩn Vũ đã bình tĩnh rất nhiều, liền đi tới và ngồi xuống cạnh anh, cô hỏi: “Anh nghĩ cái gì vậy?”

Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc nói: “Chân Ngọc, em hãy nói thật với anh. Em thật sự quyết định cắt đứt quan hệ với Lý Nguy rồi hả? Sẽ không lại có một chút đồng tình thương cảm chứ?”

Nước mắt Hạ Chân Ngọc lập tức lại chảy ra, cô nói: “Bọn họ đối xử như vậy với em, nếu em lại mủi lòng sẽ chỉ khiến cho bọn họ giày vò gây khó dễ với em giống như ngày hôm nay. Em chỉ cầu mong cha mẹ em an ổn, còn những chuyện khác cái gì em cũng không quan tâm, ngay cả bản thân em cũng mặc kệ, cùng lắm thì từ chức. Anh còn không tin em?”

Chu Cẩn Vũ vội vàng ôm cô nói: “Không phải là anh hoài nghi em, anh chỉ sợ em đối với Lý Nguy còn có chút thương hại, nếu không sao có thể kéo dài tới tận lúc này? Em đã nói như vậy, thì anh có thể động thủ rồi. Em đừng khóc, anh sẽ báo thù cho em nha, ngoan, đừng khóc!”

Hạ Chân Ngọc nín khóc, mỉm cười nói: “Vâng, em muốn hoàn toàn vứt bỏ bọn họ, để cho cho bọn cũng không dám tìm tới em gây phiền toái nữa!”

Chu Cẩn Vũ nhìn vẻ mặt của Hạ Chân Ngọc, anh hôn cô một cái, nở nụ cười thật sâu: “Nhìn điệu bộ này của em, không phải là sau khi vứt bỏ bọn họ rồi sẽ vứt bỏ anh đấy chứ?”

Bình luận





Chi tiết truyện