chương 15/ 67

Ngày giữa trưa thứ hai, Lý Nguy gọi điện thoại cho Hạ Chân Ngọc, nói mẹ anh ta muốn Hạ Chân Ngọc sau khi đi làm về thì đến đây, bảo Lý Nguy nói với Hạ Chân Ngọc đừng để ý đến chuyện tối hôm qua, đều là những lời nói vô tâm mà thôi, Lý Nguy nói đây được xem như là mẹ anh ta nhận lỗi, Hạ Chân Ngọc cười cười nói chuyện cũng không có gì, tương lai vẫn là phải chung sống hòa thuận với nhau.

Lý Nguy còn nói qua hai ngày nữa là đến sinh nhật 79 tuổi của bà ngoại, cả gia đình đều phải đến để chúc mừng, bởi vì mọi người đều đi làm cho nên đã quyết định chọn ngày thứ Bảy, dì Ba anh ta đã chọn được khách sạn rồi, bảo Hạ Chân Ngọc nếu thứ Bảy phải tăng ca thì hãy xin phép lãnh đạo nghỉ. Hạ Chân Ngọc đồng ý, tắt điện thoại xong cô đã có chút lo lắng, sinh nhật 79 tuổi của bà ngoại cũng chưa phải là mừng thọ, đưa quà gì cho thích hợp đây, nếu đưa món quà quý giá quá thì về sau sẽ không có biện pháp giải quyết, nhưng cũng không thể quá mức giản dị. Điều kiện trong nhà dì Hai dì Ba của Lý Nguy đều cực kỳ tốt, hơn nữa cũng rất thích ở trước mặt mọi người thể hiện điều này.

Tan tầm trở về nhà cô hỏi Lý Nguy có ý kiến gì không, kết quả là Lý Nguy lại không lo lắng về việc này: "Em không cần lo lắng, quà tặng mẹ anh cùng dì Hai, dì Ba cũng đã thương lượng được rồi, chúng ta là con cháu hơn nữa điều kiện kinh tế cũng bình thường, cho nên dì Hai anh chỉ bảo anh ngày đó đặt cho bà ngoại một cái bánh sinh nhật mang đến là được, hết thảy những việc khác không cần chúng ta quan tâm. À, đúng rồi, khách sạn là dì Ba anh bỏ tiền ra đặt trước."

Hạ Chân Ngọc không ngờ rằng người nhà họ Lý suy nghĩ khá chu đáo, đặt bánh sinh nhật cũng không tệ, cũng không tốn quá nhiều tiền, nhưng lại hợp với hoàn cảnh, liền không nói thêm điều gì nữa .

Thứ Bảy này Hạ Chân Ngọc cũng không có nhiệm vụ tăng ca, cho nên dựa theo thời gian đã hẹn liền cùng Lý Nguy chuẩn bị cho tốt, đến dưới lầu chờ những người họ hàng nhà Tôn Hải cùng đi đến khách sạn, kết quả là đợi đến gần nửa giờ cũng không thấy bóng dáng một người nào cả, đang nghĩ tới nên gọi điện thoại hỏi một chút xem sao, thì thấy đoàn người nhà Lý gia đang vô tư chậm rãi đi tới, cha mẹ Lý Nguy đã ở bên trong, còn chồng dì Hai cùng chồng dì Ba của Lý Nguy chia nhau dìu đỡ ông ngoại và bà ngoại.

Dì Ba của Lý Nguy ăn mặc vẫn còn rất trẻ trung, thấy Lý Nguy và Hạ Chân Ngọc liền nở nụ cười: "Các cháu đến lúc nào vậy? Chúng ta ở trên tầng nói chuyện một lát nói, không ngờ rằng thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, có sốt ruột không?." Nói xong liền nhìn Hạ Chân Ngọc.

Hạ Chân Ngọc không thèm để ý cười cười: "Không sao ạ, dì Ba, thời tiết tốt như vậy cháu cùng Lý Nguy vừa vặn có thể sưởi nắng dưới ánh mặt trời."

Ngay sau đó dì Ba nói: "Một lát nữa Lý Nguy ngồi xe của dì, Chân Ngọc đi xe của dì Hai, cháu cùng mẹ chồng cháu đưa ông ngoại và bà ngoại tới khách sạn trước, dì cùng Lý Nguy đi lấy bánh sinh nhật."

Dì Hai, dì Ba Lý Nguy còn có cả cậu nữa, nhà nào cũng là vợ chồng mỗi người một có một chiếc xe, cho nên tuy rằng nhiều người nhưng mà cũng không sợ không đủ chỗ ngồi. Ngồi trên xe dì Hai, dì Hai liền hỏi Hạ Chân Ngọc vài câu về tình hình công việc, sau đó còn nói: "Chân Ngọc à, bây giờ cháu có thể có được cơ hội tốt như vậy thật không dễ dàng gì, cháu phải biết quý trọng, hiếm khi được lãnh đạo coi trọng như thế. Nếu có việc gì cần, cháu không cần khách khí, dì và chồng dì đều có thể giúp đỡ cháu."

Dì Hai, chồng dì Hai và cả dì Ba của Lý Nguy đều công tác tại Bộ Tư pháp thành phố, chồng dì Ba là tổng biên tập của một tờ báo về pháp luật, nghề nghiệp đều rất nở mày nở mặt. Hơn nữa, con gái dì Ba được gả cho một mối tốt, cô ấy được gả cho con trai của Cục trưởng Cục Quản lý xuất nhập khẩu ở phương Nam, hiện tại thường xuyên luân phiên sống ở hai nơi là Canada và Singapore. Bởi vì được gả cho mối tốt, nên ngay cả con gái của dì Hai cũng được bố trí làm việc tại ngành hải quan thành phố, hơn nữa còn là biên chế chính thức.

Hạ Chân Ngọc nghe xong lời của dì Hai Lý Nguy nói thì nói lời cảm ơn, cũng không có nói thêm cái gì, nhưng dì Hai còn nói thêm: "Cháu xem ở nhà chúng ta, ngoại trừ Lý Nguy và hai đứa nhỏ đồng lứa thì những người khác đều không ở đây, con gái của cậu Lý Nguy năm nay cũng phải thi đại học, nó đã quyết định đi học ở Hongkong. Cho nên nói cho cùng chỉ còn hai người các cháu là ở cùng mọi người, có nhiều người lớn quan tâm chăm sóc như vậy, cháu và Lý Nguy phải nắm bắt thời gian sớm một chút sinh một đứa trẻ, những việc khác cũng không cần vợ chồng son hai đứa phải trông nom, chúng ta đều có thể giúp đỡ hai đứa.”

Ngừng một chút bà ta lại tiếp tục nói: "Còn nữa, dì và dì Ba cũng chưa nghĩ tới chuyện muốn các cháu phải trả lại tiền. Cháu có biết, chị cả của dì cũng đã chịu khổ nửa đời người, khi dì và dì Ba Lý Nguy ở bên ngoài làm việc, đều là mẹ chồng cháu ở nhà chăm sóc ông ngoại và bà ngoại, cả đời này chị ấy cũng không có cơ hội đi ra ngoài rèn luyện thực tế, chị ấy đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội phát triển. Cho nên khi chị cả muốn mua nhà mới cho hai đứa, chúng ta đều đặc biệt bằng lòng cho mượn tiền, cũng không cần các cháu hoàn lại, về điểm này cháu có thể yên tâm.”

Hạ Chân Ngọc vừa nghe xong lời này liền biết Tống Quyên nhất định là đã ở trước mặt người nhà mẹ đẻ của bà ta nói chuyện đã xảy ra hôm qua, nếu không dì Hai của Lý Nguy cũng sẽ không nói những lời này, còn đặc biệt sắp xếp đem cô và Lý Nguy tách ta, là cố ý muốn nói mấy lời này cho cô nghe.

Có trả hay không trả tiền cùng Hạ Chân Ngọc cô có quan hệ gì, căn nhà này không phải là cô không đủ tiền mua, cũng không phải là cô cần căn nhà lớn, tiền cũng không phải là do cô mượn, bây giờ xem ra lại muốn đổ hết lên đầu cô, trong lòng rất tức giận nhưng cũng chỉ là cười cười vẫn không nói lời nào.

Dì Hai của Lý Nguy mặc kệ Hạ Chân Ngọc nghĩ như thế nào, dù sao thì bà ta cũng đã nói đúng lúc, chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc đoán chừng sẽ không bị mất hứng, bà ta cũng không cần cô trả lại tiền, chỉ là để xem từ nay về sau cô còn có thể nói cái gì đó khiến cho chị cả mình bị ức hiếp nữa không!

Đến khách sạn nhân viên phục vụ liền chỉ đường vào gian phòng đã đặt trước, khách sạn này khá là nổi tiếng ở khu vực này, giá cả ở đây cũng tương đối là cao. Hạ Chân Ngọc nghĩ dì Ba của Lý Nguy cũng là người xài tiền không tiếc, dẫu sao thì cũng rất nhiều người tham gia bữa tiệc này.

Khi Lý Nguy và dì Ba của anh ta đi lấy bánh ngọt trở về thì đồ ăn cũng được dọn đầy đủ trên bàn. Lý Nguy mua một cái bánh sinh nhật rất hoành tráng và đẹp đẽ, đặt tại cái bàn chính giữa đặc biệt còn có cả lời chúc mừng sinh nhật.

Lúc này dì Ba của Lý Nguy đứng lên vui vẻ nói: "Hôm nay mọi người đều tụ cùng một chỗ để chúc mừng sinh nhật mẹ, tôi hết sức vui vẻ, hơn nữa ngày hôm qua San San ở Canada gửi về một video clip chúc bà ngoại cùng ông ngoại sống lâu trăm tuổi, với lại còn gửi về một phong thư chúc mừng và một bưu phẩm, tôi đã nhận được và lấy ra cho mọi người đọc."

Tiếp theo đó bà ta liền dạt dào tình cảm đọc bức thư mới được gửi về của đứa con gái và con rể mà bà ta vẫn luôn hãnh diện, nội dung bức thư vô cùng văn vẻ, ở tại đây ngoại trừ Hạ Chân Ngọc thì chỉ có Tống Quyên là không bị cảm động. Tống Quyên vốn là không hiểu được tình cảm mà người ta muốn bày tỏ, còn Hạ Chân Ngọc thì đúng là không có tình cảm sâu đậm đối với những người ở chỗ này như vậy, cho nên chỉ là tán thưởng tài văn chương còn những thứ khác thì không có cảm giác.

Sau khi đọc xong bức thư thì bản thân dì Ba cũng rơi nước mắt vì cảm động. Hạ Chân Ngọc thì cảm thấy bà ta khóc phần lớn là do bà ta nhớ tới con gái mình. Tiếp theo là mọi người bắt đầu tặng quà, trước tiên với tư cách là con gái cả Tống Quyên đưa cho bà một cái hồng bao, vừa nhìn cũng biết không có bao nhiêu phân lượng, bà cụ cũng không muốn nhận, nói là trong nhà con gái cả cũng không khá giả gì, nên cũng không cần phải tặng quà, kết quả là sắc mặt cha Lý Nguy trở nên khó coi, vẫn là mọi người khuyên nhủ bà cụ mới miễn cưỡng nhận lấy

Đợi cho con gái thứ hai và con gái thứ ba đến, tiền lì xì đương nhiên không ít, hai người đều là một vạn đồng tiền mừng thọ, làm bà ngoại và ông ngoại của Lý Nguy vui đến không thể khép miệng được, đến phiên mợ của Lý Nguy thì sắc mặt khó coi, chỉ có 5 ngàn đồng

Tống gia và mẹ Lý Nguy đồng lứa, có tổng cộng ba người con gái nhưng chỉ có một đứa con trai, vẫn là ít nhất, cho nên ba bà cô và thêm một mẹ chồng, nghe Lý Nguy kể người mợ này niều năm qua chịu không ít thiệt thòi từ bốn người phụ nữ này, cũng thật không dễ dàng gì, hơn nữa mỗi khi đến trường hợp này thì gần như không hề có cảm giác tồn tại

Khi các trưởng bối đưa xong quà tặng rồi, điều làm cho Hạ Chân Ngọc không ngờ tới là hai người con gái của dì Hai cùng dì Ba cũng đã sớm đem quà tặng gửi qua bưu điện đến đây. Con gái dì Hai tặng một khối ngọc bội rất đẹp, nghe dì Hai giới thiệu thì giá của miếng ngọc này cũng gần hai vạn đồng. Ngay sau đó dì Ba cũng cầm quà tặng của con gái mình là San San đem ra, đó là một bộ trang sức bằng vàng, tuy rằng vàng rất thông thường, nhưng Hạ Chân Ngọc biết một bộ trang sức bằng vàng như vậy ở tại cửa hàng cũng có giá vài vạn. Mà ít nhất là con gái của cậu là Bình Bình cũng lấy ra món quà thủ công tự tay cô ấy làm đưa cho bà cụ, bà cụ đối với đứa cháu gái duy nhất này là cực kỳ quý mến.

Điều này cũng không phải làm cho Hạ Chân Ngọc cảm thấy nhất khó xử, bởi vì dì Hai của Lý Nguy còn nói thêm: "Mẹ, bánh sinh nhật hôm nay là do hai vợ chồng Lý Nguy đặt, xem như là tặng quà sinh nhật cho mẹ."

Dì Ba lại theo sau nói: "Đúng rồi, khi San San ở Hongkong mua bộ trang sức bằng vàng này, bởi vì chi phí cao, cho nên cửa hàng vàng còn đưa một cái vòng có khảm viên kim cương nhỏ dù sao cũng không có người đeo vậy thì đưa cho Chân Ngọc đeo đi."

Hạ Chân Ngọc đầu "Ông" một tiếng lập tức thiếu chút nữa nổ tung, rõ ràng đây là bị hai người em gái của Tống Quyên ngấm ngầm mưu tính, nếu trước đó nói tiêu chuẩn của quà tặng, thì dù cho cô không có tiền nhưng bỏ ra mấy ngàn đồng làm quà tặng cũng không thành vấn đề, vậy mà mấy người đó lại nói với Lý Nguy là chỉ cần chuẩn bị bánh sinh nhật là được, khiến cho cô nghĩ là mọi người cũng không quá xem trọng việc tặng quà. Bây giờ lại bị đánh úp một cái khiến cho cô trở tay không kịp. Bọn họ đương nhiên sẽ không chê cười Lý Nguy, bởi vì Lý Nguy còn đang ở đó cười hềnh hệch mà, bản thân anh ta hoàn toàn không thèm để ý từ nhỏ đến lớn mấy người dì đó làm ra sao, như vậy việc này rõ ràng là làm cho cô cảm thấy xấu hổ.

Bà ngoại Lý Nguy nghe hai con gái nói xong, có chút gật đầu còn nói thẳng là Lý Nguy không nên đặt chiếc bánh ngọt lớn như vậy, lãng phí tiền, còn bảo dì Ba anh ta đưa tay ra nhìn đồng hồ. Hạ Chân Ngọc lấy cớ đi toilet để rời khỏi gian phòng đó, nán lại ở bên ngoài hồi lâu cũng không muốn quay trở lại, một lát sau thì Lý Nguy đi ra tìm, thấy Hạ Chân Ngọc ngồi ở khu nghỉ ngơi tại đại sảnh, đi qua ôm lấy bả vai cô hỏi: "Làm sao lại không đi vào vậy?"

Hạ Chân Ngọc thấy dáng vẻ giống như cũng không có chuyện gì xảy ra của Lý Nguy thì vừa tức giận lại vừa vừa bất đắc dĩ, đành phải nói: “Không khí bên trong không tốt lắm, em có chút buồn nôn, muốn ngồi ở đây nghỉ ngơi trong chốc lát.”

"Ừ, vậy anh ở đây chờ em, đợi em cảm thấy tốt hơn một chút thì hai chúng ta cùng nhau đi vào."

"Không cần, em ngồi ở chỗ này một mình là được, anh cứ vào đi, hai người chúng ta hai đều ở bên ngoài thì không tốt lắm." Hạ Chân Ngọc thầm nghĩ muốn chỉ mình cô ở lại.

Lý Nguy suy nghĩ một chút, liền hướng về phía nhân viên phục vụ muốn một cốc nước trà nóng đưa cho Hạ Chân Ngọc, rồi anh ta trở lại gian phòng đó.

Khoảng mười phút trôi qua, cô đành cam chịu số phận đứng dậy, cho dù cô không nguyện ý thì cũng không thể vẫn không đi vào, vừa mới đi tới trong đại sảnh thì đúng lúc nhìn thấy dì Ba và chồng bà ta cũng đi ra, chắc không phải là tới tìm cô chứ?

Cô còn đang suy nghĩ thì bọn họ đã nhìn thấy Hạ Chân Ngọc, hai người đã đi tới, dì Ba nhìn Hạ Chân Ngọc nói: "Nghe Lý Nguy nói cháu không thoải mái, không có gì chuyện gì chứ? Bà ngoại không ngừng hỏi cháu đang ở đâu, nếu cháu cảm thấy đã có chút tốt hơn thì vào đi thôi." Vẻ mặt tràn đầy chế giễu.

Hạ Chân Ngọc giả vờ như không phát hiện ra, vừa định nói cô đang muốn đi vào, chợt nghe thấy tiếng ngạc nhiên của chồng dì Ba thốt lên: "Ồ! Các người nhìn xem đó có phải là Chu thị trưởng không?"

Bình luận





Chi tiết truyện