chương 22/ 47

Đầu tuần đến trường, Lương lão sư trên đầu quấn hai vòng băng vải, bên môi còn lưu lại dấu rách da cùng vết máu khô làm cho cả học sinh lẫn các giáo viên bị hù sợ (nhất là nữ sinh), Lâm Dật nhíu mày nhìn vết thương kia, dự cảm bất hảo bỗng nhiên nổi lên.

“Làm sao mà lại để bị thương như thế này?” Lâm Dật bắt lấy bờ vai gã hỏi.

“Không có gì… Là không cẩn thận bị ngã thôi” Lương lão sư lòng dạ giả dối tránh đi ánh mắt của Lâm Dật, rõ ràng là muốn hắn phát hiện ra mình đã nói dối.

“Gạt người!” Lâm Dật dựng thẳng mi, lạnh lùng nói: “Ngươi nói cho ta biết, có phải hay không Lương Thiên Dục làm?”

A, gã chính là đang chờ câu này.

“Lâm lão sư đừng trách hắn. . . Người trẻ tuổi khó tránh có điểm xúc động…” Lương lão sư bất đắc dĩ lắc đầu, dẫn ra một nét thoáng hiện cười khổ, còn làm bộ như không cẩn thận động đến miệng vết thương, bị đau đến nhăn nhó mặt mày.

Lâm Dật bị biểu cảm của gã dọa cho giật mình, nếu Lương Thiên Dục ở đây lúc này, chắc chắn sẽ chỉ thẳng vào mũi kẻ hỗn trướng trước mặt mà mắng to : “Ngươi lập tức đem cái mặt nạ giả dối đó lột xuống cho ta!”

“Lương Thiên Dục… Ta đối với ngươi triệt để thất vọng…” Lâm Dật trong ngực chua xót, cảm thấy mình trước kia dâng tình cảm cho Lương Thiên Dục cũng thật là quá không đáng.

“Ngươi làm như vậy với ta cũng coi như xong đi… Vậy mà ngay cả Lương lão sư vô tội cũng không buông tha…” Trái tim hắn như bị đóng băng, lạnh mặt tức giận cất bước hướng lớp G đi đến chuẩn bị tìm Lương Thiên Dục tính toán sổ sách. Lương lão sư ở sau lưng một bộ mưu kế được thực hiện, gã cười xảo trá, vỗ vỗ lên lớp băng gạc trên mặt. Chỗ bị hứng một đấm của Lương Thiên Dục kì thật đến hôm sau đã khỏi rồi, bên dưới lớp vải không hề có lấy một vết thương, băng gạc gì đó toàn bộ là do gã tự quấn lên! Gã diễn vở kịch này chính là muốn làm Lương Thiên Dục cùng Lâm Dật hoàn toàn tách ra!

“Lương Thiên Dục, ngươi đi ra đây cho ta!”

Lâm Dật vừa vào tới lớp G đã lớn giọng ồn ào, đông tìm tây tìm, học sinh lớp G đưa mắt nhìn nhau, không biết là xảy ra chuyện gì, Ngô Dịch Khải vô tội đành gom hết dũng cảm bước ra, đối Lâm Dật nói: “Lão sư…. Dục hắn hôm nay không có đi học…”

“Vậy hắn ở đâu?” Lâm Dật trợn mắt chất vấn.

“Lão sư. . . Ta lần này thật sự không biết…” Ngô Dịch Khải lắc đầu.

“Gọi điện thoại cho hắn!”

Ngô Dịch Khải chịu đựng bất hạnh lấy điện thoại ra, nhưng đầu dây bên kia vừa vang lên một tiếng đã bị cắt đứt, Lâm Dật tức giận đến cả mặt đều đen.

“Lão sư… Liệu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Ngô Dịch Khải nhỏ giọng hỏi, thần sắc tràn đầy lo lắng, “Dục đã hai ngày nay hoàn toàn không có tin tức gì, ta tới nhà hắn cũng không thấy hắn ở nhà… Chuyện này trước giờ chưa từng phát sinh qua…”

Lâm Dật mí mắt bất an nhảy dựng.

Xảy ra sự cố? Rất không có khả năng.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn và Lương Thiên Dục cãi nhau đến trở mặt. . . Đã là chuyện của bốn ngày trước, mất đi liên lạc cũng nên là khi đó mới đúng!

Cuối tuần này đã xảy ra cái gì sao? Cùng Lương lão sư đánh nhau?

Chính là Lương Thiên Dục không phải loại người dễ dàng ra tay đánh ai a?

Sau đó y sẽ thế nào?

Lâm Dật đầu óc một mảnh hổn loạn, chuyện Lương Thiên Dục từng thương tổn hắn bị vất ra sau đầu, vô số điểm không rõ phức tạp hỗn loạn ở trong đầu, giống như bị thiếu mất một điểm quan trọng nào đó.

Lâm Dật lúc này mới giật mình nhận ra, không ngờ hiểu biết của hắn về Lương Thiên Dục lại nông cạn đến thế, ngay cả chuyện y trừ nhà ra còn có thể đến nơi nào mà cũng không biết. Dù sao hai người bình thường vừa thấy mặt chính là không quản ngày đêm mây mưa thất thường, cơ hồ chưa bao giờ có thời gian ngồi nói chuyện tình cảm với nhau.

Làm sao bây giờ? Hắn hiện tại có thể vì Lương Thiên Dục làm cái gì?

Hắn đang mải miết khổ sở, đột nhiên trong đầu boong một tiếng, hắn vỗ hai tay hoan hô. Đúng rồi! Lương lão sư! Có lẽ có thể hỏi hắn tại sao cùng Lương Thiên Dục phát sinh tranh chấp, nói như vậy không chừng có thể biết được Lương Thiên Dục đã đi đâu.

Hạ quyết tâm, Lâm Dật chạy đi tìm Lương lão sư, tính toán cùng gã nói chuyện, nhưng nói cũng kì quái, Lương lão sư trốn tránh không chịu trả lời, tựa hồ cố ý thối lui.

“Lâm lão sư, hay là buổi tối cùng nhau đến pub uống vài ly đi, khi đó có chuyện gì ngươi có thể hỏi ta.” Lương lão sư mời hắn.

Lâm Dật nhìn bàn làm việc bên cạnh còn có mấy tập bài thi, xem ra Lương lão sư thật sự công việc bề bộn – bất quá đó đương nhiên là giả, chỉ là bày ra để viện cho mình cái cớ bận rộn giả dối mà thôi. Lâm Dật nghĩ nghĩ, tựa hồ đây là biện pháp duy nhất, đành phải cố mà gật đầu đáp ứng.

Lương lão sư âm thầm cười, một cái kế hoạch hoàn mĩ hình thành trong đầu.

Tám giờ tối, Lương lão sư lái chiếc ô tô thể thao chở Lâm Dật tới một gian pub cách trung học Hoa Dục chí ít cũng nửa giờ chạy xe, một đường đi qua vô số nhà hàng khách sạn, Lâm Dật không mang áo khoác cảm thấy hai tay lạnh buốt, Lương lão sư nói lão bản của gian pub này là người quen của gã, chất lượng rượu cũng không tồi, Lâm Dật bất đắc dĩ gật đầu, không biết làm gì ngoài việc đồng ý.

Sàn nhảy âm thanh lớn ẩm ĩ, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng cãi nhau chói tai cùng tiếng đồ thủy tinh vỡ liên tục truyền đến. Trong góc mấy nữ sinh quần áo không biết đi nơi nào, chỉ tùy tiện mặc đồ lót ngả người vào bạn trai ngồi bên cạnh thiếp đi. Chỗ nào cũng tụ tập từng tốp người trẻ tuổi, không phải nhảy nhót điên cuồng thì là uống rượu, cãi nhau, nhìn thế nào cũng thấy không phải là nơi tốt đẹp gì.

Lâm Dật bất an không yên ngồi cùng Lương lão sư ở quầy bar, Lương lão sư thì dương dương tự đắc gọi rượu, tựa hồ là rất hay đến đây.

“Lương lão sư… Cho nên ngươi cùng Lương Thiên Dục…” Mới nói được nửa câu đã bị chén rượu đối phương đưa đến cắt ngang, gã nóng lòng thúc giục Lâm Dật uống vài ngụm, Lâm Dật nhăn mặt nhấp thử một chút, lại bị hơi cồn cay nồng sộc lên làm cho sặc.

“Lâm lão sư, ngươi giống như uống rượu không bị say a? Đến đến, thử loại rượu này xem sao?” Lương lão sư nói xong, lại đưa sang cho hắn một chén rượu màu xanh.

“Không có… Lương lão sư… Ta tới đây là muốn hỏi…”

“Ai, Lâm lão sư, đi đến pub không phải để uống rượu thì để làm gì? Hôm nay là ta mời khách, ngươi không đem chén rượu này uống hết chính là không nể mặt mũi ta a!” Dưới con mắt nửa nài nỉ nửa ép buộc của đối phương, Lâm Dật đành phải nhăn mặt, nhắm mắt một hơi đem chén rượu nuốt xuống yết hầu, Lương lão sư kín đáo cùng người rót rượu ở một bên thầm thì điều gì đó, không đầy một lát lại bưng lên một khay rượu mới.

Rượu quá ba tuần, Lâm Dật đã nửa tỉnh nửa say, chuyện muốn hỏi lại không hỏi được làm hắn buồn rầu giật giật cổ áo, lấy lý do đi nhà vệ sinh liền rời khỏi chỗ ngồi, lảo đảo cước bộ hướng tới WC để vốc chút nước lạnh cho tỉnh táo.

Không nghĩ tới lúc này Lương lão sư lén lút hướng người hầu rượu đưa mắt ra hiệu, người kia từ trong túi lấy ra một bọc giấy nhỏ màu vàng nhạt, đổ bột trắng bên trong vào chén rượu Lâm Dật chưa uống xong, lắc nhẹ cái chén vài cái.

Một lúc sau, Lâm Dật mở cửa WC đi ra, Lương lão sư cùng người hầu rượu kia lại như không có việc gì mà trở về vị trí bình thường.

“Lương lão sư… Thời gian có vẻ muộn rồi… Mai còn có tiết học.. Chúng ta đi thôi…” Lâm Dật cảm thấy không khỏe đỡ lấy trán, nếu Lương lão sư vẫn không muốn nói… chi bằng trước tiên cứ rời khỏi cái nơi làm cho người ta không thoải mái này đi đã.

“A… Lâm lão sư, ngươi còn có nửa chén rượu chưa uống xong đâu! Thật lãng phí a!” Lương lão sư ra vẻ đáng tiếc nói.

Lâm Dật nhìn chòng chọc chén rượu kia một lát, không nghĩ nhiều liền đem nó uống cạn.

Không quá vài giây, Lâm Dật đã cảm thấy chóng mặt, thân thể nặng nề, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, một cái lảo đảo liền ngã vào lòng Lương lão sư, trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

Lương lão sư dễ dàng đem Lâm Dật ôm ngang lên, đi tới một khách sạn ở phụ cận.

Nhìn vào khuôn mặt yên bình đang thiếp đi, khóe miệng gã thoáng nhếch lên một độ cung thật nhẹ, trong giọng nói là hỗn loạn âm trầm cùng mừng như điên.

“Ngươi… bây giờ là của ta…”

Ngưng thần nhìn người trong lòng, những lời đó thế nhưng lại là nói với một người khác.

Bình luận





Chi tiết truyện