Bước vào cổng trường học hoa lệ phi phàm, Lâm Dật có chút hưng phấn nhìn sáu chữ to nổi bật trên nền rượu đỏ, hắn khẩn trương chỉnh lại cà vạt cùng âu phục, nắm chặt cặp tài liệu trong tay.
Hắn, Lâm Dật, từ nay trở đi đã chính thức trở thành lão sư của Trường trung học tư thục Hoa Dục.
Những năm gần đây, sinh viên học ngành sư phạm tốt nghiệp xong không tìm được việc có khối người, Lâm Dật cũng phải trải qua vô số lần phỏng vấn mới ngoài ý muốn có được công việc khiến người hâm mộ này.
Trung học Hoa Dục là một trường học quý tộc, bởi vậy đãi ngộ đặc biệt tốt, không chỉ tiền lương cao hơn những trường học bình thường rất nhiều, từng giáo viên đều có phòng làm việc của mình, ngay cả những giáo viên ở xa cũng được cấp phòng kí túc xá ở trong trường.
“ Các vị,” tại tổng văn phòng, phó hiệu trưởng triệu tập mọi người, “Chúng ta hãy cùng hoan nghênh giáo viên mới đến – thầy Lâm Dật!” ,tại tiếng vỗ tay của mọi người, Lâm Dật có chút ngại ngùng cúi chào.
Lâm Dật tuy diện mạo không thập phần anh tuấn, nhưng dáng người cũng coi như chọn cao thon dài, tươi cười thập phần ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác nhã nhặn, bởi vậy cũng nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người.
Số lượng giáo viên của Trung học Hoa Dục thập phần hùng hậu, Lâm Dật hỏi ra mới biết mọi người ở đây không phải có học vị tiến sĩ cũng là người đi tu nghiệp ở nước ngoài về. So sánh trên dưới, bằng cấp của Lâm Dật ngược lại có vẻ thật bình thường.
Bất quá, nghe nói nơi này là trường tư nhân quý tộc có tiếng, sao lại chọn loại giáo viên chưa có kinh nghiệm gì như hắn vào dạy học chứ?
Nghi ngờ của hắn ngày càng sâu sắc, nhất là khi phó hiệu trưởng bảo hắn làm chủ nhiệm của “lớp G năm hai”, toàn bộ giáo viên rõ ràng xôn xao.
“…..Lớp G năm hai?…Cái lớp đó không phải….?” Các giáo viên xì xào bàn tán nói.
“Trời ạ…Lâm Dật lão sư phen này thảm rồi”
“ Cái lớp đó đã thay đến mấy giáo viên rồi ah…”
Chỉ có thầy giáo đứng bên cạnh nhẹ đẩy Lâm Dật, nhỏ giọng nói: “Cái lớp đó chuyên gia gây khó khăn, ác chỉnh giáo viên mới tới, gần như tháng nào cũng thay 1 giáo viên, người làm ngắn nhất còn chưa được 1 tuần lễ… Chính ngươi cẩn thận một chút đi!”
Lâm Dật ngây ra nói không ra lời.
Bên kia, nghe nói còn có giáo viên mới dám tới, học sinh lớp G đều xoa tay đợi thi thố tài năng.
Ngồi ở cuối phòng học là lão đại của lớp G – Lương Thiên Dục, y hai chân mở lớn gác lên bàn, một bên tựa vào tay ghế vịn, một bên ưu nhàn đọc sách.
Lương Thiên Dục là con trai chủ tịch tập đoàn Hoa Dục, cũng chính là người sáng lập ra trường trung học Hoa Dục, đó cũng là nguyên nhân khiến các giáo viên không dám chọc tới lớp G…Nhưng Lâm Dật mới tới làm sao biết được loại sự tình này.
“Dục, lần này…như cũ?” Ngô Dịch Khải, kẻ luôn cầm đầu kế hoạch đuổi các giáo viên hứng trí bừng bừng hỏi.
“Ân… Tùy tiện” Lương Thiên Dục không để ý nói.
“Yeah~ Được chơi rồi!” Những học sinh ở bên cạnh hoan hô.
Bình luận
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1