chương 2/ 47

Mang theo nỗi bất an không yên đi trên hành lang tới lớp G, Lâm Dật phát ra một trận ác hàn.

Nơi này mặc dù vẫn hoa lệ, sạch sẽ như lúc trước – bởi có người chuyên trách ngày ngày đến quét dọn – nhưng có thể nói là nơi hẻo lánh nhất trường. Cũng không có biện pháp, tất cả giáo viên đều không dám tới gần chỗ này.

Nhưng Lâm Dật vẫn là cứng rắn da đầu bước vào.

Lúc mở cửa, hắn lùi bước chần chừ một chút, chính là bởi vì thế mới tránh khỏi bị cái xô nước từ trên trời rơi xuống kia xối vào người.

“Oa~ Đây là cái gì?!” Lâm Dật sợ tới mức nhảy dựng lên,

“Ai…Hảo đáng tiếc” Ngô Dịch Khải thất vọng nhỏ giọng nói.

Đương nhiên, kĩ xảo của bọn họ cũng không chỉ vậy mà thôi.

Lâm Dật tiếp theo rất nhanh chạm phải bảo bối sủng vật của Ngô Dịch Khải – một con rắn Châu Phi, rồi lúc lau bảng mới phát hiện khăn lau bị nhúng qua nước tiểu, lại đến thời gian đi qua đi lại điểm danh bị vấp phải một cái dây, cuối cùng còn vì bị vấp ngã mà cắm đầu vào thùng rác.

Mỗi một lần đều làm Lâm Dật phát ra tiếng kêu tuyệt mệnh thảm thiết.

Lương Thiên Dục khó có được liếc một con mắt xem vở kịch hay, dù sao một lão sư ngây thơ không hiểu một chút thủ đoạn thế này hắn cũng là lần đầu thấy qua.

“Được rồi, các học sinh… Ta, chúng ta lật đến sách giáo khoa…trang, trang hai mươi tám” Lâm Dật một bộ quần áo không chỉnh tề đi lên bục giảng, cái mũi hồng hồng chực khóc giống như thỏ con, Lương Thiên Dục nhìn hắn đã như vậy còn cầm sách muốn tiếp tục giáo khóa, lại cảm thấy thập phần thú vị, những giáo viên khác bình thường gặp phải tình huống này đã sớm phá cửa mà chạy.

“Đợi một chút lão sư, ta có vấn đề muốn hỏi!” Ngô Dịch Khải đột nhiên giơ tay lên nói.

“…Ân?”

“Xem lão sư gầy yếu như vậy, bình thường muốn làm đều là dùng mặt sau đi?” Lời này vừa hỏi ra, cả lớp lập tức cười ầm lên.

“Ách. . . ?” Lâm Dật trong lúc nhất thời không hiểu được, ngây người một lát, lại đột nhiên hiểu ra ý tứ cậu ta mà đỏ mặt.

“Ta, ta kia. . . Cái kia…” Hắn lắp bắp nói không ra lời.

“Ai, lão sư sao vậy nói không nên lời a? Không lẽ thực sự là dùng mặt sau?” Ngô Dịch Khải ác ý hỏi tiếp, làm cả lớp lăn ra cười muốn đau bụng.

“Ta, ta không phải là đồng tính luyến…” Hắn cuống quýt phủ định, đến cả tai cũng đỏ cả lên, nhanh chóng quay lên bảng đen viết chữ, lại cuống đến làm gãy cả phấn.

A…Ngoạn thật tốt… Lương Thiên Dục đã bỏ quyển sách xuống, hắn chống tay lên mặt, nhìn Lâm Dật bằng ánh mắt đầy hứng thú.

Nếu hắn có thể cho cuộc sống của mình thú vị một chút, lưu lại hắn, cũng không phải là không thể nào a!

Chính là ý nghĩ này, lại chỉ duy trì được đến lúc hắn về tới nhà.

Cung điện lạnh như băng, đây là cụm từ hắn dùng để đánh giá chính căn nhà của mình. Mẫu thân Lương Thiên Dục mất sớm, cha hắn, cũng chính là Chủ tịch tập đoàn Hoa Dục lại suốt ngày đi công tác, một năm không có mấy ngày ở nhà.

Tình cảm phụ tử không được khai thông nên mâu thuẫn càng ngày càng lớn.

Vừa vào cửa, phát hiện ra cha mình thế nhưng hôm nay lại ở nhà, Lương Thiên Dục tâm tình nháy mắt liền kém đi.

“Ngươi hôm nay la cà ở đâu? Sao lại về muộn như vậy?” Vừa mới muốn chạy lên lầu, phía sau liền truyền đến thanh âm nghiêm túc không một chút cảm tình.

“Đối với nhi tử mấy tháng không gặp, câu nói đầu tiên không phải hỏi han mà là trách cứ, ta còn có thể nói cái gì?” Lương Thiên Dục lạnh lùng trả lời một câu.

“Ngươi!” Lương Thắng Viễn tức giận đến nói không ra lời.

“Ngươi hảo hảo đi học tử tế cho ta! Không cần suốt ngày chỉ biết ngoạn! Ta còn nghe nói ngươi đem tất cả giáo viên đến lớp đuổi đi, ngươi không cần quá phận!”

Phía sau truyền đến tiếng rống to của phụ thân, Lương Thiên Dục dùng sức khắc chế nét mặt, nhanh chân đi thẳng lên lầu.

Ngươi càng hạn chế ta…Ta lại càng muốn làm!

Hắn căm giận cầm lấy điện thoại gọi cho Ngô Dịch Khải : “ Nội trong 1 tuần lễ, đuổi hắn đi cho ta!”

Bình luận





Chi tiết truyện