chương 17/ 21

_____________________________________________

Hắn giật mình! Lùi ra sau!

" Cậu... cậu bình tĩnh..."

Cậu lao vào.

" Không nói gì hết! Ra đây để tôi giải thoát cho anh!"

Hắn bị dồn vào góc.....

" Có gì thì... nói chuyện thâm tình giải quyết, ok?"

Cậu dồn hắn vào góc, bừng bừng khí thế.

" Không!"

Hắn toát mồ hôi, nở nụ cười.

" ... Hình như anh nhớ đ--"

" RẦM!"

Cậu liền dùng nắm đấm cắt ngang lời nói!

Hắn nhanh nhẹn né ra...... Quào! Cú đấm kia giáng lên tường làm tróc hẳn một lớp sơn!!!! Nhìn người cậu ta nhỏ nhắn vậy mà mạnh kinh hồn!

" Tôi bảo cậu bình tĩnh!"

" Không!"

Cậu dơ tay lên tính giáng thêm cú nữa thì.....

Hắn lo cho tính mạng của mình, không kịp suy nghĩ thì cái chân theo bản năng đá cho cậu một cước!

" Á!" - Cậu kêu lên một tiếng, người ngã ngược ra sau.....

Chết! Cậu ta ngã về phía sau!!! Không khéo đập đầu phọt não chết!......... Hắn không muốn mất cậu vậy đâu!

Trúc Du lại một lần nữa không thèm suy nghĩ kéo giật tay cậu lại, ôm cậu trong lòng, để mình thế chỗ.

" TRÚC DU!"

" RẦM RẦM!!!!"

____________________________________________

...... Phê quá.... Ách!... Ấm quá..... mềm quá..... Không lẽ là lên thiên đường rồi sao?.....

Không đúng... có lên thiên đường thì cũng phải là Trúc Du..... hắn ta che cho...!!!

Miên man đến đây cậu liền bừng tỉnh! Hóa ra cậu đang nằm gọn trong lòng hắn!! Cả người cậu đè lên hắn!! Thảo nào ấm với mềm thế!!! Là do có đệm thịt Trúc Du a!!!

Cậu lổm ngổm ngồi dậy, thấy hắn nhắm nghiền mắt, liền hoảng hồn không thôi!!

" Ahuhuhu... đừng chết mà... sao anh chết hả hả??" - Cậu day day người hắn...

Hắn vẫn nằm bất động.

Cậu rút ra mẩu giấy ăn nhỏ, chấm chấm bên mắt, sụt sùi.... theo kiểu khóc lê hoa đái vũ made in Dương Quý Phi...

" Sao chàng nỡ... bỏ lại thiếp cùng đứa con thơ..." - Xong gào lên - " Wây sừ ma? Thiếp có gì không tốt... ahuhuhu mong chàng lượng thứ... kiếp sau.... thiếp nguyện ... ahuhu... hức.. cùng chàng hóa thành đôi hồ điệp... không.. không!! Đôi chim điệp!!!..."

... Cậu cứ nghĩ hắn đang giả bộ... ai dè lâu lâu một hồi vẫn không có động tĩnh gì..... hoảng a hoảng rút điện thoại ra! gấp gáp nhấn đại một dãy số!!

" A nhô!!!! Có.. có ... a..ha.... huhuhu"

" Xin bình tĩnh, hãy cung cấp địa chỉ cho chúng tôi." - Giọng bên kia máy cố gắng trấn an cậu.

" Em... em ... em giết người rồi... Em ... em gọi đây là muốn... muốn... đầu thú..."

" Xin lỗi, hình nh-"

" Hả hả cảnh sát mấy người còn không mau đến đây bắt người??? Hỏi gì lắm thế??? Tôi nói là tôi giết người!!!"(`皿'#)

"Nhưng mà, c--"

" Tôi tự nguyện đầu thú mà!!"(#'Д')

" IM NGAY!!! CHÚ MÀY GỌI CHO 114 CỨU HỎA ĐỂ ĐẦU THÚ LÀ CÓ Ý GÌ!!! OẮT CON!! GỌI 113 NGHE CHƯA!"..... " Tút... tút" - Anh lính cứu hỏa cũng đến mức phát hỏa liền dập máy.

...... A? Cậu nhìn lại.. chết cha! Gọi lộn cho 114.... gọi lại lần nữa vậy!

" Cục cảnh sát phố A xin nghe"

Đúng rồi! Mừng quá!

Cậu sụt sùi.....

" Hello... It's me.."

" A?"

" Em đây..."('-ω-`)

" A?"

" Dương Lâm đây..."('-ω-`)

" A?" - Anh công an mặt rất thốn.... có quen ai tên Dương Lâm không ta?

" Em giết người rồi...."('-ω-`)

" A?"

" Em muốn đầu thú..."('-ω-`)

" A?"

" ĐM anh ngu thế nhờ!!!! Lại đây mà bắt tuôi đi chứ!!!!"(#'Д')

"......." - Lần đầu tiên có người đầu thú lại gọi điện cho mình..... lại còn bị ăn chửi... mình làm gì sai sao?(╥﹏╥)

" Ahuhuhu... đau lòng quá.. Em đang hối hận sao không chịu nghe anh ấy giải thích...."

".... Có gì từ từ tâm sự.." - Anh công an cũng không hiểu sao lại rảnh rỗi đi tiếp chuyện....

" Móa!!! Tôi sa thải anh!!! bắt người không bắt lại còn... ưm ưm...."

" Xin lỗi... người yêu tôi quậy quá... anh đừng để ý..."

Trúc Du tắt đi điện thoại của cậu, để lại cho anh công an dễ xương một dấu chấm hỏi to đùng.

Cậu trợn tròn mắt ngước lên.........

Hắn cười trừ.... cúi xuống cắn một ngụm lên vành tai nhỏ xinh của cậu.

.... Cậu sau khi hoàn hồn mới giật nảy, đẩy hắn ra xa....

" Anh là ai????"

" ? "

" Trả Trúc Du lại đây!!!"

" Hả?"

" Trả cái thằng Trúc Du mặt than mất trí lại đây!!!..... A? ...... Có lẽ nào?"

Hắn lại mỉm cười không nói gì..... kéo lấy cậu, hung hắn mà vò loạn tóc cậu.

" Xin lỗi em..." - Hắn chua xót một trận, xiết chặt lấy cậu hơn...

Cậu hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên... liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn... phải rồi... cái ánh mắt này... cái ánh mắt này thật không thể quen thuộc hơn.... cái ánh mắt luôn ôn nhu xoa dịu trái tim cậu.... cái ánh mắt cậu tưởng chừng có thể mất vĩnh viễn.....

Bao cảm xúc uất ức bị dồn nén trong một thời gian dài cuối cùng cũng tìm được thời điểm phát tiết!

Cậu oa oa khóc nước nở, nước mắt nước mũi sụt sùi.......

" Hức... hức..... anh... anh... anh đây... đây rồi ... nha..a..... ha..."

" Tôi không thể ngờ? Chiêu này xài lần 2 cậu liền mắc?"

....

...... Lại một lần nữa....

Cậu tụt hết xúc cảm... vô hồn...

Hắn giật mình, ôm thật chặt cậu, lúng túng giải thích: " Anh đùa thôi mà.... nào nào ngoan ngoan... "

Cậu há miệng đớp một miếng bên má hắn!!! Trừng mắt sũng nước đẹp đến mê người mà thán. Bạn đang �

" Suýt nữa em liền giết anh rồi biết không?? ĐÙA không có vui!!!"

Chôn sâu ý cười trong đáy mắt, thành khẩn mà nói.

" Phải phải a! Cẩu nô tài đáng chết!!"

" Phải phạt!!!!"

" Đúng.... phải phạt!"

" Thiến!!!"

Hắn nén cười không thành, bật ra cười sang sảng, vòng hai tay khóa chặt vòng eo thon gầy của cậu.

Hung hăng mà yêu thương một phen!

" Không được à nha... thiến là không chỉ ủy khuất nô tài... còn ủy khuất cả ngài nữa nha!.. hắc hắc"

Cậu vui vẻ trở lại: " Liệu mà đừng có để ta ủy khuất nghẹn tức!"

" Tuân chỉ!"

....

....

.. Tấn Lộc đứng đó không xa....... sống chết cản Hắc Thụy Nham tiến vào........

________ __________ _________ _______

Bình luận





Chi tiết truyện