chương 13/ 21

Trời trong xanh, gió mát lành.....

Trúc Du nắm tay Dương Lâm.... từng ngón tay thon dài của hắn nắm thật chặt đôi tay nhỏ nhắn của cậu.

Cậu nghiêng nghiêng mái đầu cười tít mắt.

Hắn dịu dàng véo nhẹ đôi má ửng hồng.............................. Nhếch mép...

-" Kinh tởm"

" Reng reng reng"

Tiếng chuông báo thức đổ dồn gào thét cậu dậy.

Dương Lâm giật bắn, khua khua chân cố rướn tới đạp đổ cái đồng hồ....

Cố lên 10 cm nữa

Tiếp tục rướn chân! không gì là không thể!

Cố lên 5 cm nữa!

Tiếp tục nằm ì ra nhưng chân vẫn cố rướn...

Cố lên 1 cm nữa!

.... Cố rướn.... và ..... bị chuột rút luôn!

Cậu kêu la oai oái... nước mắt nước mũi trào ra.....

" Lão mẹ!!!!!!!!!! Bà được lắm! Ai lại đi mua cái đồng hồ quỷ dị này!!!!! Cái gì mà hướng dẫn sử dụng:

"ĐỒNG HỒ HIỆU NÂU PHẾC xuất sứ từ Pháp mà linh kiện lại mà China????!!!! Cái gì mà đạp đổ xuống nền mới có thể tắt! Cái gì mà đặt cách xa người ngủ ở 1 khoảng cố định! Nếu người ngủ đến giờ mà không muốn dậy! Cố chơi lầy liền sẽ lãnh hậu quả khó lường!!!!!

Chú ý: Chống chỉ định cho các cháu chân ngắn...."

TỨC LÀ SẼ CHUỘT RÚT ĐÚNG KHÔNG??!!!! CMN Được đấy!!!! Khoa học ngày càng phát triển! Sản sinh ra mấy cái thiết bị này chỉ tổ tự sát! Tự diệt nhân loại mà thôi!!!

Trầm ngâm một lúc.... Cơn đau lại ập đến......

" AHuhuhuhuhuhuhu!!! ỐI MẸ ƠI CỨU CON!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

...... Nghĩ lại về giấc mơ ban nãy.... lòng cậu thắt lại..... Cậu cố tìm ra một lí do vớ vẩn nào đó để tự trấn an... tự nhủ phải cố gắng!!

__________________________________________________

Lớp 11A3:

" Mục Dương Lâm đâu?"

" Nghỉ ạ"

" Đơn?"

" Trước mặt cô ạ, trên bàn ạ"

" Đơn xin dưỡng thương:

-Kính gửi đấng tối cao - Đại vương chủ nhiệm:

-Tại hạ à nhầm.... Thiếp là : Mục Dương Lâm : Mục trong Gỗ Mục, Dương trong Linh Dương, Lâm trong.... Lâm Chung!!!! Tức là trong giây phút lâm chung, chú linh dương bé nhỏ vẫn kiên cường nhai gỗ mục để sống! Tên rất có ý nghĩa nha!! (ノ ≧ ∀ ≦) ノ

Giáo viên nhăn mặt.

-Thần thiếp viết đơn này kính mong ngài có thể cho thần thiếp một ngày tĩnh thương.... suy nghĩ về đường đời, về cuộc sống, xã hội, về chú chó nhà hàng xóm, về bé gấu bông nhà bên,.... Tóm lại là thần thiếp muốn đình chỉ lao động trí óc ngày hôm nay!

Giáo viên lắc đầu, nắm chặt tờ giấy, song vẫn là đọc tiếp.

-Cầu ngài a! Mục Dương Lâm này cả đời chưa chịu quỳ gối cầu xin ngài bao giờ! Cầu ngài đó......

Cậu khất của tôi bao lần nộp bài tập rồi!!!??

-Ta biết mà.... người đâu dễ dàng gì cho ta nghỉ..... (● 'ω '●).... Đã thế thì.... đừng trách ta vô tình nhé!!! Sau đây thì ! Là LÍ DO!!! Ta là một thiếu nam so lonely sống trong một toàn biệt thự nguy nga tráng lệ a~ Vào một buổi sáng đẹp trời... Muôn loài còn đang ngái ngủ thì... một chàng trai tên Đồng Hồ đã vội dùng chất giọng đầy mị lực của mình.... câu dẫn ta~~~A~~ BẤT QUÁ... TA MỘT LÒNG CHUNG THỦY VỚI NGÀI A! Ta kiên quyết không dậy!!!.... Và....

Đến mức này thì tờ giấy đã bị vò nát!!!

" Lớp trưởng đến tận nhà lôi cậu này đi học cho tôi!!"

Cả lớp đổ dồn về chỗ của Hắc Trúc Du.... nhưng đáng tiếc, hắn đã rời đi từ lâu.

___________________________________________

Mục Dương Lâm mặc áo thỏ tư cơ, đội mũ len thỏ tư cơ, tất cũng là thỏ tư cơ luôn!!! Thiệt Đáng yêu a!

Cậu dạng rộng hai chân, xung quanh là một biển đồ ăn vặt,một tay cầm máy PSP chơi đua xe, tay kia thản nhiên thò vào lỗ mũi..... chốc chốc lại nghiêng người chuyển động theo game.... Chốc chốc lại kêu " Bùm, chíu, chụp chụp, Choẹt,..." để lồng tiếng cho game thêm sinh động!!!

" Cạch" - Tiếng cửa bị mở.

Lại một lần đau tim!!! Mục Dương Lâm như bị điện giật, vội nảy dựng lên, ném hết đống đồ ăn, máy PSP xuống gầm giường, cúi gập người chuẩn 90 độ về hướng cửa.

" Hoàng hậu nương nương vạn tuế vạn vạn tuế a!!!!!!!!!! Con thề con hôm nay được thông báo nghỉ học vì cô giáo lấy chồng a!!!"

" Miễn lễ"

" Tạ ơn..." - Lúc cậu kịp nhận ra chất giọng khác lạ... thì như chết đứng... miệng mấp máy..." Không... không phải... bà già........ Trúc Du?"

Hắn thật ra đã đứng trước cửa phòng cậu chừng 10 phút rồi... nghe tiếng cậu gào thấy thú vị liền đứng nghe rồi bất giác cười thầm.... Bước vào thấy bộ dạng của cậu thật bựa mới che miệng cười to.

Cậu vội xốc chăn chui vào... che đi gương mặt xinh xắn đang đỏ lựng như trái cà chua chín....

Hắn ho khan vài tiếng.

" Mới chịu có chút áp lực liền đau lòng từ bỏ tôi rồi?"

Hả???? Ông mày bị chuột rút mới nghỉ học nhé..... À... thật ra thì cũng đúng... vác cái mặt đến trường để xem đôi cẩu nam nữ cái người ân ân ái ái thì ông đây đau tim chết!

" Thì...sao?" - Cậu thật ra đang cắn môi kìm nén tiếng khóc.

" Chỉ là tôi bất ngờ thôi, vậy h-"

" Anh đến đây làm gì?" - Ngữ điệu cậu nho nhỏ mang chút tia chờ mong....

"....... Anh... nhớ lại được rồi.... Dương Lâm..."

Nghe đến đây cậu vội nhảy khỏi ổ chăn, ôm chầm lấy hắn, bao giọt nước mắt bị kìm nén cuối cùng cũng được giải phóng....

" Trúc Du.... thật tốt quá... tốt quá... tốt quá...ahuhuhuhuuuuuuuuuu"

Hắn vươn tay xoa mái tóc nâu mềm của cậu........ đẩy cậu ra.....buông lời lạnh ngắt:

" Đừng ảo tưởng nữa, tôi có bị mất trí đâu mà nhớ, kinh tởm"

Cậu ngừng khóc..... chết lặng....

______________________________

Bình luận





Chi tiết truyện