chương 11/ 21

____________________________

Tại bệnh viện:

Hắn chậm rãi mở mắt rồi lại phải chịu một trận đau như búa bổ...... A.... Ăn thẳng một chậu cây vào đầu.... con mịa nó đau quá đi...... Không biết não có phọt ra mất phần nào không....

Thấy hắn tỉnh mọi người xúm lại:

-" Con trai..... mày còn nhớ bố không?? Hả hả??? Còn nhớ ông bố đẹp trai lai láng này không???"

" Còn.... a đau quá..."

-" Du Du!!! Tao này... Lộc Tấn bồ của mày này!!!"

" Bồ bồ cái sịp.... biến!"

..... Hầy.... may mà trí óc vẫn bình thường... sao có cảm giác mất mát cái gì thế nhỉ?

Hắn sờ túi quần....

" Điện thoại đâu ?"

" Hả? Lúc người ta đưa mày vào viện cũng có thấy đâu.... chắc bị hôi của rồi ))"

Hắn đỡ lấy trán...... sao vẫn có cảm giác mất mất thứ gì nhỉ.....

_____________________________________________________

Dương lâm sau khi đáp máy bay đến Pháp thì vô cùng mệt mỏi, cậu ngã nhào xuống giường, rút ngay điện thoại ra gọi cho hắn.

" Thuê bao quý khách...."

Ấn gọi lại lần nữa.

" Thuê bao quý khách...."

Ấn tiếp lần nữa!

" Thuê bao quý khách...."

" Cáí mọe gì thế!!!??? Quác đờ phóc!!!???"

Chắc anh ấy lại bận gì rồi... chán quá đi a~~~~

-----

Cậu ngủ một mạch đến tận tối mịt, mở điện thoại ra lần nữa.... không có thông báo...

Đệt!!!??? ĐỒ khốn! Anh không thể nhắn một tin hỏi thăm vợ anh được hả hả???Mới vừa cầu hôn người ta xong thì anh liền lạnh nhạt hả hả hả???? này!!! Tôi thấy hối hận sao khi đó không kiêu căng làm bộ với anh để thấy anh quỳ xuống ôm chân tôi! Van xin tôi đeo nhẫn!!????

ĐỒ KHỐN!

Thôi được rồi! Tạm thời cạch mặt luôn! Để mấy nữa tôi về xử lý anh sau!!!!!!!!! ĐỢI ĐẤY!

______________________________________________________________________

Trường THCS Đinh Lăng:

" Tớ bảo này! Anh Trúc Du lớp 9A3 ý!!! Hôm nọ bị tai nạn hay sao á! Thế nên là dạo này dễ tính hẳn nha!- Nữ sinh 1.

" Ừ ừ!!! Hôm qua tớ suýt ngã cầu thang ý! Được anh ấy đỡ lấy xong còn nói " Người đẹp có sao không?' Ôi tớ chết mất!!!!!!" - Nữ sinh 2.

" Eo ơi! Nếu mà là trước đây thì bà được hạ cánh thẳng xuống đất rồi đấy!!!" - Nữ sinh 3.

" Kyaaaa thích quá!!!"

Hắn cách đó không xa, tai của hắn đều the được hết lời của 3 cô gái kia.... Hắn tự hỏi...không biết trước kia mình là người thế nào.... à mà như thế này còn gì??? Mình đúng là có bị hét sót một phát.... Nhưng mà ông già với thằng chó kia vẫn nhớ rõ mà........ a..... vẫn là không phải mất trí nhớ....

_________________________________________________

2 Năm sau:

AAAAAAA!!!!!!!!! Ôi đất mẹ thân yêu~~~ Con về rồi đây!

" Ahihihi Lãnh ơi yêu mày quá đi á <3 trời mưa to gió lớn này mà.... vẫn đến đón tao... tao cảm động aaa!! ưm....ưm"

Vương Lãnh bịt lại cái loa rè của cậu rồi thẳng tay quẳng cậu vào trong xe.

" Hiii!!! Anh Lâm!"

Dương Lâm lúc này mới nhận ra ngồi trong xe còn có Thu Vũ Vũ!

" Chào bé yêu!!"- Cậu đang tính nhào vào ôm lấy Vũ Vũ thì lại bị Vương Lãnh xách cổ ném lên hàng ghế trên.

Cậu mệt nhọc đỡ lấy chai nước từ tay Vũ Vũ.

" Hắn học cùng 2 người không?"

" Ý anh là bạn trai của anh á? Anh ấy lên cấp 3 là chuyển sang trường khác rồi"

" Không học cùng bọn em? Thế hắn học trường nào?"

" Em nhớ không nhầm thì là trường.... THPT Đinh Phùng..."

Nghe đến đây thì chai nước bị lực tay của cậu bóp méo.... hư hại nghiêm trọng!... Cám ơn bạn chai nước suối đã hoàn thành tốt vai diễn của mình!

Trường THPT Đình Phùng là một trường mà chỉ có con cái của giới quý tộc vào đây chủ yếu để chơi chứ không phải để học! Đặc biệt đây luôn là mục tiêu được mấy gã thiếu gia rảnh hơi rỗi việc hám gái nhắm tới! Hắc Trúc Du ơi HẮC TRÚC DU! Rốt cuộc anh vào trong đó để làm cái gì???? Đừng nói với tôi là vào dó để cua gái?! Ahahaahahaha!!!! Tôi đi có 2 năm mà anh đã thay lòng đổi dạ luôn! Thế đéo nào! Lão tử không can tâm!!!!!.... Tôi phải gặp tận mặt rồi dần anh ra bã! Tên khốn!

" Alo, Cô Lý hả? Cô sắp xếp cho cháu chuyển đến trường THPT Đình Phùng, sắp xếp cho cháu chung lớp, chung bàn luôn ới tên thiếu gia họ Hắc - HẮC TRÚC DU!"

__________________________________________________

Trường THPT Đình Phùng:

Lớp 11A3:

Mục Dương Lâm hai mắt nổi đầy tơ máu, căm phẫn nhìn hắn.

Hắc Trúc Du ngồi lên bàn, gác hai chân lên một chồng nam sinh đang đau đớn nằm bê bết.

Hai tay hắn ôm eo hai cô nàng xinh tươi..... và thiếu vải....

Cô A ưỡn ẹo... ghé sát tai hắn... giọng chảy nước.

" Cậu trai đáng yêu này là ai vậy anh?"

Cô B ngả ngớn ghé tai bên kia:

" Ưm.... em nhớ không nhầm thì kia là Mục Dương Lâm.... ừm... người thân với anh nhất đó...aaaa~~~"

Hắn bị hai âm thanh nhão nhoét kia làm cho một trận sởn gai ốc....

Mục Dương Lâm lúc này đứng trước mặt hắn cùng hai cô ả kia...... hai con ngươi màu nâu trong vắt của thường này chợt pha thêm một màu đen....

" Hắc Trúc Du.... con mẹ nó! Anh làm ra cái trò gì đây???!!! Anh bị điên hả hả hả?"

Hắn nhìn cậu trai trước mặt... đúng vậy, không thể phủ nhận rằng cậu trai này rất đáng yêu đi... nước da trắng mịn không tì vết, dáng người mảnh khảnh, mái tóc nâu mềm mại, lông mi cong cong.... đặc biệt đôi môi trái tim mọng nước.... nếu là nữ nhi thì hắn đã chết mê chết mệt lâu rồi....[T/g: Ừ ừ....]

Trúc Du đẩy 2 ả đàn bà ra, đi chậm rãi đến bên câu.... nhỏ nhắn ghê nha! Cậu ta đúng thật còn cao chưa tới vai mình! Hắn dùng ánh mắt thích thú cúi xuống nhìn cậu, dùng một ngón nâng cằm cậu lên.

" Này nhóc lùn, anh đây là lần đầu tiên thấy nhóc? Sao nhóc cứ làm như hai ta quen nhau 10 năm rồi vậy?"

Cậu mở to mắt.... cái gì???? Con mịa nó đúng là quen 10 năm đấy!! Anh ta còn không thèm nhớ đến mình??? Cái đéo gì mà thay tính thay luôn cả não???... Chẳng lẽ trong anh, tôi dễ dàng bị lãng quên vậy sao? 2 năm ngắn ngủi cũng có thể khiến anh quên đi con người này sao??? Tình yêu 10 năm của tôi dễ dàng bị lãng quên vậy sao???? Hả hả hả hả???

Cậu gạt phăng tay hắn, trừng đôi mắt đẫm nước ngước nhìn.

" Tại sao? Anh nói anh yêu tôi mà??? Hả hả??? 2 năm qua ở Pháp anh tưởng tôi sung sướng à?? Hả hả?? Anh có biết là đêm nào tôi cũng ngồi ôm cái tấm ảnh chết tiệt của anh rồi khóc như thằng dở hơi không hả? Anh có biết là khóc nhiều đến nỗi thằng phòng bên nó còn tưởng tôi đang lên cơn bệnh không...? Anh có biết là khóc nhiều đến nỗi mà mỗi sáng thức dậy nước mắt nó khô dính chặt hai mi của tôi! Đến nỗi mà đéo thể mở nổi mắt không hả???..... Anh bị sao thế? Anh không nhớ tôi?Tại tại sao ?????? Hả hả...."- Cậu cúi xuống... từng giọt lễ khẽ rơi...

Hắn nhíu mày... nhìn cậu trai trước mặt... tim hắn nhói lên một hồi... Tại sao? Tại sao mình khồng hề biết cậu ta? Tại sao lại thấy đau lòng... Tại sao chứ...???

tay hắn dơ lên tính ôm ấy cậu thì chợt khựng lại.... dừng lại ở khoảng không vô định... mình đang làm cái gì vậy??..... Mắc gì phải ôm một thằng đực rựa...? Chờ đã... Cậu ta nói là mình đã từng nói mình yêu cậu ta..? Đéo có chuyện đó! Lão tử đây đéo gay!

Hắn đẩy cậu ra, nhìn với ánh mắt khinh bỉ.

" Ô? Hóa ra nhóc là gay hả??? Ờ thì anh đây đẹp trai anh biết? Nhưng mà? Có đến nỗi mà khiến cậu phải điên đảo xong vào nhận thân như thật không?"

...... Từng câu, từng chữ hắn nói như một lưỡi dao sắc lẻm đâm vào tim cậu.... Khó... Khó thở quá.....

Cậu ngồi bệt xuống, hai tay bịt kín tai lại... Không thể... không thể nghe thêm nữa... không thể....

Thấy cậu như vậy... Hắn càng khinh bỉ:

" Ồ? Tôi không hiểu lắm về thế giới gay lọ mấy người, nhưng mà gay mà cũng đau khổ như thật ý nhẩy?"

Con dao đó... cứ thêm một đoạn.....

Không thể... không thể nghe thêm.....Không thể.... Cậu lẩm bảm tự trấn an mình... từ nãy giờ cậu khóc... nước mắt làm sậm thêm màu của một một mảnh đất.....

" Đúng là cậu đáng yêu thật đấy? Nhưng mà nghe cho kĩ nhé, Anh mày đéo gay,và, anh mày ghét mấy thằng đồng tính như mày!"

Thế 10 năm ấy đối với anh là gì? Anh bảo anh không gay?? Hả? Thế sao anh nói yêu tôi? Anh bị điên à???.... Hay tất cả là lừa dối......

Vừa thốt ra những lời vừa nãy... đó là nhất thời... Hắn hiện tại không thể hiểu nổi chính mình.... sao hắn lại có thể đau lòng vì một thằng con trai mới gặp? Hả? Tại sao lại thấy hối hận về những lời vừa nói..... Không thể được!

" Anh mày nói thật nhé... mày thật kinh tởm, phải, thật ghê tởm"

Đừng nói nữa.....

" Phải chăng lũ gay chúng mày chỉ việc ngửa mông lên để cho lũ đực rựa thông , ôi mẹ ơi tởm đéo chịu được...."

Đừng nói nữa.... xin anh... tim tôi đau ... tại sao anh có thể thốt ra những lời lẽ như vậy? Có phải anh không vậy?

" Nghĩ đến cái cảnh mày quỳ xuống để liếm láp cái thứ của đàn ông, ôi kinh phải biết..."

" Câm mồm!"

Cậu gào lên......

"Tại sao anh lại dùng lời lẽ đó để nói với tôi.... Anh quên tôi tôi chưa tính đến! Cớ sao anh lại có thể sỉ vả tôi???"

Dứt câu, cậu biến đau thương thành động lực à bạo lực, phi đến giáng cho hắn cú đấm ngay mặt.

Hắn không hề phòng bị, ăn trọn cú đấm, hơi lảo đảo người.

" Con mẹ nó thằng đĩ này mày dám đánh tao?"

" Đĩ cái con mẹ anh!"

Hắn phừng phừng lửa giận đi đến đang dơ tay tính đánh cậu thì bị Tấn Lộc từ ngoài chạy vào giữ lại.

" Dừng tay!!!.... Ô?! Dương Lâm đấy hả?"

Hắn ngạc nhiên.

" Mày quen nókhi nào vậy?"

Lần này là Tấn Lộc ngạc nhiên.

" Mày trêu tao à? Dương Lâm là người yêu mày đấy!"

..... Hắn mắt nai ngơ ngác.....

.... Cậu mắt bồ câu đẫm lệ....

... Tấn Lộc mặt thốn.... à! Phải chăng là do lần đó!!

" Dương Lâm, anh muốn nói với em điều này..." - Tấn Lộc kéo tay cậu lôi đi.

Hắn nhìn theo bóng cậu dần khuất.... tự thấy đau một trận... một trận đau... đục khoét tim...

-----------

Bình luận





Chi tiết truyện