chương 28/ 60

Dựa theo kế hoạch không đáng tin cậy của quân sư tình yêu, nhân ngày nghỉ này Mộ phải nắm lấy cơ hội cùng một chỗ với Mộ Hi, thi triển mỹ nhân kế trong truyền thuyết!

Thế nhưng Mộ sẽ không tin tưởng đồng bọn của hắn nữa.

Hai từ ‘Tình yêu’ rất xa lạ với Mộ và Mộ Hi, theo thói quen sống chung của hai người thì rất khó thay đổi hiện trạng bây giờ.

Dựa theo miêu yêu mà nói, Mộ Hi chính là một thiếu niên cái gì cũng không biết. Đương nhiên mẹ của tiểu miêu cũng dốc lòng giáo dục ổ mèo nhỏ này, nhưng cũng chỉ đơn giản dạy một ít đạo lý nhân xử thế. Như là “Vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi [1]”, “Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân [2]”, tiểu miêu còn nhỏ nghe xong cũng quên.

[1] Vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi: đừng cho việc thiện nhỏ mà không làm.

[2] Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân: cái gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác.

Bọn họ còn chưa từng suy nghĩ đến vấn đề vì sao không có cha, thì tự nhiên càng không hiểu được tình yêu là vật gì.

Hơn nữa là một yêu quái tốt sống dưới truyền thống hun đúc, trong lòng Mộ Hi vô cùng bảo thủ. Lấy vợ sinh con, thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên), khi Mộ Hi thấy Wardi và San là hai nam nhân trường tương tư thủ [3] thì trong lòng dao động đảo loạn.

[3] Trường tương tư thủ: suốt đời bên nhau, lo lắng và che chở cho nhau.

Mộ thì khác, hắn muốn cùng tiểu miêu một chỗ, giống như người yêu, trong lòng liền không có áp lực tiếp nhận chuyện này. Trong nội tâm hấp huyết quỷ vụng về lặng lẽ so sánh các loại biểu hiện tình yêu, kết luận, hắn yêu Mộ Hi.

Jarvis hiểu chuyện nhân ngày quốc khánh Trung Quốc xin nghỉ về quê hương, để lại sinh hoạt cho Mộ cửu cấp tàn phế, tình chân ý thiết mong Mộ Hi giúp hắn chăm sóc.

Tuy Jarvis rất cẩn thận tỉ mỉ, nhưng luôn luôn chưa quen thuộc thói quen của Mộ.

Cuối cùng cũng được thưởng thức món ăn với mùi vị quen thuộc, Mộ cảm thấy mỹ mãn vô cùng, tự giác rửa chén. Mùa hè, hơn sáu giờ trời vẫn còn rất sáng. Bỗng chốc Mộ Hi không tìm được việc để làm, khổ não tự hỏi giờ này năm trước hắn đang làm gì.

“Mộ Hi…” Lời nói của Mộ bị chuông cửa cắt đứt, Mộ Hi liếc nhìn hắn, đứng dậy đi mở cửa.

“Quà ngày lễ tặng cho Mộ tiên sinh thân ái…” Hai tay Mộ Hi cầm hộp rồi đưa chân đóng cửa lại, nhẹ giọng đọc chữ trên tờ giấy nhỏ, “Bách Lý Sương.”

Chiếc hộp “xột xoạt” giật mình, Mộ Hi cứng đờ, từ từ mở ra chiếc hộp chưa gói kín.

“Meo~” Trong hộp có một tiểu hắc miêu ngồi im, Mộ đi tới thấy, kinh ngạc nhìn thoáng qua Mộ Hi.

“Đây chắc chắn không phải em trai tôi.” Mộ Hi nghiêm túc nói, “Cũng không phải con tôi!”

“…”

Có lẽ tiểu miêu mới vừa cai sữa, hình thể so với khi Mộ Hi biến thành hắc miêu còn lớn hơn chút. Mộ Hi ôm nó đặt trên đất, tiểu miêu yếu ớt giãy dụa kháng nghị, xiêu xiêu vẹo vẹo leo lên chân Mộ rồi kéo kéo ống quần hắn.

Mộ vươn tay bế nó lên, xúc cảm bộ lông mềm mại trong tay làm cho hắn theo thói quen bế tiểu hắc miêu đặt trên vai, tiểu hắc miêu sợ độ cao run run rẩy rẩy trượt theo ngực Mộ, sợ đến duỗi hết móng ra, chậm rãi kéo vài đường trên áo sơ mi của Mộ.

“…”

Mộ đến nâng tiểu miêu lên, không nói gì nhìn về phía Mộ Hi.

“Khi còn bé tôi cũng thế này sao?” Mộ Hi duỗi tay chạm chạm tiểu miêu, bị nó grừ một tiếng. Có thể là bởi vì mèo là một loài động vật luôn luôn độc hành cho nên tiểu miêu cũng không có ý thân cận với Mộ Hi cùng một ổ với mình.

“Không giống.” Mộ cũng không biết Mộ Hi bắt đầu hiểu chuyện từ khi nào, cũng không ý thức được “tâm ý tương thông” giữa hắn và Mộ Hi là không hợp tình lý thế nào.

Mộ Hi ở trên đầu vai Mộ, đến bây giờ cũng không đứng vững được, Mộ luôn nhét hắn vào quần áo, tiểu miêu luôn luôn ngoan ngoãn dùng móng vuốt níu cổ áo hắn…

“Làm sao bây giờ, hôm nay không có nấu cá, ôi…” Mộ Hi khổ não cào cào tóc, “Mộ Mộ, lát nữa chúng ta đến siêu thị mua chút thức ăn cho mèo được không?”

Mộ cúi đầu, đối diện với tiểu miêu đang thảnh thơi liếm tay mình.

“Tôi cũng chưa nuôi mèo bao giờ, để lát nữa lên mạng kiếm thông tin nha?” Một đống lớn vấn về theo nhau kéo đến, Mộ Hi nhìn tiểu hắc miêu, tâm tình phức tạp.

Bề ngoài tiểu miêu rất đáng yêu, thế nhưng Mộ Hi vẫn không thích lắm.

“Không muốn.” Mộ thả tiểu miêu về hộp, lại nói một lần nữa, “Ta không muốn nuôi.”

“Vậy cũng phải đợi Bách Lý về mới được.” Tâm tình Mộ Hi sáng lại, quyết định lát nữa đi siêu thị mua mấy loại thức ăn cho mèo.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: [Thật là ngược không đứng dậy nổi ngao]



Bình luận





Chi tiết truyện