Jarvis ngồi xe Moke tới thành phố S, dọc đường đi nội tâm được một phen cuồng phong bạo vũ —— Chủ nhân, tôi sai rồi, tôi tuyệt đối không biết Moke lái xe cái dạng này đâu, tôi đối với ngài trung thành và tận tâm tuyệt đối, không hề có ý muốn mưu hại ngài đâu >_<… Tự mình làm bậy cùng ý muốn đến xem náo nhiệt – Bách Lý Sương cũng được hưởng thụ miễn phí một cuộc hành trình bằng xe trong vòng năm tiếng đồng hồ… Tóm lại, đến lúc hấp huyết quỷ cùng thợ săn hấp huyết quỷ đến được căn phòng của Mộ thì tình trạng của bọn họ cũng hấp hối lắm rồi. “Tiên sinh, khi nào trở lại, lập tức tôi sẽ tìm cho ngài một tài xế nổi tiếng!” Khuôn mặt trắng bệch của Jarvis nghiêm chỉnh thề. “Thật ra hắn vô cùng tốt.” Mộ bình tĩnh đáp. “Không được, đầu choáng quá, để cho tôi nghỉ một lát đã, hấp huyết quỷ tiên sinh thân ái, đầu tiên anh kể lại xem là hai ngày nay anh cùng Mộ Tiểu Hi tiến triển đến đâu rồi?” Thật sự là một cô nương vô luận như thế nào cũng không quên nhiều chuyện. “…” Nghĩ lại mà kinh gì gì đó bạn hiểu được đúng không. “Như thế, tôi rất vinh hạnh được đảm nhiệm chức vụ cố vấn tình yêu của ngài…” Jarvis cười, kéo Mộ ngồi trên ghế sô pha trong căn phòng xa hoa, cùng Bách Lý Sương một phải một trái ngồi bên cạnh hắn. “Khụ khụ.” Bách Lý Sương lấy ra “Kế hoạch theo đuổi” đã sửa lại, nói, “Chúng tôi tỉ mỉ chuẩn bị cho anh ‘Khổ nhục kế’, ‘Mỹ nhân kế’, ‘Lạt mềm buộc chặt’ vân vân, hội tụ phương pháp theo đuổi của văn hoá tinh túy ngàn năm Trung Quốc!” “… Khổ nhục kế?” Mộ nghĩ tới điều gì đó. “Cố ý tổn thương bản thân để lừa gạt tín nhiệm của đối phương.” Jarvis vạn năng giải thích. Này hai người, như vậy cũng được sao?! Còn có, thật ra Mộ đã vô ý thử qua “Khổ nhục kế” rồi… Đầu rơi máu chảy gì gì đó thật sự khiến người ta lo lắng lắm được chứ! “Thân, chúng tôi đã vì anh chuẩn bị cả tiền căn hậu quả của chuyện này luôn, còn có lời kịch nữa!” Bách Lý Sương lấy ra cái gì đó. “Đúng thế, tiên sinh.” Jarvis móc ra tờ giấy nhỏ, tình ái dào dạt đọc ra lời kịch đặc biệt lo lắng suy nghĩ chuẩn bị cho Mộ. Bách Lý cô nương nhào nặn cho tóc Mộ rối lên, bắt đầu dùng đồ trang điểm chế tạo dáng dấp tiều tụy chán nản cho Mộ… Cùng Mộ ở chung một khoảng thời gian, mọi người đều biết tuy rằng Mộ rất cường đại, thế nhưng tính tình tốt đến mức —— Các bằng hữu đều có thể tuỳ ý nhào nắn xoa bóp hắn theo trình độ nhào thịt, đương nhiên, trong ranh giới hắn cho phép. “Xin chào, tiểu miêu thân ái, là như này, hấp huyết quỷ tiên sinh bị thương nhẹ, nếu như cậu tiện thì đến chăm sóc cho hắn một chút? … Ừ, ách, thân ơi, nam nữ thụ thụ bất thân nha cậu không hiểu sao? Mau đến đi, hấp huyết quỷ tiên sinh sắp không chịu nổi rồi~” Đương nhiên, tiểu miêu vừa đặt điện thoại xuống liền thở hồng hộc chạy đi không thể nhìn thấy đường cuộn sóng khoái trá của Bách Lý cô nương, cũng không nhàn rỗi đi quan tâm tại sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi gần trường như thế. Mặc dù đã làm xong chuẩn bị “Sắp không chịu nổi” cho Mộ, nhưng khi tiểu miêu thiện lương thấy Mộ xích loã, vết thương kéo dài từ vai trái đến thắt lưng phải thì vẫn hít vào một hơi khí lạnh. Mộ nhắm mắt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt mơ hồ có màu xanh, toàn bộ tâm can Mộ Tiểu Hi đều thít chặt lại. Mộ Hi khổ sở băng bó cho Mộ, là một hán tử vào nam ra bắc (?) theo Mộ thì nhất định phải quen việc băng bó! Công hiệu của thuốc ngấm hết, Mộ tỉnh lại, thấy đôi mắt đỏ của Mộ Hi, trong nháy mắt nghi hoặc, lập tức giận tái mặt —— Jarvis gì gì đó, Mộ quyết định cho hắn đi cao tốc ngao du một ngày với Moke. “Mộ Mộ, tôi chưa từng thấy anh… bị thương nặng như vậy.” Đó là bởi vì bình thường bị thương thì Mộ thoáng cái tự lành, vì thế Bách Lý Sương cái nữ nhân phát rồ kia dùng dao bạc chém! Hơn nữa Jarvis nối giáo cho giặc kia ngay lúc hắn còn đang ngây người thì từ phía sau lưng cho hắn một mũi gây mê, tuy rằng dược hiệu kia không dài lắm thế nhưng cũng ức chế năng lực tự lành của hắn. “Ta…” [(suy yếu) Ta không sao cả, khiến em lo lắng rồi. —— Kịch bản] “Sau này đừng cùng Bách Lý đi bắt hấp huyết quỷ nữa, anh rảnh rỗi thế sao, cô ta cũng không phát tiền lương cho anh!” Mộ Hi rất phẫn nộ. Vì thế, đại khái chúng ta cũng đoán ra được cái mà Bách Lý cô nương gọi là “Tiền căn hậu quả”. “Không sao, nếu như…” [Nếu như ta xảy ra chuyện gì, chỉ cần Jarvis vẫn còn, có thể cho em cả đời vô ưu vô lự sinh sống. —— Kịch bản] Dùng một mạng của ta đổi lại cả đời bình yên của em gì gì đó, lão cổ ông muốn kéo cừu hận đúng không! Đây chính là lời kịch phù hợp đấy à! Mộ thở hắt ra, đành buông tha. Mộ Hi sờ sờ trán hắn, nói: “Ngày mai là thứ sáu, cứ tan học là tôi đến làm đồ ăn cho anh lót dạ, phải nghe lời đó!” Mộ lại viên mãn. . Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mộ Mộ chính là một cái bi kịch… Cảm thấy vai diễn kế tiếp sẽ tiếp nhập vào trong phong cách ngôn tình [ngượng ngùng]. ~*~
Bình luận
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1