chương 21/ 65

Tiểu Phong sực nhớ đến nàng Bạch Cơ trên tay “Ngoạn Huyết Nhân” bèn hỏi :

– Cô gái nay có đúng là Mông Diện Thần Nữ hay không phải?

– Theo như mày nhận xét thì đúng hay không?

Tiểu Phong nói :

– Tôi... theo phương diện trinh tiết mà nhận xét thì nàng rất có thể không đúng là Mông Diện Thần Nữ.

Ngoạn Huyết Nhân trả lời :

– Quả vậy. Mày nhận xét không sai! Đó là một điểm, đối với mày, hết sức trọng yếu. Chẳng qua có một điểm ta tưởng nên hỏi lại mày.

– Ông hãy nói cho nghe!

– Phỏng như nàng lại đúng là “Mông Diện Thần Nữ” thì mày tính thế nào?

Cả người Tiểu Phong ớn lạnh. Mặt chàng tái, miệng chàng nói ngập ngừng :

– Nàng... đúng là nàng...

– Đó là ta chỉ đặt ra một giả thuyết nên nói là phỏng như, mày hiểu kỹ chưa? Vì lòng mày lo nghĩ, nghi ngờ nên ta mới để cho mày xâm phạm đến trinh tiết của nàng mà không sớm ngăn chận lại, nàng không phải là một cô gái đồng trinh sao?

– Nàng quả là một đóa hoa trắng, nguyên vẹn mười phần nhụy đẹp, hương thơm.

Ngoạn Huyết Nhân nghiêm nghị bảo :

– Yêu một người nào ắt phải trọn tin ở người ấy. Trong ái tình mà còn để xen lẫn vào một mối nghi ngờ không chánh đáng là xấu xa, thô bỉ làm cho chữ “yêu” giảm mất phần nào vẻ cao đẹp của nó. Thủ đoạn của mày khiến người thức giả bĩu môi phỉ nhổ, mày thử nghĩ xem thủ đoạn của mày có hơn chi loài cầm thú không?

Câu nói ấy bắt buộc Tiểu Phong không dám ngó ngay mặt Ngoạn Huyết Nhân, và từ từ gục đầu xuống.

Ngoạn Huyết Nhân lại nói :

– Nàng có đúng là Mông Diện Thần Nữ hay không phải ta tưởng chẳng còn nói đến. Ta chỉ nói cho mày biết rõ điều này là Mông Diện Thần Nữ cũng đã cứu mạng sống mày.

Tiểu Phong lạnh lùng nói :

– Nếu không phải nàng thì tôi đâu bị bắt sống giải đến cho Lãnh Diện Vong Hồn? Tôi đâu có bị Lãnh Diện Vong Hồn móc từng cục thịt cho ngực trổ hoa? Mông Diện Thần Nữ cứu sống mạng tôi ư? Lời ông nói thật tôi không dám cãi, nhưng xét thấy khó nghe lọt vào tai.

Ngoạn Huyết Nhân nói :

– Lúc mày bị bắt, Mông Diện Thần Nữ gặp mày chạy rông. Giả như không phải Mông Diện Thần Nữ thì mày đã bỏ mạng tám kiếp dưới con chim ưng quái gở hai đầu của Nam Tinh, làm sao còn sống thừa đến hôm nay?

Tiểu Phong còn đang gục đầu nghĩ ngợi thì Ngoạn Huyết Nhân lại nói :

– Mông Diện Thần Nữ không thể nhốt ta ở cái ổ dâm đãng của nó trong kỳ trận. Lúc ấy ta nghe lén nó bàn nhỏ với Lãnh Diện Vong Hồn nên đem mày ra ngoài biển đông. Nó cốt ý cứu mày mới bày ra kế ấy. Chẳng vậy thì Lãnh Diện Vong Hồn đâu đã tha cho mày khỏi Địa bảo? Hắn giết mày ngay bữa hôm đó cà!

Tiểu Phong vẫn ong óng cãi lại :

– Tin theo lời ông nói thì hóa ra Mông Diện Thần Nữ là người rất tốt hay sao?

– Người tốt, người hèn, khó mà phê bình quyết đoán cho đúng mức. Không thể bảo hễ là người tốt thì cả đời không bao giờ làm một chuyện nào bậy. Còn người hèn cũng không thể quyết tất cả những chuyện hắn làm chẳng khi nào được một việc hay. Cái lẽ tương đối này mày cần phải đắn đo suy nghĩ chớ chẳng nên phiến diện chủ quan.

Tiểu Phong gật đầu.

Ngoạn Huyết Nhân lại nói :

– Việc ta nói với mày nãy giờ vô cùng bổ ích. Nó là bài học kinh nghiệm trên lý thuyết mà chính là sự thực tiễn ngay trong hành động của mày.

Ngừng một chút, Ngoạn Huyết Nhân nói nữa :

– Không ngại Bạch Cơ có đúng là Mông Diện Thần Nữ hay không, trên địa hạt tình ái chẳng có chi liên quan trọng. Ta nhắc mày một lần nữa để ghi nhớ vào óc mãi mãi đừng quên là: Trong chữ yêu nhất định gạt bỏ tất cả những mối hoài nghi không chánh đáng ra ngoài. Hơn thế nữa, sự tiết trinh của nàng đã bị mày dùng sức mạnh lúc nàng trọng thương mà cướp mất rồi. Mày không biện một lý do gì mà không yêu nàng được. Mà tình yêu đối với nàng phải chân thành tha thiết, không dối trá, không gượng gạo, mày đồng ý chứ?

Tiểu Phong mạnh dạn ngó lên, nhìn vào vẻ mặt oai nghiêm của Ngoạn Huyết Nhân đáp lời :

– Từ rày mãi mãi về sau, tôi yêu nàng với một tấm chân tình không luận nàng là ai. Lời dạy quý báu của ông tôi thấu vào tận sâu dưới đáy lòng.

– Đúng lắm!

Ngoạn Huyết Nhân bật ra tiếng cười nhẹ nhàng, ngó vào người nàng Bạch Cơ còn bồng trên tay, ông ta bảo :

– Hãy chờ ta chữa lành vết nội thương trầm trọng của nàng xong, ta sẽ bảo cho mày biết rõ người nào đã móc túi mày lấy bảy đồng tiền có chữ kia!

– Ông biết rõ ai là người đã lấy bảy đồng tiền có chữ nọ của tôi à?

Ngoạn Huyết Nhân gật đầu. Ông ta đặt nhẹ nhàng Bạch Cơ nằm êm ái trên mặt đất, vận công vào hai bàn tay xoa bóp vào mấy đại huyệt trong mình nàng.

Bắc Yêu đứng gần một bên yên lặng chẳng nói một tiếng nào. Đương lúc Ngoạn Huyết Nhân trị vết nội thương trầm trọng cho Bạch Cơ, nàng rón rén gót sen đi lại gần Tiểu Phong, nghiêng mình cất tiếng hỏi nhỏ :

– Này em, em nhận người này chính là cha ruột của em không?

Tiểu Phong trả lời một cách kiên quyết :

– Em nhận chắc không sai đâu chị ạ. Buổi thiếu thời em còn ghi nhớ rất sâu trong ký ức của em kia mà! Có điều ông ta chẳng nhìn nhận em là con, em không hiểu nổi điều này.

Tiểu Phong còn đang băn khoăn nghĩ ngợi thì một tiếng “hự” nhẹ nhẹ lọt vào tai chàng. Nàng Bạch Cơ được Ngoạn Huyết Nhân điều trị thương tích lần lần đã tỉnh lại.

Nàng nhướng hai hàng lông nheo lên, ráo mắt nhìn mọi nơi, chợt biến sắc mặt, hầm hầm cất tiếng hỏi :

– Ngươi là ai?

Ngoạn Huyết Nhân nhăn mặt cười dài, nói :

– Cô em vừa mới bớt, thương thế chưa lành hẳn đừng vội nói năng nhiều, giờ đây trước nhứt cô em cần nên vận chuyển cho máu chạy đủ các kinh mạch ba mươi sáu lần. Sau có những điều gì muốn nói hãy nói không chậm trễ đâu.

Bạch Cơ chậm rãi ngồi xuống nhắm mắt vận khí.

Sau khi vận chuyển đủ ba mươi sáu lần, vết thương trầm trọng trong nội tạng của nàng đã hoàn toàn lành mạnh. Lập tức nàng vung mạnh người đứng thẳng dậy, cặp mắt xanh sáng ngời của nàng ráo nhìn Tiểu Phong và Bắc Yêu thoáng mau. Mặt nàng hầm hầm lửa giận, sát khí bao dầy.

Nàng cười nhạt một tiếng, quát to :

– Tiểu Phong! Mi không giết ta. Bây giờ ta không để mi sống.

Thân hình Bạch Cơ bắn tới trông yểu điệu tuyệt luân mà nhanh hơn chớp nhoáng. Một chưởng tống thẳng vào ngực Tiểu Phong.

Chàng không ngờ trước Bạch Cơ ra tay hung hiểm đối với mình đến nước đó nên chỉ kịp nhìn thấy thì chưởng lực của Bạch Cơ như sóng trào gió lộng đến ngay người chàng rồi.

Tiểu Phong cả sợ tả chưởng dùng sức chống đỡ chân tung cao bay vút ra sau né tránh.

Bắc Yêu tái mặt vội vàng rút sẵn năm ngọn phi đao chờ khi Bạch Cơ nổi điên hạ sát Tiểu Phong nàng sẽ đối phó ngay.

Ngoạn Huyết Nhân bảo nhỏ Bắc Yêu :

– Bắc Yêu! Nàng đừng nóng nảy can thiệp.

Trong lúc ấy...

Bạch Cơ nạt to tiếng, định bồi thêm hai chưởng ào ào đánh ngay ngực Tiểu Phong.

Thực tế thì võ công của Tiểu Phong tuy cao thâm nhưng chưa phải là địch thủ của Bạch Cơ, bị ba chưởng hiểm ác, Tiểu Phong không tài nào né khỏi nên trúng một chưởng vào lưng.

“Bịch” một tiếng vang lên, cả người chàng bị đánh ra máu tươi trong miệng trào một búng. Cả thân hình chàng xoay tròn như chong chóng có đến hơn mười vòng mới đứng lại được. Bắc Yêu hốt hoảng kêu “á” thất thanh.

Bạch Cơ nghe tiếng “á” khiếp hãi ấy, bỗng nhiên sửng sốt.

Giữa lúc Bắc Yêu kêu thất thanh một tiếng và Bạch Cơ sửng sốt ấy, Ngoạn Huyết Nhân nhanh nhẹn dường thể bóng ma đã lướt tới sát bên mình Bạch Cơ.

Tay mặt ông ta đưa ra nắm chắc cườm tay trắng buốt như ngọc của nàng giữ cứng. Cái nắm ấy đúng vào huyệt “Uyển mạch” của Bạch Cơ nên khi nàng hay kịp, thất kinh vung mạnh một cái, không thoát khỏi bàn tay của Ngoạn Huyết Nhân, mặt nàng càng hầm hầm sát khí, nạt vang như sấm dậy :

– Buông tay!

Ngoạn Huyết Nhân cười phơn phớt mới nhỏ nhẹ nói :

– Tôi sẽ buông tay, nhưng không phải lúc này. Tiểu Phong tuy xâm phạm đến mình cô, nhưng cô đã đánh nó trọng thương, hận cừu vì tình ái kể như lắng dịu xuống rồi.

– Đâu phải bấy nhiêu là hết!

Ngoạn Huyết Nhân vẫn cứ cười cười, miệng vẫn nói nhỏ vào tai Bạch Cơ lào xào những gì không hiểu.

Bắc Yêu nhìn vào những tia máu rịn ướt hai bên vành môi của Tiểu Phong, âm thầm buông tiếng hỏi não nùng :

– Thương thế của em có nặng lắm không?

Tiểu Phong nhăn mày, cố gượng mỉm một nụ cười chua xót nói :

– Em vẫn ráng chịu được, chưa sao!

– Thế thì may ra em còn sống được... giá chẳng phải là Ngoạn Huyết Nhân, hậu quả tàn khốc đến thế nào thật không sao tưởng tượng nổi.

Tiểu Phong vừa toan trả lời Bắc Yêu chợt nghe Bạch Cơ buông tiếng cười lảnh lót, mắt ngó Tiểu Phong miệng nói :

– Tiểu Phong, ta nể lời vị tiền bối đây sẵn sàng tha thứ cho mi một phen!

Dứt lời thân hình kiều diễm của nàng vút cao lên phất bay nhẹ nhàng như một làn gió thoảng chớp mắt đi mất trong khói mây.

Ngoạn Huyết Nhân thở dài nói :

– Tiểu Phong, tạm thời ta tìm lời nói cho nàng xa rời chỗ này, về sau chính mày tìm cách giãi bày thế nào cho nàng hết oán, mặc mày tao không can dự đến nữa. Ta làm khách bàng quang xem mày xử trí ra sao? Chắc mày cũng dư hiểu là trinh tiết của một thiếu nữ còn có phân quan trọng hơn cả tánh mạng nữa là khác. Mày đã hái cái hoa trinh bạch đầu mùa của người ta thì mày cũng phải biết trách nhiệm của mày đối với người ta.

Ngừng giây lát Ngoạn Huyết Nhân lại nói :

– Chàng say hôm nọ đã chọt mấy đồng tiền có khắc chữ là một nhân vật khét tiếng “móc túi” có một không hai nơi chốn giang hồ. Hắn chẳng phải là tay mơ tập sự tầm thường đâu nhé! Người ấy mang ngoại hiệu là Thiên Bất Luân.

Ba tiếng Thiên Bất Luân vừa thốt ra khỏi miệng Ngoạn Huyết Nhân, Bắc Yêu hoảng sợ trong lòng. Nàng hỏi lại bằng một giọng kinh hoảng :

– Mấy đồng tiền có khắc chữ nọ chính bị người ấy lấy mất sao?

– Phải rồi! Chính hắn chớ còn ai!

Ngắm nghía Tiểu Phong một giây, Ngoạn Huyết Nhân bảo chàng :

– Tiểu Phong mày nên ghi nhớ kỹ những lời ta nói đây, đừng quên đa. Nhứt, thiết cấm kỵ là tánh khí quá kiêu ngạo của mày. Con người có đởm lược là không khuất phục dưới sự hăm he đe dọa của kẻ khác một cách yếu hèn, nhưng cũng đừng ỷ tài, ỷ sức của mình mà khi thị người, xem dưới mắt mình chẳng có ai. Phải lúc, phải chuyện, phải người mới nên làm, trước khi làm, mọi sự lớn nhỏ đều phải suy xét, đo lường cẩn thận. Việc trả thù, sau này bàn tính với nhau cũng chưa muộn. Ta sở dĩ cứu thoát hai mươi quái nhân bị mắc kẹt trong kỳ trận rừng tùng, dặn bọn họ ở ngoài hang khủng bố chờ mày. Lúc ta đến giải cứu bọn họ ta bảo với bọn họ là mày sai ta đi thay thế cho mày để bọn họ mang ơn nặng cứu mạng, sẽ đem hết sanh mạng ra hy sinh cho mày. Việc báo thù của mày vô cùng nguy hiểm khó khăn, lấy sức riêng của mày không khác con dã tràng xe cát biển chẳng đời kiếp nào xong. Kẻ thù của mày chẳng những chỉ liên kết với vô số cao thủ giang hồ mà còn đông đảo các môn phái, các bang hội để đối phó với một mình mày. Nếu chí báo thù của mày mà cứng như sắc, chắt như đồng thì mày đừng đơn thân, độc kiếm làm chuyện mạo hiểm lần thứ hai nữa. Mấy mươi quái nhân mà ta đã cứu thoát chỗ chết đó sẽ giúp đỡ mày một phần đắc lực, bọn họ sẽ nghe theo chỉ thị của mày sai khiến. Giờ đây ta có việc cần phải đi ngay. Mày nên nhớ nhé!

Nói xong Ngoạn Huyết Nhân nghiêng mình đã mất dạng.

Bắc Yêu nói với Tiểu Phong :

– Công việc trước mắt phải làm gấp là hai chị em ta đi rảo tìm cho gặp Thiên Bất Luân cái đã!

– Vâng! Đúng như lời chị nói. Chúng ta lại còn phải đón hai mươi mấy quái nhân kia. Theo em việc này cần nên phải đi trước.

Bắc Yêu gật đầu tán thành. Liền đó cả hai bắn vụt tới như hai làn khói mỏng nhắm phía hang khủng bố.

Tiểu Phong chạy một hồi bỗng cảm giác khí huyết trào ngược lên đầu làm cho chàng xây xẩm phải ngừng chân đứng lại. Nguyên do chàng bị Bạch Cơ đánh trúng một chưởng chưa kịp vận công điều trị mà đã vội vàng dùng đến sức lực.

Bắc Yêu sợ hãi, vội nói :

– Kìa em! Sao vậy?

Tiểu Phong nói :

– Nội thương của em chưa hết mà đã chạy quá sức nên nội phủ bị rung động!

Bắc Yêu móc trong túi áo lót lấy ra một hoàn thuốc đút vào miệng Tiểu Phong, sau đó nàng vận dụng chân khí trong người giúp chàng liệu trị thương tích.

Độ không đầy nửa thời sau, thương tích lành mạnh, cả hai lại tiến hành theo mục đích đã nhắm.

Trong khoảnh khắc thời gian sau cả hai đã đến phía trước cửa miệng hang khủng bố, Bắc Yêu ngước mắt nhìn, khều tay Tiểu Phong chỉ về hướng đó. Quả thật hai mươi mấy quái nhân tập hợp chung lại một chỗ đang đứng yên lặng như có ý đợi chờ đã lâu.

Hai người liền chạy thẳng tới.

Hai mươi mấy quái nhân ấy trông thấy Tiểu Phong thì mừng rỡ quá đỗi. Họ quỳ mọp xuống cùng cất tiếng rang rảng nói rập nhau :

– Lạy tạ người đã ra ơn cứu mạng!

Tiểu Phong trước tình cảnh ấy, cảm động nghẹn ngào. Chàng không biết nói thế nào chỉ đứng ngây người mà chịu.

Bắc Yêu nhìn thấy hai mươi mấy quái nhân ấy quần áo bờm xờm, mặt mày hốc hác, thân hình còn da bọc xương, thật là thảm thê gớm ghiếc. Nàng nhíu đôi lông mày lá liễu, cầm lòng không đậu, rươm rướm nước mắt, vì đói phải ăn thịt đồng loại lâu ngày mà người biến thành ma quỷ!

Chập lâu sau, Tiểu Phong mới định thân nói cùng bọn họ :

– Xin mời các vị hãy đứng dậy. Tiểu Phong này thật không xứng đáng nhận cái quỳ của các vị.

Người cầm đầu bọn quái nhân ấy đứng dậy trước còn bao nhiêu người kia vẫn quỳ như cũ. Người cầm đầu ngó Tiểu Phong hết sức cảm động kính mến, mở miệng nói :

– Ân công là người giữ chữ tín, cứu giúp bọn anh em chúng tôi thoát khỏi cảnh hiểm nguy khiến cho ai nấy nuôi sống đặng chí báo cừu mà tưởng đâu sẽ đem theo xuống tận suối vàng trong hang khủng bố. Ơn đức cứu mạng không thể đền đáp bằng cái lạy hay tiếng cám ơn suông. Từ rày về sau nếu ân công hiềm nỗi bọn anh em chúng tôi mình gầy xác héo hình thù không khác những con quỷ nhập tràng thì tất cả mười mấy đứa đều răm rắp tuân theo chỉ thị của ân công, quyết không dám mảy may trái lệnh.

Tiểu Phong kinh sợ, nói :

– Hai tiếng ân công tôi không dám nhận, xin các vị đừng kêu như vậy...

Người cầm đầu bọn quái nhân ấy lại nói :

– Vậy thì bọn chúng tôi mấy đứa tôn người làm chúa, sửa tên gọi “ân công” kêu lại là “ân huynh”!

Nói dứt lời, người cầm đầu bọn quái nhân ấy lại quỳ gối trở xuống.

Tiểu Phong vội vã nói :

– Tiểu Phong tôi có đức chi, tài nhi mà dám nhận làm chúa các vị?

Quái nhân cầm đầu nội bọn ấy nói :

– Nếu ân huynh mà nằng nặc không chịu nhận thì mười mấy đứa chúng tôi đây cứ quỳ mãi tại đây!

Bắc Yêu thấy vậy nói xen vô :

– Em à! Các bạn đây lòng thành thật đáng cảm, vậy em nên bằng lòng đi!

Tiểu Phong không biết cách nào, đành phải nói :

– Thôi được rồi, tôi bằng lòng, ai nấy hãy đứng dậy!

Sau khi cùng nói rập một tiếng “vâng lệnh”, hai mươi mấy quái nhân ấy chậm chạp đứng dậy. Quái nhân cầm đầu nói :

– Bẩm ân huynh, bắt đầu giây khắc này người làm chúa của chúng tôi xin ra giới điều ngay đặng mọi người tuân theo.

Tiểu Phong gật đầu nhè nhẹ, bảo :

– Ta là chúa phái Nhân môn, kể từ hôm nay ta bắt đầu chỉnh đốn phái Nhân môn lại cho có quy tắc đặng gây dựng cho môn phái có một danh dự trong võ lâm. Hiện tại các người tôn ta làm chúa để cùng chung lo kế hoạch báo cừu. Trước hết ta đặt ra mấy giới điều sau đây, sau khi đã nghe rõ, không được làm sái.

Quái nhân cầm đầu bọn ấy nói :

– Cúi xin Lệnh chủ tuyên bố!

Trong đầu óc Tiểu Phong nảy sanh ý nghĩ, luôn miệng chàng mở lời :

– Xinh huynh đài cho biết tên họ.

Dùng hai tiếng huynh đài, Tiểu Phong làm cho sắc mặt quái nhân cầm đầu sợ hãi. Hắn vội vàng kêu lên :

– Bẩm Lệnh chủ, Lệnh chủ không nên dùng hai tiếng huynh đài ấy mà về sau hãy gọi bằng cái tên Lý Yên.

Tiểu Phong bật cười, vui vẻ đáp :

– Lý Yên hãy nghe lệnh!

Tiếng ấy nói ra bao trùm cả phong độ lớn của Giáo chủ một tôn phái, Lý Yên nghe kêu toát cả mồ hôi lạnh liền quỳ xuống thưa :

– Có mặt thuộc hạ chờ lệnh!

– Này Lý Yên! Bản Lệnh chủ dạy ngươi làm một công tác, ngươi dám chống lại không?

– Thuộc hạ ngàn lần không dám!

– Tốt lắm! Ngày mai ngươi lãnh địa vị Phó lệnh chủ, cai quản cả hai mươi ba người anh em có mặt tại đây, nhất thiết không được cải chống!

Lý Yên sửng sốt nhìn sững Tiểu Phong không dám mở miệng nói thêm tiếng nào.

Tiểu Phong biến sắc mặt nạt to :

– Lý Yên! Ngươi dám không nghe lệnh truyền à?

– Thuộc hạ ngàn lần không dám!

– Sao ngươi còn chưa nhận lệnh?

Lý Yên không đường chối cãi, vội vã thưa :

– Thuộc hạ xin nhận lệnh!

– Vậy thì hãy đứng dậy!

Sau khi đứng ngay ngắn, cúi đầu hắn thưa :

– Cúi mong Lệnh chủ tuyên bố giới điều!

Ngẫm nghĩ một hồi, Tiểu Phong bảo :

– Chẳng qua tôi nói rõ cho các bạn nghe, không phải tôi đã cứu thoát các bạn.

Lý Yên thưa :

– Khi còn ở trong hang, bọn anh em chúng tôi đã có lời giao kết, ai thoát khỏi kỳ trận thứ nhứt thì tôn người ấy làm Lệnh chủ. Người thoát kỳ trận đó chính là Lệnh chủ, bọn chúng tôi không thể bỏ lời thề.

Tiểu Phong gật đầu, ngẫm nghĩ giây lát, chàng lại nói :

– Đã có mạng lệnh lập ra giới điều, các vị anh em có chịu tuân theo mà không phạm vào chăng?

Lý Yên cùng với hai mươi ba quái nhân ấy đều nói rập với nhau một câu :

– Chúng thuộc hạ ghi tạc giới điều vào lòng, không bao giờ vi phạm!

Cất tiếng oai nghiêm răn rắc, Tiểu Phong tuyên bố công khai :

Thứ nhứt: Không được cậy thế khi người.

Thứ nhì: Không được giết người vô tội.

Thú ba: Không được hiếp dâm phụ nữ.

Thứ tư: Không tự ý giết người.

Thứ năm: Không được chống cải mạng lệnh!

Thứ sáu: Không được thấy kẻ sắp chết mà không cứu.

Thứ bảy: Không làm những chuyện sái quấy!

Bảy giới điều trên đây như có vị anh em nào không tán thành cứ thẳng thắn nói rõ ra.

Tiểu Phong dứt câu, bỗng nghe vang lên những tiếng hoan hô và tiếp theo :

– Bọn chúng tôi hai mươi bốn người thề quyết một lòng một ý gìn giữ, kính nể cả bảy giới điều trên. Nếu kẻ nào vi phạm xin chiếu theo lệnh xử tử.

Tiếng nói của hai mươi bốn quái nhân ấy vang dậy tới mây xanh.

Ngó thẳng vào Lý Yên, Tiểu Phong bảo :

– Phó lệnh chủ! Ta có việc cần phải đi nơi khác. Trong khi vắng mặt ta giao Phó lệnh chủ được trọn quyền điều động hai mươi ba người anh em này.

– Thuộc hạ xin nghe lệnh!

– Cấm hẳn không được xung đột với người khác, lo cho hai mươi mấy anh em này được ăn ngon, ngủ yên, đó là công việc cần thiết hơn hết ở giai đoạn này, chưa được mạng lệnh của ta không một ai được rời chỗ ở, lâu lắm mười hôm ta sẽ vào đây.

Lý Yên nhất nhất tuân theo mạng lệnh. Sau khi dặn dò bao nhiêu công việc, Tiểu Phong và Bắc Yêu thẳng đường đi đến thành Nam Xương. Mục đích duy nhất của hai người là tìm gặp Thiên Bất Luân, ông vua móc túi!

Mấy ngày sau...

Một việc làm rung động vang dậy khắp chốn giang hồ.

Theo lời đồn đãi thì Phấn Diện Thiết Nhân Trần Bình đã chết mười mấy năm qua bỗng nhiên sống lại, ra mặt trên chốn giang hồ. Chỉ mới vài ngày mà đã giết chết đến mấy cao thủ của tôn phái Địa bảo!

Câu chuyện ấy lan ra, cả giới giang hồ đều ồn ào xao xuyến. Trần Bình chết mất xác đã mười mấy năm thế nào lại sống dậy?

Huống nữa Trần Bình lại còn trao cho Thử Nhãn Quỷ một cao thủ còn sống sót trong bọn Tứ Quỷ đem về cho Lãnh Diện Vong Hồn một phong thư cảnh cáo Giáo chủ tông phái Địa bảo. Trong thư Trần Bình cho Lãnh Diện Vong Hồn biết trước là một ngày mình thanh toán món nợ máu với hắn. Mà trước khi lấy mạng Lãnh Diện Vong Hồn bắt đầu từ hôm giao thơ cho Thử Nhãn Quỷ cầm về, mỗi ngày Trần Bình sẽ giết chết ba cao thủ của Địa bảo.

Vì vậy, cũng theo lời đồn đãi sau khi Lãnh Diện Vong Hồn được Âm Sát Nữ trực tiếp báo cáo lần sau chót là chính mình trông thấy Trần Bình nói chuyện với Tiểu Phong, chứng tỏ sự thật hiển hiện đúng cả trăm. Lãnh Diện Vong Hồn đích thân đốc thúc môn hạ móc cái giếng mấy năm trước hắn đã ướp xác Trần Bình xuống đấy thì còn thấy sọ xương đầu của Trần Bình.

Do đó, sự kiện quái lạ đồn đãi trên đây lại làm sôi nổi giới giang hồ, kẻ bày vầy, người bàn kia không sao tìm hiểu nổi sự thật. Nhiều người cho rằng Trần Bình quả thật chưa chết. Cái sọ người dưới đáy giếng khô đó không phải là di cốt của Phiến Diện Thiết Nhân. Một số người khác lại nói Trần Bình quả tật không còn sống mà cũng không sống lại.

Người ra mặt trong chốn giang hồ hiện tại ấy là Trần Bình giả. Lại cũng có nguồn dư luận nói rằng lúc Lãnh Diện Vong Hồn đem xác Trần Bình vứt xuống giếng khô liền được một bậc dị nhân cứu thoát. Bậc dị nhân ấy dùng phương pháp “đồ hoa tháp cây” thay đổi hình dáng Trần Bình nên người của Địa bảo không nhận được. Bậc dị nhân ấy lại còn bắt một người khác vứt xuống đáy giếng khô thay thế cho Trần Bình. Việc ấy càng lan rộng lại càng xôn xao, không biết đâu mà rờ!

Ba ngày sau, Tiểu Phong đi đến thành Nam Xương.

Chàng được nghe phong phanh trong ba ngày ấy đã có cả thảy chín cao thủ thượng hạng của Địa bảo chết dưới tay Trần Bình.

Tấn bi kịch này chẳng những làm cho khắp giới giang hồ nhôn nhao lên hoảng sợ, mà trong Địa bảo cũng kinh hãi không yên. Riêng có Lãnh Diện Vong Hồn thì trước sau gì cũng chưa hề chính mắt trông thấy Trần Bình mà giới giang hồ đã đồn đãi.

Ở luôn trong thành Nam Xương ba hôm, Bắc Yêu và Tiểu Phong ngoài nguồn tin được nghe về Trần Bình đó ra không hề nghe thấy tông tích của Thiên Bất Luân ở đâu cả.

Hôm nọ...

Bắc Yêu ra ngoài phố Nam Xương dò la tin tức để cho Tiểu Phong một mình ở lại trong phòng tại tửu lầu Tứ Hải. Chàng gọi tửu bảo đem trái cây và rượu ăn uống để giết thời giò chờ đợi buồn tênh. Mới dùng nửa chừng bỗng thấy Bắc Yêu hấp tấp chạy về.

Thấy thần sắc Bắc Yêu thất thường, Tiểu Phong nóng nảy chụp hỏi :

– Chị, có điều tra được điều chi mới lạ không mà trông chị có vẻ luýnh quýnh thế?

– Không có chi cả. Nhưng chị lại trông thấy việc rất kỳ quái.

– Việc chi?

Bình luận





Chi tiết truyện