Ngay lúc mấy tên giặc áo đen ấy còn khiếp sợ, bất thần Tinh Nhãn Nhiếp Hồn day lại hỏi Tần Thiện Anh :
– Bà họ Tần?
Từ trong sự kinh khủng, Tần Thiện Anh kéo lui từ từ trở về với thực tế trước mặt. Bà ta vái Tinh Nhãn Nhiếp Hồn một cái nói :
– Phải! Thân già này được ngài cứu giúp cho, không bao giờ quên ơn!
– Thưa bà! Sự thể trước mắt gấp rút hơn bao giờ hết. Tôi bị thương trầm trọng sợ e một mình khó địch đông người. Thiết tưởng giờ đây không còn cách nào hay hơn là bà để tôi được phép bảo hộ cho hai mẹ con bà trốn chạy khỏi chốn này. May ra còn có thể cứu vãn nguy cơ.
Bỗng nhiên Tiểu Phong vụt hỏi :
– Mẹ ơi! Mẹ kể lại cho con nghe vì sao cha con bị lũ người hung ác này giết chết?
Gương mặt xanh xao của Tần Thiện Anh thoáng qua một bóng hình đau khổ.
Hai mắt đượm tràm ngấm lệ. Tiểu Phong nhìn chăm chú vào vẻ mặt đau buồn của mẹ mà cõi lòng tê tái xót xa.
Mặt Tần Thiên Anh trắng mét, chẳng còn tí máu. Trong tâm tình xúc cảm bà ta nghiến răng kể lại việc xưa :
– Con không hỏi thì trước khi mẹ nhắm mắt theo về dưới âm phủ để gặp cha con thì mẹ cũng phải nói cho con nghe. Con nhứt định phải báo cho được thù nhà mới là đứa con có hiếu đạo.
– Đúng lắm. Thưa mẹ! Con cương quyết báo thù! Không trả được thù cho cha mẹ, con thề không sống làm người trên thế gian!
– Kẻ thù giết cha con là Lãnh Diện Vong Hồn chủ nhân của Địa bảo. Năm ấy cha con là Lê Bình, chính là chủ nhân của Nhân môn.
Nói tới đoạn này Tần Thiện Anh khóc òa lên nghẹn ngào trong cổ.
– Vì sao? Thưa mẹ, vì sao mẹ nói mau con nghe đi. Con nóng ruột quá!
– Vì cha mẹ với Lãnh Diện Vong Hồn là sư huynh sư muội cùng học một thầy. Lãnh Diện Vong Hồn tha thiết yêu mẹ bằng mối tình thầm kín chôn chặt đáy lòng. Dè đâu mẹ lại kết hôn với cha con.Từ trước ba giáo phái lớn là Thiên cốc, Địa bảo, Nhân môn hợp chung lại một môn giáo, tên gọi là Vũ Trụ bang. Môn giáo này do Thông Thiên Đạo Nhân làm Bang chủ. Vũ Trụ bang chia làm ba phái, có ba người cầm đầu. Thiên Linh Nhứt Kiếm làm chủ Thiên cốc, Lãnh Diện Vong Hồn làm chủ Địa bảo, Lê Bình làm chủ Nhân môn. Sau khi Thông Thiên Đạo Nhơn qua đời. Vũ Trụ bang không còn nữa vì ba phái hợp nhứt đó tách rời hẳn nhau, mỗi người chiếm độc quyền một phái chẳng ai chịu phục ai. Một hôm nọ Lãnh Diện Vong Hồn mời cha con sang bên Địa bảo. Theo lời đồn đại thì hắn bí mật giết hại cha con. Sau khi mẹ nghe được tin dữ ấy thì đại đội người ngựa của Địa bảo đã kéo tới bao vây Nhân môn chặt chẽ, một con kiến bò ra cũng không lọt. Mẹ hốt hoảng ẵm con phá vòng máu đoạn thoát thân, không may bị cao thủ của Địa bảo đánh trúng mấy chưởng. Phỏng như lúc ấy rủi ro không có Xích Cước Đại Tiên, vị thần cái vang danh lừng lẫy thời nay, đi đường ngang qua trông thấy mà cứu mạng của mẹ chắc chắn mười phần mẹ chẳng còn sống đến hôm nay với con.
Thuật tới giai đoạn bi đát này, Tần Thiện Anh khóc không còn ra tiếng nữa.
Tiểu Phong nghe lời mẹ chàng kể lể, nhướng đôi hàng kiếm mi một cái, ngước lên, miệng nói rang rảng như chuông đồng :
– Tiểu Phong này mà không lấy máu rửa sạch Địa bảo thề không làm người!
Liền tay, Tần Thiện Anh móc túi lấy một lá “Cầm kỳ” bằng gấm giao cho Tiểu Phong, bảo chàng :
– Nầy Phong con, như con mà sống được con nhất định hãy nối chí cha con làm chủ Nhân môn.
Tần Thiện Anh chưa nói hết câu thì tên mặc áo đen tuổi khoảng bốn mươi đã lạnh lùng nạt to một tiếng, nói :
– Tinh Nhãn Nhiếp Hồn! Nghe nói lão với bà này giao thiệp với nhau không đến nỗi lợi hại.
– Không sai! Đó là ngày hôm qua. Giờ nếu các người còn chần chờ không đi khỏi chốn này thì đừng lấy làm lạ sao ta xuống tay không để chút nhơn tình!
Tên mặc áo đen độ bốn mươi tuổi ấy vẫy cây thiết quải (quạt bằng sắt) một cái, phóng mắt quét qua đồng bọn ra hiệu, miệng nói to một câu :
– Bọn chúng ta phụng mạng của chủ bảo đến đây, dầu với giá nào đi nữa, cũng phải bắt người dẫn về! Các vị còn đợi chi mà chưa chịu ra tay bắt hai mẹ con mụ ta?
Lời hắn vừa dứt mấy mươi tên mặc áo đen cùng lúc xông đại vào cửa căn nhà lá. Đứa nào đứa nấy vung đao múa kiếm chờ xuống tay.
Một nơi vắng vẻ giữa cụm rừng xanh phút chốc đã hiện ra cái quang cảnh sát nhơn rùng rợn.
Tinh Nhãn Nhiếp Hồn đảo mắt nhìn khắp nơi, mặt bỗng nhiên biến sắc.
Tần Thiện Anh thấy rõ tình thế trước mắt hết sức bất lợi cho mẹ con bà. Nếu không có con người rùng rợn Tinh Nhãn Nhiếp Hồn này xuất hiện bất ngờ thì mạng sống của mẹ con bà được Ngọc Hoàng dũ sổ từ hồi nào rồi. Bà cũng biết nếu con mình không vải lưới cứu Tinh Nhãn Nhiếp Hồn thì lão đâu có liều chết để ủng hộ mẹ con bà ta giữa lúc chính lão cũng bị thương tích trầm trọng khắp mình đến thế? Hơn nữa, Tần Thiện Anh biết rõ là với thương tích của Tinh Nhãn Nhiếp Hồn dầu võ công lão cao cường đi nữa cũng không dễ chi bảo vệ được hai mẹ con bà ta thoát khỏi vòng vây.
Với ý nghĩ ấy, Tần Thiện Anh vái chào Tinh Nhãn Nhiếp Hồn một cái mở lời :
– Già này xin tiền bối đem thằng con của mụ ra khỏi nơi đây, đừng nghĩ đến mụ cho bận tâm. Phỏng sau này thằng con của mụ có ngày báo đặng thù sâu.
Đức lớn lão tiền bối ví tày trời biển. Mụ cảm kích vô cùng!
Tiểu Phong kêu lên :
– Mẹ! Mẹ phải cùng đi với con... Không thể...
– Con đi đi, đừng nghĩ đến mẹ nữa. Bịnh mẹ đã nhập vào nội tạng, dầu ráng lắm cũng chỉ còn sống thêm vài ngày nữa là cùng, chẳng qua lại kéo dài thêm sự đau đớn. Con đi đi. Con nhớ là phải trả món nợ máu cho cha con, đặng ra hồn người chín suối. Ngoài ra, còn việc này nữa, con nên tìm đến chú con ở “Vạn Hoa trang” trên đỉnh “Cửu Lãnh Phong” ở “Cửu Hoa sơn”, con hãy kể hết sự tình cho chú con nghe!
Tiếng sau cùng của câu nói vừa lọt khỏi miệng, thân hình Tần Thiện Anh vung nhoáng một cái bay bổ tới bọn người mặc áo đen lanh lẹ bất ngờ.
Chợt nghe một tiếng quát to :
– Tần Thiện Anh! Mụ đi tìm cái chết hả?
Giờ đây Tần Thiện Anh chỉ quyết tâm chết. Vì bà không chết thì cũng không thể nào Tinh Nhãn Nhiếp Hồn bảo hộ nổi cho cả hai mẹ con bà thoát khỏi vòng vây của mấy chục môn nhân “Địa bảo”. Kết cuộc chết hết cả hai mà còn để lụy thêm Tinh Nhãn Nhiếp Hồn là khác.
Chợt nghe một tiếng rú thảm thiết...
Liền theo đó tiếng kêu chát chúa của Tiểu Phong vang lên :
– Mẹ!
Chàng không biết tiếc đến mạng sống của mình là chi, vung người nhảy bổ tới trước.
Bỗng nhiên mắt thấy thân hình Tần Thiện Anh từ trong tiếng rú thảm thiết ấy bật nhào xuống đất chết tươi, đầu óc máu me văng bắn tứ tung. Cảnh trạng quá đỗi bi đát không ai nỡ nhìn.
Ngay giữa lúc Tiểu Phong bắn người bổ tới đó, Tinh Nhãn Nhiếp Hồn cất tiếng gọi khẽ một câu :
– Bộ mi muốn đi tìm cái chết hả?
Đưa nhanh cánh tay tới, lão kéo Tiểu Phong trở về.
Tiểu Phong quát to như một con hổ con :
– Bọn bây mau đền mạng mẹ ta, đền mạng cha ta mau.
Tiếng hét của chàng rùng rợn khiếp người.
Tinh Nhãn Nhiếp Hồn vừa kéo lui Tiểu Phong một cái thì tên mặc áo đen trạc bốn mươi tuổi ấy cũng vừa điều khiển đồng bọn tấn công ào ạt ngay. Cánh tay mặt của hắn vung một chiêu “Thiên lý tống khách” đánh thẳng một thiết quải vào ngực Tinh Nhãn Nhiếp Hồn. Chiêu ấy của hắn nhanh, mạnh dường như điện chớp. Tinh Nhãn Nhiếp Hồn tay trái giắt Tiểu Phong tung người thối lui.
Tuy hành động chớp nhoáng như thế, lão vẫn bị đối phương đánh trúng.
Tinh Nhãn Nhiếp Hồn gắng gượng thối lui, mà hai con mắt đã nổ đom đóm, máu trong tim dội lên. Lão tự biết không thể đối phó nổi. Nếu không bỏ chạy thì lão cũng chẳng còn.
Từ trong hai luồng nhãn quang của Tinh Nhãn Nhiếp Hồn bắn ra những tia sát khí lạnh người. Lão cắp Tiểu Phong vào nách, hét to một tiếng tợ sấm vang, vọt mình bắn ra. Hai ngọn chưởng rít lên vù vù.
Tuy mình trọng thương, hai chưởng ấy Tinh Nhãn Nhiếp Hồn đã vận toàn lực mà đánh tới nên có một sức mạnh phi thường. Hai cánh tay của lão đẩy tới thì liền có tiếng rú thảm thiết thét vang. Một tử thi ngã nằm sóng sượt trên mặt đất!
Thế nhưng sau khi tập trung công lực toàn thân vào hai chưởng ấy, Tinh Nhãn Nhiếp Hôn chịu không nổi với thương tích trầm trọng, mửa xối ra ba búng máu tươi. Thân hình lão xoay tròn hai vòng mới gượng đứng vững.
Mấy mươi tên môn hạ của “Địa bảo” quát tháo ầm ĩ, kẻ dao người kiếm múa ào ào bao vây Tinh Nhãn Nhiếp Hồn vào giữa thế kẹt.
Tinh Nhãn Nhiếp Hồn giật người. Nếu lão không bị nội thương quá đỗi trầm trọng thì mấy mươi tên mặc đồ đen ấy chắc chắn không sống sót một mống nào dưới độc thủ của lão.
Đương khi mấy chục tên áo đen như vậy, Tinh Nhãn Nhiếp Hồn vung liền ba chưởng giết luôn mấy đứa, nhưng bọn người của “Địa bảo” vẫn không thối lui, cứ tràn tới như ong.
Lão bụng bảo dạ rằng :
– “Thật không ngờ Tinh Nhãn Nhiếp Hồn ta lại có ngày hôm nay.”
Quá đỗi khích động, hai giọt lệ anh hùng rơi theo hai bên gò má của lão.
Trong hoàn cảnh ấy. Bọn người của “Địa bảo” la hét vang dội cả khu rừng, cùng ra tay một lượt nhào vô tấn công.
Tuy Tinh Nhãn Nhiếp Hồn vung chưởng đánh chết thêm mấy đứa nữa nhưng miệng lão lại mửa luôn mấy búng máu tươi, cơ thể không còn đứng vững.
Chợt đâu. Lão nghe trong chỗ mờ mờ, lời trăng trối của Tần Thiện Anh phớt nhẹ vào hai lỗ tai. Tinh thần của Tinh Nhãn Nhiếp Hồn tự nhiên phấn chấn lạ lùng bất kể với giá nào lão cũng cứu Tiểu Phong khỏi tay bọn “Địa bảo”. Với ý nghĩ ấy Tinh Nhãn Nhiếp Hồn nghiến chặt hai hàm răng, tay mặt tống ra liên tiếp hai chưởng. Toàn thân lão phớt nhẹ một cái bay vút lên, nhắm phía ngoài rừng thoát mau như gió.
Dùng hết sức lực cuối cùng ấy, Tinh Nhãn Nhiếp Hồn quả nhiên thoát khỏi vòng vây, lúc thân hình lơ lửng giữa không gian đầu óc choáng váng, máu tươi trong miệng lão bắn xối ra như mưa tên.
Lão và Tiểu Phong khác nào hai con diều giấy bị đứt dây rơi nhào xuống đất.
“Bịch” một tiếng tuyết văng trắng xóa. Tên mặc áo đen khoảng bốn mươi tuổi ấy quát một tiếng dữ dội, vung cây thiết quải bắn người bay vút theo. Mắt hắn trông thấy Tinh Nhãn Nhiếp Hồn và Tiểu Phong đã lọt vào chỗ chết lập tức.
Một Luồng linh quang phớt nhẹ qua đầu óc Tinh Nhãn Nhiếp Hồn. Đúng lúc tên mặc áo đen độ bốn mươi tuổi ấy đưa thẳng cây thiết quải (quạt sắt) đánh bổ tới, lão lách mình đứng phắt dậy gọn gàng.
Hắn đánh đòn ấy ra ngoài không khí.
Tinh Nhãn Nhiếp Hồn cắp Tiểu Phong nhảy ra ngoài vài trượng, chạy thẳng vào cụm rừng xanh.
Tên mặc đồ đen bốn mươi tuổi nạt vang như trâu rống :
– Đố mi chạy đâu.
Hai chân nhún một cái toàn thân như một con chim én liệng bốc theo sau bén gót.
Mấy chục tên mặc đồ đen reo hò vang dậy, cũng bương bả đuổi theo.
Tinh Nhãn Nhiếp Hồn nín thở ẵm Tiểu Phong chạy hơn ba mươi trượng.
Thần hồn trí não của lão mơ mơ màng màng, miệng vọt máu tươi không ngớt. Lảo đảo mấy cái lão lại té sấp xuống đất.
Tiểu Phong thất kinh gọi to :
– Lão tiền bối...
Tiếng gọi của chàng bị tiếng hét la inh ỏi mé sau khỏa lấp, xa xa mấy chục tên mặc đồ đen ấy đã chạy tới.
Tiểu Phong cảm dộng nói lên :
– Ngờ đâu tôi vô ý cứu người... người vì mẹ con tôi mà bỏ mạng. Tiểu Phong không trả được mối thù này thì chẳng làm người.
Tiếng la hét vang tới. Người của “Địa bảo” chỉ cách chừng một trượng. Tên mặc đồ đen độ bốn mươi ấy vừa chạy tới liền vung thiết quải quát nói :
– Nạp mạng cho ta!
Cây thiết quải múa lẹ tợ chớp. Từ trong tiếng gió vun vút người hắn bay bổ tới nhắm thẳng đầu Tinh Nhãn Nhiếp Hồn đánh xuống.
Thét to một tiếng, lảo đảo :
– Mi muốn chết!
Thân hình Tinh Nhãn Nhiếp Hồn vùng dậy.
Cây thiết quải của đối phương giáng tới.
Lão hét một cái, vận dụng toàn lực vào cánh tay mặt quật liền. Một luồng chưởng phong không kém sức đổ núi xô non đẩy ra.
Tên mặc đồ đen độ bốn mươi tuổi ấy không sao ngờ được Tinh Nhãn Nhiếp Hồn đang hôn mê lại có thể phóng chưởng quá đỗi mãnh liệt, lẹ làng. Hắn chưa tránh thì chưởng phong đã đến, “ầm” một tiếng ngân vang. Cả người hắn bị tung bay lên giữa chừng không gian. Máu me óc thịt văng nát như tương, chết một cách rùng rợn trước khi rớt xuống đất.
Trong đầu óc của Tinh Nhãn Nhiếp Hồn chỉ có một ấn tượng không bao giờ xóa nhòa là gởi gắm Tiểu Phong trước khi liều chết với kẻ thù cho lão rảnh tay.
Bất luận bằng cách nào, lão cũng nhứt định cứu sống Tiểu Phong.
Bọn người của “Địa bảo” cũng không ngờ cái chết quá đỗi thê thảm của tên mặc đồ đen tuổi độ bốn mươi ấy mà ngừng cuộc truy kích. Trái lại, chúng lại còn nhào tới giống một bầy chó điên.
Giết tên mặc đồ đen tuổi độ bốn mươi ấy xong, Tinh Nhãn Nhiếp Hồn không màng đến bọn người của “Địa bảo” lão cứ ẵm Tiểu Phong chạy qua cụm rừng đến bờ sông. Không còn chịu dựng được nổi, máu trong miệng lão cứ tuôn ra như xối. Lão lại té sấp xuống.
Tiếng quát tháo của bọn mặc áo đen rượt theo đã kề sát.
Tinh Nhãn Nhiếp Hồn nói với Tiểu Phong trong hơi thở hồn hển của người sắp chết :
– Tiểu Phong mi trốn chạy cho mau... Ta không đi nổi!
Tiểu Phong vừa khóc vừa nói :
– Không! Lão tiền bối ơi! Tôi không chạy trốn. Tôi không nỡ để lão tiền bối chết! Tôi làm sao...
Trợn to đôi mắt, Tinh Nhãn Nhiếp Hồn nói ngập ngừng đứt nối :
– Không lý... mi định... chết?
Giọng nói của lão hết sức bi ai thống thiết khiến chàng cảm động vô cùng, Tiểu Phong khóc òa lên nói :
– Vì Tiểu Phong này mà lão tiền bối bỏ mạng... lòng tôi không nỡ...
– Đấng nam tử... há dễ... khóc lóc thế à? Trốn mau đi! Ta không còn sức...
mau lên... Mi đã quên lời ta nói rồi... Ta truyền cho mi võ công... giờ đây ta lấy lại... Câu nói...
Lúc ấy mấy chục tên mặc áo đen đã đến cách chừng một trượng. Một lão già trong bọn cất tiếng nói lạnh lùng :
– Thử xem hai đứa mi chạy trốn ngả nào!
Tinh Nhãn Nhiếp Hồn nghiến chặt hai hàm răng, nhịn đau đứng dậy. Lão choáng váng cả người, lảo đảo gần té. Miệng lão quát to bảo :
– Lũ bây có giỏi thì nhào vô xem?
Lại day sang, lão nói với Tiểu Phong.
– Chạy mau đi! Việc này để mặc ta...
Ngay lúc ấy. Lão già mặc áo đen hét lên một tiếng, thân pháp nhanh như điện chớp, tống vào người Tinh Nhãn Nhiếp Hồn một chưởng.
Tinh Nhãn Nhiếp Hồn không thèm né tránh, cố sức còn lại đẩy ra một chưởng quyết chống trả lại mãnh hệt. Thảm hại thay, xuất chiêu và lão mới biết mình không còn sức nữa!
“Bình” một tiếng vang dội toàn thân, Tinh Nhãn Nhiếp Hồn bị đánh văng xa một trượng. Miệng trào mửa xối những búng máu tươi nhuộm đỏ vũng lớn. Thân thể lão giờ đây thành một cái xác không hồn.
Tiểu Phong kêu lên hãi hùng :
– Lão tiền bối!
Tinh Nhãn Nhiếp Hồn có còn biết chi nữa đâu. Thi thể của lão nằm im lìm một đống!
Chính mắt đã chứng kiến cái chết thảm thiết của mẹ mình, giờ đây lại mục kích cái chết bi đát của Tinh Nhãn Nhiếp Hồn chàng xót xa, đau đớn gần xỉu người chết giấc! Mắt Tiểu Phong bắn tủa hai luồng sát quang dữ tợn. Chàng ngó lườm lườm vào mặt lão già đã đánh chết Tinh Nhãn Nhiếp Hồn, miệng thét vang như cọp rống :
– Lũ ma quỷ hung ác kia, ta quyết liều sống chết với quân bây một trận!
Lúc tràn ngập đau buồn, oán giận, chàng quên nghĩ đến cha mẹ với người ơn của chàng đương chờ chàng trả thù cho họ. Với tánh nóng vũ phu, chàng lăn xả vào bọn người của “Địa bảo”!
Tiểu Phong đấm đánh lung tung tuy chẳng đúng chiêu thức vào đâu cả, nhưng quá liều mạng thành thử có một nghị lực mạnh mẽ lạ kỳ.
Lão già mặc áo đen ấy lách mình tránh khỏi một đấm của Tiểu Phong đánh tới, liền quất chân mặt đá ngay vào bụng dưới của chàng một đòn.
Tội nghiệp Tiểu Phong, trong người chẳng có một tí võ công nào cả, thử nghĩ làm sao chịu nổi một đá của đối phương.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng, chàng đã bị trúng cái đá của lão già mặc áo đen ấy vào bụng.
Tiểu Phong kêu “ối” một tiếng thảm thiết, máu họng chàng trào tuông.
Toàn thân chàng không khác một mũi tên bị bắn cây cung, văng tuốt xuống sông.
“Ùm” một tiếng nước tung trắng xóa. Người của Tiểu Phong chìm sâu xuống đáy. Nước chảy ầm ầm!
Thân thể của Tiểu Phong vẫn không nổi tên.
Mấy mươi tên môn hạ của “Địa bảo” nhìn theo dòng nước chảy xiết, mặt nở nụ cười. Một tên cao lớn trong bọn chúng chạy tới trước mặt lão già áo đen vái chào một cái nói :
– Bẩm Phó đàn chủ, theo lệnh của Bảo chủ truyền bảo chúng ta là phải bắt sống hai mẹ con nó. Hiện thời cả hai đều chết ráo biết về phục mạng sao đây?
Lão già mặc áo đen ấy cười một giọng nham hiểm đáp :
– Thì có sao cứ trình thuật lên thế ấy. Thôi bọn ta về ngay còn chờ đợi gì nữa?
Mấy chục tên mặc áo đen vâng vâng dạ dạ hè nhau rút về.
Tuyết vẫn rơi phay pháy xuống như cũ. Gió bấc vẫn thổi lạnh buốt không ngừng.
Trên mặt tuyết, Tinh Nhãn Nhiếp Hồn, một nhân vật từng làm vỡ mật các giới giang hồ, vì chánh nghĩa mà bỏ mạng vẫn còn ngủ yên một giấc ngàn thu.
Một đời giết người vô số kể, lúc chết lại khiến nhiều người cảm động vô cùng, chánh nghĩa của lão còn mãi trên miệng dân gian, bạo khí của lão ngàn thu chói rạng.
Tuyết mỗi lúc càng phủ lên thi hài Tinh Nhãn Nhiếp Hồn càng dầy. Những đống máu vì chánh nghĩa của lão lại thật nhiều, mặc tuôn chảy khắp mình lão...
Vì sanh mạng của vô lâm mà tạo thành. Sau khi lão chết sẽ nhuộm đỏ võ lâm...
để chỉnh đòn lại giang hồ, trừ gian, vực đạo.
Máu ấy giống như nước dưới sông ầm ầm chảy mãi không ngừng. Do đó những dòng máu của Tinh Nhãn Nhiếp Hồn là đầu mối của một trường thảm kịch võ lâm.
Tiểu Phong không chết đuối dưới đáy sông.
Sau độ nửa thời thần, chàng nổi mình trên mặt nước. Sống với nghề lưới cá, chàng sống với nước không kém với người sống trên bờ. Sau khi nổi lên Tiểu Phong cương quyết tự nguyện với mình: “Này Tiểu Phong, mi không thể chết, mối thù của cha mẹ mi, mối thù của người ơn mi cần dùng đến máu mới rửa sạch...”
Nếu lúc bình thường, Tiểu Phong chỉ cần dùng sức là lội được vào bờ. Khốn nỗi trong mình đang bị trọng thương phỏng như không vì hai chữ “báo thù” khiến chàng tràn trề dục vọng “cần phải sống” thì chàng đã bị chìm sâu dưới đáy sông.
Dòng nước đen ngòm trôi chảy mãi không thôi, nó mang theo thân mình Tiểu Phong dập dềnh trôi nổi.
Bỗng dưng tay chàng vớ được một thân cây. Hy vọng rửa hờn cho mẹ, chàng cố sức ngoi lên, bơi thật nhanh vào bờ.
Nhưng, đường vào bờ xa xôi vạn dặm, trước mắt cậu là một màn đen u tối.
Cơ thể rã rời, chàng ôm cứng thân cây, thả người trôi nổi bồng bềnh, thiếp vào một giấc mơ hiệp hành đầy lý thú.
Bình luận
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1