chương 25/ 27

Nắng sớm hiện ra, ánh nắng vàng óng ánh xuyên qua cửa sổ lẻn vào, khắp phòng sáng trưng.

Bức tường màu trắng phản xạ tia nắng, chiếu rọi gương mặt tái nhợt nhỏ nhắn của người nằm trên giường bệnh, cũng nhìn thấy vết bầm trên má của cô do bị Carlos đánh càng thêm dọa người.

Hai tay đan vào nhau anh ngồi ở bên giường, ngắm nhìn cô, hàm dưới buộc chặt.

Đào Hoa ngọt ngào dịu dàng, Đào Hoa vui vẻ, Đào Hoa đau lòng, Đào Hoa tức giận... Cô đã từng có sức sống như thế, nhưng lúc này lại yếu đuối bị thương nằm trên giường.

Tôi họ Hà, trong từ thế nào, đào trong từ hoa đào, Hà Đào Hoa.

Cô mỉm cười, giọng nói ngọt ngào bên tai, thoáng như mọi chuyện như vừa xảy ra hôm qua.

Anh có một đôi bàn tay thần kì....

Em yêu anh... Em muốn ở bên anh cả đời......

Anh trước kia làm gì không quan trọng, quan trọng là anh bây giờ........

Em muốn kết hôn, muốn ở đây bên cạnh anh cả đời.... cả đời.....

Anh cổ họng bị buộc chặt, hốc mắt ửng hồng.

Đồ Hải Dương, em yêu anh......

Anh rung động nhắm mắt lại, tối hôm qua cô yếu ớt ngất xỉu trong ngực anh, giống như là cơn ác mộng anh sợ hãi nhất.

Đều là lỗi của anh.

Nếu không phải tại anh, cô giờ phút này còn an toàn trong cửa tiệm, vui vẻ nấu ăn trong phòng bếp, ngâm nga bài hát, dù bận rộn nhưng bình an và thỏa mãn.

Mơ ước của cả đời cô chính là cửa tiệm kia, hôm nay cửa tiệm bị thiêu hủy, cô bị bắt cóc, bị đánh, suýt chút nữa bị giết chết——

Anh gần như là có thể hình dung được gương mặt khổ sợ đau lòng của cô khi tỉnh lại phát hiện cửa tiệm bị đốt sạch.

Đây tất cả, tất cả do anh tạo thành!

Hải Dương mở mắt ra, nhìn gương mặt yếu ớt tái nhợt của cô, ngực một trận co rút.

Anh không muốn phải nhìn thấy cô vì anh mà bị thương, càng sợ hơn khi cô tỉnh lại, sẽ nhớ lại mọi chuyện đêm qua, mà sợ anh.

Anh không thể chịu được khi thấy ánh mặt sợ hãi của cô nhìn mình, anh sợ anh sẽ không nhịn được mà không ngừng ép buộc cô đừng sợ anh!

Đè nén khát vọng muốn dẫn cô rời đi, anh giơ tay miêu tỉ mỉ miêu tả hình dáng của cô, từ mi mắt, rồi đôi mắt, tai, mắt, mũi miệng, đem toàn bộ gương mặt cô khắc họa trong lòng.

Nắng sơm yên tĩnh, tất cả giống như trong mộng.

Anh cúi người hôn lên môi cô, dán sát vào môi cô, khàn giọng mở miệng: "Anh rất xin lỗi...."

Ngoài phòng bệnh dần dần truyền đến tiếng người, anh biết chỉ một lát nữa, sau khi hết thuốc mê cô sẽ tỉnh lại.

Anh giúp cô đắp chăn, nắm chặt tay, quay người rời đi.

Anh nói anh ấy muốn đi là có ý gì?

Chính là muốn rời khỏi đây.

Đi? Ai muốn đi?

Mơ hồ nghe được tiếng tranh chấp từ xa đến, cô hoang mang lo sợ.

Anh cứ để anh ấy đi như thế sao?

Lão bà, đầu trọc lớn như vậy, cậu ta muốn đi, ai ngăn được.

Đầu trọc? Là Hải Dương sao? Anh muốn đi?

Không cần, cô không muốn!

Cô cố gắng mở mắt ra, chỉ muốn thoát khỏi bóng tối bao trùm.

Anh—— đúng là đần độn! Người ngốc cũng nhận ra được Đào Hoa yêu Hải Dương, anh ấy lúc này đi mất, sẽ hối hận cả đời!

Anh muốn cậu ấy biết, nhưng đây là lựa chọn của cậu ta.

Lựa chọn? Lựa chọn chó má gì!

Anh đáng ghét, cô đã nhiều lần nói yêu anh, anh còn không nghe rõ!

Tại sao?

Bởi vì cậu ấy không ích kỉ như anh.

Cảnh Dã.....

Không ích kỉ? Mới là lạ!

Người đàn ông đáng giận kia, căn bản là vô cùng ích kỉ!

Trong lòng bốc hỏa, cô tức giận, rốt cuộc mở mắt ra, cố gắng nhìn, một lúc sau trần nhà màu trắng từ từ rõ ràng, cũng không quen thuộc, cô suy yếu quay đầu nhìn, chỉ thấy một đôi nam nữ ở mép giường cô, ôm nhau.

Là Cảnh Dã và Hiểu Dạ.

"Kẻ địch của bọn anh rất nhiều, em ít ra còn có năng lực tự bảo vệ, Đào Hoa chỉ là người bình thường, nếu cô ấy vì Hải Dương mà chết, anh không nghĩ cậu ta có thể chịu được." Cảnh Dã ôm Hiểu Dạ thở dài: "Huống hồ, em nghĩ nếu cô ấy biết rõ chân tướng sự việc, còn có thể tiếp nhận cậu ấy?"

"Phụ nữ chúng em rất kiên cường." Hiểu Dạ ngẩng đầu nhìn Cảnh Dã, "Anh cũng nghe Mạc Sâm kể lại tình hình lúc đó rồi, nếu cô ấy không tiếp nhận được, thì sẽ không xông lên ngăn cản Hải Dương."

Cảnh Dã trầm mặc.

"Em không phải ban đầu đã tự biết bảo vệ mình, anh cũng vậy. Nhưng con người luôn phải học, không phải sao?"

Anh vò vò mái tóc, vô lực lầu bầu, "Nói thì nói thế không sai nhưng—— "

"Nếu không sai anh cũng mau đi ngăn anh ấy lại." Hiểu Dạ cắt đứt lời anh, không cho anh nói tiếp.

"Anh cũng đã thử." Cảnh Dã nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Vấn đề là, dù chết đầu trọc cũng không thèm nghe anh nói."

"Anh ấy..... ở đâu?"

Đào Hoa nghe đến đó, không nhịn được mở miệng chen vào hỏi, làm Cảnh Dã và Hiểu Dạ sợ hết hồn.

"Đào Hoa, cô tỉnh." Hiểu Dạ thấy cô muốn ngồi dậy, vội vàng tiến tới đỡ cô.

Đào Hoa nắm lấy tay Cảnh Dã, tức giận mở miệng: "Anh ấy bây giờ ở đâu?"

Thấy vẻ mặt tức giận của cô, Cảnh Dã chợt nhíu mày, "Cô tại sao lại muốn biết?"

Đào Hoa không để ý vai phải bị đau, cánh tay phải cũng giơ lên, níu chặt cổ áo Cảnh Dã, kéo cả người anh xuống, cắn răng nói: "Đương nhiên bởi vì tôi yêu cái tên ngoan cố khốn kiếp đó!"

Cảnh Dã trừng mắt nhìn, nhe răng cười, trong nháy mắt quyết định bán đứng bạn tốt.

"Cậu ta ở quán bia, dọn dẹp hành lí."

Mặc dù tối hôm qua, xe cứu hỏa tới rất nhanh, nhưng quán bia cũng bị cháy sạch, chỉ còn một nửa.

Anh lên tầng hai, cất máy tính vào trong túi, thu dọn quần áo, cầm ví và hộ chiếu mới xách ba lô xuống lầu, không ngờ vừa ra cửa, đã nhìn thấy sau vách tường sụp đổ, một cô gái đứng ở sân viện nhà bên cạnh.

Sắc mặt anh tái đi, cả người cương cứng.

Đào Hoa.

Căn nhà gỗ màu trắng sụp đổ chỉ còn vài cọc gỗ màu đen, bụi cây hoa quế ở sân trước bị cháy sạch, hành lang gỗ lim, con rồng phun châu quấn quanh cổng vòm cũng bị thiêu hủy, hỗn độn trên mặt đất, đường mòn gạch đỏ thật vất vả mới được sửa sang bây giờ cũng bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, cây Phượng hoàng mộc trong sân cũng bị cháy đổ nghiêng ngả lên tường gạch.

Không khí còn sót lại mùi cháy khét, "Ánh trăng biên cảnh" của cô chỉ cô chỉ còn là đống gạch vụn đổ nát.

Cổ họng anh nghẹn chặt, không biết tại sao cô ở chỗ này, cô giờ này phải ở bệnh viện mới đúng.

Anh hoàn nghi vì mình quá mức khát vọng nên sinh ra ảo ảnh, nhưng gió biển thổi cuốn bay mái tóc đen của cô, nâng lên làn váy, anh thậm chí còn ngửi được mùi thơm trên người cô.

Anh biết mình nên nhanh chóng rời đi, thừa dịp cô chưa thấy anh, nhưng không cách nào nhúc nhíc.

Sau đó, cô chuyển động xoay người nhìn thấy anh.

Vừa nhìn nét mặt của cô, anh giống như bị người ta hung hăng giáng một quyền nặng nề vào trái tim.

Bình luận





Chi tiết truyện