chương 10/ 27

Vừa cầm lấy máy sấy, Hoa Đào đã nhìn thấy anh cầm một hộp cơm và một lon coca đặt trước mặt mình.

“Ách…. Tôi không muốn ăn….” Còn rất muốn ói, cô cười cười xin lỗi, “Mọi người cứ ăn đi.”

Anh không nói gì, đưa mấy hộp cơm còn lại cho ba đứa bé rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Một người lớn và ba đứa bé rất nhanh ăn xong bữa trưa.

Buổi trưa, ánh mặt trời lên cao, bên ngoài nhiệt độ như hỏa diệm sơn, cô nhìn đường nhựa bên ngoài giống như đang bị mặt trời nung chảy.

May mắn là tầng một của nhà hàng có máy lạnh với công suất lớn, nếu không cô sợ rằng sống không quá 30 phút.

Mượn anh điện thoại thông báo cho A Linh và Tiểu Quyên nghỉ ngơi một ngày. Cô ngồi xuống, nhìn ba đứa nhóc, lúc ăn cơm vẫn trầm mặc như thường.

Nhìn ba đứa nhóc ở trước mặt, lại nhìn đầu trọc khổng lồ ở bên cạnh, không chịu nổi không khí yên lặng, cô lên tiếng hỏi.

“Mấy đứa trẻ sao lại ở cùng anh?” Ba đứa bé là cô nhi, anh ta nhận nuôi bọn trẻ sao? Nhưng anh ta chỉ có một mình, cũng không phù hợp để nhận nuôi.

“Bằng hữu gửi.” Anh mở miệng.

“Bằng hữu?” Cô chớp chớp hai mắt to đen nhánh, nhìn anh.

“Cảnh Dã và Hiểu Dạ.” Nhìn ba đứa bé vùi đầu ăn cơm anh nói: “Cô đã gặp.”

“A! hai vợ chồng kia?”

“Ừ.”

“Tại sao lại gửi cho anh trông?” Cô lại hỏi.

“Bọn họ không rảnh.”

Cô chớp mắt mấy cái, nhìn ba đứa bé trước mắt, sau đó nhìn anh, không tự chủ mỉm cười.

Không cách nào coi thường ánh mắt nhìn chăm chú vào mình, anh nghiêng đầu nhìn cô, chỉ thấy cô một tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười.

Anh hoài nghi nhíu mày.

“Thật ra thì….” Cô thong thả ung dung, tâm tình vui vẻ cười cười tuyên bô, “Anh là người tốt chứ sao.”

Anh kinh ngạc nhìn cô chăm chú, thật lâu không nói ra lời.

Lần thứ hai, cô nói anh là người tốt.

Tối qua có thể vì cô uống say, thần trí mơ hồ, cho nên mới có loại ảo giác kia, nhưng hôm nay cô hoàn toàn tỉnh táo——”

Nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của cô, không hiểu sao một luồng khí nóng bốc lên mặt, anh buột miệng nói: “Bọn chúng ở chỗ này, vì chỗ ở của tôi rộng rãi.”

“Ừ, tôi biết….” Nhìn gương mặt đen của anh hơi ửng hồng, Hoa Đào cố ép bản thân không được cười, cúi đầu uống nước.

Nhìn hai bả vai cô rung rung, rõ ràng là đang cười, anh có chút ảo não nói: “Chỉ thuận tiện thôi.”

“Ừ, tôi hiểu được….” Trời ạ, không ngờ anh cũng biết xấu hổ, thật đáng yêu.

“ Ngày hôm qua cũng chỉ thuận tiện.” Anh gần như thẹn quá hóa giận cúi đầu lại gần cô, trầm giọng giải thích: “Tôi chỉ tình cờ đi mua bia qua mà thôi.”

“Ừ, tôi hiểu.” Biết anh tức giận, cô cố gắng nhịn cười, rất nỗ lực trưng ra gương mặt nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng vẫn phải cảm ơn anh cứu tôi.”

Cô nghiêm túc cùng anh nói cám ơn, hại anh nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô, ai ngờ cô lúc này vẻ mặt vô tội nói thêm một câu.

“À, còn nữa, cảm ơn anh tối qua mời tôi uống bia.”

Cô thật sự không phải cố ý, nhưng đi mua bia? Nhà anh mở quán bia, còn lấy cớ sứt sẹo như vậy, đúng là thiên tài rồi.

Hơn nữa, anh ta phản ứng rất đang yêu.

Không ngờ dáng người anh cao to khôi ngô, diện mạo trông lạnh lùng vô tình lại vì một câu khen ngợi mà đỏ mặt, khi co nói ra câu sau cùng thì mặt anh đỏ hồng giống như sắp bốc khói.

Vừa nghĩ tới tình huống hôm đó, cô lại cảm thấy buồn cười.

Sau đó, anh nhất quyết im lặng, không hề trả lời bất cứ vấn đề nào của cô, nhưng vẫn bôi thuốc giúp cô, xác định cô không còn buồn nôn nữa mới đưa cô về tiệm.

Anh thậm chí còn bảo đứa bé lớn nhất mang bữa tối qua cho cô.

Sau lần đó, cô xác định anh chỉ tỏ vẻ hung ác, thật ra là mặt ác, tâm thiện.

Giữa trưa hôm sau, cô bưng một nồi lẩu hải sản và mấy món ăn, cùng cơm, mang qua, anh mở cửa hết sức thô lỗ, cô nghĩ anh vẫn còn đang tức giận, sẽ từ chối, ai ngờ anh vẻ mặt không thay đổi nhưng cũng không nói hai lời cầm đồ ăn mang vào.

Những cái nồi cùng bát đĩa được rửa sạch bóng được mấy cậu bé mang trả lại, cô nhìn ba đứa bé nhìn chăm chú vào bánh phô mai trong tủ, thì lập tức cắt ba miếng mời mấy đứa nhóc.

Mấy ngày sau, cô đều thấy ba đứa bé thay phiên nhau xuất hiện bên ngoài cửa tiệm, nhìn lén vào bên trong, bộ dáng chảy nước miếng.

Cô không biết được món ăn của anh nấu khó ăn đến mức nào, nhưng nhìn bọn nhóc ngày ngày trình diện ở cửa tiệm, còn anh miễn cưỡng coi như là cũng mở tiệm ăn, vậy mà ngày ngày chạy đi mua cơm hộp, khiến cô càng khẳng định tay nghề của anh thật sự không tốt.

Sau đó, cô cuối cùng không nhịn được, mang thức ăn đến nhà bên cạnh cứu tế…. Không đúng, đó là cùng hàng xóm hòa hợp, thì vị tiên sinh đầu trọc kia rốt cuộc phát hiện hành động của bọn trẻ, trưng bày gương mặt lạnh lùng đại giá quang lâm, làm thẻ hội viên ở cửa hàng, còn đặt cơm hàng ngày.

Lần này, cô không nhịn được cười, thậm chí tốt bụng còn chuẩn bị đồ ăn sáng cho bọn trẻ, mỗi sáng dậy rời giường làm điểm tâm, thuận tiện làm luôn cho bọn họ, lúc đầu cô chỉ để ngoài hiên, sau đó không cần cô gọi, thời gian vừa đến, ba đứa nhóc tự động tới của tập họp.

Cô đưa bữa ăn sáng thì anh đã ra ngoài chạy bộ, có lần gặp anh, anh cũng không khách sao, mặt dày cùng bọn trẻ ăn ở ngoài hiên.

“Này, anh tên là gì?” Cô nhìn anh cắn miếng sandwich to, rồi lại nhìn vào cánh tay cường tráng của anh, mỉm cười hỏi khẽ.

“Đồ Hải Dương.”

“Viết như thế nào?”

“Đồ của tàn sát.” Anh chỉ vào phía mặt biển, nhàn nhạt mở miệng. “Hải Dương trước mặt.”

“Đồ Hải Dương?” cô mỉm cười đọc lại một lần.

“Ừ.” Anh đáp lại, sau đó lại cắn một miếng sandwich.

Cô chống cằm, cười vui vẻ.

Thật ra thì đã sớm biết tên anh, nhưng muốn nghe anh chính miệng nói với mình.

“Đồ, Hải, Dương.” Cô nghiền ngẫm từng chữ, nói lại một lần.

Anh nhíu mày cảnh giác nhìn cô.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô bật cười, nhìn anh nói: “Tôi họ Hà, trong từ thế nào, đào trong từ hoa đào, Hà Đào Hoa.” (cái này chém)

Anh nhì cô, nửa câu cũng không nói, trầm mặc một lúc, mới đáp lại, “Ừ.”

Chẳng biết tại sao, một tiếng “Ừ” của anh khiến tâm trạng cô lại vui vẻ, cả ngày làm việc mang theo nụ cười.

Cứ thế sau 5:00 cô rảnh rỗi sẽ mang điểm tâm hoặc bữa tôi qua cho bọn họ.

Anh hoàn toàn không phản đối, thậm chí khi cô đóng cửa tiệm, anh cũng rất đúng lúc có mặt.

Kể từ sau khi xảy ra vụ cưỡng bức, anh mắc đèn ở tường rào giữa hai nhà, ngọn đèn kia vừa dúng chiếu sáng toàn bộ góc khuất.

Thật ra cô chưa hề nói, nhưng anh lại biết cô sợ hãi, luôn xuất hiện những lúc cô cảm thấy lo lắng.

Anh trầm mặc ít nói, lại có vẻ không thèm để ý đến lời của cô, chỉ thi thoảng đáp ứng một hai câu, hay có lúc hơi nâng khóe miệng.

Bởi vì sợ, bởi vì cô đơn, bởi vì tĩnh mịch, cô lúc rảnh mặt dày chạy tới tiệm của anh, đưa điểm tâm ngọt cùng đô ăn, sau đó dù cô nói nhiều một chút, thích lo chuyện bao đồng một chút, bọn họ cũng dễ dàng tha thứ cho cô.

Cô thích anh, cũng thích ba đứa bé trầm mặc ít nói kia.

Bình luận





Chi tiết truyện