chương 16/ 27

Trong đêm tối, cô chỉ cảm thấy anh.

Anh đang rong ruổi trên cơ thể cô, so với mưa bão ngoài kia còn kích động, mạnh mẽ hơn.

“Anh không muốn tổn thương em.”

“Em biết.”

Anh hôn lên khóe mắt cô, bởi vì đau đớn mà chảy xuống một giọt lệ.

Anh vừa dịu dàng, vừa nhiệt tình, cô chưa bao giờ có cảm giác được quý trọng như thế.

Ngoài cửa sổ, mưa gió; trong cửa, cảnh xuân tươi đẹp.

Tay của anh, nụ hôn của anh xua đi đau đớn ngắn ngủi, anh to lớn, nóng rực, cuồng nhiệt, lấp đầy cô, từ trong ra ngoài, đều là anh.

Cô giống như một con thuyền nhỏ trên biển đang chênh vênh giữa cơn bão, không cách nào phản kháng cũng không muốn phản kháng, chỉ có thể để mặc cho anh trên người cô phát huy.

Anh cố kiềm nén kích động cùng dục vọng của mình, cúi xuống hôn xương quai xanh, cổ, vuốt ve bầu ngực tuyết trắng đầy đặn, dùng môi lưỡi, chậm rãi trêu chọc cô.

Cô mềm mại, anh mạnh mẽ, cô trắng mịn, anh ngăm đen, cô và anh hoàn toàn khác nhau, nhưng lại rất hòa hợp.

“Hải Dương….” Sắc mặt cô ửng hồng, thở gấp rên rỉ.

Anh nhìn gương mặt của cô, dùng tốc độ cực kì chậm rãi di động, một lần lại một lần tiến vào trong thân thể cô, cô xinh đẹp hấp dẫn không thể tin được, nhìn cô thở gấp rên rỉ, lại càng mê người.

“Hải Dương…” cô mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt mê loạn nhìn anh.

“Em thật là đẹp.” Nhìn vẻ mặt mê người của cô, anh khàn giọng mở miệng.

“Hải Dương…” Cô bấu chặt anh, móng tay bấm sâu vào lưng anh, ngọ nguậy vạn xin. “Làm ơn…”

Anh hôn đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, đáp ứng yêu cầu của cô, tốc độ nhanh hơn, hai chân cô vòng qua thắt lưng anh, ngọt ngào trói chặt lấy anh, khiến anh gần như điên cuồng.

Anh cố gắng hết sức kiềm chế, không muốn quá mức thô bạo, nhưng cô hưởng ứng nhiệt tình, cuồng dã mà lại hấp dẫn.

Cuối cùng anh gầm nhẹ một tiếng, vẫn là cô ở trong ngực anh ngọt ngào hấp dẫn nên mất khống chế.

Bị cúp điện, bóng tối bao phủ tất cả.

Khi cô tỉnh lại, nhìn thấy anh đứng bên cửa sổ nhìn bên ngoài tối đen.

Toàn thân anh trần trụi, lại giống như thiên thần, nhưng anh không phải là thiên thần, anh có máu có thịt, có thương tích.

Anh không phải là thiên thần, anh là chiến sĩ.

Cô không phải người ngốc, không người bình thường nào lại có nhiều vết thương nghiêm trọng như vậy, cô tò mò anh rốt cuộc vì sao bị thương, tò mò anh rốt cuộc gặp qua chuyện gì, nhưng cũng hiểu đây là đề tài cấm kị của anh, trừ phi anh muốn nói, nếu không cô dù hỏi thế nào cũng không được.

Bóng lưng anh trong bóng tôi thoạt nhìn rất cô đơn, lạnh lùng như thế, không hiểu tại sao khiến cô lo lắng, cảm giác nháy mắt anh sẽ bị bóng đêm nuốt mất.

Cô vội vàng ngồi dậy, anh nghe thấy tiếng quay đầu lại.

Cô vứt bỏ ngượng ngùng tự ái, không nói gì đưa tay về phía anh, van xin.

Anh nhìn cô, mấy giây sau, anh mới đi về phía cô, cầm tay cô, trở lại giường hôn cô.

Cô ôm anh, một lần nữa cảm nhận sự tồn tại chân thật của anh.

Gió không ngừng, vẫn gào thét.

Nhưng trong lồng ngực ấm áp của anh, cô lại cảm thấy an toàn.

Bọn họ hoan ái cả đêm, cho đến sáng sơm gió ngừng mưa tạnh.

Từ trong mộng tỉnh lại, Đào Hoa phát hiện mình đang ôm một vật to lớn lại ấm áp, cô ngẩng đầu phát hiện mình ôm một người đàn ông.

Anh còn đang, tất nhiên đã tỉnh từ lâu, anh trầm lặng lại chăm chú nhìn cô, không biết đã nhìn cô bao lâu, một đôi mắt đen sâu, không nhìn ra tâm tình gì, chỉ có nhịp tim tăng nhanh cùng thân thể không tự chủ căng cứng để lộ ra sự khẩn trương của anh.

Rốt cuộc là ai, hay cái gì làm anh tổn thương sâu đến như vậy? Lại để cho anh tin chắc cô sẽ hối hận?

Người đàn ông này giống như đang chờ cô cầm dao hung hăng chém anh mấy cái.

Bộ dạng khiến tim cô khẽ đau, cô vươn tay, vuốt ve cái cầm râu ria của anh, mỉm cười dịu dàng: “Chào buổi sáng.”

Giống như chưa từng nghĩ cô sẽ có phản ứng như thế, anh không nhúc nhích nhìn cô, gần như ngừng hô hấp.

Nhìn anh mà cô cảm thấy đau lòng muốn khóc, bàn tay nhỏ bé từ cằm của anh một đường kéo dài xuống yết hầu rồi trượt đến lồng ngực rắn chắc, cô cố ý ngửa đầu làu bàu.

“Em hi vọng anh không có phản ứng, không có nghĩa là anh hối hận.”

Anh vẫn như cũ nhìn cô chăm chú, giống như đang nhìn một tiểu quái vật, thấy mặt cô ngày càng hồng, anh ôm chặt lấy cô, ở trên đỉnh đầu cô mở miệng.

“Không phải.”

Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt anh, cô lại cảm thấy yên tâm.

Ở trong lòng anh than thở, cô nhắm mắt lại, vòng quanh hông anh, không nhịn được véo nhẹ ngực anh hai cái, nhỏ giọng ai oán nói: “Anh chưa chào em buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Anh hôn đỉnh đầu cô, giọng nói khàn khàn.

Cô nghe thấy lại có cảm giác muốn khóc, càng ôm chặt anh.

Toàn thân anh trên dưới vết thương chồng chất, không chỉ thân thể, ngay cả trái tim cũng thế.

Người đàn ông này nhất định không biết ngôn ngữ cơ thể lại để lộ ra nhiều tin tức như vậy, nếu như anh biết được, sẽ lại đeo lên mặt nạ lạnh lùng, sau đó cách cô thật xa….

“Tại sao là anh?” Một lúc sao, giọng nói khàn khàn của anh vang lên.

A, đến, cô cũng biết anh sẽ hỏi cái này.

Ba mươi tuổi vẫn là lão xử nữ, anh tối qua nhất định bị cô dọa sợ.

“Bởi vì….” Đào Hoa chui ở trong ngực anh, gương mặt đỏ bừng nói thầm.

“Hả?” Anh nghe không rõ.

“Người ta thích….” Cô đỏ mặt nói lại lần nữa.

“Cái gì?” Anh vẫn không nghe thấy, khẽ lui về phía sau, nâng cằm cô.

“Người ta thích mãnh nam a!” Cô gương mặt đỏ bừng, xấu hổ nhìn anh chằm chằm hét lớn.

Anh nghe thấy sững sờ, nhìn cô gương mặt đỏ hồng tới tận mang tai, một giây sau, rốt cuộc không nhịn được bật cười.

“Này! Cái này có gì buồn cười, anh—— đáng ghét! Cười cái gì! Đồ Hải Dương!” Cô đỏ mặt có chút tức giận mắng, dùng sức đánh vào lồng ngực anh, nhưng anh lại cười không ngừng.

Đào Hoa thấy thế thẹn quá hóa giận, tức giận cầm cái chăn bò xuống giường lại bị anh nhanh tay lẹ mắt ôm về.

“Xin lỗi….” Anh đè lên người cô, khóe miệng vẫn nở nụ cười.

“Hừ!” Cô quay mặt.

“Cho nên nói…” Anh cúi đầu hôn, liếm vành tai cô.

Cô thở khẽ một tiếng, đưa tay bịt tai quay đầu trừng anh, nhưng anh lại thừa cơ hội hôn môi cô, đưa bàn tay chạm vào ngực cô vuốt ve, khiến cô toàn thân mềm nhũn, môi anh chạm vào môi cô mỉm cười mở miệng: “Em thích mãnh nam?”

“Không được à…?” cô thở gấp, vẫn có chút ảo não nhìn anh chằm chằm nói: “Em thích mãnh nam, nhưng lại không gặp được người nào mình thích, cũng không muốn tùy tiện tìm, cho nên mới—— mới—— em nói cho anh, bản tiểu thư em cũng không phải là không ai muốn, chỉ là em kén chọn thôi!”

“Em cho đến bây giờ chưa thích qua ai?” Anh nhíu mày tò mò.

“Có à!” Cô ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Nhìn cô gương mặt thẹn thùng, trong ngực anh bỗng nhiên khó chịu, hỏi lại: “Sau đó?”

“Cái gì sau đó?” Đào Hoa chớp mắt, có chút khó hiểu.

“Người đàn ông kia đâu?” Cô vẫn thích hắn ta sao? Vì sao lại không cùng hắn ở chung một chỗ?

Cô trừng mắt nhìn anh. “Người đàn ông nào?”

Bình luận





Chi tiết truyện