Gió Bắc gào thét, cuồn cuộn thổi bay những chiếc lá khô vừa chầm chạp rơi xuống đất, quanh co trên con phố nhỏ. Đi dọc theo con đường , nằm giữa cánh rừng, có một ngô nhà màu trắng mái ngói xanh. Một cô y tá trẻ bưng một cái mâm đi ra từ một gian phòng bệnh, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng hỏi: "Vẫn không chịu uống thuốc?"
Cô y tá trẻ bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong phòng bệnh, một người con trai anh tuấn đang nằm yên tĩnh trên giừơng, hai má vì sốt cao mà ửng đỏ, tiếng hít thở nặng nề.
Những cô y tá khác lại xúm quanh cánh cửa thì thầm.
"Cộp cộp" - tiếng giày cao gót vang lên, một cô gái xinh đẹp mang theo một túi đồ lơ ngơ đi vào, khẽ vuốt mái tóc dài, cười híp mắt mở miệng: "Xin hỏi, phòng bệnh của Lí Mộc ở đâu?"
Một cô y tá giơ tay lên chỉ đường, người đẹp cười nói cảm ơn, vừa muốn xoay người đi, lại hỏi: "A, đúng rồi, nghe nói anh ấy không chịu uống thuốc cũng không chịu tiêm?"
Cô y tá gật đầu.
- "Đưa thuốc cho tôi, để tôi giải quyết."
Cô y tá nửa tin nửa ngờ đem thuốc đưa vào khay giao cho cô, nhìn theo bóng dáng lả lướt đi vào phòng bệnh, mấy người lại xúm lại một chỗ. Chỉ là chủ đề lần này biến thành bàn tán về người đẹp cùng anh chàng đẹp trai có quan hệ không bình thường.
Buổi hòa nhạc hôm đó, Lí Mộc cùng đội cảnh vệ mệt mỏi lại gặp mưa, sau khi trở về những người khác thì không việc gì, nhưng Lí Mộc lại có dấu hiệu cảm cúm. Tố chất thân thể hắn vốn đã tốt, rèn luyện trong quân đội lại càng khiến hắn được xưng tụng là "Người Sắt", lớn như thế, hầu như chưa từng bị bệnh cảm bao giờ. Lần này mới dính mưa một chút dĩ nhiên cũng có triệu chứng cảm, dù ngoài ý muốn của Lí Mộc nhưng hắn vẫn không lưu tâm.
Ai ngờ vốn tưởng rằng bệnh sẽ đỡ hơn, nhưng vì Lí Mộc coi thường không để ý nên từ từ trở nên nghiêm trọng. Đầu tiên là đau họng, rồi sau đó choáng váng đau đầu, sau đó bắt đầu sốt nhẹ, cuối cùng là sốt cao kéo dài.
Cấp trên muốn hắn đến phòng y tế trong quân trại tiêm thuốc, Lí Mộc liều chết liều sống không chịu, chỉ sợ lây bệnh cho người khác, cho nên hắn mới miễn cưỡng đồng ý nằm viện. Nhưng bất luận ai tới khuyên cũng đừng mong hắn chịu uống thuốc chứ đừng nói chi là tiêm thuốc. Hắn gồng gượng cả người cơ bắp, kiên trì tự nhủ rằng mấy ngày nữa sẽ khỏi. Một đám "đại lão gia" chỉ biết nhìn Lí Mộc bướng bỉnh mà bó tay hết cách.
Đúng lúc này, An Hảo gọi điện thoại đến. Chỉ đạo viên vỗ đầu một cái, hắc hắc ~~~ * thế nào lại quên vị Thần Tiên này! Có thể khắc chế Lí Mộc, trừ đại mỹ nhân ấy ra, hắn chưa từng thấy qua người thứ hai! Có lúc, có vài chuyện của cánh mày râu cũng chỉ có mỗi phụ nữ mới giải quyết được.
Vì vậy mà Chỉ đạo viên chỉ việc thêm dầu thêm mỡ*, An Hảo nghe xong nôn nóng gấp rút. Sau tết Nguyên Đán, công việc vì những ngày nghỉ lễ không làm mà chất đống, cô bận rộn suốt mấy ngày thế nên không tìm đến Lí Mộc, giờ phút này lại nghe nói "Người Sắt" thế mà bệnh đến "hơi thở thoi thóp", không nói hai lời liền tức tốc chạy tới.
*thêm dầu thêm mỡ: giống như câu "thêm mắm thêm muối" ý chỉ nói quá sự thật, thổi phồng sự việc
Trước khi An Hảo gác điện thoại, Chỉ đạo viên cứ liên tục dặn dò: "Cô An, cô nhất định phải khuyên cậu ta tiêm và uống thuốc, như vậy cậu ta mới mau khỏi bệnh được, nếu không như thế, tôi sợ cậu ấy không chịu nổi đâu!"
An Hảo lấy tay vỗ ngực "bành bạch"
Hết chương 8.
Bình luận
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1