chương 7/ 36

Niên Niên nhìn An Hảo bằng ánh mắt súng bái còn Tần Túc Nguyện thì cười như điên dại, Lí Mộc bị ba người bọn họ chọc cho thẹn quá hóa giận, lấy lí do quấy nhiễu công việc của mình mà đuổi đi.

Trước khi Tần Túc Nguyện lái xe đi, cười xấu xa nhìn An Hảo nói: "Người đẹp, lần sau lúc hai người "thân thiết da thịt", nhớ làm một cái giấy Cam Kết Bán Thân khiến đầu gỗ đồng ý ngay tại chỗ, như vậy hắn sẽ không phủ nhận được!"

An Hảo cười híp mắt gật đầu: "Cảm ơn anh đẹp trai, tôi nhớ kỹ rồi!"

Cả người Lí Mộc trang bị vũ trang đầy đủ nghe xong cũng phải lảo đảo, sau đó trực tiếp chỉa súng về phía xe Tần Túc Nguyện, khiến cho ai đó thức thời mà nhanh chóng chạy đi.

An Hảo cười híp mắt đem một cái túi đem vào chốt nghỉ ngơi của bọn họ, nói: "Đồ trong túi là để cho anh bổ thân thể, anh nhất định phải ăn. Haizzz...! Anh cũng bận, em về trước."

Bổ-thân-thể...

Ngay lập tức, ánh mắt của các chiến sĩ xung quanh giống như tia X-quang, quét lên người Liên trưởng của bọn họ, chậc chậc, cô An này cũng thật quá lợi hại, Liên trưởng của bọn họ là người sắt như thế mà giờ cũng phải bồi bổ thân thể!

Lí Mộc ghìm súng, mặt than không liếc mắt, giả chết không nghe.

Sau tết Nguyên Đán, không lâu sẽ đến ngày sinh nhật An Hảo. Vì lần trước cô đã mượn cớ sinh nhật mà kéo Lí Mộc ra ngoài, vì vậy lần sinh nhật thật này cũng chỉ có thể thê thê thảm thảm ưu tư không cho hắn biết.

Phương Nam lại là người trọng sắc khinh bạn, tuần trước đã theo chồng bay đi Canada trượt tuyết, chỉ gửi quà sinh nhật và một cuộc điện thoại chúc mừng. Liễu Song thì sau hai năm kết hôn cũng mang thai bảo bảo, chồng cô khẩn trương không thôi, nghiêm cấm cô đi ra ngoài. Vì vậy ngày sinh nhật của An Hảo chỉ có thể trả qua cùng kẻ cô đơn Lâm thiếu gia mà thôi.

Nói Lâm thiếu gia là kẻ cô đơn hẳn là không đúng, vì dựa vào khuôn mặt rêu rao trêu người cùng với tính tình như chim công của hắn, theo sau mông hắn ngày ngày không thiếu con gái liều sống liều chết theo đuổi. Thế mà Lâm thiếu gia nhìn mãi cũng không vừa mắt, người ta thì hâm mộ số đào hoa còn hắn thì khư khư than thật phiền phức. Vì tránh phiền phức, hắn quyết định lấy ảnh của An Hảo cất vào ví tiền, vừa có người con gái nào tiến lại gần, hắn liền đem tấm ảnh mê hoặc người xem của An Hảo đưa ra, khuôn mặt sáng ngời: "Nhìn đi, đây là người trong lòng của tôi". Chiêu này làm vỡ vụn vô số trái tim.

An Hảo cũng đã từng ôm mặt hắn, tò mò hỏi: "Lâm thiếu gia, anh nói xem, tại sao nhìn mãi cũng không ưa người phụ nữ nào? Chậc chậc, dáng dấp xinh đẹp thế này, anh hẳn không phải là gay chứ! Anh nói thật cho tôi biết đi, chúng ta thân thiết như vậy, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu!"

Lâm thiếu gia một chưởng đánh bay cô, giương đôi mắt phượng tà tứ nhìn: "Bản thiếu gia tuyệt mỹ thế này, chỉ có tiên nữ mới xứng đôi!"

An Hảo "Cắt" một tiếng, hỏi: "Coi chừng sau này anh sẽ không có mắt nhìn người, nhìn ngay người lại không tính là người đẹp đấy?!"

- "Không thể nào!"

- "Nếu như thế, anh tính làm sao?"

- "Vậy thì nguyền rủa tôi liều mạng theo đuổi, người ta vẫn không đồng ý!"

Nếu Lâm thiếu gia có thể hiểu được cõi đời này vốn có câu nói "một câu thành sấm", đánh chết hắn cúng sẽ không để bản thân mình nõi ra lời ác như thế...

Ngày sinh nhật của An Hảo hôm ấy, Lâm thiếu gia gọi điện tới hỏi cô đang ở đâu, An Hảo ỉu xìu như cà nhiễm sương: "Thôi, người quan trọng cũng không có ở đây, đang ở trong nhà thôi".

Lâm thiếu gia hướng về phía điện thoại, ấm ức lắm: "Tình cảm của tôi không là gì à?!"

Trước khi thổi nến, An Hảo chắo tay trước ngực lầm bầm ước nguyện: "Thượng đế, Chúa Jesus, Phật tổ, Ngọc đế, Thánh mẫu Maria, phù hộ cho con năm nay nhất định phải thành công tóm được tên Mộc lô-cốt!". Rồi sau đó múa máy dao găm trong tay, cắt bánh ngọt giống như cắt trái dưa tây, hung hăng băm băm!

Lâm thiếu gia run cầm cập, tự động lui ra mộc bước xa phía sau.

- "An công chúa, cô tấn công lô-cốt hơn mấy tháng rồi, tiến hành đến đâu rồi?"

An Hảo "Haizzz" một tiếng, hời hợt trở về: "Mới có thân thiết da thịt mà thôi."

Lâm thiếu gia suýt nghẹn cơm đến chết.

Ho khan nửa ngày, bất khả tư nghị* nhìn về phía cô: "Cũng đã thân thiết da thịt rồi mà cô vẫn không cưa đổ được hắn?! An công chúa à... Cô... Khụ khụ, có phải công phu trên giừơng của cô quá..."

*bất khả tư nghị: nghĩ mãi không ra nguyên do, nguyên nhân, ngọn nguồn một sự việc nào đó

An Hảo tát một cái "bép" khiến mặt hắn úp hẳn vào trong bát ăn cơm: "Lâm chim công, anh muốn chết sao?! Thân thiết da thịt ở đây mới chỉ là hắn ôm qua tôi mà thôi!"

Lâm thiếu gia thở phào nột hơi, mắt phượng thoáng nhìn qua cô: "An công chúa à, cô không cần vàng thau lẫn lộn* như thế có được không?! Ôm và da thịt thân thiết là hai chuyện cách xa vạn dặm! Điển hình như tôi đây! Ta nói, có cần tôi chỉ cho cô hai chiêu không?"

- "Hả?"

- "Đàn ông mà, bất luận bao nhiêu tuổi thì sâu trong lòng vẫn là một đứa trẻ, cho nên luôn bị động lòng bởi tình thương của người mẹ. Cô thừa cơ hội lúc hắn yếu đuối nhất, bày ra sự dịu dàng chăm sóc, chắc chắn hắn sẽ bị đổ thôi!"

An Hảo sụ mặt lầm bầm: "Nhưng hắn nổi danh là người sắt, muốn hắn yếu ớt, còn khó hơn bảo anh đi yêu con trai, tôi phải đợi đến hết đời luôn à...."

Lâm thiếu gia đưa tay đập bàn "Pằng" một cái, trợn mắt nói: "Bản thiếu gia thích phụ nữ! Phụ nữ! Tiên nữ trên trời cũng chính là phụ nữ!"

An Hảo không ngờ, cô cho là sẽ không có cơ hội, thế nhưng chuyện gì đến sẽ đến.

Mấy tháng trước, thành phố A bắt đầu tuyên truyền, ca sĩ thần tượng KING sẽ tổ chức buổi diễn solo kỉ niệm ba năm debut tại thành phố A. Mỗi lần KING xuất hiện ở thành phố nào, đều sẽ dấy một đợt dậy sóng, những người ái mộ hắn đều ùn ùn kéo tới, gây nên cảnh mất trật tự ở Hỏa Bạo. Trường hợp lần này, ban tổ chức trực tiếp tham vấn với quan chức thành phố A, quyết định điều bộ đội đang đóng quân tại thành phố A làm cảnh vệ duy trì trật tự cho buổi diễn.

Vì không yên lòng, nên mỗi lần có nhiệm vụ ra ngoài, Lí Mộc chắc chắn theo cùng, lần này cũng không ngoại lệ.

Sự thật chứng minh, quyết định này của ban tổ chức thật chính xác. Chỉ mới nhận điện thoại của người ái mộ thôi cũng đã đến hơn ngàn người, mặc dù sắp xếp để KING đi lối V.I.P nhưng sự xuất hiện của hắn ở phi trường cũng bị vây kín đường, đội cảnh vệ phải đóng hết cửa lớn lại khó khăn giúp hắn mở đường thoát khỏi đám đông.

Ngày diễn ra buổi hòa nhạc trời mưa nhỏ, thời tiết rất lạnh, nhưng ngay cả như vậy, bên trong kẫn bên ngoài sân vận động vẫn rất đông. Lí Mộc cùng một vài chiến sĩ canh giữ ở cổng vào, duy trì trật tự. Vừa bắt đầu, tất cả vẫn còn ổn định trật tự, nhưng khi xe quản lí của KING vừa xuất hiện, người hâm mộ bắt đầu điên cuồng, cho dù cảnh vệ cầm côn sắt đứng thành bức tường người, cơ hồ vẫn không ngăn được luồng sóng công kích của người ái mộ. Mắt thấy bóng dáng của KING sắo tiến vào bên trong sân vận động, cảnh vệ canh cửa rối rít thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Nhưng vào lúc này, chuyện không hay xảy ra.

Một fan hâm mộ nhỏ tuổi nắm trong tay một tấm vé, hướng về phía đồng chí cảnh vệ hét lên: "Tôi có vé, tại sao anh không cho tôi vào?!"

Đồng chí cảnh vệ nhìn người hâm mộ còn nhỏ tuổi này, có chút khẩn trương, giải thích: "Vừa rồi soát vé, vé của cậu là giả..."

- "Chém gió! Tôi bỏ tiền hơn một ngàn đồng mới mua được, tại sao không cho tôi vào?!"

Trong lòng Lí Mộc căng thẳng, lập tức hiểu ra, nhất định là có tên gian xảo thừa dịp vé vào cửa Hỏa Bạo ngàn vàng khó kiếm, làm vé giả bán giá cao nhằm đầu cơ trục lợi.

Lúc này cũng tra được tới mấy tờ vé giả khác, nhất thời đám người bắt đầu xôn xao. Đột nhiên một giọng nói bén nhỏn vang lên: "Bọn họ cố ý không cho chúng ta vào xem KING đấy! Tại sao chúng ta mua vẽ cũng không cho chúng ta vào?! Mọi người xông lên đi, vọt vào!"

Một câu nói kích thích ngàn tầng sóng, nhất thời mất kiểm soát, ngàn vạn người bắt đầu ngươi đẩy tôi vào xông vào bên trong.

Thời điểm lối vào xảy ra xung đột, Lí Mộc nhanh chóng điều thêm người đến lối vào sân vận động canh chừng, lúc này người hâm mộ xông đến, bọn họ trở thành đối tượng bị công kích.

Trong tay có côn điện, nhưng vật này chỉ dùng để xử lý lưu manh, những người này đều là những đứa trẻ mười mấy tuổi đầu, làm sao có thể dùng đến đây?

Bọ họ cũng học qua thuật trần áp người, nhưng nhiều người như vậy, vừa bắt được một người liền có thêm nôt người khác đi lên, nếu cùng ngã lên đất nhất định sẽ bị giẫm đạp.

Cho nên bọn họ không thể làm gì khác hơn là kết thành bức tường người, canh chừng chặt chẽ. Từng người hâm mộ xông lên không ngừng mắng chửi, xô đẩy, đấm đá, cắn xé...

Quân phục bị xé phá, nước bọt phun đầy trên mặt, cái mũ cũng rớt xuống, côn sắc cảnh sát cũng bị cướp đi...

Thời điểm An Hảo đến nơi, chỉ thấy một màn người hâm mộ cùng cảnh vệ tranh chấp, rồi sau đó tiếm vào nhìn cảnh tượng trong sân thể dục. Cô cách biển người nhìn đám người Lí Mộc đang cố thủ ngay lối vào, họ như bao cát bị một luồng sóng người hâm mộ đánh đến, quân trang màu xanh lá trên người bọn họ bị tàn phá, thường ngày bọn họ uy nghiêm như thế, giờ lại nhếch nhác kiên trì, trong lòng An Hảo cảm thấy như bị dao găm đâm vào.

Cô chen chúc trong đám người, lớn tiếng kêu: "Mọi người không nên chen lấn, các người là như vậy KING sẽ không vui mừng, các người sẽ phá tan buổi hòa nhạc này, mọi người đừng chen lấn nữa, không nên như vậy!". Nhưng tiếng nói của một người so với ngàn vạn người đang điên cuồng, quá nhỏ bé.

An Hảo hoảng đến muốn khóc, quay đầu lại tìm Lí Mộc. Bóng dáng của hắn vững vàng đứng nghiêm nơi đó, mặc cho trên người có bao nhiêu đánh tới, mặt cũng không đội sắc, không lùi một bước đứng yên nơi đó canh giữ, tựa như nột ngọn núi trầm ổn, chống đỡ phòng tuyến sắp bị phá. Bên cạnh hắn là vài đông chí cảnh vệ, nhìn qua tuổi còn nhỏ, trên mặt vẫn còn mang theo nét trẻ con cố nén nước mắt quật cường không lui về phía sau.

Cuối cùng, sự kiện người hâm mộ bạo lực vì có cảnh sát xuất hiện mà nhanh chóng kết thúc. Bọn người Lí Mộc thành công giữ được lối vào, không để một người nào chen vào được. Buổi hìa nhạc kia nghe nói vô cùng thành công, tiếng hô ở sân vận động vang dội khắp cả thành phố. Hôm sau báo chí đưa tin, giọng hát của KING có bao nhiêu mê người, người hâm mộ có bao nhiêu nhiệt tình, cơ mà sự kiện nổi loạn của người hâm mộ cùng cố gắng của nhóm người Lí Mộc cũng bị bỏ quên.

Buổi hòa nhạc kết thúc, mọi người tản đi, một đám chiến sĩ ngồi trên bậc tam cấp trằm mặc. Lí Mộc ngồi phía xa bên ngoài. Mưa càng lúc càng lớn, nhưng không ai chịu đứng dậy tránh mưa.

An Hảo che ô tiến lên từng bước từng bước một, nhìn người đàn ông trước mắt này. Hắn từng khiến cô cảm thấy an toàn nhất, bất kể khi nào cũng có thể dựa vào. Nhưng bây giờ hắn trầm mặc lại khiến cô khổ sở vô cùng.

Đối với một người lính, chuyện bi ai nhất là lúc bản thân bị đánh ngã khi đang làm nhiệm vụ, mà lại ngã vì bảo vệ người dân trong khi đang bị chính người dân chà đạp.

Lí Mộc nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn An Hảo, trong đáy mắt li ti tơ đỏ. Trước, An Hảo đã ghé ngang cửa hàng tiện lợi mua vài chục cái ô phân phát cho chiến sĩ chung quanh, rồi sau đó ngồi xuống bên người Lí mộc giúp hắn che mưa.

Qua thật lâu, Lí Mộc mới cúi đầu mở miệng, giỏng nói khàn khàn: "Bọn họ đi theo tôi hai năm, người nhỏ nhất năm nay cũng chỉ mới mười tám. Lúc tôi huấn luyện, bao nhiêu khổ cực khó khăn cũng không nghe ai rên than một tiếng, chứ đừng nói là rơi nước mắt. Bọn họ vẫn vì bản thân mình là quan nhân mà kiêu ngạo, chưa từng trải qua chuyện như ngày hôm nay..."

An Hảo nhìn người đàn ông trước mắt này, hắn từng kiên cường chính trực, trầm mặc rồi cũng đặc biệt dịu dàng. Hắn vẫn luôn đứng thẳng gió mưa không ngã, mà giờ khắc này, trên lưng hắn lại đè ép năng nề nỗi bi thương.

An Hảo lòng vừa đau vừa chua xót, giang hai tay ôm lấy hắn, nhẹ nói: "Em hiểu, em hiểu mà..."

Lí Mộc không động cũng không nói chuyện, nhắm mắt lại yên ổn trong lòng An Hảo

Mưa lẳng lặng rơi, dưới cái ô màu hồng, hai người trâtm mậc ôm nhau, dịu dàng lại tươi đẹp như thế.

Nhưng ngay thời khắc kiều diễm như thế, An Hảo đột nhiên vỗ nhẹ cái ót của mình, lầm bầm nói thầm trong miệng: "Hừ. Chúng ta lại thân thiết da thịt rồi, nhưng hôm nay em lại quên mang theo Cam Kết Bán Thân cho anh ký...."

Lí Mộc khó có dịp lộ ra vẻ mặt dịu dàng, trong nháy mắt khuôn mặt liền co quắp lại, cả người hóa đá...

Hết chương 7.

Bình luận





Chi tiết truyện