chương 24/ 36

Ngày hai mươi sáu tháng ba âm lịch, khí trời nắng ráo sáng sủa, ánh nắng mặt trời rực rỡ tựa như bạc vụn. Trên lịch nói ngày hôm nay, thuận lên đường, thuận giá thú.

Chân của Lí Mộc vẫn chưa hoàn toàn tốt, cũng không dám đi bộ, ba Lí cho người đến quân đội đón hắn về nhà. Xe đến Kinh Thành, nhưng lại không đi về hướng Lý gia, Lí Mộc hỏi: "Trực tiếp đến bệnh viện sao?"

Tài xế Tiểu Sử chỉ cười cười chứ không đáp lời.

Mệt lát sau, xe dừng lại trước nhà hàng Ngũ Tinh Đại Tửu, Tiểu Sử đỡ Lí Mộc xuống xe, nói: "Quân trưởng cùng phu nhân đều đang ở bên trong đợi ngài, mau vào đi thôi."

Lí Mộc không được giải thích đã bị một nhóm người ùa tới mang vào nhà hàng, lại bị lôi vào một cái phòng, bên trong chuẩn bị toàn lễ phục màu trắng. Lí Mộc trầm mặt hỏi người bên cạnh: "Đây là chuyện gì?"

"Ôi, trước ngài đừng hỏi, thay quần áo đã nhé? Thời gian sắp không kịp rồi!" Nói rồi cũng không chờ Lí Mộc cự tuyệt, đám người liền ba chân bốn cẳng giúp hắn thay quần áo sửa sang lại tóc. Sau khi giải quyết tất cả xong lại lôi hắn đi ra ngoài, Lí Mộc không đi: "Trước tiên phải nói cho rõ ràng chuyện gì xảy ra, ba tôi không phải đang nằm viện sao? Tới chỗ này làm gì? Nhà ai có chuyện lớn muốn mời khách à?"

Đám người nhất thời hai mặt nhìn nhau, thử dò xét hỏi: "Ngài còn không biết?"

"Biết cái gì?" Lí Mộc không giải thích được.

- "Chuyện này... Nếu không, ngài vẫn nên vào trước đi, quân trưởng và quân trưởng phu nhân đều ở bên trong rồi, ngài tự mình hỏi cho rõ?"

Trong lòng Lí Mộc trầm xuống, có một loại dự cảm không tốt, vì vậy ttầm mặc gật đầu, mặc cho mọi người đỡ mình vào đại sảnh khách sạn. Vừa vào cửa, trang sức hoa lệ phô trương, nam nữ áo mũ chỉnh tề, vừa thấy hắn đã rối rít đi lên cười chúc mừng.

Nơi xa, Tô Tô một thân xinh đẹp váy dài chấm đất, cùng ba mẹ hắn đang mặc lễ phục đứng cạnh nhau mỉm cười nhìn hắn. Giữa đại sảnh bày một bó hoa khổng lồ, phí trên có vài chữ to: “Chúc mừng tiệc đính hôn của Lí Mộc tiên sinh và tiểu thư tô Tô.”

Chỉ một thoáng, trong đầu Lí Mộc một mảnh nổ tung.

An Hảo

An Hảo

An Hảo

Trong đầu chỉ duy một cái tên vang lên, lần sau so với lần trước càng chạm và tim mãnh liệt hơn.

Lí Mộc ngẩng đầu nhìn bọn người chào đón, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách.

Mẹ Lý đi tới lôi kéo tay của hắn, nhẹ nhàng vỗ, khuôn mặt vui mừng: “Con ngoan cuối cùng cũng về, nhanh lên một chút bồi Tô Tô đi mời rượu đi.”

Lí Mộc rút tay về, nhìn ba: “Ba, không phải ba ngã bệnh phải nằm viện sao?”

Khuôn mặt khó được tươi cười của ba Lý giờ lại cứng đờ.

Mẹ Lý vội xen vào nói: “Ba con gần đây thật kh6ng khỏe, mấy ngày trước nằm viện, bác sĩ nói ba con không chiu được kích động. Chỉ là con trở về là tốt rồi, ba con vừa mở vui trong long, bệnh cũng đỡ hơn.”

Lí Mộc lạnh lùng gật đầu, lại quay nhìn Tô Tô, ánh mắt trầm ngâm: “Cô có gì muốn giải thích với tôi không?”

Tô Tô ngước mắt nhìn người đàn ông anh tuấn, mím chặt môi không nói lời nào. Hắn là người mà từ nhỏ mình đã mơ ước, nhưng mình cũng không nghĩ muốn lùa dối hắn cdù chỉ một ít. Cô làm thế nào nói với hắn đây? Nên nói cái gì? Chú và dì đã đưa ra lời đề nghị này, lúc bắt đầu cô cũng phản đối. Tô Tô là ai? Từ nhỏ cũng ưu tú hơn so với người khác, kiêu ngạc hơn so với người khác. Cô làm thế nào mà cam tâm dùng phương thức này để có được hắn? Cô muốn toàn tâm toàn ý hắn đều thuộc về cô, mà không phải thong qua lừa gạt cùng với thủ đoạn áp đặt.

Nhưng, hôm nay cô còn lựa chọn nào khác sao? Cô sợ, kể từ khi An Hảo xuất hiện, cô không còn tự tin rằng co thể nắm chăc Lí Mộc nữa, cũng không dám chắc cô co thể đoạt lại. Cô thật sự quá quan tâm, quá sợ hãi, cho đến giồ dùng cach này, dù phương pháp có khiến cô khó chịu, cô cũng nhất định phải giữ hắn ở lại.

Thế nhưng, có thể nói cho hắn biết sao?

An tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu, Tô Tô lắc đầu một cái, con ngươi đen như mực cuả Lí Mộc trông rõ đượm thất vọng, lòng trầm xuống, lòng bàn tay nắm chặt đầy mồ hôi lạnh lẽo.

Mọi người trong đại sảnh thấy cả gia đình này giằng co, không khí cũng không quá dung hiệp cho lắm, nên cũng không ai dámùy tiện đáp lời. Đang lúc ấy thì, một cánh tay ôm cổ của Lí Mộc, Tần Túc Nguyện cười hì hì tiến tới: "Người anh em, cuối cùng chủ nhà cũng ra sân rồi à? Khiến bọn tôi đợi thật khổ."

Mẹ Lí vừa thấy hắn xuất hiện, trong lòng thở nhẹ, nói với Tần Túc Nguyện: "Tiểu Tần à, con và Lí Mộc đã lâu không gặp rồi phải không? Các con trước đợi một chút có được không?" Ánh mắt nhìn hắn cũng không che giếu tí nào ý tớ nhờ vả.

Hai người đến một góc an tĩnh, nhìn mặt thối của Lí Mộc, Tần Túc Nguyện vỗ hắn một cái: "Làm gì vậy? Ngày đại hỉ, sao nhìn như về chịu tang vậy?"

Lí Mộc đấy hắn ra, lạnh lùng hỏi: "Cậu cũng đã biết sớm, lại theo chân bọn họ gạt tôi?"

Tần Túc Nguyện vội giơ tay chỉ lên trời: "Tôi thề, tôi đúng là tới đây trước, nhưng tôi cũng không biết còn có chuyện thế này. Ba mẹ tôi bảo là con trai của một vị chiến hữ già của họ làm tiệc đính hôn, là nhà ai họ cũng không nói với tôi. Tôi gần đây cũng có chút chuyện phiền, ở đâu ra mà đi giúp bọn họ lừa cậu? Hơn nữa, dựa vào tình cảm của chúng ta, nếu có lừa gạt, tôi cũng nhất định giúp cậu lừa bọn họ!"

Sắc mặt Lí Mộc đen lại khẽ hơi trở nên hòa hoãn, gật đầu nói: "Nếu như vậy, tôi liền đi ra ngoài nói rõ với bọn họ."

Hắn vừa muốn đi, Tần Túc Nguyện đã vươn tay kéo lại: "Người anh em, cậu muốn làm gì? Cậu trước đừng xúc động, cậu xem nơi này nhiều quan khách như vậy, cậu ra ngoài đó làm gì, lão Lí nhà cậu đã mất mặt lắm rồi. Hơn nữa Tô Tô dù gì cũng còn trẻ, ba mẹ của người ta cũng đang ở đây, cậu làm vậy mặt mũi gia đình người ta để đâu?"

- "Vậu cậu bảo tôi phải làm thế nào? Chẳn lẽ tôi phải yên lặng cho bọn họ toại nguyện à, đính hôn với Tô Tô à? Đến lúc hủy bỏ hôn ước không phải cũng mất mặt như nhau cả thôi sao?"

- "Cho nên chúng ta phải bàn bạc kĩ hơn đúng không?"

Tần Túc Nguyện vừa dứt lời, người dẫn chương trình cũng cầm micro đứng lên bục: "Các vị khách quý, vô củng cảm ơn mọi người đã đến tham gia ngày đính hôn của Lí Mộc tiên sinh và tiểu thư Tô Tô! Chúng ta hãy cho hai nhân vật chính hôm nay mộ tràng pháo tay nhiệt liệt mời hô lên lễ đài!"

Sắc mặt Lí Mộc nhất thời trầm xuống: "Bàn bạc kĩ hơn? Kế hoạch kế tiếp của bọn họ nên là trực tiếp trói tôi vào động phòng cho rồi!"

Tần Túc Nguyện hung hăng dậm chân một cái, nơi nào tìm tên dẫn chương trình rách này vậy, không có mắt nhìn tình huống à! Đây không phải là buộc tên đầu gỗ Lí Mộc này trở mặt sao!

Lí Mộc bây giờ không để ý đến vỗ tay của mọi người, cũng không để ý đến Tô Tô đang đứng ở đó chờ hắn, đi thẳng về phía ba mẹ của mình và ba mẹ của Tô Tô, kính cẩn chào theo tiêu chuẩn quân đội, cúi đầu gằn từng chữ: "Thật xin lỗi, con không thể cùng Tô Tô đính hôn theo mong muốnc ủa bốn vị, con đã có bạn gái rồi."

Một câu nói, âm thanh cũng không cao không thấp, trong sảnh một màn im lặng, mọi người nhìn nhau không hiểu sự tình.

Bốn vị gia trưởng sắc mặt khẩn trương. Mẹ Lí kéo tay Lí Mộc, gấp gáp nói: "Thằng bé này nói gì vậy! Không phải con và Tô Tô từ nhỏ đã tốt sao? Các con từ nhỏ đã có hôn sự mà! Lúc nào thì con có bạn gái chứ?"

Ba của Tô Tô giọng nói thâm trầm hỏi: "Hai vị thông gia, chuyện gì đang xảy ra?"

Mẹ Lí vội cười làm lành lắc đầu: "Lão Tô đừng có gấp, có lẽ thằng bé chưa lấy lại tinh thần đó thôi!" Nói rồi lại kéo Lí Mộc qua nhỏ giọng quát: "Con nói mò cái gì?! Còn không mau xin lội chú và dì đi!"

Lí Mộc rít tay về, lắc đầu lặp lại: "Mẹ, con đã có bạn gái, con rất thích cô ấy, con muốn cưới cô ấy, con không thể đính hôn với Tô Tô."

Ba Tô cười lạnh một tiếng, nhìn ba Lí trầm giọng nói: "Lão Lí, đây chính là thành ý mà các người nói á? Nhà tôi giao con gái bảo bối giao cho các người, các người chính là đối xử với chúng tôi thế này à? Con trai lão tốt nhỉ! Thật đúng là tốt! Tốt!"

Mấy chữ "Tốt" liên tiếp, sắc mặt ba Lí sớm đã tái xanh, giơ một cái tát hung hăng lên mặt của Lí Mộc, nhất thời một mảng sưng đỏ.

"Mày nói lại cho tao nghe?! Giọng nói trầm thấp như giông bảo sắp đến.

Lí Mộc cúi đầu, mặt không chút thay đổi nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, con đã có người con thích, con muốn cưới cô ấy, con không thể cùng Tô Tô kết hôn."

Một câu nói rơi ra, cúi người thật sâu rồi lập tức xoay người bước đi.

"Lí Mộc!" Tô Tô một thân lễ phục trên đài gọi hắn lái, trên khuôn mặt được trang điểm trang nhã tràn đầy thỉnh cầu cùng chờ mong, cặp mắt nhẹ nhàng muốn rơi lệ, bô dáng yếu đuối chưa từng thấy qua.

Lí Mộc nhìn thằng vào mắt cô một hồi lâu, từ từ thấp đầu, nói: "Thật xin lỗi!"

"Súc sinh! Nếu hôm này mày không cùng Tô Tô đính hôn, thì vĩnh viễn đừng nhận tao là ba!" Ba Lí một tay chỉ Lí Mộc, một tay ôm ngực thở kịch liệt.

Mẹ Lí nước mắt rơi cuồn cuộn, vội đở ông nhẹ giọng khuyên: "Lão Lí à đừng kích động mà, chậm một chút, ngànn vạn lần đừng kích động." Nghiêng đầu quát lớn Lí Mộc: "Thằng bé này, có chuyện gì không thương lượng được sao? Sao lại khổ thế chứ! Còn không mau trở lại!"

Lí Mộc do dự một chút, xem Tô tô nhẹ nhàng muốn khóc, nhìn lại nét mạnh xanh mét của ba mẹ Tô Tô, nhìn đến người ba đang che ngực mà thở, trong đầu thoàng hiện khuôn mặt của An Hảo. Mặt mũi cong cong, khóe môi cong cong, cô nói: "Cọc gỗ, anh về nhà nhưng phải chăm sóc chú và di ngàn vạn lần tốt nhé, bọn họ lớn tuổi rồi khẳng định là rất nhớ anh. Anh về có rãnh rỗi, em đưa anh đi gặp ba mẹ em, được chứ?"

Lí Mộc mim môi nhỏ giọng nói: "Chú dì, con xin lỗi. Tô Tô là một cô gái tốt, chỉ là con không xứng với cô ấy. Thật xin lỗi!"

Một câu nói vừa thốt ra, đột nhiên mẹ Lí thét lên một tiếng: "Lão Lí!"

Lí Mộc nhanh chóng quay đầu nhìn lại, ba Lí vửa ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Hết chương 24.

Bình luận





Chi tiết truyện