“Thật đáng tiếc.”
“Đúng thế, lúc anh ấy lật ra tấm ảnh cô ta từ
trong sách của tôi, ánh mắt đó tôi liền biết anh ấy thật sự yêu cô ta,
đáng tiếc anh ấy vẫn cứ ra tay. Quá biết tự kiềm chết, quá nghị lực,
chẳng trách phong ba bão táp 10 năm nay, anh ấy đều đứng vững như vậy.”
“Cho nên sợ rằng cậu và tôi còn phải đợi.”
“Tôi không ngại đợi, chỉ tiếc tôi cho rằng tìm thấy cửa tử duy nhất của anh ấy, có thể giúp đỡ việc cản trở, không ngờ vẫn tính sai.”
“Thật ra cửa tử của anh ta chắc sẽ là cậu, chỉ là anh ta vĩnh viên cũng không ngờ được.”
“Anh thì sao? Thật ra tôi không hiểu, anh đã yêu cô ta, sao lại đồng ý
với anh trai tôi, đầu tiên ra mặt ứng phó Hoa Vũ, là người xấu đẩy cô ta đến Lương Sơn.”
“Tôi và anh trai cậu hợp tác nhiều năm như vậy,
liên quan đến lợi ích kinh tế lớn như thế, anh cậu đưa ra yêu cầu này,
tôi cũng không thể từ chối. Anh cậu đã hát mặt đỏ, chỉ cần đưa giá đủ
cao, tôi hát mặt trắng* cũng không sao.”
“Anh dường như lòng dạ sắt đá, nhưng anh đã từng nói với tôi, anh từng cho Phó Thánh Hâm một cơ hội.”
“Nếu cô ấy chịu gả cho tôi thật, tôi sẽ để cho cô ấy một con đường
sống. Đó có thể là con đường sống duy nhất của cô ấy, nhưng cô ấy lại
không chọn.”
“Nực cười, đến chết cô ta vẫn yêu anh ấy.”
“Thật ra anh cậu cũng yêu cô ấy, nhưng không bằng tôi yêu cô ấy.”
“Thật sao?”
“Không tin à? Đợi cậu gặp được người cậu yêu, chắc cậu sẽ tin. Nhưng,
tình yêu trên thế giới này, không có cách nào, lợi ích của bản thân và
gia đình luôn phải đặt ở phía trước.”
……
Chú thích: * Mặt đỏ,
mặt trắng: trong biểu diễn kinh kịch mặt đỏ để chỉ người tốt, mặt trắng
để chỉ vai kẻ xấu, nhân vật phản diện.
Đôi lời về Gấm Rách: truyện
hết rồi, thật sự có rất nhiều điều muốn viết về cuốn này và viết cho chị Thánh Hâm nhưng thực sự Kei không biết viết từ đâu. Chỉ có thể nói được một câu, thương chị, thương chị yêu nhầm, thương chị gặp phải hai tên
vô lại. Thương sao số chị khổ thế. Có thể có nhiều người nói chị Thánh
Hâm ngốc nói chị Thánh Hâm dựa dẫm quá, nói sao chị coi thường sinh mệnh và có thể chết dễ dàng vậy…Nhưng Kei không hề thấy vậy mà ngược lại cảm thấy TH rất mạnh mẽ kiên cường và rất thông minh nữa, mấy người ở vào
hoàn cảnh đó làm được như vậy và kiên cường đến mức ấy. Chỉ có điều chị
quá tin vào tình yêu, Kei nghĩ chị biết DCD lừa mình, và chị cũng biết
DCD yêu mình, vì biết vậy nên chị muốn đánh cược, muốn đánh cược tình
yêu của họ. Nhưng đối với một con người lý trí như DCD, tình yêu đó vẫn
không đủ để có thể thắng nổi hận thù, thắng nổi lợi ích cá nhân. Câu nói cuối cùng quả thật đã bao quát được toàn bộ câu chuyện “Tình yêu trên
thế giới này, không có cách nào khác, lợi ích của bản thân và gia đình
luôn phải đặt ở phía trước”.
hic !!! thươg PTH wá !!
HẾT
Bình luận
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1