chương 23/ 61

Quả nhiên, anh rầu rĩ nói: “Đúng thế, còn có gì để nói nữa chứ.”

Lời thoại đến đây cũng đã hết rồi, nói gì hơn nữa đều là vẽ rắn thêm chân, ngược lại phá hoại cái sự đẹp đẽ yếu ớt đó, ở đất khách quê người, hai người đã từng là tình nhân gặp mặt nhau, nhà hàng nhỏ âm u, từng hàng bàn ghế được mạ lên một lớp vàng kim, chỉ có tựa gần vào khoảng ánh sáng ở cửa tiệm đó, trắng đến mức giống như một thế giới khác, ánh sáng và hình bóng hòa vào nhau, có sự đẹp đẽ âm u giống như tranh sơn dầu, giống như cảnh trong phim, thợ quay phim cẩn thận dùng ánh đèn, đạo cụ để quay, cẩn thận phác họa bức tranh.

Cô bỗng nhiên đứng dậy, quay người liền đi ra ngoài, bên ngoài vẫn là bầu trời nắng gắt, con phố vô cùng náo nhiệt, cảnh phim bên trong lại đã quay xong, cô nên kết thúc rồi.

Cô quay về khách sạn, mới nhớ ra đồ mình mua đã quên hết ở cửa hàng đó, không thể quay lại tìm, đành nói với Dịch Chí Duy là không mua được gì.

“Vậy ăn cơm tối xong anh đưa em lên phố xem nhé.” Buổi chiều anh trốn trong phòng đầy đủ không khí lạnh ngủ trưa một giấc, bây giờ trông tinh thần rất thoải mái, ôm cô, “Không tập trung, nghĩ gì thế?”

Cô đang nghĩ tại sao Giản Tử Tuấn đến Tokyo, nhưng lại chỉ cười nói: “Em thật sự không muốn về.”

Anh hôn cô: “Nhưng công ty không thể bỏ lại được, còn cả công ty của em nữa—–anh bỏ đi nhiều ngày như vậy, nếu không về, họ sẽ thật sự làm ầm ĩ lên.”

Bình luận





Chi tiết truyện