chương 75/ 77

Cạo râu xong, Kì An Chi đứng trước gương ngả ngớn huýt sáo, sờ sờ mặt mình, tốt lắm! Như trước anh tuấn tiêu sái, mị lực mười phần.

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, ánh nắng chiếu lên người hắn làm cho làn da trắng nõn càng thêm oánh nhuận như ngọc, khiến cho nam nhân này càng có vẻ như không giống con người. Mà ngay cả mấy vết ô mai dưới cổ đều có vẻ hết sức đáng yêu cùng đúng lý hợp tình.

Khóe môi gợi lên ý cười hạnh phúc, miệng không ngừng huýt sáo. Mở vòi nước, rửa mặt, trong lòng tính toán, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm kết hôn, không biết nên làm gì đây.

Hoa tươi thì không cần rồi. Từ khi có táo nhỏ, nhạc mẫu đại nhân Trầm Bích Vân về nước định cư . Thân thể của bà đã điều dưỡng không tồi, nghe bác sĩ khuyên, cố ý làm một vườn hoa nho nhỏ ở hậu viện, trồng rất nhiều loại hoa cỏ. Vì vậy mà mỗi căn phòng trong nhà bốn mùa đều cắm đầy hoa tươi, nếu mà còn chạy ra ngoài mua hoa nữa thì đúng là ngớ ngẩn.

Chocolate? Cái này… chắc cũng thôi đi. Hôm lễ tình nhân đã ăn rồi, mặc dù chocolate ở trong miệng Thần Thần hương vị quả thật rất ngọt ngào, nhưng mà cứ chơi trò này hoài cũng chẳng có ý nghĩa . Huống chi, táo nhỏ đã lớn hơn một chút rồi, cứ nhìn thấy đồ ngọt liền xông đến. Lần trước mua được một hộp chocolate,phu phu bọn họ chỉ ăn được có một viên, còn lại đều bị cu cậu vừa khóc vừa nháo đoạt đi, cuối cùng ăn đến tiêu chảy, còn làm hại bọn họ bị trưởng bối mắng cho một trận. Vì vậy cái nàyliền miễn đi!

Suy nghĩ một chút, hình như chả có cái gì làm được cả. Không phải là bọn họ không muốn, mà vốn cả hai người họ đều là điển hình của cuồng công việc, muốn dành ra chút thời gian để nói chuyện yêu đương, chín mươi chín phần trăm cũng sẽ chuyển thành bàn chuyện làm ăn. Có lẽ dưới góc nhìn của người ngoài thì có chút không thú vị, nhưng đây là cách mà bọn họ chung sống với nhau.

Lại nói tiếp, hình như đã lâu không cùng nhau đi dã ngoại. Nhưng mà dù sao hôm nay cũng không phải lễ hay ngày nghỉ, bọn họ đều phải đi làm, thật sự là đi không được. Nghĩ lại thì cả năm qua, cơ hồ là bọn họ đều bị chôn trong đống công việc.

Công ty của hai nhà dưới áp lực của song phương cha mẹ, cơ hồ trong vòng một tháng liền được ném vào tay của bọn họ, Kì An Chi vẫn không thể nào quên được đoạn thời gian thê thảm đó.

Cả ngày tăng ca làm thêm, bận rộn đến tối mịt, nhật nguyệt vô quang. Suốtba tháng trời, hắn cùng lão bà không có chút thời gian rảnh để làm chút chuyện yêu đương. Hình như từ sáng sớm mở mắt ra, đến tối trước khi nhắm mắt lại ngủ đểu không nhìn thấy mặt của đối phương. Chỉ có sau khi ngủ mới có thể cảm thụ một chút nhiệt độ cơ thể của nhau.

Kì An Chi biết, đây là do cha mẹ của cả hai bên cố tình trả đũa! Bất quá họ cũng không dám phản kháng. Dù sao thì cũng là con ngoan mà, chỉ có cách càng thêm ở trước mặt họ tỏ ra ngoan ngoãn thôi chứ làm sao bây giờ?

Nửa năm sau đó, cha mẹ hai bên mới tạm nương tay cho họ, Kì An Chi và Đường Mộ Thần cuối cùng cũng có thể tạm thở một hơi mà ổn định cuộc sống gia đình. Còn nhớ đến lần đầu tiên cùng nhau trang hoàng nhà mới…

Ừng ực! Nuốt nước miếng, không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa thì sẽ nhịn không được muốn đi khi dễ lão bà nhà hắn mất.

Nhẫn! Trải qua một năm đau khổ, Kì An Chi cảm thấy trình “nhẫn thuật” của mình đã tăng level không ngừng, trên cơ bản có thể làm được “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ” . Chính là nhịn không được, cũng chỉ có vào thời gian nghỉ trưa chạy đi đánh lén, kéo tổng giám đốc của Đường thị vào văn phòng làm chútchuyện “trao đổi kinh doanh” mà thôi.

Dù sao thư ký đại tỷ ở bên kia cũng thật thông minh, mỗi lần hắn đặt lịch hẹn, cô ấy cũng rất thức thời mà đem lịch trình của tổng giám đốc hoãn lại một giờ. Chính vì vậy, vào tiệc mừng năm mới, Kì An Chi cố ý tự xuất tiền túi, tặng cho cô nàng thẻ VIP mua sắm ở hệ thống siêu thị của tập đoàn Vinh Huy. Thư ký đại tỷ vô cùng vui mừng, rất có nhân tính mà hoãn thêm cho hắn mười lăm phút.

Vốn Kì An Chi còn muốn không ngừng cố gắng, tiếp tục đi tận thu nhân tâm, kết quả bị lão bà cảnh cáo, còn dám có lần sau, sẽ tịch thu hết tài sản cá nhân của hắn.

Đàn ông mà không có xu nào trong túi thì thực thảm, Kì An Chi không muốn ngay cả chút tiền cà phê cà pháo cũng không còn, thế là thời gian “trao đổi” chỉ có kể khống chế trong vòng 75 phút.

Nghĩ nghĩ, hay là tối nay đi xem phim đi! Hôm qua họp cơ quan, tình cờ Kì An Chi có nghe mấy người quản lý nói gần đây rạp chiếu phim đang chiếu bộ《Cướp biển vùng Caribbean 4》, có một đoàn mỹ nhân ngư cũng không tệ lắm. Mặc dù là kết hôn đồng tính, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại việc bọn họ thích vẻ đẹp của người khác phái.

Đương nhiên, điều này cũng giới hạn dưới hình thức thấy được sờ không được như trên màn ảnh, nếu ngày nào đó Đường Mộ Thần dám ở trước mặt hoặc là đằng sau lưng Kì An Chi nhìn cô gái nào đó lâu hơn vài phút thì…

Hừ hừ! Võ công Kì An Chi luyện từ nhỏ cũng không phải là để cho vui đâu!

Cái gì? Hắn rất bạo lực? Có lầm không? Hắn là đang hợp pháp bảo vệ chủ quyền thần thánh của mình trong hôn nhân có được không? Đánh là thương, mắng là yêu mà, bảo vệ tình yêu thì có dùng tí vũ lực cũng là rất bình thường. Nhìn vô số gia đình trong xã hội mà xem, loại chuyện này có gì là hiếm đâu!

Kì An Chi còn từng thân thiện khuyên mọi người xung quanh mình, bất kể là đàn ông hay phụ nữ xin chớ quấy rầy lão bà của tôi!

Còn về buổi tối nay, còn cần phải nói sao? Đương niên là trở về gian nhà ấm cúng của hai người mà làm chút vận động tình yêu rồi. Tối hôm nay có nên làm chút gì đó đặc biệt không nhỉ? Vậy nên làm gì đây?

Hắn đang ngồi nghĩ miên man, chợt nghe ngoài cửa có tiếng móng vuốt nhỏ cào cào cửa xen lẫn tiếng gọi mơ hồ, “Khả khả! Khả khả!”

Kì An Chi nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng ra mở cửa, rõ ràng trong lòng bực mình muốn chết, trên mặt lại bày ra vẻ tươi cười giả dối, “Tử Tử sao tỉnh dậy sớm thế?”

Táo nhỏ chớp chớp đôi mắt to mơ màng, buồn ngủ mông lung kéo kéo ống quần của hắn “Hư hư!”

Bé con một tuổi ba tháng đã có thể đi lẫm chẫm từ giường đến phòng tắm.Từ ngày tiểu gia khỏa có thể hoạt động nhiều đến nay, tần suất được bảo vệ càng phải tăng thêm để tránh cho bé con từ trong nôi trèo ra bị ngã. Cu cậu té đau thì không sao, nhưng mà toàn bộ trách nhiệm đương nhiên đều đổ lên đầu hai ông anh đáng thương.

Ai bảo mấy người ở gần người ta nhất! Đáng đời!

Sau khi Kì An Chi một phen nghiên cứu, vì bảo đảm an toàn cho táo nhỏ, cũngvì để lấy lại bình yên cho hai cái lỗ tai đáng thương, quyết định thay đổi cách chăn nuôi, đem nôi đổi thành nệm, trực tiếp trải nệm ở trên sàn, vô luận nhóc con lăn lộn cỡ nào cũng đều an toàn.

Vốn đã ở trên mặt đất,nó còn có thể gây sức ép đến chỗ nào đi?

Đương nhiên là chuyện này phi thường có lợi cho bé con, việc này được mọi người trong Đường gia nhất trí thông qua. Nhưng mà chuyện gì cũng phải có mặt tốt mặt xấu, mặt xấu chính là, sau khi táo nhỏ có thể hành động tự nhiên hơn thì việc tiểu phu phu thân thiết liền càng thêm khó khăn .

Kỳ thật vốn cả hai không dám nghĩ đến việc ở trong nhà trình diễn một màn cấm trẻ em, nhưng mà ngay cả ấp ấp ôm ôm một cái, hôn nhẹ sờ sờ linh tinh cũng không được .

Bởi vì táo nhỏ có thể nói chuyện rồi. Chỉ cần hai người bọn họ hơi thân thiết, còn có một cái loa công suất lớn ở bên cạnh dùng sức mà hét, “Hôn nhẹ! Hôn nhẹ !”

E sợ cả nhà không biết, cu cậu còn đẩy cửa ra, hướng phía phòng khách ngao ngao cổ họng, hận không thể đem mọi người kéo đến xem. Vì muốn triển lãm cho rõ động tác của họ, tiểu ma tinh còn đem cái miệng nhỏ trề môi ra, phát ra tiếng chụt chụt vang dội làm mẫu, hoàn toàn không để ý đến hai diễn viên chính đang xấu hổ đến chui xuống đất!

Thế là ba vị trưởng bối bắt đầu phê bình giáo dục bọn họ , “Ở trước mặt trẻ con, hai đứa cũng nên chú ý một chút!”

Kì An Chi khóc không ra nước mắt, các vị có thể rủ lòng thương mà thu hồi gia khỏa này về không? Bọn con thật sự là vô phúc tiêu thụ a!

Nói đến chuyện này cũng là, táo nhỏ dường như dính chặt lấy bọn họ. Rõ ràng cha mẹ lẫn ông nội dụ dỗ không biết bao nhiêu lần, chỉ cần vừa ngủ, vẫn là tự phát tự động chui vào phòng của họ. Ngẫu nhiên hai người bọn họ tăng ca không trở về nhà, đương nhiên, kia hơn phân nửa là trốn đi bàn chuyện yêu đương. Bé con cũng nhất quyết không đi chỗ khác ngủ, chính là trèo lên giường tiểu phu phu, còn cha mẹ cũng phải chạy qua ngủ cùng.

Hiện tại bé con đã lớn hơn một chút, vì vậy đã biết giữ vệ sinh, không đại tiểu tiện bừa bãi nữa, biết muốn hư hư thì phải tìm buồng vệ sinh, thế là được mọi người khen ngợi không dứt.

Kì An Chi kì thật rất muốn bĩu môi, cún con hồi trước hắn nuôi, chỉ cần mấy tháng đã biết tự tìm chỗ đi vệ sinh rồi. Chỉ số thông minh của nhóc tì này … hừ hừ!

Mới vừa giúp táo nhỏ kéo quần con xuống, đỡ lấy bé, vừa mới kéo tiểu kê kê thì một cỗ nước vàng óng đã lập tức bắn lên ống quần Kì An Chi.

Bộ quần áo mới của tôi! A a a! Kì An Chi gào thét trong lòng, nhưng không thể không hầu hạ tiểu ma tinh trong lòng đang nhắm mắt vừa ngủ bù vừa hư hư.

Hư hư xong rồi vẫn không thể kéo quần lên, Kì An Chi hầu hạ bé con một năm trời sớm biết ý mà nhẫn nại chờ đợi.

Gia khỏa này vô cùng cà chớn, chỉ cần có hai người bọn họ ở nhà, đi vệ sinh nhất định không chịu tự mình đi mà bắt cả hai phải ôm mới được. Nếu như hai người họ đi làm hoặc là không có nhà, cu cậu lại biết điều mà tự mình ngồi ở bồn cầu nhỏ chuyên dụng.

Thế là Kì An Chi, mà ngay cả Đường Mộ Thần cũng không chỉ một lần nghi hoặc, rốt cuộc thì chúng ta đắc tội nó khi nào? Sao nó cứ tìm cách gây khó dễ cho chúng ta chứ?

Cái này …ngày đầu tiên khi người ta mới ra đời, một ngón tay bị đứt, thù liền được kết. Không thể nói cho bọn họ biết! Tuyệt đối không nói cho bọn họ biết! Bé con nào đó xấu xa nghĩ.

“Bủm ──” táo nhỏ rất là mang thù trước thả ra một quả bom thúi ùm, sau đó mới ư ư a a dùng sức, bắt đầu sự nghiệp đi ị.

Kì An Chi mày nhăn đến độ có thể kẹp chết ruồi! Cố gắng đem đầu né ra xa tránh mùi hôi, chỉ hối hận vừa rồi không kịp mở quạt thông khí.

Đột nhiên, trên vách buồng vệ sinh vang lên tiếng ầm ì của quạt thông gió, Đường Mộ Thần đứng ngoài cửa nhìn thoáng qua, chỉ lắc đầu sau đó quay về giường tiếp tục nằm, ngáp một cái rồi lầm bầm mắng, “Ngu ngốc! Đã nói không biết bao nhiêu lần rồi! Sáng sớm nhất định phải mở sẵn quạt thông gió!”

Có cái quạt thông gió trợ giúp, không khí bên trong toilet nhất thời thông thoáng đi rất nhiều. Kì An Chi cuối cùng cũng không cần phải vất vả như trước, có thể lên tiếng, lập tức than thở oán giận, “Không phải vì anh sợ động đến giấc ngủ của em sao? ”

Đúng là đồ ngốc! Đường Mộ Thần đương nhiên biết nguyên nhân, cũng bởi vì biết, mới càng muốn mắng hắn. Mình có phải phụ nữ đâu, cần gì phải chăm sóc cẩn thận đến vậy?

Mỗi ngày mặc kệ thức dậy lúc mấy giờ, nhưng Kì An Chi nhất định sẽ dậy sớm hơn y mười lăm phút, trước rửa mặt, rồi mới gọi y rời giường. Nếu là sáng nào mình dậy sớm hơn, hắn liền làm vẻ mặt u oán, dường như bị mình chiếm đại tiện nghi vậy.

Hai phu phu, có cần phải như vậy sao? Đường Mộ Thầ thật sự muốn mắng hắn thêm một chút, nhưng mà trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.

Sáng sớm, đầu óc còn mơ hồ không biết làm sao đột nhiên nhớ tới một truyện cười, nói là một đôi vợ chồng, vốn cực ân ái, nhưng bởi vì thói quen sinh hoạt không giống mà luôn cãi nhau, cuối cùng chia tay . Nếu là như vậy, vậy có lẽ tình cảm của bọn họ không khéo thì cũng…

Đường Mộ Thần nghĩ thầm, mình tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy. Quên đi, ngu ngốc kia thích dậy sớm thì cứ để cho hắn dậy sớm hơn đi! Mình cũng chẳng có thói quen bồi hắn ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành theo kiểu Trung Quốc vào bữa sáng.

Yêu, chính là bao dung, săn sóc lẫn nhau mới đúng. Chuyện này không liên quan đến nam nữ gì hết.

Kì An Chi vất vả lắm mới hầu hạ táo nhỏ tẩy trừ sạch sẽ xong, Nhìn lên đồng hồ thấy còn sớm, bèn đưa bé về giường ngủ tiếp. Bản thân thì thay bộ đồ dơ ra, sau đó mới gọi lão bà dậy rửa mặt.

Đường Mộ Thần đột nhiên sinh hứng thú, cứ như thế nằm trên giường vươn tay ra với hắn, phối hợp với đôi mắt nửa nhắm nửa mở mơ mơ màng màng, giống hệt như một cô vợ nhỏ đang làm nũng muốn được chồng ôm một cái vào buổi sáng.

Kì An Chi vốn đã có chút xuân tâm nhộn nhạo, này còn làm sao nhịn được? Thế là nhanh như hổ đói nhào lên, cắn cắn đôi môi y uy hiếp, “Muốn câu dẫn anh? Hửm?”

Hai cái chân dài kẹp lấy thắt lưng hắn, Đường Mộ Thần cố ý giả ngu, “Nào có? Ôm em dậy đi! Miễn cho lát nữa Tử Tử nhìn thấy lại kêu bậy.”

Kì An Chi quả thật muốn tru lên rồi! Ngươi nói coi nếu không có thằng nhóc kia, đôi tiểu phu phu bọn họ sẽ có cuộc sống tốt biết bao nhiêu.Sáng sớm như thế này, lang tình lang ý, có thể làm được biết bao nhiêu chuyện? Kết quả, hết thảy đều bị thằng nhóc kia bóp chết từ trong trứng a!

Rất là không cam lòng, nhưng vẫn là ôm y vào phòng tắm, mới đòi hỏi một cái hôn nóng bỏng. Kì An Chi dùng ánh mắt ủy khuất như cún con nhìn y, “Anh muốn dọn ra ngoài ở!”

Biết hắn cũng chỉ là oán giận một chút, Đường Mộ Thần cười ha hả vỗ vỗ mông hắn, “Có nó cũng rất tốt mà! Ít nhất tránh cho người nào đó bởi vì miệt mài quá độ, chưa già đã yếu! Anh mau đi ra đi, nói chuyện với ông nội một lát, em sẽ ra sau!”

Kì An Chi cúi đầu cụp đuôi, hữu khí vô lực lết ra ngoài.

Đường Mộ Thần nghĩ nghĩ, vốn không muốn nói cho hắn biết sớm như thế, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của hắn, vẫn là ôm lấy hắn từ đằng sau, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói, “Hôm nay sớm chấm dứt công tác một chút, buổi tối đi ăn nhé.”

Ách? Đôi mắt Kì An Chi liền sáng lấp lánh.

Đường Mộ Thần lại nghiêm mặt, gõ đầu của hắn một cái bạo lật, “Sau này ngày kỷ niệm một năm ngày cưới tính vào ngày chúng ta đến giáo đường! Ngày hôm nay chỉ được tính là ngày kỷ niệm một trăm ngày của Tử Tử thôi! Đầu óc càng lớn càng tệ!”

Đầu óc của Kì An Chi không phải càng lớn càng tệ đâu! Hắn lập tức phát hiện ra trọng điểm trong lời nói của đối phương:

Thứ nhất, ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ chỉ có một, bọn họ đều phải là duy nhất của nhau cả đời. Hai, tuy rằng như thế, nhưng lão bà của hắn đã biết tâm tư của hắn, vẫn là nguyện ý cùng hắn trải qua một bữa tiệc chúc mừng lãng mạn một chút.

Ha ha! Lão bà yêu quý, em đúng là rất đáng yêu !

Ở trên mặt y hạ xuống một nụ hôn, Kì An Chi cười xán lạn mà đi ra ngoài.

Đường Tùng Niên thấy tiểu tử này thần thanh khí sảng đi ra, nửa cảm khái nửa không vui.

Cảm khái chính là, đúng là đôi vợ chồng son sau ngày kết hôn, khí sắc rõ ràng tốt rất nhiều, có vội có mệt cũng không thấy bọn chúng có nửa điểm oán giận. Không vui chính là, hai đứa bây ân ái tối ngày như thế, liệu có sanh con được không? Chả phải Kì gia nhà ngươi đàn ông có thể sinh con được sao? Sao Kì An Chi mi không được di truyền khả năng đó chứ?

Ông Đường cả ngày phải nhìn ông Kì suốt ngày trái ôm phải ấp đem chắt trai ra khoe, cực kỳ đố kỵ. Mà người trực tiếp gánh hậu quả chính là ── “An Chi a, ông thấy con gần đây cũng không bận quá, xí nghiệp Đường thị gần đây vừa vặn có một mối đầu tư tương lai ở nước ngoài, vậy không bằng liền giao cho con đi! Dù sao cũng không phải là người ngoài, ông nội rất tin tưởng vào con a…”

Kì An Chi nghe xong sắp hộc máu!

Trong lòng không tiếng động mà hò hét: ông nội a! Tuy rằng con không phải là cháu ruột của ông, nhưng mà ông cũng đừng gây sức ép cho con như vậy được không? Nếu là đầu tư cho tương lai, có cần phải đến tay con giải quyết không?

Đi Phi Châu, còn khảo sát một tháng? Kết quả khảo tra của con, trong vòng mười năm tới ngài có cần dùng đến đâu? Nếu không dùng được, mười năm sau chẳng phải lại phải chạy đi khảo tra lần nữa sao? Đây là điển hình của việc lãng phí nhân lực vật lực a! ! !

Chính là lúc này, Kì An Chi đã nghĩ sai rồi.

Chuyến đi đến Phi Châu lần này thật sự rất kỳ diệu! Kết quả, đúng là thành công ngoài mong đợi!

Bình luận





Chi tiết truyện