“Đúng! Bọn bây lập tức chia tay ngay!”
Người đầu tiên ủng hộ Đường Tùng Niên chính là Kì Dân Hạo, mặc kệ là ông đồng tình hay không chuyện tình cảm của cháu trai ông, nhưng mà rõ ràng là Đường gia trong chuyện này khó khăn hơn,… ít nhất …, ông vẫn còn có hai đứa cháu trai, Nhạc Chi sắp cho ông một đứa chắt trai rồi, Hạnh Chi cũng đang mang thai, nhưng mà Đường gia thì sao?
Lẽ nào chỉ vì ham muốn bản thân mà khiến cho Đường gia đoạn tử tuyệt tôn? Về tình về lý đều không thể như thế! Chuyện của hai đứa trẻ này, chỉ cần Đường gia không chấp nhận, Kì gia tuyệt đối không thể đồng ý!
Kì Dân Hạo đẩy Kì An Tu đứng cạnh, “Mau! Kéo An An về! Mang nó về nhà, lập tức đi về!”
“Ông nội!” Kì Hạnh Chi không thể khuyên ông Đường, nhưng có thể cầu xin ông nội cậu, “Anh cả là thật tâm yêu anh Mộ Thần! Xin ông…”
“Hạnh Chi con câm miệng đi!” Kì Dân Hạo dùng ngữ khí nghiêm khắc chưa từng có mắng đứa cháu mà ông yêu thương nhất, “Mục Sam, mang Hạnh Chi về nhà! Đừng để nó can thiệp vào chuyện này nữa!”
Ông Kì thật ra cũng có tư tâm, Hạnh Chi vừa mang thai, đang trong thời điểm không ổn định nhất, vạn nhất tâm tình không tốt mà nháo sự thì sẽ xảy ra chuyện.
Mục Sam đương nhiên hiểu tâm tư của ông, nhưng mà anh biết, lúc này ép vịt con rời khỏi thì cậu nhất định sẽ không đồng ý.
Thế là tiến lên ôm lấy Kì Hạnh Chi, thấp giọng nói, “Chúng ta cứ xem xét tình huống, đừng xen vào được không? Ông đang nổi nóng, đừng … chọc giận ông nữa. Cẩn thận động đến thai nhi trong bụng em!”
Rồi sau đó kéo tai cậu, “Dù cho ngày hôm nay không được thì không phải vẫn còn có ngày mai sao? Đến lúc đó chúng ta nói giúp họ sau vẫn được mà!”
KìHạnh Chi nghe thấy có lý, gật đầu, mím môi ngồi xuống, không dám nói nữa, chỉ dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh mình và Đường Mộ Thần, họ thật đáng thương!
Kì An Tu rơi vào tình thế khó xử!
Kì An Tu không ngờ tới con trai mình cư nhiên vô thanh vô tức gây ra chuyện lớn như thế, bây giờ Đường gia muốn ép bọn nhỏ chia tay, giờ phải làm sao đây?
“An An, con đứng lên, theo cha về được không?”
Kì An Chi kiên quyết lắc đầu, ôm lấy quả táo của mình quỳ dưới đất, quyết không đứng dậy, còn uy hiếp, “Ông Đường! Mọi người nếu như không tha thứ cho chúng con, chúng con vẫn sẽ quỳ ở chỗ này!”
“Mày thích quỳ thì cứ quỳ đi! Thần Thần, về nhà!” Đường Tùng Niên nhìn hai người ôm nhau càng thêm tức giận.
Đường Mộ Thần khóc đến vô lực, đâu còn sức để đứng lên? Huống chi Kì An Chi ôm y rất chặt không thể động đậy.
Đường Tùng Niên càng nổi giận, “Nhìn! Nhìn đi! Đây là hai đứa cháu ngoan mà cả hai nhà chúng ta dưỡng ra đấy! Nếu như vậy…” Ông đang muốn nói, vậy cứ để cho chúng quỳ ở chỗ này cả đời đi!
Diêu Nhật Hiên lúc này mới hồi phục tinh thần lại run run bờ môi hỏi, “An An! An An, con nói cho ba biết, vì sao lại là Đường Mộ Thần?”
Tất cả những lời phản đối khác, Kì An Chi đều có thể kiên cường chịu đựng, nhưng chỉ duy có nghe những lời này thì, cả người hắn rõ ràng run lên.
Lời nói như đinh đóng cột, “Bởi vì em ấy hiểu con, con cũng hiểu em ấy! Em ấy yêu con, con cũng yêu em ấy!”
“Không!” Diêu Nhật Hiên mở to mắt, nhìn con trai mình chằm chằm, “Con thành thật nói cho ba biết, vì sao nhất định phải là Mộ Thần?”
Mọi người đều bị câu hỏi này của Diêu Nhật Hiên khiến cho kinh hãi, lẽ nào Diêu Nhật Hiên biết ẩn tình trong chuyện này?
Người khác không biết, thế nhưng Kì An Tu đã hiểu ra, nhãn thần thống khổ đầy ân hận, “An An, đã nhiều năm như thế … Lẽ nào con vẫn chưa tha thứ cho cha sao? ”
“Không liên quan đến chuyện của các người!” Kì An Chi bỗng nhiên tàn bạo ngẩng đầu, giống hệt như con thú bị thương, ôm chặt quả táo của hắn, tựa như đang bảo vệ địa bàn của mình, liều mạng không muốn để cho bất kì kẻ nào xâm nhập.
“Con yêu Mộ Thần rốt cuộc sai ở đâu? Pháp luật nào quy định con không được yêu em ấy? Nếu con yêu em ấy, em ấy cũng yêu con, vì sao không thể để chúng con ở bên nhau chứ?”
Trong câu hỏi mang theo ngọn lửa, vẽ một vòng tròn vô hình xung quanh, đem hắn và Đường Mộ Thần cắt đứt quan hệ với ngoại giới.
Diêu Nhật Hiên nhìn thẳng vào mắt con trai, đột nhiên khóc thành tiếng, “An An, là do ba không tốt! Ba là kẻ vô dụng, không thể bảo vệ được con! Con đừng như vậy mà, đừng là Mộ Thần! Đừng là Mộ Thần mà!”
Kì An Tu đè nén chua xót khổ sở trong lòng, nhìn đứa con mà cả đời mình luôn cảm thấy thiếu nợ, “An An… Trên đời này không ai vứt bỏ con! Cha năm đó… thực sự không phải cố tình mà!”
Người khác không rõ, chỉ có hai cha con bọn họ mới hiểu được hàm ý trong đó.
Kì An Chi khi còn là Diêu Bình An, tuổi còn nhỏ đã gánh chịu hết nhân gian lạnh lùng vô tình, vì vậy hắn cũng dùng thái độ đó đối xử với tất thảy mọi người xung quanh.
Khi Kì An Tu tìm được hai người bọn họ thì, Kì An Chi căn bản không còn tin tưởng bất luận kẻ nào, ngoại trừ ba ba của mình, hắn đối với tất thảy mọi người đều tồn tại bất an cường liệt cùng lòng căm thù sâu sắc.
Kì An Tu tốn không biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể dạy cho đứa con này học cách sống chung với người bình thường. Kì An Tu cho rằng mình đã thành công hóa giải khúc mắc của con mình, lại không nghĩ rằng bản thân chỉ là hóa giải được bề ngoài mà thôi, còn điểm khúc mắc then chốt nhất lại bỏ sót!
Nhìn vào mắt Kì An Chi thì biết, hắn vẫn như cũ tạo một thế giới riêng của mình và sống trong đó. Chỉ bất quá là người lúc trước bị hắn bao bọc trong thế giới đó là ba ba yêu quý của hắn, mà hiện tại, người bị hắn chọn chính là Đường Mộ Thần.
Kì An Chi nhìn cha mình, trong ánh mắt có phẫn hận, có không cam lòng, cùng có đau thương khiến kẻ khác nhói lòng, “Cha không cố ý vứt bỏ con! Con cũng thừa nhận cha đã tốn không ít tâm huyết để bù đắp cho con, con thực sự không hận cha nữa! Thế nhưng cha à, cha đã mang ba ba của con đi mất rồi! Vào cái ngày mà cha tìm ra được con, con đã mất đi ba ba rồi! Sau đó hai người có Hạnh Chi, rồi có Nhạc Chi! Bọn nó đều là em trai của con, con đương nhiên rất thương chúng nó! Nhưng mà bọn nó cũng giống như cha đoạt đi ba ba của con rồi!”
Hắn cuối cùng nhịn không được rơi lệ, liều mạng hét lên, gào thét những điều mà hắn luôn giấu kín trong tim, “Vì sao tôi lại không được chọn Mộ Thần? Là các người, các người mang Mộ Thần đến bên tôi, các người ép tôi cùng học với em ấy! Các người bảo chúng tôi có thể làm bạn tốt! Tất cả các người đều nói như thế! Được! Tôi nghe lời các người, tôi cùng em ấy làm bạn tốt, tôi muốn cùng em ấy cả đời ở bên nhau! Vậy là sai à? Nếu như nhất định phải tìm ra kẻ sai thì đó là các người! Là lỗi của các người ngay từ đầu!”
Người lớn của hai nhà đều yên lặng, sắc mặt đều tràn ngập đau thương. Dù cho Kì An Chi chỉ trích không hẳn là đúng hết, nhưng quả thật vẫn có đạo lý của hắn. Nhất là Đường Tùng Niên, nghe được lời này tim như bị đao cắt. Quả nhiên, tất cả đều là lỗi của ông! Từ đầu là ông đã sai rồi!
Đường Mộ Thần khổ sở kéo áo Kì An Chi, nức nở khuyên can, “An An, đừng nói nữa! Đừng nói nữa mà!”
Y không chỉ yêu thương người trong nhà, càng yêu thương người con trai trước mắt này! Nếu để cho hắn nói tiếp nữa, hắn sẽ đào hết tim gan ra mà nói, xé mở vết thương khiến cho càng thêm máu chảy đầm đìa, chìm sâu vào quá khứ đau thương của mình!
“Vì sao không thể nói?” Kì An Chi hầu như sắp mất đi lý trí, nhìn cha mình đứng lặng người không nói được gì nữa, “Là do cha đó, là do cha đã mang đến cho con một đại gia đình. Con có ông nội, có cô chú, còn có Hạnh Chi, Nhạc Chi! Nhưng mà các người có ai chỉ hoàn toàn thuộc về một mình con không? Chỉ thuộc về một mình con mà thôi? Con cũng sẽ tịch mịch, cũng sẽ cô đơn! Khi cha cô đơn cha có thể đi tìm ba ba, còn con biết tìm ai đây? Con không cần các người thương hại! Con chọn em ấy, em ấy em ấy chọn con, bọn con rốt cuộc đã sai ở đâu? Vì sao không thể?”
Kì An Tu bao nhiêu năm chưa từng rơi lệ nghe đến đây cũng phải bật khóc!
Mỗi người ở trên đời này đều cô độc, bởi vì không thể chịu được cô độc mà hắn mới chọn Diêu Nhật Hiên bầu bạn cả đời. Bây giờ con hắn chẳng phải cũng chỉ chọn một người đàn ông bầu bạn giống như hắn, vì sao lại không thể được chứ?
Tâm tính của Kì An Chi quả thật có chút không giống người thường, nhưng có thể trách nó sao? Là lỗi của nó sao?
So với Hạnh Chi và Nhạc Chi không giống, hai đứa nó đều là mở mắt chào đời thì đã có một đại gia đình hạnh phúc hoàn chỉnh chào đón, vì vậy mà chúng nó có thể nhẹ nhàng chấp nhận đại gia đình như vậy, yêu cùng được yêu.
Nhưng Kì An Chi thì khác hẳn, nó vừa mở mắt, chỉ có ba ba nó ở bên cạnh. Cuộc sống tại một nơi hoàn toàn không mang đến cảm giác an toàn, thậm chí căn bản không thể gọi nơi đó là nhà. Cho nên đối với Kì An Chi mà nói, tất cả mọi người đều là người ngoài, là những kẻ xâm lược vào thế giới riêng của nó. Là tất cả bọn họ cùng nhau đoạt đi ba ba duy nhất của nó, không quản nó có muốn hay không, trả lại cho nó một đống người được gọi là người nhà. Tuy rằng bọn họ cho rằng đã yêu thương Kì An Chi đủ, thế nhưng với nó mà nói, là hoàn toàn thiếu.
Bởi vì người nguyên bản chỉ yêu thương mình Kì An Chi đã bị hắn đoạt đi rồi, dù những người khác có yêu thương nó nhiều đến thế nào thì Kì An Chi cũng chỉ là một phần trong tình yêu của bọn họ, không ai cho nó một tình yêu hoàn chỉnh. Vì vậy mà phần tình yêu bị thiếu mất đó khiến cho nó sớm chọn Đường Mộ Thần để bù đắp vào, sao có thể nói là lỗi của Kì An Chi được chứ?
Giống như Kì An Tu đang chìm trong ân hận, Diêu Nhật Hiên cũng tự trách bản thân mình, “An An! An An, không ai trách con! Là do ba ba không tốt! Tất cả đều là lỗi của ba ba!”
“Con đã nói không liên quan đến chuyện của hai người mà!” Kì An Chi nghe thấy tiếng khóc của Diêu Nhật Hiên, người mà hắn yêu thương nhất trên đời, sao hắn có thể khiến cho ba ba mình khổ sở được chứ?
Hắn hận chính là mấy cái nguyên tắc đạo đức!
“Cái chó má gì mà đoạn tử tuyệt tôn! Con mẹ nó ai mà biết chuyện tám trăm năm sau sẽ như thế nào chứ? Bất quá chỉ là một dòng họ mà thôi, qua mấy thế hệ nữa máu nó loãng mẹ nó rồi, có phải giữ mãi được đâu! Nếu muốn duy trì huyết thống thì sao không đi nhân bản, đảm bảo trăm phần trăm huyết thống thuần khiết!”
Hắn nguyên bản còn muốn chửi tiếp, đạp đổ tư tưởng phong kiến của Đường gia, nhưng “rầm” một tiếng, Đường Tùng Niên chịu không nổi kích thích, lăn đùng ra ngất!
Thế là trong giáo đường rối loạn thành một đoàn.
Nguyên bản chiều gió đang nghiêng về phía bọn họ thoáng một cái đã chuyển hướng, ngay cả Đường Mộ Thần cũng quát hắn, “Anh xem anh đã gây ra chuyện tốt gì!”
“Ông ơi! Lão Đường!”
Tiếng la hét liên tiếp khiến cho mọi chuyện càng thêm rối loạn.
Ngưu Kiến Minh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, “Các người đứng giãn ra! Bệnh nhân cần không khí! Không khí! Mau tránh ra, ra ngoài gọi cứu thương ngay!”
May là Kì An Chi đã đoán trước, xe cứu thương lẫn dụng cụ cấp cứu đều đã sớm chuẩn bị.
Đụng đến tính mạng, tất cả mọi chuyện đều buộc phải gác lại hết.
Cấp cứu, đến bệnh viện huyên náo gà bay chó sủa. Ai cũng không còn sức đâu mà truy cứu chuyện tình yêu say đắm của hai người trẻ tuổi, nhưng vấn đề này không vì vậy mà cho qua, phiền phức luôn luôn cần phải được giải quyết từng bước một.
Bình luận
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1