chương 31/ 77

Công ty cố vấn đầu tư nhà đất Lucky Star.

Phòng làm việc nho nhỏ, không quá năm mươi bình. Một gian phòng đặt tám bàn làm việc. Hai bên trái phải đặt mỗi bên bốn cái phân biệt rõ ràng.

Bên trong ngoại trừ một phòng toilet chỉ còn có một gian phòng khách. Đừng hiểu lầm, nơi đây không phải là để hai vị quản lý chuyên quyền sở hửu, mà là phòng để tiếp khách quý.

Khi công ty nhỏ này khai trương thì có hai vị quản lí, khu vực bên trái thuộc về vị quản lý trẻ tuổi họ Kì mặc đồ đen, bên phải do vị quản lý trẻ họ Đường mặc đồ trắng đứng đầu. Ai lớn ai bé mọi người cũng không rõ, bất quá là người làm công thì chỉ cần biết đó là lãnh đạo của mình là được. Phía trước bàn làm việc của hai người đều đặt ba cái bàn khác, đó là thuộc cấp chịu sự chỉ đạo trực tiếp của họ. Bất quá hiện tại, qua giờ tan tầm đã lâu, mọi người đều ra về, chỉ còn hai vị quản lý vẫn ngồi nguyên vị trí.

Cũng không phải là do hai vị quản lý này cuồng công tác, chỉ là công việc quá nhiều mà nhân thủ không đủ.

Ngươi nói mời thêm? Vậy tiền ở đâu ra? Nhiều người thì thêm nhiều chi tiêu! Hai vị quản lý hiện tại đều rất biết củi gạo có bao nhiêu quý giá. Trong công ty ngoại trừ sáu nhân viên của họ ra thì không thể có thêm bất luận một kẻ dư thừa nào.

Nếu như có khách đến, xin lỗi, tất cả bưng trà rót nước lẫn chuẩn bị tư liệu cũng không có ai có thể hỗ trợ, đều phải tự thân ngươi động thủ, cơm no áo ấm, ngay cả hai vị quản lý cũng không ngoại lệ.

Đầu năm nay quản lý cũng không có nhiều tiền a! Có lúc ngẫm lại, cảm thấy bản thân cũng chẳng khác gì con bò già. Ăn chính là cây cỏ, nói là huyết tuyệt cũng không quá phận!

Nghiệp vụ viên chỉ cần theo như bảng phân công mà đi tiếp xúc với khách hàng, hoàn thành nhất định nhiệm vụ của mình thì tức là cuối tháng sẽ có lương. Nhưng hai người bọn họ thì sao? Ngoại trừ cũng làm những việc giống như vậy, còn phải quản lý tất cả mọi hoạt động khác của công ty, chuẩn bị thu chi tài vụ, làm tốt công tác bảo đảm hậu cần, an bài huấn luyện nghiệp vụ cho nhân viên cùng với vô số những việc lặt vặt khác.

Tuy chỉ là một công ty nhỏ nhưng những về cơ bản cấu trúc cũng không khác mấy so với những công ty lớn, việc cần quan tâm tuyệt không ít, chính vì thế mà nó khiến cho hai chàng thanh niên luôn cầu toàn bận đến tối tăm mặt mũi.

Còn về tiền lương, đó là thứ gì? Toàn bộ chi phí hoạt động của công ty đều do bọn họ gánh vác, công ty không có lợi nhuận thì bọn họ cũng chẳng có một xu nào.

Vì vậy, cho đến khi kim đồng hồ trên tường chỉ đúng mười giờ đêm, hai người vẫn còn đang cặm cụi làm việc trong văn phòng.

“Hô!” Kì An Chi ngã người ra ghế, nới lỏng cà- vạt, thổ một ngụm hờn dỗi, “Mẹ nó! Sao vẫn chưa có mối làm ăn nào chứ?”

Chả trách hắn nóng ruột, công ty khai trương đã một tháng lẻ ba ngày rồi,vậy mà vẫn chưa ký được dù chỉ một hợp đồng. Thế đạo gian nan, khó khăn hơn là hai người họ tưởng tượng rất nhiều. Từ sau khi rời khỏi gia đình sống tự lập mới hiểu được thương trường thực sự kinh khủng đến thế nào.

Đường Mộ Thần xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, thất bại nhắm mắt lại mà phát tiết bực tức, “Ai bảo công ty của chúng ta nhỏ quá chứ? Bây giờ hầu như các công ty lớn đều có website, khách hàng nếu có nhu cầu đương nhiên sẽ chọn bọn họ rồi, công ty quy mô lớn thì an tâm hơn, đó là chuyện thường tình. Nhưng con mẹ nó bộ không thể tin tưởng người khác một chút được sao? Hôm qua rõ ràng đã bàn tốt rồi, ai dè đến khi ký hợp đồng lại đổi ý chứ! Vậy chẳng phải là giỡn mặt với lão tử hả? ”

“Cái nhà mà trước khi ký hợp đồng có đến công ty chúng ta bàn chuyện ấy à? Lão tử tốn không biết bao nhiêu nước bọt mới thuyết phục được họ giao tiền đặt cọc ra. Ai mà ngờ được tất cả lại bị hủy trong tay người một nhà!”

Kì An Chi vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, hắn cũng thật là xui xẻo, vất vả lắm mới kiếm được mối làm ăn, đang đi theo ông chồng lấy tiền, vợ ông ta ở lại công ty, được một nữ nhân viên tiếp chuyện. Kết quả khi tiền mang tới nơi, bà vợ lại đổi ý, túm lấy ông chồng bỏ chạy mất dép, ánh mắt nhìn bọn họ giống hệt như là nhìn kẻ lừa đảo.

Sau đó mới biết được, nguyên lai là cô nàng kia nhiều chuyện quá, đem chuyện không nên nói khai sạch ra, bảo rằng công ty của họ khai trương chưa quá một tháng, đây chính là hợp đồng đầu tiên của bọn họ. Ông chủ là hai thanh niên trẻ tuổi dễ nhìn, nghe nói là người ngoài nghề. Người vợ nghe xong liền nhăn nhó mặt mày, rất sợ đụng trúng công ty ma sẽ ôm hết tiền dành dụm cả đời của họ chạy mất. Vì phòng vạn nhất, bọn họ quyết định chạy trước cho lành.

Kì An Chi giận đến phát điên, lập tức bảo cô gái kia cút đi! Nhưng cô gái kia biết rất rõ, bây giờ tìm việc làm rất khó khăn, vất vả lắm mới kiếm được việc làm, sao có thể chấp nhận bị mất việc đơn giản như vậy được? Mà quan trọng nhất chính là, đây chính là làm nhân viên dưới quyền của hai vị mỹ nam đó nga! Tuy rằng hai vị này bình thường đều tỏ ra lạnh lùng, nhưng mà nhìn cũng đẹp mắt a!

Cần phải nói thêm một câu, cô nàng này dường như có sở thích bất lương kỳ quái, rất hay dùng một loại ánh mắt đặc biệt quan sát hai người. Người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy rùng mình, vì vậy Kì An Chi muốn đuổi cô nàng này đi, kỳ thực cũng có chút là do quan báo tư thù.

Lập tức cô nàng kia khóc đến lê hoa đái vũ, thà rằng tự chịu phạt một tháng tiền lương cũng không chịu đi. Khiến cho Đường Mộ Thần không thể làm gì khác hơn là đi ra hòa giải để cho cô ấy được ở lại. Cũng không phài là Đường Mộ Thần nhẹ dạ, nhưng mà tuyển nhân viên mới lúc này quả thật cũng khó khăn a!

Chẳng phải là công ty lớn gì, ưu điểm cũng chẳng thấy đâu, vì thế nên cũng ít ai muốn vào đây làm việc, bọn họ vất vả lắm mới tuyển được sáu người này, tuy rằng nhiều điểm cũng không được tốt cho lắm, nhưng tốt xấu gì cũng ở chung với nhau ít lâu, hơn nữa cũng đã tốn thời gian huấn luyện những người đó, nếu bây giờ phải tuyển thêm người sẽ càng thêm khó khăn!

Đường Mộ Thần liếc nhìn Kì An Chi, mở miệng khuyên nhủ hắn, “Anh cũng biết mà, tuy rằng Điền Tâm tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, thế nhưng cô ấy vẫn còn tốt hơn so với khối người. Có nhớ người đầu tiên mà anh tuyển không?Cái gì mà kinh nghiệm đầy mình, thiếu chút nữa hại chết chúng ta luôn rồi!”

Người nọ quả thực là nỗi nhục nhã lớn nhất đời Kì An Chi! Hắn thật không nghĩ tới, cho tới hôm nay, cư nhiên còn có người dám ở dưới mí mắt hắn bày mưu lập kế, đúng là kẻ đê tiện vô sỉ!

Lúc đầu, họ mời được một người có kinh nghiệm trong nghề, người đó chưa được một tuần đã kiếm được một hợp đồng về, đắc ý dào dạt đòi trích phần trăm. Hai người cũng rất vui vẻ, cứ tưởng rằng đã mời được nhân tài. Ai ngờ được tên khốn kia cư nhiên khi dễ bọn họ là công ty nhỏ mới mở, thậm chí còn đòi trở thành phó quản lý.

May mà Kì An Chi cẩn thận, trước khi ký hợp đồng, hắn chủ động liên lạc với khách hàng, ước định phương thức lẫn thời gian ký kết hợp đồng lẫn trả tiền, không ngờ khi điện thoại qua mới biết được nguyên lai tên nhân viên đó đã lén hẹn khách hàng hôm sau gặp mặt đưa tiền trực tiếp!

Kì An Chi nghe vậy liền toát ra một thân mồ hôi lạnh, một mặt vừa phải xin lỗi khách hàng, một mặt gọi điện thoại cho tên kia, nghiêm túc xử lý hành vi lén thu tiền của gã.

Người nọ không chiếm được tiện nghi, đơn giản bỏ việc, đương nhiên mối làm ăn kia cũng bị hỏng, còn cái gã kia thì chạy khắp nơi nói bậy trước mặt không ít khách hàng, việc làm ăn của công ty không khá nổi một phần nguyên nhân cũng là do gã.

Nhắc tới người kia, Kì An Chi lộ ra một tia lãnh khốc, “Cái gã họ Thường đó, anh nhớ mặt gã. Bây giờ không xử lý gã được, thế nhưng anh thề anh sẽ khiến cho gã ngay cả việc quét rác cũng không kiếm được!”

Đường Mộ Thần tuyệt đối giơ hai tay tán thành! Y biết, Kì An Chi nén giận không xử lý tên kia là vì muốn để cho y có chút kích thích, xem y có thể trong hoàn cảnh khó khăn bức bản thân quyết chí tự cường. Nếu không phải vì biết được điều này thì nhất định Đường Mộ Thần sẽ không để cho tên khốn kia sống an nhàn. Đúng là tên khốn kiếp! Muốn khi dễ bọn họ, đúng là có mắt như mù mà!

Đối với kẻ địch nhân từ làtàn nhẫn với chính bản thân mình, nhân từ với cái loại tiểu nhân như vậy chắc chỉ có thánh mẫu Maria! Hai nhà Kì Đường cũng không hề dạy dỗ con cái như vậy, bọn họ chỉ biết người không phạm ta, ta không phạm người, người dám phạm ta, ta tất sẽ dùng gấp trăm lần hoàn trả lại!

Kì An Chi hít một hơi thật sâu, tâm bình khí hòa nghiêm túc thảo luận với Đường Mộ Thần, “Kỳ thực việc của Điền Tâm, anh cũng có trách nhiệm. Đầu tiên là thiếu thẳng thắn thành khẩn với khách hàng, thứ hai, vẫn còn chưa huấn luyện nhân viên đầy đủ. Nếu như sớm nói rõ một chút cũng sẽ không gặp phải nguy cơ bị khách hàng không tín nhiệm.”

“Anh biết là tốt rồi!” Sắc mặt Đường Mộ Thần nhu hòa trở lại, rất là cảm khái, “Trước kia chúng ta xử lý một việc đều nghĩ rằng rất khổ cực rồi, lại không nghĩ rằng sẽ còn có những chuyện khổ cực hơn! Ai! Hiện tại ngẫm lại, chúng ta trước kia suy nghĩ quá đơn giản rồi, vậy mà cha ông chúng ta dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng được, thật đúng là không dễ dàng.”

Ai nói không thểchứ! Cũng chỉ có khi nhân viên không có mặt, hai vị quản lý trẻ tuổi mới có thể lộ ra vẻ mặt bình thường. Còn ban ngày, bọn họ còn phải bảo trì trấn định, liều mạng bơm hơi cổ vũ cho những nhân viên cũng trẻ tuổi như mình.

Nói linh tinh một hồi, Kì An Chi cảm giác được cái bao tử trống trơn. Cơm tối vẫn còn chưa ăn, nếu như còn tiếp tục, việc kinh doanh chưa đến đâu chắc thân thể đã suy sụp trước rồi. Nếu như ông và ba ba biết, không mắng hắn chết mới là lạ!

“Về nhà đi! Nhìn nữa cũng nhìn không ra được gì đâu! Tối nay ăn gì? Ăn cháo được không?”

Nghe Kì An Chi nhắc đến, Đường Mộ Thần cũng cảm thấy đói bụng, “Tối nào cũng ăn cháo, em ngán chết rồi. Em đi ăn miến xào!”

“Em nghĩ anh không ngán sao! Thế nhưng biết sao bây giờ? Đã muộn lắm rồi. chỉ có ăn cháo là tốt nhất, đừng ăn mấy thứ kia, cẩn thận hại dạ dày.”

“Vậy gọi một phần miến xào, một phần cháo, chúng ta ăn mỗi thứ một nửa là được? Dù sao mấy bữa nay cũng không ăn rau xanh, trong miến có chút rau xanh cũng tốt. Hôm khác chúng ta gọi đồ ăn sớm đi, chứ cứ ăn uống thế này em sắp chết rồi!”

“Vậy hôm nào chúng ta về nhà ăn một bữa ngon đi?”

“Được! Ai, hai đứa em của anh đều vô đại học, cao trung hết rồi, chắc ông của anh ở nhà buồn lắm?”

“Sao buồn được? Mấy ngày hôm trước nghe nói còn theo cả đống bạn già đi ra ngoài câu cá, ông của em cũng đi nữa đó.”

“Em cũng nghe nói vậy. Bất quá ông nội kỳ thực không quá thích câu cá, chỉ do buồn chán quá mức.”

Hai người nhàn thoại, đang định đóng cửa ra về, thì thấy một đôi vợ chồng già đứng ngoài cửa nhìn vào, hai người đều là những đứa trẻ hiếu thuận, Đường Mộ thần lập tức mỉm cười chào họ, “Hai bác có việc gì ạ? Không sao cả, nói đi, chỉ cần có thể giúp được chúng cháu sẽ cố gắng hết sức!”

Thấy y hiền hòa như vậy, người đàn ông kia hơi do dự một chút, “Xin hỏi, ở đây là văn phòng tư vấn địa ốc sao?”

Sinh ý tới? Đường Mộ Thần nhất thời giật mình, quay đầu liếc mắt nhìn Kì An Chi, hắn đã mở hết đèn vừa mới tắt trong văn phòng lên, nhanh chóng đi ra chào đón, “Đúng vậy! Hai bác mời vào trong ngồi ạ!”

Bình luận





Chi tiết truyện