chương 8/ 21

Kinh thành sau khi vào đêm chẳng những không quạnh quẽ mà lại còn đặc biệt tương phản càng thêm náo nhiệt phi phàm, bày biện ra một cảnh tượng phồn vinh bất đồng..

Tiêu hồn độc nhĩ tình, vô tận ôn nhu hương. (nơi có thể thuốc ta mất hồn chỉ có Ôn Nhu Hương)

Ôn Nhu Hương là thanh lâu có quy mô lớn nhất trong kinh thành, mỗi cô nương nơi này chẳng những là một cành hoa mẫu đơn, mà ca nghệ cầm kĩ lại không ai không thạo. Mỗi đêm tới đây tầm hoan tác nhạc (vui chơi tìm lạc thú) đều là những vị quan to hiển quý, mỗi người ra tay xa xỉ, các cô nương tất nhiên là xuất ra tất cả vốn liếng chiêu thức chỉ mong giành được càng nhiều khao thưởng từ các đại gia.

Đêm nay ngoài cửa Ôn Nhu Hương xuất hiện ba vị khách quý thập phần kỳ quái. Ba vị công tử này một vị áo trắng phiêu phiêu, tiêu sái phong lưu, cười đến tít mắt giống như vừa mới nhặt được mấy trăm lượng bạc, một vị khác tướng mạo anh tuấn, khí khái uy nghiêm, chính là trên mặt diễn cảm lại giống như là vừa mới xuất môn chân đã bị dính phân chó vậy, so sánh bình thường chỉ có Tiểu công tử ở giữa hai người đang cười híp mắt, phấn mài ngọc thế, làm cho người ta vừa nhìn nhịn không được muốn ôm chặt lấy mà hôn, chính là nhìn vị Tiểu công tử này cũng thấy vẫn còn tính trẻ con, nhìn qua vóc dáng bất quá mới mười hai mười ba tuổi, này này này…… Sao lại đưa nhi đồng tới mấy nơi này, thật sự là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.

Long Nghị Vân đứng ở cửa thanh lâu lòng tràn đầy mất hứng, đều là do tên Như Ý chết tiệt này chạy đến nhà hắn nói hưu nói vượn, còn làm cho Bảo Bối nhi nghe được.

——————————-

Buổi sáng hôm nay.

“Ha ha ha ha! Long Nghị Vân, ta hôm nay mới phát hiện nguyên lai ngươi thích trẻ con chưa phát triển a!“ Như Ý hôm nay đến vương phủ lại chứng kiến Long Nghị Vân không đi phá án mà lại ở nơi này cùng tiểu An nhi chơi trò bắt chim, quả thực là cười lăn cười bò.

“Ngươi cũng rảnh rang không về Xuân đường xem bệnh lại chạy đến chỗ ta làm cái gì?” Long Nghị Vân thập phần căm tức, người này tìm hắn chắc chắn không có chuyện gì tốt. Bảo Bối nhi cũng bỉu môi, hắn sắp sửa bắt được con chim lại bị tên này doạ chạy mất, bây giờ còn bồi gã ở trong này uống trà nói chuyện.

“Ha ha ha ha………… Ta tìm ngươi đương nhiên là chuyện tốt! Đêm nay Ôn Nhu Hương có Tây Vực mỹ nữ khiêu vũ, gọi ngươi cùng đi hưởng thụ một chút.” Như Ý hướng về phía Long Nghị Vân nháy mắt mấy cái, hắn phải giúp tên bạn tốt trường kỳ không có nữ nhân này làm dịu đi, nếu không lại đối với Thạch gia tiểu An nhi hạ độc thủ không chừng.

Hai người đều không chú ý tới con mắt đen lúng liếng của Bảo Bối nhi đang đổi tới đổi lui, Long Nghị Vân trừng mắt nhìn Như Ý một cái:“Không có hứng thú!”

“Ta có hứng thú!!!” Bảo Bối nhi ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng Long Nghị Vân nhịn không được giơ tay lên nói.

Trà trong miệng hai người thiếu chút nữa toàn bộ phun ra, Như Ý một bên ho khan một bên nói:“Tiểu tử kia, ngươi mới mấy tuổi, muốn đi đến mấy nơi đó vẫn còn sớm a!” Huống chi với hắn mà nói, cái cốt yếu không phải là nghe hát hay xem khiêu vũ mà là lúc mãn tuồng không nên xuất hiện nhi đồng a , hắc hắc hắc hắc………… (==”)

Bảo Bối nhi cảm thấy được kỳ quái hỏi:“Không phải là xem khiêu vũ sao?! Này còn phân tuổi lớn nhỏ sao? Ta biết khi Nhị ca lớn giống ta như vậy liền thường đi vào trong đó ngoạn rồi!” Cái nơi này nghe nói đã là nam nhân thì phải đi, hắn cũng phải đi kiến thức một chút a!

“Cái gì?! Thạch Kinh Thiên sớm như vậy đã ……?!” Như Ý thật sự là giậm chân đấm ngực, không nghĩ tới Thạch Kinh Thiên so với hắn vốn nổi danh kinh thành công tử nhà giàu hiểu sự còn sớm hơn!“Đúng vậy đúng vậy! Đều là nam nhân thôi! Ta cũng là mười mấy tuổi đã bắt đầu thông thuộc từng ngỏ nhỏ kỷ nữ trong kinh thành rồi!” Sợ bị so sánh là thua thiệt Thạch Kinh Thiên, Như Ý lập tức sửa miệng.– lời của hắn vừa nói ra bị Long Nghị Vân nhìn chằm chằm đã tự động tiêu âm : Uy uy uy! Lão huynh! Loại sự tình này không có gì hay ho mà đem so sánh a?!

“Bảo Bối nhi ngoan, nơi đó không phải dành cho tiểu hài tử ngươi đi.” Long Nghị Vân quả thực muốn té xỉu, cái tên Thạch Kinh Thiên kia cũng thôi không nói, đến cả tiểu Bảo Bối nhi của hắn cũng muốn đi nơi đó “Ngoạn”?!

“Ta muốn đi! Ta là nam hài tử vì cái gì không thể đi?” Bảo Bối nhi ở trên đùi Long Nghị Vân xoay người quay mắt về phía Long Nghị Vân cầu xin:“Được không? Bảo Bối nhi muốn đi!”

Đôi mi cong vút chớp động, cánh môi bình thường vốn đã tựa đoá hoa giờ như xuân phong thổi tới, Long Nghị Vân bất tri bất giác đáp:“Hảo!” Chỉ nghe một tiếng hoan hô, Bảo Bối nhi ôm cổ Long Nghị Vân ở trên mặt hắn lung tung hôn hai cái:“Ngươi thật tốt! Ta thích nhất ngươi!” Ha ha a, chiêu kèm theo này của Bảo Bối nhi luôn hữu dụng a, cho dù ngươi muốn đổi ý cũng không được! Ánh mắt An nhi cười đến rạng rỡ thực giống một tiểu hồ ly.

Long Nghị Vân vẫn đứng tại chỗ, xúc cảm ấm áp trên mặt vẫn còn giữ, mấy ngày nay cùng Bảo Bối nhi ngoạn chung quanh cũng không có được loại đãi ngộ này, Long Nghị Vân cũng không rõ hiện tại trong lòng là loại tư vị gì, bất quá hắn cũng không thấy khóe miệng luôn luôn nghiêm khắc lại hướng về phía trước cười cười, hắn biết, hắn thích thứ tư vị này.

Như Ý nhìn hai người trước mắt  một thì đang cười gian, một thì đang ngây ngô cười, bản thân chỉ cảm thấy đau đầu, Thạch Phá Thiên Thạch Kinh Thiên nếu biết bọn hắn mang tiểu An nhi đi thanh lâu không biết sẽ có diễn cảm gì a?!

———————————-

Vì thế đêm nay trong Ôn Nhu Hương đã hiện ra tổ hợp kỳ quái phía trước, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, chính là chỉ cần có tiền thì dù là loại người nào cũng không có ý kiến, vẫn là mặt đầy tươi cười đem ba người mời vào bên trong.

Bảo Bối nhi lần đầu tiên đến loại địa phương này cảm giác thập phần mới mẻ, cứ thế hết nhìn đông tới nhìn tây, chứng kiến cách ăn mặc diêm dúa lẳng lơ của các vũ cơ đi qua liền thấp giọng kêu “Oa! Oa! Oa!” không ngừng, cũng không để ý Long Nghị Vân ở bên cạnh sắc mặt khó coi như thế nào, tên tiểu oa nhi này thật sự là qua sông đoạn cầu.

Như Ý nhìn thấy sắc mặt hai người thập phần buồn cười, còn Long Nghị Vân đang trừng mắt với vũ cơ sắc mặt lai thập phần khó coi, ánh mắt như hàn băng làm cho nha đầu rót rượu đều nơm nớp lo sợ, tiểu An nhi lại vui vẻ xem đông xem tây, ngẫu nhiên há mồm ăn thức ăn Long Nghị Vân uy đến miệng.

Ba người ngồi trong đại sảnh Ôn Nhu Hương chờ xem Tây Vực vũ cơ biểu diễn, trên lầu đã có một số người thập phần sốt ruột. Phong Tiểu Dao đã sớm nhận ra Khánh Vương gia cùng Như Ý, không lâu sau khi nàng vào kinh thành cũng chính là thời điểm Tiết Nguyên Tiêu từng được ngồi cạnh hầu hạ Khánh Vương gia. Thế nhưng không đợi nàng cùng Khánh Vương gia tạo nên quan hệ đã thấy Khánh Vương gia bị người kêu đi, áp chế lòng tràn đầy tức giận, nghĩ đến Như Ý vẫn coi như là hàng thượng đẳng, vốn nàng đang cùng Như Ý đàm tiếu thì Như Ý cũng lại bị kêu đi, ngày đó nàng một mình trở lại Ôn Nhu Hương suýt nữa đã bị tỷ muội cười vào mặt.

Hôm nay thật vất vả lại gặp được hai kim chủ kia, hai người này cũng không lên lầu mà chỉ ngồi ở dưới, Phong Tiểu Dao lại không muốn tự hạ giá trị con người mình đi xuống lầu tiếp khách nên ở trên lầu một bầu sốt ruột.

Trên sân khấu những vũ cơ phấn khích biểu diễn, kỳ thật chỉ có Bảo Bối nhi là đang chuyên tâm xem, trên thực tế các vị đại gia đến nơi đây tầm hoan tác nhạc có mấy người là vì đặc biệt xem ca vũ mà đến?! Đều là ở nơi đó cùng các cô nương ngồi cạnh trêu đùa.

Mà Long Nghị Vân trong mắt cũng chỉ có Bảo Bối nhi, nhìn thấy Bảo Bối nhi biểu cảm thích thú nhăn mày cười, vội vàng vì nhóc gắp rau châm trà, Như Ý nhìn thấy chỉ cảm thấy buồn nôn, có Bảo Bối nhi ở đây lại ôm ấp không dám buông ra mà vui đùa, trong lòng âm thầm hối hận không nên đi vương phủ chọc tới hai vị cừu nhân này. Lúc này một tiểu nha đầu đến bên bàn ba người này đưa lên một bầu rượu hành lễ nói:“Như Ý công tử, đây là Túy hồng nhan, cô nương nhà ta riêng thỉnh công tử nếm thử.”

“Cô nương nhà ngươi là?!” Như Ý nghe thấy huyền cơ (ẩn tình) liền hiểu rõ tình ý cao thượng, đôi mi nhíu lại, hiểu ý cười.

Tiểu nha đầu kia mặt đỏ hồng:“Cô nương nhà ta là Phong Tiểu Dao, đã từng cùng công tử ra mắt.”

“Rựơu kia là thỉnh riêng cho Như Ý sao? Như vậy hình như là không công bằng a?” Bảo bối nhi từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều là ý cười hỏi tiểu nha đầu kia, nói lầm bầm ‘hừ, đừng tưởng rằng Bảo Bối nhi tuổi còn nhỏ, Bảo Bối nhi biết rồi! Tới nơi này thì phải uống rượu, Bảo Bối nhi còn chưa từng được uống, tốn công sức tới được đây thì không thể tay không mà về a.

Tiểu nha đầu vừa nhìn thấy tiểu An nhi thì ngẩn ngơ, vị Tiểu công tử này thật giống như một pho tượng bạch ngọc búp bê, thanh âm thanh thúy còn mang theo đồng âm ( non nớt), mặt nàng liền đỏ hơn: “Như thế nào lại vậy? Tiểu công tử cứ việc dùng, một bầu rượu  nàychỉ sợ là không đủ, trên lầu trong phòng của cô nương chúng ta còn nhiều rất nhiều!” Nàng liếc mắt nhìn vũ cơ trên đài đã kết thúc màn nhảy,“Vừa đúng lúc ca vũ cũng đã kết thúc, nơi này lại ầm ỹ như vậy, không bằng thỉnh vài vị khách quý di tôn (dời bước), trong phòng cô nương nhà ta rất là thanh tĩnh.” Thật là một nha đầu lanh lợi.

Bảo Bối nhi lập tức cao hứng,“Hảo hảo hảo, nhất định đi nhất định đi.” Ánh mắt lại nhìn Long Nghị Vân. Long Nghị Vân bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy,“Đi thôi! Trước mặt dẫn đường!” Đợi tiểu ngoan đầu này ở đây ngồi dưới đùi cầu xin hắn trước công chúng còn không bằng chính mình nhanh chóng đầu hàng trước.

Như Ý cười hì hì tiêu sái đi trước, Long Nghị Vân ở phía sau chú ý Bảo Bối nhi, sợ tiểu Bảo Bối nhi lại giống như vài ngày trước vừa liếc mắt một cái không thấy được liền đụng tới đá ngã sấp xuống, nói đến cũng lạ, từ ngày Bảo Bối nhi ở bên cạnh hắn đều không xảy ra việc gì, người đang đi cách ở trước mắt hắn không chừng sẽ gặp chuyện gì cho nên hắn vì thế đau lòng không dám đi trước, chỉ có chính mình tận lực nhìn chằm chằm phía sau.

Bảo Bối nhi vui vẻ vào khuê phòng Phong Tiểu Dao, nguyên lai khuê phòng nữ hài tử là như vậy a? Bảo bối nhi còn chưa từng nhìn thấy mà! Hắn không biết phòng do thanh lâu bố trí cùng phòng của gia đình bình thường vốn là bất đồng.

Phong Tiểu Dao là hoa khôi do lão bản của Ôn Nhu Hương dùng nhiều tiền từ sông Tần Hoài mua về, tuy rằng lúc tới kinh thành giá thị trường cũng không tốt như lão bản sở liệu thế nhưng kiếm tiền cũng không ít cho nên nơi ngụ của nàng cũng là phòng nhất đẳng trong Ôn Nhu Hương.[ dù sao cũng xem như nhân tài nơi khác tiến cử ]

An nhi mở to con ngươi đen nhánh thoải mái nhảy lên ngồi trên nhuyễn tháp(giường mềm) trong phòng, hưởng thụ huân hương trong lư hương, thẳng chuyển hướng nhìn về phía Phong Tiểu Dao sơn son mềm mại bên cạnh lan can, vừa nhìn thấy gương mặt kiều mỵ của nàng liền toát ra một nét thoáng hiện kinh ngạc, nhìn thấy trên búi tóc đen nhánh kia cắm đầy trâm cài tóc sổ chỉ vàng bạc châu ngọc đang nhẹ nhàng bước, An nhi thấp giọng nể sợ nói với Long Nghị Vân:“Thật là lợi hại! Cài nhiều trâm như vậy!” Mẫu thân hắn cũng không mang nhiều thứ như vậy trên đầu.

Long Nghị Vân mắt không chút để ý nhìn dáng vẻ thướt tha mềm mại của Phong Tiểu Dao đang đi về phía bọn hắn mà chỉ biết chú ý tới trên người Bảo Bối nhi, thuận miệng đáp:“Phải không?” Nữ nhân trên đầu không phải đều giống nhau sao?

Phong Tiểu Dao bộ dáng kiều mỵ quả nhiên là phong tình vạn chủng mê sát nhân, chỉ tiếc Khánh Vương gia mí mắt cũng không hướng nàng chớp một chút, tuy rằng âm thầm cắn răng thế nhưng nàng có thể nào không tận dụng chuyến này, vẫn là mặt tươi cười chào nói:“Như Ý công tử, Khánh Vương gia, Nguyên tiêu từ biệt đến nay không thấy nhị vị. Thứ Tiểu Dao mắt vụng về, vị Tiểu công tử này là?”

Vị Tiểu công tử này nhìn qua tuổi không lớn lại một thân quý khí, quần áo một màu trắng tinh khiết thêu lên hồng ngư lục nhạt tượng trưng cho ngũ phúc tới nhà, vừa đẹp lại độc đáo. Ngay cả Khánh Vương gia đều cẩn thận để ý như thế, Phong Tiểu Dao không thể không âm thầm cân nhắc nghiền ngẫm thân phận vị khách quý này.

Như Ý mỉm cười nói:“Vị này là Thạch công tử, Bình An nhi, cũng như Phong cô nương đều là Giang Nam nhân sĩ.”

An nhi nghe vậy gật đầu nói:“Đúng vậy a! Nhà của ta ở bên cạnh Tây hồ.” Lại quay đầu hướng tiểu nha đầu kia nói:“Ngươi không phải nói lên lầu liền có nhiều rượu uống sao?” Hắn tâm tính nhi đồng chỉ nhớ mỗi chuyện uống rượu, nếu đến đây nơi này mà không như lời Nhị ca vừa uống rượu vừa có kỹ nữ hầu trở về chẳng phải là bị Nhị ca thối kia cười chết sao.

Phong Tiểu Dao mặt tươi cười đến gượng gạo,vị này đến tột cùng là đến nơi này của nàng làm gì? Vừa quấy vừa phá sao? Nhưng là vẫn là cười nói:“Công tử nếu muốn uống rượu, Tiểu Dao sẽ không làm mất hứng. Tiểu thúy.” Nàng hướng tiểu nha đầu đưa mắt ra hiệu, tiểu nha đầu vội vội vàng lui ra.

Một hồi sau tiểu nha đầu đã nâng cốc đưa đến cấp ba người châm rượu, lại điểm thêm huân hương, liền lặng lẽ lui xuống.

Giờ phút này Long Nghị Vân cũng không còn biện pháp ngăn cản Bảo Bối nhi uống rượu, nghĩ trong thời tiết lạnh thế này rượu có thể làm ấm cơ thể, uống một chút cũng không trở ngại. Bảo bối nhi ngửi ngửi, rượu này có hương vị thuần cam liệt ( nồng hương cam), cũng không khó uống, liền cười híp mắt ôm chén rượu chậm rãi uống.

Mấy người thả đàm thả ẩm (chuyện trò phiếm), trên thực tế đa số là Như Ý phong lưu nói cười cùng Phong Tiểu Dao.

Long Nghị Vân uống uống, phát hiện Bảo Bối nhi trong lòng hơi thở có chút không xong, nghi hoặc nói:“Tiểu Quai, làm sao vậy? Có phải có gì không thoải mái hay không.”

“Huân hương này ta ngửi được cảm thấy không thoải mái.” Bảo Bối nhi cũng hiểu được đầu đã hơi hơi choáng, có một chút khó chịu.

Long Nghị Vân vừa nghe lập tức đi đến lư hương bên cạnh đem huân hương tắt đi, một bên nói:“Như Ý ngươi xem xem bảo bối nhi có phải thích ứng không được huân hương này hay không ? Bằng không hồi phủ chẩn trị một chút.” Lúc trước khi Bảo Bối nhi ở vương phủ cũng từng cảm thấy trong thư phòng có mùi hoa làm gay mũi, lúc ấy nha đầu hầu hạ cũng không để ý, đợi đến tối hắn trở về mới phát hiện trên người Bảo Bối nhi xuất hiện những vệt hồng dài ửng trên da, ước chừng qua ba ngày mới đi xuống, hiện giờ hắn không thể giẫm lên vết xe đổ.

Như Ý trong lòng buồn cười, huân hương này có một tia khiêu tình hương khí ( xuân dược ==”), hắn đã sớm biết nhưng không nói toạc ra, xem ra tiểu Bảo Bối nhi tuổi quá nhỏ nên hưởng thụ không nổi, hắn cũng không hoảng hốt. Chỉ là nói:“Tiểu tử kia nói không chừng là tửu lượng không tốt.”

Phong Tiểu Dao vừa nghe sợ rằng vận mệnh bi thảm vào đêm nguyên tiêu của mình có thể sẽ lặp lại liền vội vàng nói:“Vị Tiểu công tử này có phải say rồi hay không? Nếu không tới phòng Tiểu Dao nghỉ ngơi một chút? Thân mình không thoải mái chỉ sợ nhiễm phong hàn thì không tốt.” Sớm như vậy đã vội trở về, còn muốn đem Như Ý mang đi, nàng còn có cơ hội gì mà ra tay?!

Nàng lúc này đứng dậy vòng qua bàn đi đến bên cạnh An nhi muốn đỡ nhóc đi lên giường nàng nghỉ một chút, như thế sẽ làm cho hai vị  khách quý này đợi thêm một lát.

Bảo Bối nhi đầu đã có chút choáng váng, lúc này Phong Tiểu Dao đi tới hắn cũng không còn chú ý, chính là ai ngờ đến khi Phong Tiểu Dao hướng hắn cúi đầu thì lại có cây trâm vàng nặng tựa sáp trượt xuống dưới “Phanh” một tiếng rớt xuống đầu Bảo Bối nhi rồi lại rơi trên mặt đất.

Long Nghị Vân vừa tắt bỏ huân hương lại nghe Bảo Bối nhi “Ôi chao nha” một tiếng, vội chạy lại đẩy tay Phong Tiểu Dao ra ôm lấy bảo bối nhi. Thanh âm nhỏ nhẹ hỏi:“Tiểu Quai, như thế nào rồi?”

Bảo bối nhi bị hắn hết ôm rồi lại nắn, men rượu cũng đã có chút dâng lên, chỉ cảm thấy trong lòng buồn nôn muốn ói, đột nhiên hét lên:“Đau quá, có cái gì rớt xuống đầu ta?”

Long Nghị Vân vội vã nhìn vết u trên đầu:“Ngoan, chỉ là một cây trâm, không đau không đau, ta xoa xoa cho ngươi.”

“Chẳng thể trách mẫu thân cũng không mang nhiều trâm như vậy.” Bảo Bối nhi thì thào nói,“Ta muốn ói, chúng ta hồi phủ đi. Ta không chơi nữa.”

Long Nghị Vân không ngớt lời đáp:“Hảo hảo hảo, chúng ta trở về.” Cũng không quản Như Ý, ôm Bảo Bối nhi đứng dậy bước đi.

Hai người ở trong này lại đại diễn vở buồn nôn, Như Ý thật sự cảm thấy buồn cười lại bất đắc dĩ, thấy Long Nghị Vân đi rồi cũng không kêu mình lại, trong lòng vừa mừng thầm đã thấy Long Nghị Vân đi tới cửa quay đầu lại quét mình một cái,“Trở về cấp Bảo Bối nhi nhìn xem, còn không mau tìm thuốc giải rượu.”

Không thể nào??? Đây là tiếng lòng Như Ý đồng hoà cùng Phong Tiểu Dao, cuối cùng Phong Tiểu Dao vẫn là nhìn thấy Như Ý không tình nguyện rời đi,“A a a………………” Nghe nói, đêm đó Ôn Nhu Hương truyền đến tiếng kêu thất thảm cực kỳ thê lương.

Bình luận





Chi tiết truyện